Có phải ta tham lam quá không? Nhưng ta không muốn ai trong hai người tổn thương. Ta muốn cô bên cạnh ta nhưng cũng muốn muội ấy.
Cô không kìm được, từng giọt lệ nóng hổi nhỏ xuống.
– Nhìn thấy hai người vì ta mà bị thương, ta thật sự rất đau. Ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, yếu đuối và vô dụng. Ta chỉ biết giết chóc, ta thậm chí còn suýt làm hại hai người.
– Ta thật vô dụng, đúng không? Ta mệt quá rồi!
Nói rồi cô nằm xuống giường, co ở một góc.
Nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô thiếp đi trong mệt mỏi.
Một đôi tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu trắng bạc của cô.
– Nghỉ ngơi đi, cô đã quá mệt rồi! Thật tình, gắng gượng làm gì chứ, đồ ngốc.
Như Nguyệt mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
Nàng vốn đã tỉnh dậy từ lâu, chỉ là thấy Nhã Uyên bước vào liền nằm im.
Những gì cô nói nàng đều nghe hết, không sót một chữ.
Bên ngoài, hai người Bạch nhi và Huyết Nguyệt đang dùng pháp trận để quan sát.
Cả hai đập tay đánh bốp, Bạch nhi lại lộ ra vẻ mặt nham hiểm.
– Mẹ à, người cao tay thật!
– Đương nhiên, ta sát gái bao năm rồi, chuyện này chỉ là muỗi. Mà thật ta không nghĩ con lại có mặt như này.
– Haiz, con cũng đâu có muốn, nhưng mà nhìn hai người này chán quá nên đành phải lộ thôi.
– Ta đồng ý, hai đứa này đúng là nhìn chán thật.
– Mẹ, người có gì trị đau lưng không, Nhã Uyên tỷ mạnh bạo quá. Giờ đi hết nổi.
– Sao con không phản kháng, con nhìn kiểu gì thì cũng lớn hơn nó a.
– Đúng là con lớn hơn thật, nhưng mà tỷ ấy nhìn nhỏ con mà mạnh khủng bố, con đâu có đấu lại.
– Cầm cái này đi, viên đan này trị xương khớp đấy. Ta chưa thấy ai có huyết mạch long tộc mà bị hành như vậy.
– Chịu thôi, ai bảo con yêu tỷ ấy chứ.
Một lúc sau, Như Nguyệt đi ra khỏi phòng.
Bạch nhi thấy nàng liền tiến đến hỏi.
– Như Nguyệt tỷ, tỷ sao rồi?
– Nhỏ giọng thôi, để cho cô ấy ngủ. Ta không sao rồi.
– Vậy thì tốt rồi.
Đột nhiên một tiếng động lớn ngoài cửa vang lên.
Lượng lớn huyết tộc mang vũ khí lao vào.
– Bắt lấy ả, ả ta là nhân tộc.
Bạch nhi thấy thế liền chắn trước mặt Như Nguyệt.
– Các ngươi là ai, ai cho phép các ngươi vào đây?
– Nha đầu này cút ra một bên, ở đây không có chuyện của ngươi.
Một tên trả lời, giọng điệu hung hãn.
– Nhiều lời làm gì, mau chóng bắt ả ta lại. Ta không ngờ tỷ tỷ thân yêu lại có quan hệ với nhân tộc đó.
Giọng điệu mỉa mai quen thuộc, người phụ nữ bước ra từ đám đông làm cho Bạch nhi bất ngờ.
– Huyết Linh, là bà?
– Đúng, là ta, không ngờ ngươi vẫn nhớ ta nhỉ?
– Huyết Linh bà dám động vào chúng ta.
– Đúng vậy, thì sao? Lúc trước thì không dám nhưng bây giờ Huyết Nguyệt đã rời đi, nó lại là nhân tộc. Sao ta lại không dám? Mau chóng bắt nó lại.
– Bà dám…
Bạch nhi chuẩn bị động thủ liền bị Như Nguyệt chặn lại.
– Đừng làm bừa, đưa cái này cho Nhã Uyên, cô ấy sẽ biết cần phải làm gì.
Như Nguyệt đưa cho nàng một viên cầu nhỏ, sát khí đậm đặc.
– Nhưng mà…
– Không nhưng nhị gì cả, ta sẽ quay lại. Huyết Linh, không cần làm ồn nữa, ta đi theo ngươi.
Nàng hướng về Huyết Linh mà nói lớn.
– Được, người đâu đến bắt ả cho ta.
– Không cần, ta tự đi.
Nói rồi nàng đi theo bon chúng, không ngoảnh lại.
Bon chúng đưa nàng đến một địa lao, phong bế đan điền của nàng.
– Lạ thật, nhân loại tu tiên mà lại không có linh căn, cái này quái thật. Kiếm Hiệp Hay
Bọn chúng muốn phong bế linh căn cô nhưng lại tìm không ra, đành phải phong bế cả đan điền.
Nhét một viên đan vào miệng nàng, bọn chúng lại nói.
– Viên đan này là Hủy Hồn đan, ngươi sẽ phải chịu nổi thống khổ bị ăn mòn linh hồn. Ta xem ngươi chịu được đến khi nào.
– Ha, muốn ta khuất phục, nằm mơ đi.
Vừa nói dứt lời, một dòng máu tươi không nhịn được mà phun ra.
Cảm giác đau đớn khắp cơ thể, thống khổ mà không ai chịu thấu.
Nàng cắn chặt răng, cố gắng nhẫn nhịn.
– Ha ha, ta còn tưởng như nào, mạnh miệng thậy đấy.
Tên cho nàng uống thuốc cười lớn, giọng điệu châm chọc.
– Nhã Uyên tỷ, tỉnh dậy đi. Như Nguyệt tỷ bị bắt đi rồi.
– Cái gì? Muội nói ai bị bắt cơ?
– Huyết Linh, là ả bắt Như Nguyệt tỷ.
– Huyết Linh, ta chưa đụng đến ả mà ả lại dám kiếm chuyện.
– Tỷ, Nguyệt tỷ bảo ta đưa cái này cho người.
Bạch nhi đưa quả cầu lúc trước ra, sát khí vẫn bốc lên ngùn ngụt.
Nhã Uyên cầm lấy viên cầu, nhắm mắt cảm nhận.
Một đoạn giọng nói vang lên.
“Nhã Uyên, đừng đi cứu ta, nguy hiểm. Ta tự lo cho mình được, không sao.”
– Bạch nhi, mẹ đâu rồi?
– Bà ấy đi có việc rồi. Đi chưa lâu thì Huyết Linh tới bắt người.
– Haha, Huyết Linh? Được lắm. Ta chưa động tới ả vậy mà ả dám động vào người của ta. Xem ra ta bị coi thường rồi.
– Vậy bây giờ chúng ta đi cứu tỷ ấy.
– Không được, chưa cần đâu. Tin cô ấy đi, cô ấy không sao đâu.
Ánh mắt cô sắt lạnh, sát khí tích tụ khiến người khác hoảng sợ.
Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên hỗn loạn.
Bất Diệt Hắc Hỏa và Âm Linh Huyền Băng không khống chế được mà bộc phát.
– Nhã Uyên tỷ, đau.
Bạch nhi khẽ nhíu mày, Nhã Uyên nắm tay nàng hơi chặt khiến nàng đau.
– Xin lỗi, ta có chút không khống chế được. Không sao chứ?
– Tỷ à, tỷ như thế này ta không quen.
Bình thường thì Nhã Uyên chắc chắn sẽ nổi điên, trực tiếp đi tìm mà giết chết kẻ làm tổn thương Như Nguyệt.
Nhưng bây giờ cô lại trầm ổn, bình tĩnh đến kì lạ.
– Nhã Uyên, con không sao chứ?
Huyết Nguyệt vội vàng hỏi thăm, nàng nghe tin Huyết Linh đưa người đến nàng liền quay về.
– Con không sao, chỉ là Như Nguyệt bị bắt đi rồi.
– Cô ta dám? Được lắm, xem ra ta bị xem thường rồi. Bây giờ chúng ta đi đòi người.
– Khoan đã mẹ, đừng đi.
– Con sao vậy, Như Nguyệt bị bắt đi mà con lại ngồi đây là sao?
Huyết Nguyệt hét lớn, nàng không hiểu tại sao cô lại bình tĩnh ngồi đây.
– Con biết, con còn khó chịu hơn cả mẹ nữa. Nhưng chúng ta không thể bứt dây động rừng được. Huyết Linh dám đến đây bắt người ta chắc chắn ả có chuẩn bị.
– Ả muốn làm gì?
– Ả là đang muốn dụ chúng ta đến. Mẹ, dì ba đâu rồi?
– Ta ở đây.
Huyết Vô Song ở phía sau bước lên, ánh mắt nghiêm túc không còn tinh nghịch nữa.
– Được rồi, dì là người có lực chiến cao nhất nhì ở đây, mẹ và dì phải đi cùng nhau. Khi nãy trên người Huyết Linh con cảm nhận được chút nguyên khí của Hóa Thần kì trở lên.
– Cô ta cấu kết với nhân loại?