Điều quan trọng nhất trong tình yêu là sự thành thật không che giấu nhau bất cứ điều gì, nhưng Vân Linh vẫn
không cảm nhận được ở Gia ngộ một sự chân thật nào, dạo này hắn hay đi sớm về khuya có khi cả tuần cũng chẳng thấy về nhà, Nguyệt Lam quay trở về như là một cánh tay đắc lực của Gia Ngộ cô ta thay mặt hắn xử lý bao nhiêu nhiệm vụ bảo mật, còn Vân Linh thì suốt ngày chỉ việc quanh quẩn trong nhà cô cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân tại sao cô lại không được mạnh mẽ như Nguyệt Lam để có thể giúp đỡ Gia Ngộ một phần chỉ trách là cô quá được hắn bảo bọc, có đôi lúc Vân Linh cảm thấy vô cùng tuổi thân cô có cảm giác Gia Ngộ luôn có một thứ tình cảm gì đó đặc biệt đối với Nguyệt Lam.
Hôm nay Vân Linh quyết định đi đến bến cảng kho chứa hàng của Gia Ngộ xem tình hình làm việc của hắn như thế nào, cô không muốn ở nhà chờ đợi sống dưới sự che chở của Gia Ngộ, vệ sĩ đưa cô đến bến cảng vừa đến nơi Vân Linh đã thấy Gia Ngộ và Nguyệt Lam đang cười nói vui vẻ với nhau, trong phút chốc trái tim của cô bỗng đập nhanh cảm giác ấy là sao đúng cô đang rất ghen tị với Nguyệt Lam nhưng lại không có đủ tư cách để tức giận bởi vì cô đã làm gì được cho Gia Ngộ chỉ toàn mang lại phiền phức cho hắn, Gia Ngộ quay sang nhìn thấy Vân Linh vẻ mặt hơi bất ngờ đứng lên đi về phía cô.
” Em đến đây để làm gì?.”
Vân Linh khẽ cười nói.
” Ở nhà rảnh rỗi quá em đến đây xem anh có cần giúp gì không.”
Gia Ngộ ôm lấy eo của Vân Linh nói.
” Rảnh rỗi thì em đi mua sắm hay đi chơi với bạn bè những chỗ này không nên đến đâu nguy hiểm lắm.
Vân Linh nhìn sâu vào đôi mắt của Gia Ngộ rồi nói.
” Hay anh không muốn em đến vì mục đích khác.’
Gia Ngộ nhìn cô cười nói.
” Chắc có mục đích nào cả chỉ là anh không muốn em vất vả thôi.”
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng súng nổ vang trời, Lập Thành vội vàng đi vào thông báo.
” Lão Đại có một nhóm người lạ mặt đến đây làm loạn.”
Gia Ngộ chao mày nói.
” Giải quyết bọn chúng cho sạch sẽ.”
Lập Thành gật đầu rồi rời đi, Gia Ngộ cũng rút súng ra rồi đi ra ngoà, Nguyệt Lam đứng lên hứng thú nói.
” Có trò để chơi rồi đây anh có cần em giúp gì không?”
Gia Ngộ nhếch mép cười nói.
” Nếu tiện tay thì giúp anh xử lý một vài tên.”
Gia Ngộ quay sang nói với Vân Linh.
” Em cứ ở đây đợi anh, anh sẽ giải quyết bọn chúng nhanh thôi.”
Vân Linh gật đầu rồi nhìn Gia Ngộ cùng Nguyệt Lam đi ra ngoài, hắn luôn tạo ra khoảng cách vô hình giữa hai người Vân Linh cảm thấy vô cùng buồn bực vì điều đó nhưng cô lại không muốn nói ra vì sợ Gia Ngộ nghĩ cô không hiểu chuyện làm quá mọi thứ.
Một lúc sao không còn nghe tiếng súng nữa Vân Linh tò mò đi ra bên ngoài xác người nằm rải rác trên đường cô hoảng sợ lùi về phía sau, một tên vẫn còn thôi thóp hắn cố gắng chĩa súng bắn loạn xạ, viên đạn đang lao về phía Vân Linh cô vô cùng sợ hãi đôi chân chẳng thể nào bước đi được cứ đứng đơ người ra, Nguyệt Lam vội vàng chạy đến ôm lấy Vân Linh nằm xuống tình cờ bị viên đạn bắn trúng vai cô ta gục ngã, Vân Linh hoảng hốt đỡ lấy Nguyệt Lam, Gia Ngộ vội vàng đi đến đẩy Vân Linh ra bế Nguyệt Lam đi vào bên trong quát lớn ra lệnh.
” Gọi Chí Minh đến đây.”
Trong phút chốc Vân Linh cảm thấy hụt hẫng vô cùng đôi mắt cô đã ngấn những giọt lệ, tại sao nơi lòng ngực trái của cô lại đau đến như thế này rốt cuộc ai mới là người hắn yêu thương, lúc trước thì tìm đủ mọi cách để có được Vân Linh, còn bây giờ lại quan tâm một người con gái khác khiến cho cô vô cùng đau lòng ai mới đúng là người đáng thương trong cuộc tình này.