Lúc ấy tôi liền trợn mắt há hốc mồm cả lên. Cái loại tâm trạng này khó có thể hình dung, nếu nhất định phải dùng từ ngữ để miêu tả ra, có lẽ nó cũng giống như cảm giác đứng trước xác chết của một quái nhân vậy, đầu gầm rú lên không ngừng và trong lòng có cảm giác muốn suy sụp.
“Anh muốn làm gì?” Nói xong, tôi trả điện thoại lại cho anh ta.
“Ngày mai cảnh sát sẽ đến lấy lời khai, anh chỉ cần chứng minh album tem kia là anh lấy ra được từ nhà tôi. Còn về phần anh đến nhà tôi như thế nào rồi đi ra ngoài như thế nào thì nói là không nhớ rõ. Cảnh sát cũng sẽ không truy đến cùng đâu. Ta chỉ cần anh giúp tôi lấy cái album tem từ trong cục cảnh sát ra thôi.” Anh ta vừa lấy lại điện thoại, vừa đắc ý ngồi bắt chéo hai chân lại nói.
Tôi đột nhiên nhớ tới trong lời nói của Lý Tiểu Lộ B hôm đó, cái người mà luôn muốn album tem của Lý Tiểu Lộ, chắc hẳn phải là anh em sinh đôi của anh ta rồi. Mối nghi ngờ bấy lâu nay trong lòng tôi dần dần hiện ra.
“Hôm đó, anh muốn dùng tôi đến làm tế phẩm sao?”
“Có thể nói là như thế. Không nghĩ tới anh lại chịu đựng được như vậy, dao găm rõ ràng cắm ở tay nhưng vẫn chạy đi mất. Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này.”
Cho tới nay thì những suy đoán, suy nghĩ với nghi ngờ rốt cuộc đã có đáp án. Quả nhiên giống như Lý Tiểu Lộ B nói, tôi có thể lấy lại cái mạng này về hẳn là phải cám ơn trời đất . Vậy thì, hai người kia là người hay là ma?
“Hầu Đại Dũng cùng với Bạch Hoa Kiền đã xảy ra chuyện gì? Trường học nói không có hai người đó.”
“Anh muốn gặp bọn họ sao? Muốn gặp nói chuyện trực tiếp thì để tôi sắp xếp cho các người gặp mặt, như thế nào?”
Gặp mặt một lần? Còn không biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi cũng không muốn tái diễn cái cảnh tượng trước kia. Hiện tại điều để tôi lo lắng là chị tôi. Đúng rồi, chi bằng như vậy, “Chúng ta làm giao dịch như thế nào? Trước tiên anh thả tôi ra khỏi nơi này, tôi đến chỗ cảnh sát lấy lời khai nhân chứng, anh lấy được album sách, tôi đi chăm sóc chị tôi.”
“Ha ha. ” anh ta cười toác cả mồm, “Anh muốn giao dịch với tôi sao? Tôi có chị của anh, anh có cái gì đâu?”
“Tôi đã thấy anh trai sinh đôi của anh, anh ta không muốn anh lấy được album tem! Chỉ dựa vào chuyện này cùng anh làm giao dịch!” Vừa nói những lời này ra, lúc này Lý Tiểu Lộ A thu lại nụ cười trên mặt. Xem ra, những lời này nói đến điểm mấu chốt rồi.
“Được thôi, sáng mai là anh có thể xuất viện, chiều mai cảnh sát sẽ tìm anh lấy lời khai.” Nói xong, Lý Tiểu Lộ A đứng dậy, sải bước dài đi ra phòng khách. Tôi ngồi trên sô pha, nhìn thấy bóng dáng của anh ta, biết bản thân mình đã bị cuốn vào một câu chuyện khó giải quyết.
Quả nhiên, buổi chiều Ôn Thư hào hứng chạy tới nói cho tôi biết tin tức tốt. Chờ đến ngày này thật cực khổ, nhìn thấy Ôn Thư hết sức phấn khởi giúp tôi thu dọn cái này cái kia, nhớ tới lúc lần đầu nhìn thấy cô căng thẳng, đột nhiên cảm giác chính mình đã trưởng thành không ít. Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có một thứ cảm giác thay đổi triệt để, nên làm cái gì, nên bảo vệ cái gì, nên đối phó ai, hiểu rõ trong lòng. Minh Hiểu Vũ lúc trước hỗn loạn trong thế giới này, không biết phương hướng, đã ở bệnh viện tâm thần đêm dài đằng đẵng chẳng biết đi đâu. Giờ đây, người đàn ông hiên ngang này, đã trải qua mưa gió, muốn đi theo đuổi và bảo vệ người mình yêu.
Sáng hôm sau, tôi nhận được giấy báo xuất viện như đã hẹn. Ôn Thư đặc biệt xin nghỉ một ngày, gọi taxi đưa tôi về nhà.
Đẩy cửa vào nhà, một mùi ẩm mốc xộc lên mặt của cửa sổ lâu ngày không mở. Căn phòng vẫn ngăn nắp nhưng đồ đạc đã bị bao phủ một lớp bụi mỏng, có vẻ như chị đã lâu không về rồi. Ôn Thư mở cửa sổ ra trước, sau đó dùng giẻ lau qua đồ đạc một lần. Khi cô ấy đang làm việc nhà, tôi vẫn luôn ở bên cạnh lặng lẽ nhìn bóng dáng bận rộn của cô ấy, dáng vẻ này cực kỳ giống như một người mẹ, ngay cả hành động lau bàn cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp.