Nhiệm vụ nguy hiểm cuối cùng cũng đã hoàn thành, nhưng Gia Ngộ lại chẳng để tâm đến đều hắn quan tâm nhất lúc này là trên người Vân Linh có bị thương hay không, Gia Ngộ đưa tay lên vuốt má của Vân Linh nhẹ nhàng nói.
“ Em có bị thương ở đâu không?”
Vân Linh lắc đầu nói.
“ Em không sao còn anh có bị thương ở đâu không?”
Gia Ngộ vuốt tóc cô nói.
“ Anh không sao chúng ta về nhà thôi.”
Lập Thành đứng đó chứng kiến một màng ôm ấp chăm sóc nhau, khiến một người chưa có gia đình như anh ta cảm thấy chạnh lòng. Bọn họ lên thuyền để về nhà chiếc thuyền vừa cập vào bến cảng một dàn vệ sĩ mặc vest đen đã đứng sẵn sang ở đó để chào đón người kế vị mới, Gia Ngộ đi xuống hắn không quên quay lại bế Vân Linh xuống đất liền hắn vô cùng cưng chiều cô, đám thuộc hạ của lão Quách liền kính nể cúi đầu chào hỏi.
“ Chúc mừng lão đạo.”
Gian Ngộ hiên ngang bước về phía trước bởi vì ở độ tuổi này mà hắn lại đứng ở vị trí cao nhất thì sẽ không ít người ghen ghét hãm hại,
nhưng có bản lĩnh được giống hắn thì ít ai có thể làm được.
Buổi tiệc nhậm chức của Gia Ngộ được tổ chức vô cùng long trọng, tất cả những tổ chức trong thể giới ngầm điều đến tham dự, Gia Ngộ trong bộ vest trắng chỉnh tề vô cùng sang trọng và có đầy bản lĩnh sảy bước cùng Vân Linh cô mặc một chiếc sườn xám màu đỏ ôm lấy cơ thể nóng bỏng như một vị phu nhân của lão đại, hai người như xin là giành cho nhau, mọi ánh mắt điều đỗ dồn về phía họ, nhưng lại có hai loại nhìn một là ngưỡng mộ tài năng của Gia Ngộ hai là ganh tị vì hắn đã được nhậm chức ở độ tuổi còn quá trẻ nhiều người vẫn luôn hâm he mong muốn ngồi vào vị trí đó nhưng không đủ bản lĩnh và tài năng để lão Quách nhìn trúng và tin tưởng.
Lão Quách bước ra đi lên kháng đài phát biểu một vài lời cũng như là sự thông báo cho toàn thể các phe phái băng đảng rằng sẽ có người kế nhiệm vị trí của lão.
” Xin chào mọi người, tôi rất cám ơn mọi người đã đến đây tham dự buổi tiệc ngày hôm nay, tôi thì tuổi cũng đã cao không đủ sức để tiếp tục quản lý mọi việc nên đã ra một thử thách để chọn ra người có tài và có đầu óc để quản lý tiếp tổ chức thay cho mình, không ai khác có chính là cậu Tôn Gia Ngộ các người cũng đã biết tiếng tâm của cậu ấy rồi có đúng không, một người vừa đủ tài vừa đủ trí để lên nắm quyền và xây dựng lại trật tự trong thế giới của chúng ta mong rằng mọi người sẽ cùng nhau hợp tác vui vẻ.”
Sau khi lão Quách nói xong mọi người điều đồng loạt vỗ tay nhưng vẫn có một vài thành phần không hài lòng, Gia Ngộ đứng lên tiếp lời thay cho Lão Quách.
” Tôi biết có một vài người không nể phục khi tôi lên nhậm chức nhưng nếu có bản lĩnh thì cứ đối đầu với tôi thử xem kết quả sẽ ra sao.”
Đó như một lời thách thức cho đám người muốn phản động, bọn họ chỉ biết im lặng cuối mặt, Văn Đinh đứng ở một góc tối vẻ mặt vô cùng bức xúc hắn ta không cam tâm nhìn Gia Ngộ đứng ở vị trí đó, bản thân Văn Đinh cũng có năng lực nhưng một yếu tố khiến cho hắn ta không thể nào sánh bằng Gia Ngộ là sự tính toán và quan sát.
Một người đàn ông đi đến đứng cạnh Văn Đinh nhỏ giọng nói.
” Có phải ấm ức lắm đúng không?”
Văn Đinh quay lại nhìn chao mày nói.
” Anh là ai?”
Người đàn ông lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng rồi dùng bật lửa châm cho điếu thuốc, trong miệng nhã ra một làn khói trắng rồi nói.
” Anh không cần biết tôi là ai chỉ cần biết chúng ta đang đi chung một con thuyền.”
Văn Đinh quay người rời đi miệng không ngừng lẩm bẩm.
” Đồ điên.”
Người đàn ông cưới nhếch mép nói.
” Một tên ngông cuồng.”
Người đàn ông đưa mắt nhìn về phía Gia Ngộ người phụ nữ đi bên cạnh Gia Ngộ, khiến cho những kí ức của hắn bỗng chốc ùa về.
Quay về khoảng thời gian trước đây người đàn ông này chính là con trai của lão Quách tên là Thiên Phong nhưng chỉ vì bản tính điên cuồng không hề để vào tai những lời Lão Quách nói hắn ta đi đến đâu là gây chuyện đánh người đến đó, còn chìm trong sắc dục có lần vì nhìn trúng nhan sắc của thiên kim của một ông trùm khác, Thiên Phong đã bắt về cưỡng bức, cô gái vì không chịu nổi sự đả kích nên đã chọn cách tự sát. Năm đó những chuyện Thiên Phong làm trời không dung đất không tha, ở đâu cũng có kẻ muốn giết chết tên cặn bã này, Lão Quách cũng phải bất lực đành nghĩ cách đưa con trai sang nước ngoài để lẫn trốn.
Nhưng khi sang nước ngoài Thiên Phong vẫn chứng nào tật nấy hắn ta vẫn tiếp tục ăn chơi trác táng đến khi bị Lão Quách đóng băng thẻ tín dụng, vì không có tiền trả Thiên Phong đã bị đánh một trận đau đớn gương mặt sưng tấy máu chảy khắp nơi rồi bị ném ra ngoài, lúc ấy Vân Linh vẫn còn là cô sinh viên trẻ cô đang trên đường đến trường thì nhìn thấy Thiên Phong đang ngồi ở một góc nhìn thấy hắn ta chảy máu rất nhiều cô không thể nào chịu đựng được lòng tốt nổi lên đi đến giúp đỡ.
” Anh ổn chứ?”
Thiên Phong liếc nhìn Vân Linh nhưng không trả lời, cô ngồi xuống trước mặt hắn ta rồi lấy ra một chiếc khăn tay ra cẩn thận lau đi những vệt máu trên mặt Thiên Phong.
” Chắc đau lắm.”
Thiên Phong nhìn vào gương mặt của Vân Linh hắn ta thích thú cười nhếch mép nói.
” Cô quen tôi sao?”
Vân Linh lắc đầu ngây thơ nói.
” Không tình cờ thấy anh gặp chuyện nên tôi giúp đỡ.”
Thiên Phong cảm thấy cô gái này thật kì lạ không giống những người hắn ta từng gặp, Vân Linh nhìn vào đồng hồ đeo ở tay rồi vội vàng nói.
” Chết mất thôi muộn giờ rồi tôi phải đi đây anh lau vết thương cho mình đi.”
Cô đưa chiếc khăn tay của mình cho Thiên Phong rồi chạy đi, hắn ta nhìn theo bóng lưng của Vân Linh rời đi khẽ mỉm cười từ trước đến nay chưa có một ai thật lòng với hắn ta cũng chưa có ai dịu dàng với hắn ta như thế, vì mất mẹ từ rất sớm Thiên Phong lớn lên không có được tình yêu thương của mẹ mình nên bản tính của hắn ta vô cùng ngông cuồng điên dại không biết yêu thương là gì, kể từ ngày hôm đó Vân Linh đã giúp đỡ Thiên Phong mà hắn đã ôm tương tư về cô suốt mấy năm qua hắn ta luôn tìm kiếm khắp nơi mọi thông tin về cô nhưng Vân Linh đã quay về nước từ đó Thiên Phong cắt đứt mọi manh mối về cô.
Ngày hôm nay nhìn thấy Vân Linh đứng bên cạnh người đàn ông mà ba mình còn tin tưởng hơn cả con trai của ông ta thì làm sao Thiên Phong có thể để yên được chứ nơi Gia Ngộ đứng phải là của hắn ta, Thiên Phong nhìn về phía Gia Ngộ bằng ánh mắt thù hận, hắn ta thề sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình kể cả người phụ nữ đứng bên cạnh Gia Ngộ.