” Có ô cửa sổ nhỏ, lay hồn ai qua đây.
Có giấc mơ là lạ, chạm vào ký ức
Dường như mây đang khóc, mưa đang hát, hát bài hát mùa yêu….
…..
Dường như mây đang đến, mưa đi mất, tôi xao xuyến, em lưu luyến….
Gần anh tôi thấy bâng khuâng bâng khuâng con tim này như chết lặng.
Bóng dáng người như cơn gió lạ, mang anh lại gần bên tôi….
……..
…………… “
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Bùo Doãn Ca một thân ướt sũng về nhà, làm Kỳ Viễn không khỏi lo lắng
“Em làm gì mà để người ước như vậy? Mưa thì lấy dù mà che, sao lại đi bộ để cho ướt hết thế kia? Như vậy biết là dễ bị cảm lắm không? Hả?!” Kỳ Viễn xổ cho một tràng nhưng ở trước mắt anh, người đâu? Kỳ Viễn quay lại thấy Bùi Doãn Ca mệt mỏi lên cầu thang thì thở dài.
“Hôm nay em bị sao vậy?”
“….”
“Em…”
Còn chưa nói được hết câu bóng của Bùi Doãn Ca đã khuất ở cánh cửa phòng và chỉ để lại tiếng đóng cửa khô khốc.
“Thím Hai, bác nấu chén canh gừng rồi đem lên cho Tiểu Ca dùng cháu với.”
“Dạ, thiếu gia.”
Mà ở trên phòng, Bùi Doãn Ca vào thẳng phòng tắm, cô ngâm mình trong nước cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhắm hai mắt lại nhưng lại ngủ quên, cho đến khi nước lạnh Bùi Doãn Ca mới bước ra khỏi bồn tắm. Trên người mặc áo choàng tắm màu hồng, lúc ra tới nơi thì thấy Thím Hai ở đó
“Tiểu thư, thiếu gia bảo tôi nấu canh gừng cho người”.
“Dạ, bác để đó lát cháu uống.”
“Vâng.”
Nói xong, Thím Hai để bát canh gừng xuống rồi xoay người ra ngoài. Đợi cánh cửa phòng đóng lại, hai hàng nước mắt như châu ngọc rơi xuống gò má ửng hồng vì mới tắm xong.
Bùi Doãn Ca, mày nhất định sẽ quên được.
\=•\=•\=•\=•\=•\=•\=•\=•\=ta là dải ngân hà phân cách, sáng hôm sau \=•\=•\=•\=•\=•\=•\=•\=
Biệt thự Lãnh Gia
Băng Di tỉnh dậy thì đã là chín giờ sáng, Lãnh Mặc Phàm chắc hẳn đã đi làm. Cô bước xuống giường đi vào làm vệ sinh cá nhân, sau mười lăm phút bước ra với chiếc đầm trắng dài tới mắc cá. Má Trịnh thấy Băng Di xuống liền sai người dọn bữa sáng, dạo này Băng Di cảm thấy mệt mỏi vô cùng vì cô học võ mà. Sắp mệt chết cô rồi….
Băng Di bỏ miếng trứng vào miệng ăn rồi hỏi Má Trịnh
Mặc Phàm đã ăn sáng chưa ạ?
“Dạ, thưa thiếu phu nhân…thiếu gia ăn sáng rồi mới đi làm”. Má Trịnh nở nụ cười hiền từ nói, Băng Di chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăm bữa sáng của mình.
Lãnh Mặc Phàm ở tầng cao nhất ở tập đoàn, đang chăm chú viết viết vẽ vẽ gì đó. Thỉnh thoảng còn nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc.
“Cốc…cốc…cốc”
“Vào đi”. Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng nói, sau lời nói của anh cánh cửa phòng được bật mở. Bước vào là trợ lý thư ký của Lãnh Mặc Phàm, cô ta bước đến cúi chào anh sau đó dịu dàng nói
“Tổng tài, tổng giám đốc Mộc đã đến”.
“Cho vào”. Lãnh Mặc Phàm vẫn không ngước lên, đầu vẫn thủy chung với bản vẽ anh vừa mới vẽ xong. Lý Mỹ Nhu thấy Lãnh Mặc Phàm không ngước lên vẻ mặt có chút buồn, cô đã thích anh từ lúc bước vào tập đoàn. Nhưng Lý Mỹ Nhu biết, tổng tài không gần nữ sắc nên chỉ có thể chôn giấu tình cảm và đứng ở xa nhìn anh. Lý Mỹ Nhu ra gọi Nam Phong vào rồi đi pha hai ly cà phê.
“Tìm mình có việc gì?” Nam Phong nới lỏng cà vạt thả mình lười biếng ngã về sofa.
Đem cái này đến cho Viễn dùm mình, nói với cậu ta trong vòng hai ngày không xong tôi lập tức sang bằng cả Tập đoàn của cậu ta.
“Khụ khụ…cậu làm gì mà đoe dọa như vậy chứ?” Nam Phong miệng thì nói nhưng tay vẫn cầm lấy bản vẽ Lãnh Mặc Phàm đưa.
“Mình không đùa”.