Lấy Em Làm Điểm Tâm

Chương 5: Hầu gái và Trịnh thiếu gia bí ẩn



Một chiếc xe hơi đen bóng sang trọng chạy vào khu nhà cao cấp Trinh Hoa nằm giữa trung tâm thành phố.

Chiếc xe rẽ vào toà nhà lớn mang mang cách Âu Mỹ cổ điển.

Cánh cổng rộng lớn nạm vàng chứng tỏ sự sa hoa cao quý của của chủ nhà mở ra.

Từ bên trong là hai hàng thẳng tắp, ai nấy đều vạm vỡ to lớn, một thân tây trang màu đen cúi chào kẻ đang ở trong xe.

Cánh cửa ô tô ‘cạch’ một tiếng liền được mở ra.

Một người đàn ông cao lớn bước từ trên xe xuống, vai rộng mông nhỏ, áo sơ mi để hở, trang sức màu bạc tinh xảo trên cần cổ làm nổi bật lên làn da màu đồng trông hết sức gợi cảm.

Người ấy còn cố tình nhếch môi mỉm cười, tác phong đầy bỡn cợt làm người khác không khỏi động lòng.

Hắn gỡ kính mát xuống, lộ ra đôi mắt sâu thẳm cuồng dã phóng đãng. Lười nhác ưỡn lưng, liếc sang Lô Vỹ Tinh đang cố sức kéo hai chiếc va li lớn, tâm tình hắn dường như rất vui vẻ.

Dù đã là khá quen với gương mặt của hắn, Lô Vỹ Tinh mím môi. Vẫn là thấy người đàn ông này quá bá đạo cuồng ngạo.

Lại nhìn một thân trang phục trắng tinh của Lô Vỹ Tinh mặc trên người hệt như cô hầu gái bận rộn, hắn lại cảm thấy rất khoan khoái.

Một tên vệ sĩ đứng trong hàng cẩn thận nhìn sắc mặt Ninh Kiến Thần, do dự hỏi.

“À, tiểu thư, có cần…”

“Không cần.”

Giọng nói trầm thấp cắt ngang lời anh ta, Ninh Kiến Thần vẫn thong thả ngắm nhìn Lô Vỹ Tinh nhút nhát kéo va li tới bên cạnh hắn.

“Cô ấy là người hầu của tôi, bổn thiếu gia đang vui, nên nhận thêm một kẻ vô sự.”

“Cảm ơn, một mình tôi được rồi.”

Lô Vỹ Tinh gượng nhìn anh vệ sĩ nói cảm ơn, rồi nặng nhọc túi lớn túi bé đi theo sau hắn.

Người hầu hay giúp việc cũng được,cô không quan tâm lắm. Bởi chỉ cần Ninh Kiến Thần quắc mắt một cái, hắn nói gì cô cũng không có ý kiến.

Nhớ lại hôm qua hắn cuồng dã, ăn sạch cô xong. Lại bá đạo đem cô đang mê man sau hoan ái mà dụ dỗ làm hầu gái cho hắn.

À khụ…rõ ràng không phải dụ dỗ mà là ra lệnh.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi bảo ‘từ ngày mai sẽ đến nhà tôi. Tôi cho cô thời gian thử việc là một tháng.”

Sao lúc đó lại gật đầu? Lô Vỹ Tinh tự hỏi. Thử việc với đến nhà hắn làm hầu gái thì có liên quan gì không nhỉ?

Lô Vỹ Tinh kéo theo hai va li lớn, gần như chạy theo mới miễn cưỡng bắt kịp tốc độ của Ninh Kiến Thần phía trước, cô không hề nhận biết có một ánh mắt phía sau đã vô tình dõi theo bóng lưng chật vật của mình cho đến khi khuất dạng.

Đằng sau cửa kính đen, mặt người thanh niên ngồi phía trong không có chút biểu cảm, đơn giản áo sơ mi trắng và quần âu được đặt may riêng, lại tôn lên vóc dáng tuyệt mỹ, tóc ngắn được tỉa gọn, anh ta hẳn là người duy nhất mặc sơ mi trắngnhưng vẫn không che hết được khí chất cao quý lạnh lùng của mình.

“Trịnh thiếu gia, chúng ta đi được chưa?”

Tài xế mặc đồng phục đen cung kính hỏi.

Rèm mi cong dài hạ xuống, che đi vẻ mặt không nhìn ra nét biểu cảm, anh khẽ cất tiếng “ừ”.

Sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này. Lại còn là nhà của Ninh Kiến Thần.

Cô ấy bây giờ, nhất định vô cùng nghèo túng trong mấy năm nay.

Tiếng thở dài như có như không, cuối cùng bị vùi lấp trong âm thanh khởi động của ô tô.

***________

Ở trong phòng hắn trên lầu hai, Lô Vỹ Tinh nặng nhọc xách vào đống hành lý kia. Đau mỏi xoa bóp cánh tay.

Ninh Kiến Thần đến bên tủ quần áo cởi ra y phục trên người.

Thân thể cường tráng sau một giây liền hiện ra. Cơ ngực dày, cơ bụng rắn chắc. Phần hông thon gọn như khiêu gợi.

Nhìn một màn này, Lô Vỹ Tinh bất tri bất giác mặt đỏ tận mang tai nhớ lại chuyện phát sinh hôm qua tại công ty.

Aaaaa….không phải hắn…hắn…sẽ định nữa chứ?

“Tôi muốn tắm. Giúp tôi tắm rửa.”

Ninh Kiến Thần quay người nhìn cô, ánh mắt hoang dã bá đạo, khoé môi giương lên nụ cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.