Như Nguyệt khóc mãi, đến khi mệt quá mà ngủ thiếp đi.
– Cha, mẹ con xin lỗi.
Ngay cả khi đã chìm vào giấc ngủ, những kí ức đau đớn trước kia vẫn ám ảnh lấy nàng.
Nhã Uyên nhẹ nhàng xoa đầu Như Nguyệt, đặt cô nằm gối lên đùi mình.
– Chúng ta đều giống nhau, ta hiểu cảm giác của em. Nhìn thấy người thân mình dần ra đi trước mặt mình không dễ chịu gì. Nhưng ta vẫn phải sống, vì cho dù thế nào họ vẫn hi vọng ta sống tiếp cuộc đời mình.
Nhã Uyên nhớ lại những lời cuối cùng của cha mẹ.
” Nhã Uyên, con không được hận bản thân mình, phải sống cho thật tốt, sống thay cho cha mẹ. Cha mẹ xin lỗi vì đã bỏ đi trước khi con trưởng thành. Hãy sống tiếp cuộc đời mình cho tốt con nhé.”
Nhã Uyên cô kìm chế, không để mình rơi nước mắt nhưng một giọt lệ nóng vẫn rơi xuống.
Một lúc sau, Như Nguyệt tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên người Nhã Uyên thì liền ngồi dậy.
– Xin lỗi, ta đã làm phiền rồi.
– Không sao đâu, ta cũng không thấy phiền lắm.
– Cảm ơn. – Như Nguyệt nói nhỏ.
– Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem thứ đó.
Như Nguyệt nắm tay Nhã Uyên, dẫn cô vào sâu trong địa cung.
Nơi sâu nhất, sát khí nồng đậm hình thành công kích tinh thần với bất kì ai bước vào.
Nhã Uyên có hệ thống bảo vệ, còn Như Nguyệt đã ở đây rất lâu, cơ thể đã sớm thích ứng với sát khí.
Trước mắt cô là một chữ “Sát” vàng rực, sát khí từ nó tỏa ra không ngừng.
– Ta không biết thứ này là gì, chỉ biết nó đã tồn tại rất lâu, liên tục tỏa ra sát khí nồng đậm.
– Đây là Thiên Địa Chân Tự. Không thể nào sai được, đúng là nó rồi.
– Thiên Địa Chân Tự là gì?
– Thiên Địa Chân Tự, là những chữ đại diện cho bản nguyên của thế giới, như chữ “Sát” này, nó đại diện cho sự kính sợ đối với sinh mệnh, bởi có kính sợ sinh mệnh mới sinh ra sát khí. Nếu không có kính sợ sinh tử, trong mắt cũng sẽ không có sát khí, chỉ có sự hững hờ.
– Vậy bây giờ ta làm gì với thứ này?
– Thứ này không hợp với ta, dù sao ta cũng là một kẻ giết người không quan tâm hậu quả, nên không cần thứ này. Ta đi theo con đường bộc phát thực lực nên có lẽ “Nộ” mới hợp với ta.
– Vậy ý ngươi là thứ này cho ta?
– Đúng, ngươi rất có tư chất, vả lại đã ở nơi sát khí nồng đậm này lâu dài, chữ “Sát” này quả thực rất hợp với ngươi.
– Vậy ta không khách sáo nữa.
Như Nguyệt bắt đầu luyện hóa Thiên Địa Chân Tự, sát khí từ chân tự bắt đầu dung nhập vào cơ thể.
Đột nhiên, Như Nguyệt mắt đỏ như máu, chữ “Sát” dung nhập hoàn toàn vào cơ thể nàng.
Thanh chủy thủ trên tay, nàng bắt đầu tấn công Nhã Uyên.
Sát khí đã xâm lấn lí trí của nàng, bây giờ trong đầu Như Nguyệt chỉ có giết tất cả mọi thứ trước mắt.
Nhã Uyên cố gắng chống trả nhưng sau khi luyện hóa chân tự, tu vi của Như Nguyệt đột phá Nguyên Anh, sức mạnh lại đang không ngừng tăng lên nhờ sát khí xung quanh.
Nhã Uyên dùng toàn bộ số linh phù trong túi trữ vật, gần hai trăm tấm Phong Cấm Phù, cộng với một trăm tấm Linh Quang Phù.
Còn gần trăm tấm Thanh Tâm Phù cô liên tục kích phát, số linh phù này đã tiêu hao quá nữa linh lực của cô.
Như Nguyệt không ngừng giãy dụa, dần dần phá hủy số linh phù đã kích phát, linh phù cấp một đối với Nguyên Anh đang mất lí trí chỉ gây một chút cản trở.
Nhã Uyên chỉ đành lấy số lượng bù lại chất lượng nhưng sát khí xung quanh không ngừng cung cấp thêm sức mạnh cho Như Nguyệt, cho dù mấy trăm tấm linh phù của cô cũng vô tác dụng.
Nàng phá tan tất cả phong cấm là Linh Quang Tráo của linh phù, tiếp tục lao vào Nhã Uyên.
– Ma Liêm, đặc tính cộng dồn.
” Ban đặc tính thành công, công kích cộng dồn nhân theo số lần tấn công, tối đa 50 tầng.”
– Sát Long Thăng Thiên.
Như Nguyệt tụ sát khí thành một con rồng về phía Nhã Uyên, sát khí cày nát mặt đất.
Nhã Uyên giơ Ma Liêm chống đỡ, nhờ Khống Linh Thuật cho phép cô ban đặc tính cho vũ khí.
– Sát Vũ.
Một cơn mưa màu đỏ máu rơi xuống, từng giọt là sát khí cô đặc thành thực chất, tàn phá tất cả những gì nó chạm vào.
Nhã Uyên vội tránh né nhưng hạt mưa rơi xuống.
– Bây giờ chỉ có liều một phen thôi.
– Huyết thuật: Huyết Quỷ Phụ Thể.
Nhã Uyên đâm tay vào ngực, ém trái tim đến giới hạn cao nhất.
Một dòng máu tươi từ khóe miệng cô chảy ra.
– Vẫn chưa đủ, Thiêu Hồn.
Đốt cháy sinh mệnh lực, đổi lấy sức mạnh.
Chiến lực của cô miễn cưỡng ngang bằng Như Nguyệt.
– Thuấn Di Phù. Chuyển.
Nhã Uyên bất ngờ xuất hiện phía sau Như Nguyệt, dùng Ma Liêm tấn công nhưng bị thanh chủy thủ ngăn lại.
Như Nguyệt giống như một con thú hoang chỉ biết giết chóc, không quan tâm đến chính mình.
” Nếu sát khí là do kính sợ sinh mệnh, vậy dùng sinh mệnh đánh đổi lại là được.”
” Cảm ơn cô, Chúc Dung. Ta sẽ thưởng sau.”
Nhã Uyên buông vũ khí, loại bỏ toàn bộ sức mạnh bộc phát, không phòng thủ.
Ôm lấy Như Nguyệt, cô mặc cho nàng đâm thẳng thanh chủy thủ vào ngực cô.
Nhã Uyên phun ra một ngụm máu tươi.
– Tỉnh lại đi, Như Nguyệt. Vẫn có người đang đợi em.
– Tại sao, ngươi tại sao lại làm như vậy?
Thần trí Như Nguyệt hồi phục, nhìn thấy Nhã Uyên gục trên người mình, nàng đau đớn khóc òa.
– Ta chưa có chết đâu mà khóc, ồn quá đó.
– Ngươi còn sống?
– Ta không sống vậy ai đang nói chuyện với cô. Đặt ta nằm xuống đất giúp ta.
Như Nguyệt làm theo lời cô, đặt cô nằm xuống.
Vết thương của cô dần lành lại, một lúc sau vết thương của cô đã hồi phục hoàn toàn.
– Ngươi không sao chứ?
Như Nguyệt lo lắng, thanh chủy thủ trong tay cô vẫn nhuốm máu Nhã Uyên.
– Ta không sao, chỉ là hơi đói bụng thôi, không chết được.
– Tại sao khi đó ngươi lại làm vậy? Ta cùng ngươi không có nửa điểm quan hệ, vì sao lại liều mạng vì ta?
– Ta cũng không biết, chắc là do đồng cảm cùng cảnh ngộ chăng?
– Ngu ngốc, ngươi có thể chạy trốn mà, cứu ta làm gì? Ta đâu cần ngươi cứu.
– Này, ngươi ăn nói như vậy với người cứu ngươi đấy à.
– Ta đâu có mượn.