Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

Chương 20: Gậy ông đập lưng ông



Edit: Tammie

Beta: Patê giả danh

Chu Tiểu Tường ôm Tiểu Vũ chạy trối chết, tư thế chạy giống như đang có chục người truy đuổi phía sau, ngưng thở chạy một mạch mà vọt vào trong thang máy, nhìn con số từ tầng trệt nhảy lên từng tầng, rốt cuộc cậu cũng giúp thả lỏng được một nửa.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Vũ, cậu đứng đối diện bức tường đầy giấy gần mười phút cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ gì, lúc hoàn hồn lại kéo ngăn kéo lấy phi tiêu ra, vẻ mặt vặn vẹo “vút” một tiếng, phi tiêu cắm phập vào đuôi chữ “Trạch” (泽), càng thêm phẫn nộ: “Má! Trật rồi!”

Hầm hừ chạy vào trong phòng vệ sinh tắm rửa. Lúc đánh răng, khi bàn chải vừa đưa lên mép thì dừng lại, suy nghĩ một chút rồi bỏ bàn chải ra, đưa mặt đến trước gương ngắm nghía trái phải, rồi nhấc tay lên sờ sờ môi, cũng không biết là buồn bực chiếm đa số hay là khó hiểu chiếm phần hơn, một lần nữa cậu vừa đưa bàn chải đánh răng vào miệng vừa lẩm bẩm.

“Hun có gì tốt? Môi ông đây cũng không có dính mật ong! Anh còn dám hun nữa ông đây sẽ trét muối lên cho anh nếm thử!” Nói xong trong đầu liền “Ding!” lên một tiếng, ha? Cái ý kiến này không tồi!

“Cậu đang lầm bầm cái gì vậy?” Từ Nhạc ngáp ngắn ngáp dài đi tới.

Chu Tiểu Tường quay đầu: “Ô? Sao dạo này cậu hay về trễ thế?”

“Cái công ty biến thái, rảnh quá thì tăng ca, bố đang cân nhắc nhảy sang chỗ khác.” Từ Nhạc vẻ mặt mệt mỏi đi tới trước bồn cầu kéo khóa quần.

“Này! Tớ còn đang đánh răng cậu đợi chút nữa không được à!

“Không được, nín muốn chết.”

Chu Tiểu Tường thừa dịp y còn chưa “xả nước”, xoay người đạp vào mông y một cái, bưng ly súc miệng ra phòng khách đánh răng, khi nghe được tiếng y dội cầu mới đi vào trở lại: “Ai bảo cậu tìm công ty Nhật Bản, không tăng ca mới là lạ.”

“Cho nên bố mới đổi chỗ làm!” Từ Nhạc kéo quần ngay ngắn trở lại: “Cậu hồi nãy vẻ mặt nhăn nhó lầm bầm gì vậy?”

“Tên khốn họ Tiêu thật quá ngang ngược!” Chu Tiểu Tường phẫn hận nhổ bọt kem trong miệng ra, “Ông đây lần sau sẽ bôi muối lên môi, cho hắn khóc chết!”

“Cậu bôi muối lên môi thì liên quan gì đến hắn… A? Hắn lại hôn cậu nữa sao?” Tinh thần Từ Nhạc vốn đang mệt mỏi muốn chết đảo mắt đã thấy phấn chấn hẳn lên: “Tên khốn kia lại hôn cậu nữa sao?”

Chu Tiểu Tường liếc mắt nhìn y: “Cậu phấn chấn như thế là có ý gì?”

Từ Nhạc nhanh chóng thoát khỏi tình trạng nhiều chuyện, khôi phục vẻ mặt như thường, vỗ vỗ vai cậu: “Làm sao cậu biết sau này hắn hôn cậu lúc nào? Chẳng lẽ cậu ngày nào cũng bôi muối đi làm?”

“Tớ sẽ mang theo bên người, lúc có nguy cơ sẽ bôi lên.”

“Cậu có vẻ như rất mong đợi!”

“Không sao!” Chu Tiểu Tường gật đầu.

“Mong hắn hôn cậu!”

“Fuck! Ông đây là mong đợi sự kinh ngạc của hắn!”

“Hắn hôn cậu thì hắn mới kinh ngạc, cậu chờ mong hắn kinh ngạc có nghĩa là chờ mong hắn hôn cậu, việc cậu chờ hắn kinh ngạc và cậu chờ hắn hôn mình thật ra chả khác qué gì.”

Chu Tiểu Tường bị y làm cho rối rắm, cắm bàn chải đánh răng vào trong ly, quay đầu trừng y: “Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Không có gì không có gì….” Từ Nhạc vỗ vỗ lên vai cậu hai cái, xoay người bước đi.

Ngày thứ hai, Chu Tiểu Tường nói được làm được, thực sự cất một lọ muối ăn nhỏ trong túi, hăng hái đi làm.

Bởi vì giá trị chờ mong thật sự rất cao nên cả ngày trong đầu cậu luôn hiện lên hình ảnh người nào đó gặm phải một miếng muối lớn trên môi cậu rồi gục đầu trên tay lái gào khóc. Càng nghĩ càng vui, cậu ngồi đó thường hắc hắc cười nhẹ hai tiếng, khiến cho lông tơ của Vương “mập” đều dựng đứng cả lên.

Trước khi tan việc lại nhận được điện thoại của Tiêu Bùi Trạch, nói cậu trực tiếp đi thang máy tới lầu 1, hắn chờ cậu ở gara, Chu Tiểu Tường cúp điện thoại hào hứng chạy vào phòng trà nước.

Gần giờ tan ca rất nhiều người sẽ đi vệ sinh nên cậu không dám tới toilet chơi đùa, mà chui vào cái phòng giải khát không người này, đối mặt với cây lau bồn (rửa) lén lén lút lút mở nắp lọ, vừa mới chuẩn bị trút vào lòng bàn tay thì bỗng nhiên có người phía sau gọi cậu: “Chu Tiểu Tường.”

Chu Tiểu Tường quay đầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn: “Giám đốc Hồng? Sao anh lại tới đây?”

Hồng Xuyên là giám đốc bộ kế hoạch, trước kia khi Chu Tiểu Tường cùng đồng sự bộ kế hoạch trao đổi kinh nghiệm vừa vặn gã đi ngang qua đứng nói chuyện vài câu, sau đó còn ở căn tin chạm mặt nhau rồi thỉnh thoảng cũng cùng nhau ăn cơm.

Chu Tiểu Tường thấy gã bình dị gần gũi, còn cùng gã lĩnh giáo mấy vấn đề của dự án, không ngờ rằng gã vô cùng thoải mái truyền đạt, nói với cậu không ít điều, giống như đang dạy học trò vậy.

Thế nhưng, bộ kế hoạch ở lầu tám sao gã lại chạy lên lầu mười? Hơn nữa còn là phòng giải khát? Hồng Xuyên giơ tập tài liệu trong tay lên, cười nói: “Không phải lần trước cậu bảo không có kinh nghiệm nên sợ làm hỏng dự án sao? Vừa vặn tôi có mấy cái tài liệu mẫu có thể cho cậu xem.”

“Ô? Thật chứ!” Chu Tiểu Tường nghe thế nhất thời hai mắt sáng rực, vội đưa tay đón lấy: “Thật sự rất cám ơn! Nhưng mà tài lệu này tôi có thể xem sao?”

“Tất nhiên rồi, đây cũng không phải là tài liệu cơ mật gì, cũng chỉ là giai đoạn đầu của dự án.” Hồng Xuyên cười cười, rồi tò mò nhìn cái lọ trong tay cậu: “Cái gì vậy?”

Chu Tiểu Tường không hề nghĩ ngợi bật thốt lên: “Muối.”

“Muối?” Hồng Xuyên vẻ mặt khó hiểu.

“A….” Chu Tiểu Tường cũng ý thức được mình lỡ miệng, chớp chớp mắt mấy cái rồi đánh trống lảng: “Giám đốc Hồng, anh tới phòng giải khát làm gì vậy?”

“Chuẩn bị đi tới phòng làm việc của cậu, vừa vào cửa lại thấy cậu loi choi như khỉ lủi vào đây, nên tôi vào luôn.”

“…” Chu Tiểu Tường cười gượng.

Người đối diện kiên nhẫn tỏ vẻ hiếu kì: “Cậu cầm muối làm gì vậy?”

“Ách…. Rửa bồn!”

“Hả?”

“Đúng! Rửa bồn! Nghe nói dùng muối sẽ sạch hơn, nên tôi dùng thử!”

“Cậu rửa bồn làm chi? Bồn rửa có nhân viên vệ sinh phụ trách dọn dẹp rồi mà.”

“Không dám phiền tới dì dọn dẹp, bởi vì cái bồn là do tôi làm dơ!” Lời vừa phọt ra khỏi miệng Chu Tiểu Tường hận không thể vả miệng chính mình, cái này là sao a?

“Hả?” Hồng Xuyên lần thứ hai khó hiểu.

“Bởi vì tôi bị ói!”

“Cậu khó chịu sao? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Không, không sao. Cũng giống như phụ nữ có thai nôn mửa thôi, ọe ọe mấy cái là quen hà.”

“Hở?”

Chu Tiểu Tường giật mình một cái, ra vẻ là đã tới giờ tan ca, liên tục luống cuống tay chân đem tập tài liệu kẹp vào trong nách, nhanh chóng vặn nắp (lọ muối?) lại: “Ngại quá tôi còn có việc! Tôi phải đi gấp!” Nói xong liền lao vút ra ngoài như gió “Cám ơn anh nha!”

Hồng Xuyên nhìn cậu, rồi nhìn lướt qua bên trong cửa, tầm nhìn dừng lại, phát hiện cái bồn rất sạch sẽ, càng cảm thấy khó hiểu.

Khi Chu Tiểu Tường vội vã chạy tới gara thì Tiêu Bùi Trạch đã đợi được năm phút, sắc mặt hắn đen như đít nồi, tưởng cậu cho hắn leo cây, đang muốn gọi điện hỏi một chút đã thấy cậu chạy như bay tới, cho nên tâm tình nhanh chóng xoay chuyển, vẻ mặt vui sướng mà mở cửa xe.

Chu Tiểu Tường thở hồng hộc xông vào ngồi xuống: “Xin lỗi Tiêu tổng! Có việc nán lại chút!”

“Em có thể bồi thường.” Tiêu mỗ vẻ mặt bình tĩnh mà lui xe.

“Sao?” Chu Tiểu Tường khó hiểu nhìn hắn.

“Xin lỗi không có ý nghĩa khi chỉ dùng để lấy lệ, nếu có thành ý thì hẳn là nên bồi thường giá trị thực tế.”

Chu Tiểu Tường chớp mắt nhìn đường cong gò má của hắn, chợt có chút váng đầu: “Gì cơ?”

Tiêu Bùi Trạch nghiêng đầu liếc mắt về phía môi cậu, không nói chuyện.

Chu Tiểu Tường ngu ngốc dựa theo tầm mắt của hắn đưa ngón tay lên môi chạm một cái, đột nhiên hô to một tiếng: “Chết! Quên rồi!”

“Cái gì?”

Tay phải của Chu Tiểu Tường sờ sờ túi quần: “Quên đi toilet.”

“Gấp không? Không gấp thì tới nhà hàng, còn gấp quá thì giờ trở về công ty.”

Chu Tiểu Tường nghe thấy liền rối rắm: “Còn phải đi nhà hàng?”

Tiêu Bùi Trạch thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, không nói chuyện, ý tứ thật rõ ràng, bất quá.

“Không được! Đại ca à, anh không thể như thế được!” Chu Tiểu Tường nóng nảy xoay người đối diện với gò má hắn, giọng nói thành khẩn: “Anh rõ ràng bảo hôm nay chở tôi đi đón Tiểu Vũ! Anh không có nói đi ăn! Tôi cũng không đồng ý đi ăn với anh!”

“Vậy tôi về nhà ăn với em.”

“Lại nữa…” Chu Tiểu Tường gấp đến độ cào tóc.

“Ngày hôm qua em mời tôi ăn cơm, giờ tôi hẳn là nên mời lại.”

Chu Tiểu Tường vô lực nhìn trần xe, âm thầm may mắn vừa nãy không trét muối lên miệng, không thì lúc ăn cơm sẽ nuốt hết vào bụng.

Sau khi lên xe lần thứ hai, Tiểu Vũ hưng phấn mở to hai mắt bò tới, leo lên chân Tiêu Bùi Trạch: “Anh đẹp trai tới đón em mỗi ngày!”

“Ừ!” Tiêu Bùi Trạch ôm thằng bé hỏi: “Mời đi ăn cơm có đi không?”

“Đi!” giọng Tiểu Vũ vang lên.

“Tôi fuck!” Chu Tiểu Tường đau đầu kéo nó qua rồi trừng mắt hung hăng nhìn thằng bé: “Nhóc thối, một chút tiết tháo cũng không có!”

Tiểu Vũ nghe không hiểu, cho dù nghe hiểu thì chắc chắn nó cũng không thèm để ý tới.

Chu Tiểu Tường vô cùng cảm thấy tội lỗi, thằng nhóc này không có tiết tháo là do một tay mình nuôi lớn, vậy chắc là mình cũng không cẩn thận đánh rơi tiết tháo ở nơi nào rồi! Không được! Không thể cứ để cho tên khốn họ Tiêu kia dắt mũi mãi được! Hôm nay phải để cho hắn nếm mùi khổ sở, xem thử mai này hắn còn dám ngang ngược nữa như vậy nữa không!

Ăn cơm xong Chu Tiểu Tường lấy cớ đi toilet, nhân lúc không có ai liền mở nắp lọ ra lấy một ít muối bôi lên môi. Lúc bôi xong cẩm thận nhìn vô gương một hồi, đảm bảo không nhìn rõ dưới ánh sáng tờ mờ thì mới đủng đỉnh đi ra ngoài.

Lúc về đến nhà, Tiểu Vũ giống như ngày trước ngủ say sưa, Chu Tiểu Tường quay kính xuống nhìn khoảng tối bên ngoài: Đêm nay gió lớn không trăng, chính là thời điểm trét muối giết người cướp của tốt nhất!

Tiêu Bùi Trạch ngừng xe lại quay đầu nhìn cậu, ánh mắt rơi vào trên môi cậu thì ngừng một chút, lập tức âm hiểm nhìn cậu một cái.

Chu Tiểu Tường trong lúc thực hiện âm mưu đã quên một chuyện: Cậu bị cận thị nhẹ, mà thị lực của Tiêu Bùi Trạch ra sao cậu không hề biết. Cho rằng mình đứng trước gương bố trí an ổn hết rồi, nhưng thật ra là cậu nhìn không rõ.

Tiêu Bùi Trạch không chớp mắt nhìn một hồi lâu, thấy cậu bộ dạng chuẩn bị anh dũng hy sinh mém chút nữa không thể nhịn cười, nhịn nửa ngày quả thực có điểm nội thương, cuối cùng mới chậm rãi chồm người về phía cậu.

Trong mắt Chu Tiểu Tường sáng lên một tia chờ mong da diết nhìn hắn.

Tiêu Bùi Trạch chạm phải ánh mắt của cậu, biết rõ ý mong chờ trong đôi mắt của cậu không phải là điều mình mong muốn, nhưng đáy lòng vẫn không khống chế được mạnh mẽ rung động, ngay cả hô hấp cũng trở nên trầm lặng.

Chu Tiểu Tường cảm giác được hơi thở của hắn nhẹ nhàng thoáng qua mặt mình, nhất thời khẩn trương, sự chờ mong trong trong nháy mắt thay thế bằng sự hoảng loạn, trong đầu chia thành hai phe sống chết đấu tranh.

Bên này bảo: Chết thì chết, trước tiên nên chỉnh hắn, đừng lo mấy thứ khác! Bên kia lại nói: Không được rồi, ông đây gánh hổng nổi! Chạy mau!

Tiêu Bùi Trạch thấy cậu khẩn trương ánh mắt đều run rẩy, nơi nào đó trong ngực đột nhiên vỡ vụn, khẽ thở dài, giơ tay lên nhéo nhéo cằm cậu: “Ngủ ngon!” Sau đó buông tay ra, kéo giãn khoảng cách.

Chu Tiểu Tường thở phào một hơi, đồng thời lại có điểm tiếc nuối, gắng bình tĩnh, đưa tay mở cửa xe: “Đồ ăn chỗ hồi nãy rất ngon, cám ơn anh nha Tiêu tổng! Tôi về đây!”

“Ừ.”

Lúc Chu Tiểu Tường ôm Tiểu Vũ xuống xe, luôn cảm thấy ngực trống rỗng, vẻ mặt rối rắm đóng của lại, vừa muốn xoay người thì thấy kính xe hạ xuống, nhất thời bị hù giật mình, vội vã xua tay: “Ngày mai tôi không rảnh!”

Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch cong lên: “Không phải hẹn ngày mai.”

“À!” Chu Tiểu Tường thở phào một cái.

“Tôi thấy đèn trong tiểu khu này hình như bị hư, có muốn tôi đưa em vào không?“.

“Được!” Chu Tiểu Tường sững người một chút rồi xoay người vỗ mạnh trán một cái.

Tiêu Bùi Trạch nhìn bóng lưng cậu cũng có thể đoán được vẻ mặt hiện tại của cậu là gì, mấp máy môi, xuống xe đi tới bên cạnh Chu Tiểu Tường: “Đi thôi.”

“Ừ.” Chu Tiểu Tường gật đầu, đi hai bước, nghĩ nghĩ Tiêu Bùi Trạch chắc chắn sẽ không buông tha cậu như vậy, vì vậy nhanh chóng khôi phục tinh thần, trong đầu lần thứ hai xuất hiện hình ảnh người nào đó tuôn lệ.

Lúc được đưa tới tận cổng, Chu Tiểu Tường xoay người vẻ mặt mong đợi nhìn hắn: “Tiêu tổng, không cần tiễn nữa, bên trong hành lang có đèn.”

Tiêu Bùi Trạch đột nhiên đưa tay kéo cậu đến bóng khuất của cây đại thụ bên cạnh, cúi đầu hướng tới môi cậu, nhưng khi sắp dán lên thì chợt dừng lại.

Chu Tiểu Tường bị động tác đột ngột của hắn làm cho giật mình, lần thứ hai bối rối.

Tiêu Bùi Trạch ngừng một chút, trong giọng nói lộ ra ý cười khó phát hiện: “Ngu ngốc!”

Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, vừa muốn mở miệng thì môi đã âm ấm.

Tiêu Bùi Trạch hôn xong không vội vã rời đi: “Ừ, không tồi, dính không ít, sau đó thì sao nào?”

“…”

“Tôi với em bây giờ cũng giống nhau thôi, em không sao thì tôi có thể có chuyện gì?”

“…”

“Hay là nói, em muốn tôi nếm nữa?”

“…”

Tiêu Bùi Trạch kéo giãn khoảng cách, nhìn khuôn mặt ngây ngô trong ánh sáng lờ mờ, nhịn không được cong khóe miệng mỉm cười, lại cúi đầu dán lên môi cậu, vươn đầu lưỡi liếm một chút.

Cả người Chu Tiểu Tường phút chốc tê dại một trận tựa như bị giật điện, đưa tay đẩy hắn ra, lắp bắp chỉ vào hắn: “Anh… anh… anh…”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn cậu: “Đó là lý do em muốn tôi như vậy?”

Chu Tiểu Tường bi phẫn gần chết, xoay người muốn chạy lại bị kéo trở lại.

Tiêu Bùi Trạch đưa tay lên lau môi mình một chút, thấy cậu chuẩn bị chạy liền vội vã nắm vai giữ cậu lại, rồi đưa tay lên xoa xoa môi cậu.

“Cảm ơn cảm ơn! Để tôi tự làm!” Chu Tiểu Tường vội vàng gật đầu.

Trong mắt Tiêu Bùi Trạch hiện lên một tia dịu dàng, khi đầu ngón tay đang ở trên môi cậu vuốt vuốt hai cái, đột nhiên không hề báo trước, hôn lên môi cậu cạy mở khớp hàm xâm nhập đi vào, thấy cậu cứng người rồi bắt đầu giãy dụa kịch liệt, liền vội vàng giữ chặt cậu lại, luồn tay ra sau nắm chặt ót hung hăng càn quét cắn nuốt trong khuôn miệng Chu Tiểu Tường, khi nghe thấy thanh âm nức nở nghẹn ngào của cậu, trong nháy mắt hô hấp của hắn trở nên nặng nề, nhịn không được hôn càng sâu.

“Anh hai?” một giọng nói mơ màng đột ngột vang lên.

Hai người đồng thời ngơ ngẩn.

Tiêu Bùi Trạch ngưng thở, rời khỏi môi cậu, cúi đầu nhìn Tiểu Vũ đưa nắm tay nhỏ dụi mắt.

Chu Tiểu Tường nhanh chóng hoàn hồn, cách lớp tã vỗ vỗ mông Tiểu Vũ trấn an, rũ đầu, không dấu vết lủi ra bên cạnh.

Tiêu Bùi Trạch lần thứ hai đưa tay kéo cậu lại.

Chu Tiểu Tường kinh hoảng, cảm giác mình đang hồn phi phách tán cần phải mau chóng đi chiêu hồn, buồn bực không lên tiếng giãy dụa lần hai.

Tiêu Bùi Trạch khẽ thở dài: “Em cũng không thể không nói lời nào đã đi đi?”

“Nói cái gì chứ?” Chu Tiểu Tường ngẩng đầu trừng hắn.

Tiêu Bùi Trạch yên lặng nhìn cậu, màu mắt tối dần.

Chu Tiểu Tường không được tự nhiên nhìn qua bên cạnh: “Tiểu Vũ buồn ngủ, anh cho tôi về.”

Tiêu Bùi Trạch thấy mặt cậu đỏ ửng, trong đáy mắt hiện lên ý cười khó nén, buông tay ra: “Được.”

Chu Tiểu Tường lén lút nuốt nước miếng, nhanh chóng liếc hắn, xoay người chạy trối chết vào cửa lớn, đi tới trước thang máy tay cậu run run ấn nút. Cả một đoạn đường thần kinh run rẩy đến lợi hại, bên trong lồng ngực giống như một vách nước không ngừng phát ra âm thanh nhảy đập nặng nề, lúc lên lầu lại tiếp tục run rẩy móc chìa khóa mở cửa, vào nhà, đóng cửa, cuối cùng toàn thân mệt lả dựa vào cửa.

Từ Nhạc nghe thấy động tĩnh liền từ trong phòng đi ra, thấy sắc mặt cậu bất thường – vô cùng căng thẳng: “Cậu làm sao vậy?”

Chu Tiểu Tường ngây ngốc nhìn y đang tiến lại gần: “Tên khốn kia dọa chết người!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.