Lên Thuyền Đỏ Làm Tân Nương Của Thủy Thần

Chương 1: Thủy thần, ta nhất định sẽ vạch mặt ngươi



Thôn Giai Đồng, mảnh đất Giang Nam.

Tiếng la hét lồng vào tiếng khóc thảm thương, từ một ngôi nhà nhỏ sập sệ vang vọng, giữa đêm mưa gió bão bùng, ở dưới sàn nhà vương vãi đầy những mẫu máu, thấm đẫm vào nền đất lạnh, mũi tanh tưởi bóc lên nồng nặc, người dân phụ trong tay ôm thi thể của một cô nương, khổ sở kêu gào.

” Liên Nhi ! Liên Nhi ! Tại sao con lại bỏ mẫu thân chứ ?

Liên Nhi ! ” Tĩnh Yên – một góa phụ, mất phu quân hơn 13 năm, một mình làm lụm vất vả, nuôi hai cô nhi nữ, là người giàu lòng nhân hậu, nay lại chịu cảnh thảm thương, cả người dính đầy máu tanh, còn đang lây thi thể nhuốm máu lạnh ngắt kia.

Nhi nữ của bà, Lý Liên Nhi, được chọn làm tân nương, tế cho thủy thần, tự sát ngay trong ngày vừa được chọn.

Theo nhân gian, hơn 1000 năm qua, nơi này đã truyền nhau tập tục hiến các cô nương trẻ cho thủy thần của một con sông lớn, bao trùm cả một thôn.

Cứ hể 20 năm một lần, họ lại chọn một người theo hình thức rút que, tên cô nương nào bị rút, sẽ được họ chuẩn bị hôn lễ, một tuần sau đẩy ra sông, nộp cho thủy thần, để được thần phù hộ, người dân được cơm no, áo ấm, mưa thuận gió hòa.

Đến năm nay, Lý Liên Nhi bị trưởng thôn – Tô Ngạn rút trúng tên, nàng không muốn gả cho một kẻ không phải con người, còn bị đồn thổi, ăn thịt phụ nữ, không có năm nào những cô nương dâng đến cho hắn sống sót trở về, vì sợ hãi nàng liền chọn cái chết kết thúc.

Tĩnh Yên ôm thi thể nhi nữ gào thét thảm thiết, Lý Liên Nhi tự cắt cổ, chết một cách đau đớn, hai mắt còn không nhắm, dòng máu tươi từng cổ tuông trào không ngừng nghỉ.

Bên ngoài giông bão nổi lên đùng đùng, như thủy thần nổi cơn thịnh nộ trước quyết định của Lý Liên Nhi. Một bóng người nam nhân to lớn, đứng lơ lửng trên những ngọn tre, hai mắt hắn sáng như đèn lồng, nhìn xuyên thấu vào căn nhà nhỏ ấy.

” Hừm, chết rồi ư ! ” hắn lẩm bẩm.

Những người xung theo tiếng hét, đang kéo đến, hắn phất tay nhẹ nhàng, liền biến mất tăm trong không khí.

* Rầm rầm *

” Bà Lý ! Bà Lý ! “

Tiếng nói của trưởng thôn Tô Ngạn bên ngoài hô lớn, ông đập vào cánh cửa sập sệ từng cái hối thúc, thấy không có phản ứng liền cho người phá cửa vào trong.

” Bà Lý ! “

Tô Ngạn cùng những thôn dân khác đứng hình, Lý Liên Nhi đã tự sát, để lại cho họ một vấn đề nan giải, không có tân nương giao nộp cho thủy thần, tất cả đều đồng loạt chỉ tội Tĩnh Yên.

” Bà Lý ! Chuyện này là sao ?

Liên Nhi ! Nó làm như vậy thì cả thôn chúng ta sống sao đây ?

Thủy thần sẽ nổi giận ! Bà có biết không ? ” Tô Ngạn chất vấn, bật khóc theo tiếng khóc của Tĩnh Yên.

Thôn Giai Đồng từ trước đến nay điều duy trì sự bình yên bằng cách cống nạp người, nay tự dưng Lý Liên Nhi tự sát, bên ngoài còn nổi giông bão lớn, khiến cả đám người nghĩ đến việc thủy thần nổi cơn thịnh nộ.

Lý Liên Nhi là người được chọn, nàng chết rồi không ai làm tân nương, thôn Giai Đồng sẽ bị thủy thần trút giận, người dân sẽ hứng chịu những đại nạn khôn lường.

Tĩnh Yên vì mất con, không nghĩ được nhiều, chỉ biết ngồi bệch dưới đất, thất thần khóc không ngừng.

Lúc này, Tô Ngạn trong rối rắm, lại sực nhớ đến một chuyện, Tĩnh Yên vẫn còn một cô nhi nữ lớn, là Lý Tự Anh, rời thôn vào 10 năm về trước, tầm sư học đạo trên núi Bắc.

Nàng cũng là người họ Lý, còn là tỉ tỉ của Lý Liên Nhi, Tô Ngạn liền nghĩ đến một hạ sách, yêu cầu với Tĩnh Yên.

” Bà Lý ! Hãy gọi Tự Anh về đi !

Để Tự Anh thay Liên Nhi cống nạp

Bây giờ chỉ có con bé mới cứu được thôn của chúng ta thôi ! “

” Trưởng thôn… ” Tĩnh Yên chấn động, vừa mới mất nhi nữ nhỏ, bây giờ lại bị ép phải nộp nhi nữ lớn, Tĩnh Yên nào chấp nhận chuyện vô lí này.

” Không được ! Tôi chỉ có hai đứa nhi nữ, Liên Nhi chết rồi…tôi không muốn mất cả Tự Anh ! ” bà lớn tiếng, vừa gào khóc, vừa ôm lấy thi thể Lý Liên Nhi, vùi đầu vào đó.

* Đùng đùng *

Tiếng sấm sét nổi lớn theo câu nói vừa dứt của Tĩnh Yên, thứ tiếng kinh khủng làm bất cứ người nào nghe được cũng đều run sợ. Tô Ngạn mê tính, cho rằng thủy thần đang nổi giận, nhất quyết ép buộc Tĩnh Yên phải gọi Lý Tự Anh trở về.

Bà không đồng ý, liền bị người trong thôn, khống chế giam giữ, còn cho người giả tâm thư đưa tới Lý Tự Anh.

Mật thư báo tin dữ, Tự Anh không thể không trở về, tự ý làm trái lệnh sư phụ, xuống núi về lại quê nhà. Nàng mất 3 ngày 3 đêm, cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đặt chân về đến thôn.

10 năm rồi, nơi này chẳng thay đổi, vẫn u ám đầy oán khí, Tự Anh theo tầm sư học đạo đã 10 năm, cốt để tìm ra cách vạch trần tên thủy thần mà suốt 1000 năm nay đều được những con người, trí óc nông cạn này thờ phụng.

Sâu trong đầu óc của Tự Anh, thủy thần không hề có thật, chẳng qua chỉ là những lời đồn thổi, nói không chừng, thủy thần đó có thể là con thủy quái, hoành hành nơi sông lớn.

Lý Tự Anh học đạo 10 năm, thủ cho mình rất nhiều kinh nghiệm, đủ để nàng có thể đương đầu với thủy quái. Nàng trở về gian nhà, bên trong treo vải trắng khắp nơi, dự cảm có chuyện chẳng lành, hai chân nhỏ chạy ào vào đó.

Giữa nhà, một cổ quan tài đập vào mắt Tự Anh, xung quanh còn có người dân trong thôn, khóc lóc thảm thương, nàng nhìn lên bài vị, hàng chữ – bài vị Lý Liên Nhi, làm nước mắt không tự chủ của Tự Anh tuông rơi.

Hai mắt to tròn của nàng đảo liên tục, tìm kiếm bóng dáng của mẫu thân, trong tâm thư, Tĩnh Yên thông báo bà bệnh nặng, sợ không qua khỏi, muốn gặp Tự Anh lần cuối, lo cho mẫu thân, nên nàng mới bất chấp sự can ngăn của sư phụ, quay về.

Không ngờ, thứ chờ đón nàng, là cái tang của muội muội.

” Liên Nhi…Liên Nhi… ” Tự Anh quỳ rạp, lết gối đến trước quan tài, khóc nức nở.

” Liên Nhi…tại sao…tại sao muội lại chết chứ ? ” nàng cất tiếng oán thán.

Tô Ngạn sớm chờ nàng về từ lâu, thấy nàng ông liền chẳng ngại ra mặt, nói cho nàng biết rõ sự thật.

Nghe những lời lẽ vô lí, từ những con người thiếu hiểu biết, Lý Tự Anh căm hận vô cùng, chính những con người này vì lợi ích của bản thân, mê muội hại chết muội muội của nàng, cơn giận khiến nàng mất tự chủ, rút kiếm, kề vào ngay cổ Tô Ngạn.

” Đúng là một đám ngu muội, các ngươi vì một tên thủy thần, chẳng rõ thực hư, lúc nào cũng cống nạp những mạng người vô tội

Bức chết muội muội ta còn dám mở miệng muốn tay gả thay cho Liên Nhi sao ? ” Tự Anh kề lưỡi kiếm, cắt vào da thịt Tô Ngạn, rỉ máu, chỉ cần một ly, cái cổ của ông sẽ bị nàng cắt đứt.

Vậy mà, trước sự hùng hổ của Tự Anh, Tô Ngạn rất điềm tĩnh, phẩy tay ra hiệu, cho người đưa Tĩnh Yên, mẫu thân của nàng ra.

Người góa phụ đáng thương kia, bị những con người tàn độc ở đây bức ép, trói chặt như một đòn bánh, trên gương mặt còn lộ rõ nét hốc hác, phờ phạc.

” Mẫu thân ! ” Tự Anh mất tập trung, buông kiếm lao đến chỗ Tĩnh Yên, đỡ lấy thân bà.

Mẫu thân của nàng, bị bỏ đói nhiều ngày, sức cùng lực kiệt, mấp máy không nên lời.

Nhưng, đó vẫn chưa đáng hận bằng những việc sắp diễn ra của kẻ có quyền hạng nhất trong thôn, Tô Ngạn.

Ông rảo bước chậm chạp đến gần Lý Tự Anh, chẳng ngại đe dọa.

” Lý Tự Anh, mẫu thân của ngươi đã bị ta cho uống thuốc độc !

Hai canh giờ sau bà ta sẽ chết !

Nếu người còn ngoan cố không gả cho thủy thần thì cả ngươi và bà mẹ già này đừng hòng sống sót ! ” Tô Ngạn chỉ chỉ vào trán Tự Anh.

Trước con mắt căm hận của nàng, và cổ quan tài lạnh lẽo của Lý Liên Nhi, ông ta chẳng chút tội lỗi, gương mặt hung tàn bức ép Tự Anh.

Người dân phụ yếu ớt trong tay Tự Anh ho lên vài tiếng, trông thấy mẫu thân trong cơn nguy kịch, phận làm hài tử, Tự Anh nào nỡ để mẫu thân chịu khổ.

” Đưa thuốc giải ra đây ! Ta đồng ý gả ! ” Tự Anh hắng giọng, trước sức ép của những người ở đây, buông tay chấp nhận yêu cầu.

Âu, nàng chỉ muốn cứu mẫu thân, mất đi muội muội, nỗi đau như xé nát tâm can, nàng không thể trơ mắt chứng kiến mất luôn cả người thân cuối cùng.

Tô Ngạn được như ý muốn, lập tức thay đổi, tươi cười, sảng khoái, bảo người đưa thuốc giải, mau chóng cho Tĩnh Yên uống.

Còn chưa đợi Tĩnh Yên tỉnh lại, bà đột ngột bị những người đó, kéo cách xa Tự Anh, họ lấy luôn cả kiếm của nàng, phòng hờ nàng ra tay thảm sát họ.

” Các ngươi làm gì vậy ? ” Tự Anh hốt hoảng, lao đến chỗ mẫu thân.

Cả chục tên nam nhân lực lưỡng, lập tức đứng chắn trước mặt nàng, dù nàng biết võ, cũng khó lòng xử hết được những tên tráng kiện kia.

” Tự Anh, tạm thời chưa thể để ngươi gặp mẫu thân ngay được !

Ngày mai là ngày đưa dâu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại đây

Đến lúc đưa ngươi đi ta sẽ cho ngươi nói chuyện với mẫu thân lần cuối !

Ngươi mà bỏ trốn thì đừng trách bọn ta ! ” Tô Ngạn dùng Tĩnh Yên, uy hiếp Tự Anh.

Xong việc, tất cả những con người ngu muội ấy đồng loạt kéo nhau rời khỏi ngôi nhà nhỏ, để lại vài tên nam nhân canh giữ bên ngoài.

Lý Tự Anh đứng giữa gian nhà, uất hận không kể xiết, bi kịch ập tới bất ngờ, khiến nàng không kịp trở tay.

Nàng lặng lẽ xoay người, nhìn chòng chọc vào cổ quan tài của muội muội, đau thương dằn xé trái tim nhỏ bé.

Trách nàng, xin ra không đúng thời, còn là thân nữ nhi, không thể bảo vệ mẫu thân và muội muội, nàng ngồi gục bên quan tài của Lý Liên Nhi, đau lòng khóc lớn.

” Thủy thần, ta nhất định sẽ vạch mặt ngươi… ” Tự Anh thầm thề, lần này gả đi, nhất định điều tra rõ chân tướng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.