Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 40



Thạch Khải giả vờ xem một lát mới báo ra một con số. Cô nhìn thấy trong video rằng không bao lâu nữa ba của Chu Tử Uyên sẽ cử người đi thương lượng với một nhà cung cấp mới. Sau khi thương lượng xong giá cả và công nhân rời đi, nhà cung cấp mới ở lại một mình lầm bầm: “Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ giảm từ 5% đến 15%, không ngờ cuối cùng thỏa thuận 10% cũng không tệ.”

Mặc dù không biết giảm giá đến 15% có phải là điểm mấu chốt của nhà cung cấp mới hay không. Nhưng cuối cùng thỏa thuận giảm 15%, đối phương nhất định có thể chấp nhận là được.

Khi Chu Tử Uyên có được con số chính xác, lập tức cả người như tiêm máu gà, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Lập tức muốn tìm nhà cung cấp mới tiến hành ‘đàm phán hữu nghị’.

Hứa Ninh liếc mắt nhìn xe lăn mấy lần, sờ mũi, không mặt mũi nói cậu bận hẹn hò, không có thời gian đưa Chu Tử Uyên đi.

Cậu lái xe đưa người đến trước cổng nhà máy của nhà cung cấp mới. Hứa Ninh xuống xe đi theo Chu Tử Uyên, rất không yên tâm hỏi: “Một mình cậu làm được không? Thật ra, cậu nói con số cho bác trai, ông ấy sẽ xử lý tốt. Sau khi chuyện thành công, cũng có một phần công lao của cậu.”

Chu Tử Uyên khí phách hào hùng, tràn đầy tự tin nói: “Chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến ông ba. Một mình tớ có thể giải quyết được.”

Chỉ thiếu không vỗ ngực hứa, nói chuyện này bao ở trên người hắn.

Rất nhanh, Chu Tử Uyên bắt đầu may mắn, may là trước đó không nói mạnh miệng. Hắn làm sao cũng không ngờ rằng ông chủ nhà máy rất xảo quyệt. Mặc kệ hắn nói như thế nào cũng không đồng ý giảm giá. Đừng nói là Thạch Khải nói với hắn giảm 15%, đối phương trên giá cả căn bản không nhường một bước, 1 xu cũng không chịu giảm.

Một hồi nói linh kiện do nhà máy bọn họ sản xuất chất lượng tốt, một hồi nói giá cả rất ưu đãi. Nhà máy bọn họ còn phải nuôi mấy chục người, cũng sắp nghèo không có gì ăn. Ông chủ đánh trống lảng, chính là không đồng ý giảm giá.

Hứa Ninh nhìn trời. Bọn họ biết điểm mấu chốt của đối phương và nói đến đối phương đồng ý nhượng bộ đến điểm mấu chốt hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Khi nói chuyện, Chu Tử Uyên không bình tĩnh được nữa, không khỏi nhìn xung quanh tìm kiếm công cụ gây án.

Đang lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nữ trong: “Tổng giám đốc, có cần tôi đến nói chuyện hay không?”

Thạch Khải!

Chu Tử Uyên vui mừng khôn xiết trong lòng, ngoài miệng oán giận nói: “Sao không nói sớm hơn? Cô đến nói đi.”

Ông chủ nhà máy không tìm được manh mối, chần chờ hỏi: “Cô gái này là ai?”

“Nhân viên thu mua của công ty.” Thạch Khải mỉm cười, tùy tiện cho mình một chức vụ.

Ông chủ nhà máy cười: “Cô bé, tôi đang bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc của cô. Cô xen vào nói tiếp không thích hợp đâu.”

“Không sao, cô ấy làm chủ được. Tôi đồng ý với mọi quyết định của cô ấy.” Chu Tử Uyên rất bình tĩnh: “Ông chủ Trịnh, nếu như ngài có thể thuyết phục được cô ấy, tôi sẽ lập tức dẫn người rời đi.”

Sắc mặt của ông chủ Trịnh dao động, quan sát Thạch Khải từ trên xuống dưới, thoạt nhìn chính là cô gái trẻ tuổi, có thể tài giỏi thế nào?

Sau khi suy nghĩ một hồi, ông lại đưa ra lời giải thích trước đó: “Cô gái, vừa rồi tôi cũng đã nói với tổng giám đốc của cô, chất lượng linh kiện của nhà máy chúng tôi làm ra là xuất sắc. Phải biết rằng…”

Thạch Khải không chút khách sáo ngắt lời nói khoác của ông: “Tỷ lê chất lượng hợp lệ của sản phẩm một nhà cung cấp là trên 99%. Từ khi đổi thành công ty của ngài, tỷ lệ sản phẩm hợp lệ dao động trong khoảng 97% – 98%.”

Ý của cô rất rõ ràng, khoe khoang chất lượng tốt? Số liệu thống kê không phải nói như vậy.

“Ông chủ Trịnh làm nghề này hẳn phải biết linh kiện không đủ tiêu chuẩn không thể sử dụng. Nói cách khác, sản phẩm kém chất lượng càng nhiều thì tiền chúng tôi đổ xuống sông xuống biển càng nhiều.”

“Trước đó nể tình mọi người hợp tác vui vẻ nên chúng tôi cũng không đề cập đến chuyện này với ngài, càng không yêu cầu ngài đổi sản phẩm không đạt tiêu chuẩn thành chất lượng tốt. Nhưng bây giờ ông chủ Trịnh nói sản phẩm của mình chất lượng tốt, tôi thật ra muốn nói kỹ việc này với ngài.”

Nụ cười của ông chủ Trịnh cứng ở trên mặt: “Cô… cô gái này, tôi không phải thần tiên, linh kiện sản xuất ra khó tránh khỏi sẽ có sản phẩm bị lỗi.”

“Ông chủ Trịnh lại gạt người phải không?” Thạch Khải cười khẽ: “Nếu như có thành ý thì trước khi giao hàng nên kiểm tra một lần, tỉ mỉ chọn lọc một lần lấy sản phẩm lỗi ra, tăng cao tỷ lệ đạt tiêu chuẩn. Cùng là nhà máy sản xuất, nhà máy trước đó có giá cả thấp, tỷ lệ đạt tiêu chuẩn cao. Đổi lại ông chủ Trịnh là chúng tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy không thích hợp đúng không?”

Ông chủ Trịnh chửi thầm trong lòng: nhà máy trước đó giá cả thấp, tỷ lệ đạt tiêu chuẩn cao. Tại sao không thấy mấy người tiếp tục tìm người ta hợp tác đi?

Trên mặt, ông chủ Trịnh cười tươi như đóa hoa: “Tỷ lệ đạt tiêu chuẩn có thấp hơn công ty khác một chút. Nhưng chất lượng sản phẩm đạt tiêu chuẩn của tôi rất tốt nha!”

“Trong hàng của ông chủ Trịnh xác thực có rất nhiều linh kiện chất lượng cao.” Thạch Khải gật đầu tán thành.

Ông chủ Trịnh vừa định phụ họa thì nghe cô nói tiếp: “Nhưng cũng có tốt có xấu, so sánh với chất lượng chênh lệch không đồng đều thì công ty càng hy vọng tất cả linh kiện duy trì ở trình độ đồng nhất. Người mua chất lượngsản phẩm tốt không thể cảm nhận được sự khác biệt nhỏ. Nhưng nếu như chất lượng sản phẩm hơi kém hơn một chút thì người mua sẽ biết.”

Cô gái này mà nhân viên thu mua cái gì, quả nhiên còn khó nói chuyện hơn tổng giám đốc trước đó.

Ông chủ Trịnh bắt đầu kể khổ: “Cô không biết đó thôi, nhà máy của tôi quy mô nhỏ. Công ty của cô cần số lượng nhiều, thế nào cũng phải không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới mới có thể đuổi kịp số lượng công ty cô yêu cầu. Mà đẩy nhanh tốc độ thì sản phẩm lỗi khó tránh khỏi nhiều hơn. Huống hồ, công nhân của tôi có mấy chục người toàn chỉ dựa vào đơn đặt hàng ăn cơm. Cô xem chuyện này…”

Thạch Khải không chút lưu tình, lần nữa cắt ngang lời của ông chủ Trịnh đang nói dong dài: “Trước khi hợp tác với công ty, tôi nghe nói công nhân trong nhà máy thường xuyên nghỉ thì phải?”

Ông chủ Trịnh nói chuyện đột nhiên im lặng, không dám tin nhìn về phía Thạch Khải.

Thạch Khải bình tĩnh tự nhiên nói: “Bây giờ công việc kinh doanh đang ế ẩm. Nếu như không có đơn đặt hàng lớn từ công ty chúng tôi, các công nhân không có việc làm cũng chỉ có thể nghỉ. So với kiếm ít tiền, cho các công nhân nghỉ càng không phải tốt hơn sao?”

Lúc công việc kinh doanh ế ẩm, các chủ nhà máy thà rằng kiếm ít tiền hơn cho mỗi đơn đặt hàng. Nhưng cũng sẽ cố gắng kiếm thêm đơn đặt hàng để duy trì nhà máy hoạt động bình thường. Nếu như cứ cho công nhân nghỉ, đợi đến khi có khách đến cửa thì có khả năng các thợ giỏi đã chạy hết.

Chẳng qua ông chủ Trịnh nghe nói Chu Tử Uyên bị xe đụng, còn tưởng rằng nhà Chu Tử Uyên đang cần nhà cung cấp mới thay thế nhà ban đầu cũng sẽ không quan tâm giá cả, nên vừa muốn đơn đặt hàng vừa muốn kiếm thêm tiền.

Mọi người đều biết thông tin chi tiết lẫn nhau, ông chủ Trịnh cũng không lại che giấu, đơn giản nói hết ra: “Công nhân nhà máy nghỉ là không tốt lắm. Nhưng công ty không có đủ linh kiện dùng để sản xuất sản phẩm điện tử sẽ càng khổ sở hơn phải không?”

Nhu cầu của ai gấp gáp hơn thì người đó sẽ bị tóm lấy uy hiếp.

Lời này thật ra tương đương như đang đe dọa.

Nhưng mà Thạch Khải không quan tâm: “Ông chủ Trịnh đã giúp chúng tôi khi chúng tôi gặp khó khăn. Vì vậy tôi mới muốn nói chuyện giảm giá với ngài. Ngài không đồng ý cũng không sao. Tôi không ngại nói thật với ngài, nhà cung cấp trước đó gần đây đang liên lạc với tôi, hy vọng khôi phục lại mói quan hệ hợp tác trước đây, giá cả có thể ưu đãi hơn. Tôi nói trước với ngài một tiếng. Nếu như chuyện này thành công, số lượng đơn đặt hàng cho nhà máy của ngài sẽ giảm theo. Nói vậy, ngài cũng có thể hiểu được.”

“Không thể nào! Con trai của ông ta không phải đụng người, phải đi tù à?” Ông chủ Trịnh buột miệng thốt lên, không muốn tin vào điều đó.

Tại sao người có con trai đi tù lại quay đầu cầu xin kẻ thù bàn chuyện làm ăn chứ?

Thạch Khải chậm rãi giải thích: “Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng tất cả những chuyện này là bởi vì con trai của ông ta phạm sai lầm, gieo gió gặt bão. Ông ta đã mất gia đình, tuyệt đối không thể lại mất đi sự nghiệp. Tôi nghĩ, ông chủ Trịnh hẳn là có thể hiểu được tâm trạng này chứ?”

Ông chủ Trịnh im lặng, không lên tiếng nữa. Ông đương nhiên biết rõ con trai vào tù phải cần tiền để xoay sở mọi thứ. Lùi một bước, chờ con trai ra tù, gia đình có tiền mới có thể làm cho con trai sống tốt.

Nếu chất lượng của sản phẩm được sản xuất ra tốt thì sao? Ngoài nhà Chu Tử Uyên ra thì không có công ty nào khác có thể nuốt trôi sản xuất ra nhiều hàng như vậy. Sản phẩm bán không được, đổi cũng không được, chất đống trong nhà kho tương đương như rác rưởi.

Ông chủ Trịnh suy nghĩ rõ ràng những việc này thở dài một tiếng: “Tôi hiểu rồi, tôi đồng ý giảm giá.”

“Giảm giá đến 15%.” Thạch Khải mỉm cười nhắc nhở.

Ông chủ Trịnh không cam lòng, bất đắc dĩ gật đầu: “Giảm 15%, ký hợp đồng đi.”

— —
Bên cạnh, Chu Tử Uyên nhìn thẳng mắt. Hắn nhỏ giọng oán giận: “Những gì Thạch Khải nói cũng giống như tớ nói. Tại sao lại thương lượng được thế?”

“…” Hứa Ninh không có gì để nói, chỉ có thể nhìn trời: “Tớ mới biết được cậu không chỉ có gãy xương đùi, hơn nữa đôi mắt mù, tai điếc. Được rồi, Tử Uyên thân tàn chí kiên, ông chủ Trịnh gọi cậu ký hợp đồng kìa, đi nhanh đi.”

Chu Tử Uyên lăn xe nhanh chóng chạy đến bên cạnh ông chủ Trịnh.

Thạch Khải đã chuẩn bị hợp đồng từ lâu, đúng lúc lấy ra đưa cho hai người.

Sau khi ông chủ Trịnh đọc xong hợp đồng thì cau mày, bất mãn nói: “Tại sao thời hạn hợp đồng lại là một năm?”

Chu Tử Uyên cũng khó hiểu. Thật vất vả đồng ý giảm giá, chẳng lẽ không nên để thời gian hợp đồng dài hơn sao? Nhưng hắn chỉ chớp mắt, ngậm chặt miệng, im lặng chờ Thạch Khải giải thích.

Câu trả lời của Thạch Khải rất đơn giản dễ hiểu, nhưng không chê vào đâu được: “Công ty tôi đang trong thời kỳ phát triển nhanh chóng. Vì vậy ký hợp đồng với các đối tác, chúng tôi đều ký hợp đồng trong một năm. Hàng năm ký gia hạn sẽ điều chỉnh các điều khoản trong hợp đồng.”

Không phải. Chu Tử Uyên thần phản bác trong lòng.

Nhưng ông chủ Trịnh không biết nha!

Khi mới hợp tác, ông chỉ ký hợp đồng cung ứng trong hai tháng. Bây giờ nghe thấy điều này ông xem như thật, ngoan ngoãn ký họ tên xuống.

Hợp đồng mỗi người một bản. Chu Tử Uyên cầm bản hợp đồng mới vừa ra lò trong tay, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác không chân thật.

— —
Khi quay lại xe, hắn không yên tâm hỏi Thạch Khải: “Chỉ ký một năm không sao hả?”

Thạch Khải xua tay: “Yên tâm. Công ty chịu đựng một năm này, sau này sẽ là ông ta cầu xin công ty đặt hàng, thái độ sẽ tốt hơn.”

Sắc mặt của Chu Tử Uyên kỳ quái: “Nhà cung cấp trước đây thật sự quay đầu lại yêu cầu tiếp tục hợp tác?”

“Đúng vậy, em không lừa ông ta, là có chuyện này. Lúc trước đối phương không tin bác trai tìm được nhà cung cấp mới, muốn ngừng cung cấp hàng uy hiếp bác trai thỏa hiệp. Là đối phương vi phạm hợp đồng trước, ngừng cung cấp hàng trước nên hợp đồng đã ký trước đó đã mất hiệu lực.” Thạch Khải cười nói.

“Nhưng bác trai vẫn để ý đến chuyện con trai của ông ta đụng anh nên không muốn đồng ý.”

“Quan trọng hơn chính là bác trai đang trong quá trình thu mua một nhà máy nhỏ. Bác trai đã ý thức được hợp tác với người khác có quá nhiều rắc rối và biến số quá lớn. Không bằng thu mua một nhà máy nhỏ, mình tự sản xuất linh kiện cho mình dùng, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”

Nói đến đây, Thạch Khải không khỏi than thở: “Bác trai thật sự là một người rất tài giỏi và rất có tầm nhìn.”

Chu Tử Uyên không vui: “Cho nên anh đặc biệt chạy một chuyến này, thật ra cũng không có tác dụng gì…” Ông ba có khả năng đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn, chỉ chờ vả mặt bốp bốp thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.