Hoàng Ngọc Diệp không làm giá nữa, ngoan ngoãn theo Trương Tuyết Y về nhà mới của cô.
“Cạch-“
“Nè, Cherry với Dưa Hấu có nhà không vậy?”
“Không có, hai đứa nó đi sang nhà ông bà nội ngủ mấy ngày rồi.”
“Ồ…” Hoàng Ngọc Diệp có chút tiếc nuối, cô thật sự rất thích chơi với hai nhóc này.
“Cô đi vào phòng tôi ngủ trước đi.”
“Cô không ngủ à?”
“Tôi phải giải quyết một số giấy tờ, chưa ngủ ngay được. “
“Ừ, ngủ ngon.”
Trương Tuyết Y xuống dưới nhà mang cho Hoàng Ngọc Diệp một li nước, tiện thể thêm vào đó một ít thuốc ngủ.
Thứ nhất là để tránh gặp ác mộng, thứ hai là chỉ khi Hoàng Ngọc Diệp ngủ say cô mới yên tâm làm việc được.
Hoàng Ngọc Diệp cũng không nghi ngờ, nhận lấy li nước rồi uống. Chỉ một lúc sau là ngủ say.
Trương Tuyết Y bế Bạc Hà đặt sát lại Hoàng Ngọc Diệp rồi đắp chăn cho hai người, sau đó mới xuống dưới căn cứ của mình.
***
Ở một nơi khác, trong phòng tổng thống của khách sạn.
Dương Nhất Thiên với vẻ mặt lãnh lẽo ngồi trước máy tính.
Cả căn phòng tối đen như mực, chỉ mỗi màn hình máy tính còn sáng.
Đôi tay thon dài liên tục nhảy múa trên bàn phím.
Những chữ số và mã vạch bắt đầu xuất hiện rồi biến mất, hết cái này tới cái kia.
Anh nhíu mày, mã không hợp lệ.
Dương Nhất Thiên nhập lại địa chỉ tin nhắn gửi vào máy Trương Tuyết Y.
Là tin nặc danh hôm trước, người gọi Trương Tuyết Y là “thân ái”…
Loading…
Mãi một lúc sau máy tính bị sập nguồn, tối đen như mực.
Nhưng hai giây sau lại hoạt động trở lại, màn hình bắt đầu xuất hiện một dòng chữ.
“DƯƠNG NHẤT THIÊN, ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP!”
Trên người anh bắt đầu tỏa ra một luồng sát khí mạnh mẽ.
Là người quen sao…
***
Sáng hôm sau lúc Hoàng Ngọc Diệp tỉnh dậy đã là tám giờ, phát hiện từ lúc nào trong người mình đã có thêm một cục bông mềm mại.
Là một em Husky nhỏ dễ thương.
Cô mỉm cười ngồi dậy, dễ thương quá đi mất.
Hoàng Ngọc Diệp nhìn xung quanh phòng, vô tình thấy được tờ giấy nhớ ở trên bàn.
Cô cầm lên đọc.
“Cô cho Bạc Hà ăn giúp tôi, đồ ăn cho cún con tôi để ở dưới nhà. Cô cũng xuống ăn sáng đi, gọi hay nấu thì tùy. Ăn xong thì gọi điện báo cho hai bác Hoàng một tiếng. Cứ ở đây trông nhà giúp tôi một ngày đã, tối hẵng về.
Trương Tuyết Y –“
Hoàng Ngọc Diệp lật đật chạy xuống nhà cho Bạc Hà ăn, sau đó mới tới phần mình. Cô gọi điện báo cho ba mẹ mình một tiếng rồi ngồi thong thả ăn bánh xem ti vi rồi uống trà với Bạc Hà.
Hoàn toàn không có dáng vẻ của một người vừa mới bị bắt cóc.
***
Trước cổng tập đoàn Dương Thị.
Trương Tuyết Y chưa vào làm ngay mà ra ngồi dưới một gốc cây gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia mãi mới bắt máy.
“Alo, ai vậy?”
“Mẹ nuôi, là con.”
“Ôi trời Tuyết Y à, con đổi số khi nào vậy, chả trách lúc trước Nhất Thiên gọi mãi không được… “
Quân Dao trách mắng, nhưng giọng nói lại rất thân thiết.
“À mẹ ơi, Cherry với Dưa Hấu có ở đó không ạ?”
Trương Tuyết Y ngại ngùng, vội chuyển đề tài.
“Có chứ, con đợi mẹ tí, để mẹ kêu hai đứa lại.”
“Alo, mama yêu dấu xinh đẹp nhất trần đời, mama có nhớ con không!!! “
Dưa Hấu ở đầu bên kia nghe được liền hét vào điện thoại thoại.
Trương Tuyết Y vô thức đưa điện thoại tránh ra xa tai mình.
Thằng nhóc này…
“Con với chị ở bên đấy có ngoan không?”
“Ngoan lắm, con với chị dỗ hai cụ với ông bà cười suốt luôn, cười không thấy cả mặt trời, há há há!”
Trương Tuyết Y: “…”
Quân Dao: “…”
Cherry đứng gần đó: “…”
“Mama, em nói nhiều lắm, em làm bể hai bình cổ của ông nội rồi.” Cherry lại giựt điện thoại.
“Gì chứ, ông bảo không sao mà, hai cái bình đó chỉ gần 1 tỉ đồng thôi, ông bảo chúng là cái rẻ nhất rồi, ông có cả bộ sưu tập kìa!”
Trương Tuyết Y: “…”
Cherry: “…”
“Ha ha, đúng rồi đấy, chỉ là mấy bình cũ thôi, không cần phải để ý.” Quân Dao bên kia cũng cười ra tiếng.
Trương Tuyết Y che mặt, nhà họ Dương dư tiền sao, 1 tỷ lận đấy…
“Dưa Hấu, có muốn mama để con lại bên đấy gán nợ không, 1 tỷ là biết bao nhiêu tờ đô la đấy…”
“Mama, con biết lỗi rồi, con đã đền cho ông hai cái chụt chụt, ông vui lắm, mama đừng bắt con đi gán nợ, con phải đi chơi nữa, há há há…”
Trương Tuyết Y cạn lời, một tỷ đổi lấy hai cái thơm sao, ba nuôi cô cũng dễ dãi quá rồi.
“Đưa điện thoại cho chị Cherry xíu nào bảo bối.”
“Vâng.”
“Mama, mama gọi con à?”
“Ừ, có nhớ mai là ngày gì không? “
“Có…”
“Xíu nữa mama nhờ bà nội dẫn hai đứa ra ngoài mua đồ, con trông em nhá.”
“Con biết rồi, mai mama có đi đón mẹ nuôi với anh Cam luôn không? “
“Có chứ, sáng mai mẹ sang đón hai đứa.”
“Ok ạ, để con chuyển máy cho bà nội.”
“Tuyết Y à, bữa nào qua đây chơi đi con.”
Quân Dao nhận máy rồi lên tiếng.
“Mẹ nuôi, để con sắp xếp. Tí mẹ đưa Cherry với Dưa Hấu đi shopping giúp con được không ạ, mua cho hai nhóc vài bộ đồ xinh xinh giúp con. Sáng mai phải đi đón bạn ở nước ngoài về…”
“Con bé này, khách sáo làm gì chứ, để mẹ lo cho, nhà mình bây giờ toàn quần áo trẻ con thôi.”
Quân Dao cười “ha ha”.
“Cảm ơn mẹ, thôi con cúp máy đây, tới giờ vào làm rồi ạ!”
“Ừ, bữa nào rãnh thì qua đây chơi.”
“Vâng.”
Trương Tuyết Y cúp máy rồi thở dài.
Tiếp xúc với bên đấy nhiều quá liệu có tốt không…
“Thôi mặc kệ vậy, tới đâu rồi tính tới đó.”
Nói xong liền cất bước vào Dương Thị.
Trương Tuyết Y đi vào phòng làm việc, vừa mở cửa thì thấy Phùng Mỹ Liên đứng trước mặt mình, mặt mày nhăn nhó, mới 30 mà tưởng chừng như 40 vậy.
“Nè cô kia, đi làm mới được bao nhiêu ngày mà đã tới trễ rồi hả?”
Trương Tuyết Y nhìn lên đồng hồ.
“Năm phút nữa mới tới giờ làm việc cơ mà, sao lại trễ được. “
“Cô không biết qui định là phải tới sớm hơn 15 phút à!”
Phùng Mỹ Liên vừa nói xong thì giọng nói khinh bỉ của Hi Văn vang lên.
“Hừ, qui định đó ai đặt, chính cô còn thường xuyên đi muộn cả nửa tiếng mà đòi giáo huấn người khác à, nực cười. “
“Cô…cô…” Phùng Mỹ Liên trợn mắt nhìn Hi Văn, không ngờ con đàn bà này lại dám nói như vậy.
Ả ta ném cho Trương Tuyết Y một ánh mắt sắc lẹm rồi quay về chỗ ngồi của mình.
“Tuyết Y, em đi phô tô bản báo cáo này rồi mang qua phòng nhân sự đi.” Phạm Tu Kiệt đưa cho Trương Tuyết Y một xấp giấy tờ.
“Vâng.” Cô vội vàng bỏ túi xách xuống rồi nhận lấy.
Trương Tuyết Y mau chóng đi phô tô rồi mang qua bộ phận nhân sự, sau đó quay trở lại làm những công việc được giao.
Chỉ quanh đi quẩn lại những việc như sắp xếp giấy tờ, bưng trà rót nước, chỉnh lí số liệu,…
Không mấy nặng nhọc.
Thoắt cái đã tới giờ về.
Trương Tuyết Y vươn người ngáp dài, buồn ngủ quá đi mất.
“Tuyết Y, hôm nay mọi người đi ăn buffet đấy, em đi luôn cho vui.” Một chị đồng nghiệp hỏi.
“Chắc để bữa khác chị ạ, em phải về có chút chuyện.” Trương Tuyết Y từ chối, cô phải mau chóng làm xong cái máy biến âm đã, làm xong rồi thì ăn chơi sau.
“Ok, đi về cẩn thận.”
“Tạm biệt mọi người.”