Hạ Nhật Ninh kéo theo Thẩm Thất rời khỏi, thậm chí còn không hề chào tạm biệt Văn Nhất Phi, Phạm Thành và Phạm Ly nữa.
Thẩm Thất chỉ kịp xua tay về phía họ, không kịp nói một câu nào, liền bị Hạ Nhật Ninh nhét vào trong xe.
Hạ Nhật Ninh thật sự rất tức giận.
Trong khoảng khắc Thẩm Thất đi theo Phùng Khả Hân vào căn phòng đó, thì lửa giận của hắn đã bừng lên.
Văn Nhất Phi cứ ôm chặt lấy hắn, nhưng cuối cùng cũng không cách nào ngăn chặn được hắn nữa.
Hạ Nhật Ninh cứ luôn giữ thái độ bao dung và giữ khoảng cách với Phùng Khả Hân, là bởi vì Hạ Gia và Phùng Gia có rất nhiều hạng mục hợp tác với nhau.
Nhưng không có nghĩa là Phùng Khả Hân có quyền được hỗn xược trước mặt hắn!
Người của hắn, cô ta cũng dám đánh sao?
Đôi mắt của Hạ Nhật Ninh càng trở nên u tối hơn nữa, trong mắt hắn chỉ còn cuồng phong bão táp, ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Đột nhiên, Hạ Nhật Ninh đạp mạnh thắng xe, xoay đầu tức giận nhìn Thẩm Thất: “Cô ta kêu cô qua đó thì cô phải đi theo sao? Cô ta đánh cô, thì cô không biết né sao? Trước mặt tôi thì tinh ranh vô cùng, sao cô lại cứng đơ như một khúc gỗ trước mặt người khác chứ?”
Thẩm Thất cắn chặt môi không dám lên tiếng, khuôn mặt hơi sưng đỏ của cô, khiến cô càng trở nên khốn đốn hơn nữa.
Hạ Nhật Ninh thò tay sờ lên mặt của Thẩm Thất, Thẩm Thất đột nhiên rên lên một tiếng, hiển nhiên hắn đã làm cô đau rồi.
“Biết đau nhưng lại không biết cầu cứu ư?” Hạ Nhật Ninh nhìn khóe mắt đỏ bừng của Thẩm Thất, càng cảm thấy tức giận hơn nữa: “Cô đi theo tôi đến đó, có việc gì thì tôi cũng chóng đỡ cho cô! Cô…”
Hạ Nhật Ninh vẫn còn muốn khiển trách tiếp, thế nhưng nhìn thấy khóe mắt ướt đẫm của cô, thì hắn lại không thể nói thêm gì được nữa.
Hắn tức giận rút tay lại, tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Nhìn thấy chiếc xe Aston Martin như phát điên lên vậy, bốn trợ lí đi theo sau bốn mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thôi kệ, xem tình hình như thế nào rồi hãy tính.
Hạ Nhật Ninh nhanh chóng lái xe về Cảnh Hòa Trang Viên.
Vừa mới bước vô cửa, Hạ Nhật NInh đã sai người đem rượu thuốc đến, tức giận ném vào vòng tay của Thẩm Thất.
“Cám ơn…” Thẩm Thất cắn chặt môi cám ơn, ngoan ngoãn đứng tại đó.
Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh rời khỏi, Thẩm Thất mới dám thoa thuốc lên mặt mình.
Gương mặt trong gương của cô đã sưng lên một cục, năm dấu tay rõ rệt, khiến cô lúc này trông có vẻ thảm hại vô cùng.
Thẩm Thất thở dài, dường như gần đây cô cứ bị đánh hoài…
Nhưng cô có còn cách nào khác đâu?
Cô biết rõ sẽ bị đánh nhưng vẫn phải qua đó!
Nếu không, thì cuộc sống của cô sẽ ra sao đây?
Thẩm Thất nhanh chóng thoa thuốc lên mặt cô, sau đó để lại chai thuốc còn thừa lên bàn.
Bụng cô đột nhiên kêu réo lên.
Thẩm Thất mới nhớ ra, cô và Hạ Nhật Ninh đến nhà Phạm Thành và Phạm Ly để dùng cơm mà.
Kết quả là, cơm còn chưa kịp dọn lên bàn, thì đã xảy ra chuyện như vậy rồi.
Bụng cô đã đói thì chắc Hạ Nhật Ninh cũng đã đói bụng rồi chứ
May là hôm nay Hạ Nhật Ninh đến cứu cô, nếu không thì không biết cô lại phải chịu đựng nỗi khổ gì nữa.
Thôi kệ đi, để bày tỏ lòng cảm ơn hắn, cô sẽ đi làm đồ ăn cho hắn, cũng sẵn tiện xin lỗi hắn luôn.
Thẩm Thất suy nghĩ một hồi, sau đó xoay lưng hỏi quản gia: “Xin hỏi, nhà bếp ở đâu vậy?”
Quản gia lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp trả lời: “Phía trước quẹo phải sau đó quẹo phải nữa.”
“Trưa nay Hạ tổng chưa có gì vào bụng, tôi sẽ đi làm chút đồ ăn cho anh ấy.” Thẩm Thất giải thích.
Quản gia gật đầu, đợi đến khi Thẩm Thất đi khỏi, mới báo tin này cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh nghe thấy Thẩm Thất lại vào bếp làm cơm trưa cho hắn, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan được chút ít, thuận miệng nói: “Để cô ấy làm đi.”
Có được sự đồng ý của Hạ Nhật Ninh, quản gia mới cho người trong nhà bếp giúp Thẩm Thất chuẩn bị bữa trưa cho tổng tài.
Sau khi Hạ Nhật Ninh hết giận thì hắn cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Nhớ đến dưới lầu còn có một người đàn bà ngốc nghếch nói phải nấu ăn cho hắn, thì hắn bèn xuống lầu, đi xem xem rốt cuộc cô ấy đã chuẩn bị những món ăn gì.
Vừa đi vào nhà ăn thì nghe thấy một tiếng hát thanh thản bay tới: “Trời đen phủ khắp màu đen, tỏa sáng những tinh tú lấp lánh. Đom đóm bay, đom đóm bay, bạn đang nhớ về ai. Tinh tú trên trời cao đang rơi lệ, khắp đại địa hoa hồng đang héo khô, gió đêm lạnh gió đêm lạnh. Chỉ cần có người bên cạnh. Đom đóm bay, hoa say ngủ. Từng cặp từng đôi rất đẹp. Không sợ đêm tối chỉ sợ tan nát cõi lòng, Chẳng ngại mệt mỏi hay không. Cũng chẳng hề bận tâm phương hướng.”
Bước chân của Hạ Nhật Ninh chợt khựng lại,
Một giây sau hắn đã xông vào nhà ăn, mở miệng kêu lên: “Cô bé, cô…”
Câu nói của hắn, đột nhiên ngưng bặt lại.
Trong nhà ăn, chỉ có một mình Thẩm Thất.
Không phải cô ấy…
Thật sự không phải cô ấy…
Dù cho cô ấy có biết hát bài hát này đi nữa…
Thẩm Thất nghe thấy tiếng bước chân, xoay đầu qua liền nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hạ Nhật Ninh.
Hắn thất vọng như vậy, là bởi vì người chuẩn bị bữa trưa cho hắn, không phải là người mà hắn chờ đợi sao?
“Hạ Tổng, bữa trưa đã chuẩn bị xong. Có thể dùng bữa rồi.” Thẩm Thất cắn chặt môi, có chút bất an nhìn Hạ Nhật Ninh.
Sắc mặt Hạ Nhật Ninh chợt khôi phục lại bình thường, dường như người thất thần lúc nãy, không phải là hắn.
Hạ Nhật Ninh đi đến trước bàn ăn, cúi đầu nhìn bữa cơm nhà trên bàn, đôi mắt hắn hơi nhếch lên.
Nói thật lòng, dù cho là đầu bếp dở nhất của hắn, cũng có thể làm được những món ăn đẹp đẽ hơn những món trên bàn này gấp trăm lần.
Quản gia kéo ghế cho Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh vừa ngồi xuống, thì Thẩm Thất bèn cảm thấy hơi ngại ngùng.
Có một thành ngữ là Tú sắc khả xan (chỉ nhìn thôi cũng đủ no rồi).
Quả nhiên không thể so sánh Hạ Nhật Ninh với những món ăn trên bàn này.
Thẩm Thất ấp úng nói: “Nếu anh không thích ăn thì hay là vứt đi nhé…”
Hạ Nhật Ninh thản nhiên liếc Thẩm Thất một cái, nói: “Ngồi xuống đi, nể mặt cô thành tâm nhận lỗi, tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội. Ngồi xuống ăn cùng ta đi.”
Hắn đón lấy đôi đũa của quản gia đưa cho, gắp một miếng thịt đưa vào miệng.
Vừa nhai một miếng, thì đôi chân mày đẹp đẽ của Hạ Nhật Ninh chợt nhíu lại: “Mùi vị không thấm nhiều lắm, nhưng cũng không tồi.”
Thẩm Thất cắn răng nói: “Những công cụ trong nhà bếp này tôi không quen dùng. Nếu không tin thì, bữa khác anh tới chổ của tôi tôi sẽ làm cho anh ăn…:”
“Được thôi.” Hạ Nhật Ninh không hề nghĩ nhiều gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Thẩm Thất suýt chút nữa cắn phải lưỡi của mình tự vẫn rồi.
Cô chỉ khách sáo một chút thôi, nhưng hắn lại đồng ý ngay ư?
Cô nói nhiều như vậy làm gì chứ?
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của Thẩm Thất, tâm trạng của hắn đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Dù cho thức ăn có khó ăn như thế nào đi nữa, thì bây giờ dường như đã trở nên dễ ăn hơn nhiều.
Tốc độ ăn cơm của Hạ Nhật Ninh rất nhanh, nhưng cũng đủ đẹp mắt, khiến người ta không cách nào bắt bẻ được.
Thẩm Thất ôm lấy chén cơm, ăn cơm một cách ngoan ngoãn.
Đột nhiên có một đôi đũa gắp một miếng sườn vào trong chén của cô.
Thẩm Thất hoang mang ngước đầu lên nhìn Hạ Nhật Ninh.
“Chuyện hôm nay, ít nhiều gì ta cũng có trách nhiệm với nó. Cho nên, ta mới không hiểu tại sao cô lại đứng đó cho người ta đánh?” Hạ Nhật Ninh nhìn lên khuôn mặt của Thẩm Thất, tuy rất không hài lòng nhưng thái độ của hắn đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Thẩm Thất thản nhiên trả lời: “Tôi chỉ là một nhà tạo mẫu, trong ngành này không tránh khỏi việc tiếp xúc với các quý cô và công tử nhà giàu. Nếu đắc tội với đệ nhất thục nữ, thì sau này sao tôi có thể tồn tại trong ngành này nữa chứ?”
Hạ Nhật Ninh nhíu mày lên: “Chỉ bởi vì vậy thôi sao?”