“Đúng,tôi rất yêu em.”-anh hôn nhẹ lên trán cô,nụ hôn ấm áp.
Hi Văn nghe xong cười khụt khịt,hai tay áp lên mặt anh,môi cô hôn mạnh lên môi anh.
“…Chụt…Thưởng cho anh đó.”
Nhận được nụ hôn anh xoa đầu cô,lấy tay lau chút nước mắt dưới má.Mặt cô đỏ hồng,cô vẫn đang chỉ nghĩ đây là mơ,mặc sức lộng hoành.Hi Văn tựa vào lòng anh.
“Em yêu anh,đừng đùa giỡn rồi đẩy em ra như thế nữa.”
Khung quanh trở nên im lặng.Hi Văn cuối cùng cũng ngủ rồi.Nghe được lời thật lòng này Kiệt Bân rất vui.Anh thích cô là đúng không sai như lúc anh nghĩ.Anh đặt cô xuống giường,đắp chăn cho Hi Văn.Khuôn mặt cùng gò má đỏ hồng,lông mi có chút ướt,đôi môi đỏ trông cô giống hệt một nàng công chúa đang ngủ.
Kiệt Bân yên tâm,anh lại sofa nằm xuống.Lúc Hi Văn cọ quậy trên người anh thì phản ứng không kiềm được.Nhưng không thể lợi dụng lúc say lại gần cô,nếu hi Văn tỉnh dậy lại trách mắng anh tiếp.
Ba giờ sáng.
Cổ họng Hi Văn hơi khô,cô ngồi đậy.Đầu đau nhức dữ dội.Trong đầu thì khá tỉnh rồi mà người cứ đổ ra.xung quanh tối om,cô mò mẫn tìm công tắc bật đèn.Ai ngờ lại do hậu đậu quá mà cô động vào cái gì khiến nó rơi xuống.
“..Choang…”
Tiếng động vang lớn,Hi Văn nhớ là có công tắc ở đây mà.Ngẫm một chút cô mới nhận ra,ở đây có chút khác,chăn gối,xung quanh cái gì cũng khác.Cố gắng bước xuống giường,không vững cô ngã nhào ra.
Tiếng động vừa nãy làm Kiệt Bân thức giấc,anh chạy lại chỗ cô.Hi Văn hét lên.
“Maaaaaaaa…”
Anh bật công tắc điện lên,Cô nhìn thấy anh.Hoảng hồn nói lắp bắp.
“Sao..tôi..lại ở đây?”
“Tối qua em say ở quán bar,tôi đưa em về đây.”
“Tôi…muốn về nhà.”
Cô nhìn lại mình,chiếc váy ngắn một dây bị tuột xuống vai, lộ ra bộ ngực.Toàn thân Hi Văn như phơi ra trước mắt anh.
“A…”
Hi Văn nhanh chóng lấy tay che lại.
“Em giờ liệu có về được không?Bây giờ là ba giờ sáng,Taxi thì vắng.Còn bộ đồ này nữa.”
“Anh quát tôi đấy à?”
“Không,tôi không quát em.Do em mặc bộ đồ này đi vào đêm khuya sẽ không an toàn.”
“Hôm qua làm sao anh đến được chỗ tôi?”
“Truy theo điện thoại di động.”
Đúng là quyền năng của người giàu.
“Tôi…khát.”
“Tôi sẽ lấy cho,và nấu cho em một món cháo giải rượu.”
Hi Văn lững thững bước theo sau Kiệt Bân.Căn hộ này rộng thật,nhà cô chỉ bằng một góc.Đến nhà bếp,cô ngồi xuống bàn ăn.anh rót cho cô một ly nước.Cô dùng hết sức uống cạn nó.Ngồi chờ anh nấu cháo giải rượu,cô thủ thỉ.
“Hôm qua…tôi có làm gì sai thì mong anh bỏ qua.”
“Không có gì.”
Kiệt Bân cười làm cho Hi Văn có phần lo lắng.Anh đặt tô cháo trước mặt cô.Lại là cháo hành,cô ăn nó phát ngán.
“Có cần tôi đút cho em?”
“Không cần..tôi có thể tự ăn.”
Anh bây giờ dường như dối xử dịu dàng với cô hơn rất nhiều lần.Không cảm thấy vui vẻ gì mà ngược lại cô rất là khó chịu.Người không có tình cảm với cô mà lại đối xử tốt với cô đó chính là tự gượng ép chính mình.Hi Văn dừng ăn.
“Làm ơn,thôi ngay cái sự dịu dàng đó đi.Tôi biết anh không thích tôi nên đừng có tỏ ra như vậy nữa.Thật sự rất là khó chịu.”
“Tại sao em lại cảm thấy như thế?”
“Anh đang đùa giỡn với tôi vì hôm qua tôi mạo phạm anh.”
“Hôm qua em đâu có mạo phạm tôi.”
“Vậy là gì?”