Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 49: 49: Chương 48



“Muốn.”
Cố Trì Khê không biết từ lúc nào mở mắt ra, tham luyến nhìn Ôn Ninh, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt cổ tay nàng.

Ôn Ninh dừng một chút, đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, nghiêng đầu khẽ cười: “Muốn cái gì?”
“Muốn em.”
“Muốn tôi làm gì?”
“…Bồi tôi.” Cố Trì Khê nhỏ giọng nói.

Ôn Ninh vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi: “Bồi chị làm gì?”
Cố Trì Khê cho rằng nàng không muốn, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi, ngón tay hơi buông lỏng một chút, trượt xuống dưới.

Mềm như bông rơi xuống ga trải giường.

“Ngủ ngon.” Cô nhắm mắt lại.

Ôn Ninh bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ người này thật không biết đùa, liền xoay người rời đi, đến cửa phòng, đột nhiên quay người lại, vòng qua bên kia giường, vén chăn lên chui vào.

Tắt đèn.

Vị trí bên cạnh hơi chìm xuống, Cố Trì Khê đột nhiên giật mình, mở mắt ra, phòng tối đen như mực, nhiệt độ ấm áp từ phía sau truyền đến.

Ôn Ninh ôm lấy cô.

Một cánh tay hữu lực vòng qua eo cô.

Hô hấp của cô rối loạn, vô thức nắm lấy bàn tay người kia, “Ninh Ninh…”
“Ừm.”
Âm mũi mềm mại.

Cả người Cố Trì Khê căng thẳng, chỉ nghe tim đập loạn xạ, hai má nóng bừng, trong lúc nhất thời vừa vui mừng vừa chua xót.

Im lặng một lát, cô cẩn thận trở mình.

Trong bóng tối, hai người đối diện nhau, hô hấp nóng bỏng nhào vào trên mặt.

“Ninh Ninh…”
“Hửm?”
“Nếu như một ngày nào đó tôi thật sự xảy ra chuyện ——” Thanh âm Cố Trì Khê trầm thấp khàn khàn, còn chưa nói xong thì đã bị một bàn tay ấm áp chặn lại.

Ôn Ninh trách mắng: “Đừng nói bậy.”
Môi mềm mại trong lòng bàn tay mấp máy, đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy ẩm ướt, nàng kịch liệt run rẩy, buông tay ra, mở mắt ra.

Nàng mơ hồ nhìn thấy Cố Trì Khê đang mỉm cười.

“Cười cái gì?” Ôn Ninh thấp giọng nói, “Bị mắng mà còn cười?”
“Không có.”

“Chẳng lẽ chị cố ý làm cho mình sinh bệnh sao?”
“Không phải…” Cố Trì Khê nắm lấy tay nàng, “Tôi tùy tiện nói, chỉ đùa thôi.”
Ôn Ninh nâng cánh tay của cô, dẫn tay cô đặt lên eo, “Ngủ đi.”
“Được.” Cố Trì Khê ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Một tia ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào, râm mát như nước, Ôn Ninh nghe hô hấp của người bên cạnh ngày càng đều, mở mắt ra, tầm mắt men theo bóng tối rơi vào trên mặt Cố Trì Khê, không tiếng động mà thở dài.

May là nàng trở về kịp thời.

Giữa trưa kiếm vé máy bay, chuyến bay gần nhất cất cánh lúc 2 giờ, đến lúc 5 giờ 30.

Nàng suy xét từ danh lam thắng cảnh đến sân bay trong hai giờ căn bản là không đủ.

Nàng vốn định mua vé chuyến tiếp theo khởi hành lúc 4 giờ, nhưng giống như có thứ gì đó lôi kéo nàng, lòng càng lúc càng nôn nóng, một khắc đó nàng chỉ hận không thể trở về ngay lập tức.

Nàng đã chi trả rất nhiều tiền để yêu cầu máy bay trực thăng của danh lam thắng cảnh đưa đến sân bay, vội vã trở về.

Nàng không thể tưởng tượng, nếu nàng trở về lúc hai giờ, Cố Trì Khê ngất ở văn phòng không có người phát hiện thì hậu quả sẽ như thế nào.

Cũng giống như vào đêm mưa bốn năm trước, khi cha mẹ nàng từ nơi khác trở về, vốn định đi một con đường cao tốc khác, nhưng họ lâm thời thay đổi ý định, quyết định đi theo con đường sạt lở để đi nhanh hơn.

Một ý nghĩ sai có thể quyết định sinh tử.

Tầm mắt của Ôn Ninh lại mơ hồ.

Một giấc ngủ đến thoải mái an ổn.

Khi Cố Trì Khê thức dậy, bên cạnh đã không có người, cô mở cửa, lần theo tiếng động đi vào phòng bếp, nhìn thấy Ôn Ninh đang đứng trước bếp, liền lặng lẽ tiến lên, ôm nàng từ phía sau.

“Làm tôi sợ muốn chết…” Ôn Ninh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Trong nồi là cháo táo đỏ đậu phộng, bốc khói nghi ngút, Cố Trì Khê nhìn, hôn lên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn vợ.”
Ôn Ninh cố nén run rẩy, hỏi: “Chị đánh răng rửa mặt chưa?”
“Chưa.”
“Đi đi, bữa sáng sắp xong rồi.”
Cố Trì Khê ừ một tiếng, hôn nàng lần nữa, lúc này mới lưu luyến xoay người.

Đi chính là mất nửa giờ.

Trên bàn bày đầy bữa sáng, Ôn Ninh giống như sợ ăn không đủ no nên nấu khá nhiều.

Cố Trì Khê thay quần áo trang điểm xong đi tới, Ôn Ninh nhìn cô, nhíu mày: “Chị muốn đi công ty sao?”
“Ừm.”
“Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thêm.”
“Đã tốt hơn rồi, tôi sẽ chú ý hơn.” Cố Trì Khê cười nói.

Ôn Ninh cắn môi dưới, không nói gì, yên lặng ngồi ăn sáng.

Nàng biết trong công ty có đống lộn xộn đang chờ Cố Trì Khê thu dọn nên miễn cưỡng không nói, nhưng nghĩ đến việc mình không thể giúp được gì, nàng không khỏi cảm thấy bất lực.

“Nếu kẻ cưỡng gian đã bị bắt, chuyện này cứ giao cho cảnh sát xử lý đi.

Chị đừng quá vất vả, hai ngày sau cứ ở trong nhà.”
Cố Trì Khê trầm ngâm nói, “Tôi cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.”
“Sao?”
“Tôi hoài nghi đó là vu khống.”
Ôn Ninh nhướng mày: “Bị bắt quả tang chứng cứ vô cùng chắc chắn, sao có thể là vu khống?”
“Đúng vậy, chứng cứ vô cùng chắc chắn, có dịch thể cùng camera giám sát, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ không đúng…” Cố Trì Khê chậm rãi khuấy cháo trong bát, giống như đang nói một mình.

“Không đúng chỗ nào?”
“Tôi lo lắng là bị người hãm hại.” Cố Trì Khê thở dài, nghĩ đến gần đây xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, cô không khỏi lâm vào nghi hoặc, cảm thấy xung quanh mình khắp nơi đều có mũi tên ẩn giấu, mà cô đang ở ngoài sáng, giống như một bia ngắm sống, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một mũi tên xuyên tim.

Ôn Ninh không biết chuyện này, nhưng thấy cô biện hộ cho kẻ cưỡng gian như vậy, không khỏi bật cười: “Ý chị là Chu phó tổng, một nam nhân trưởng thành khôn khéo lại bị một cô gái mới ra trường hãm hại sao?”
Giọng nàng bất giác cao lên.

Cố Trì Khê nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, ở một góc độ hoàn toàn khác với Ôn Ninh, cô giải thích: “Chu Minh nói sau khi ăn xong, ông ta đã ám chỉ cô gái kia, cô ấy là tự nguyện đến khách sạn, nhưng tới cửa thì đột nhiên đổi ý mới có sự tình phía sau, cho nên tôi cảm thấy phần này rất đáng nghi.”
“Chị tin những gì Chu Minh nói sao?”
“Ninh Ninh, đây là tiềm quy tắc mà mọi người đều biết rất rõ, nhìn thấu nhưng không nói toac tuy rằng thực sự không tốt, nhưng…” Cố Trì Khê dừng lại, không nói tiếp.

Ôn Ninh trợn to hai mắt, “Chị còn cho là bình thường sao? Không chỉnh đốn hay cải cách à?”
“…”
“Được rồi, chúng ta lùi lại một bước, cho dù ocô gái đó có tự nguyện đi khách sạn, đừng nói đến việc tới cửa thì đổi ý, cho dù cô ấy có cởi qu@n áo mới đổi ý thì Chu Minh cũng không có quyền ép buộc cô ấy, nếu không chính là cưỡng gian, hiểu không?”
Một câu nói đánh trúng nghi vấn lớn nhất trong lòng Cố Trì Khê.

Nếu có người cho cô gái kia thù lao lớn hơn, hoặc là trí mạng uy hiếp, để cô ấy diễn một tuồng kịch, cố ý làm ra chuyện này thì sao?
Từ nhỏ cô đã gặp qua quá nhiều, lại đang trên đầu ngọn gió nên chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay liền lập tức cảnh giác.

Cô rất khó không nghĩ như vậy.

“Không loại trừ khả năng là cố ý.” Cố Trì Khê nghiêm túc nói.

Ôn Ninh không thể tin nhìn cô.

“Cho dù là vu khống, ông ta không thể kiểm soát thân dưới của mình cũng xứng đáng.

Chẳng lẽ một cô gái có thể cưỡng gian ông ta? Là do thuốc hay là do tà thuật?”
“Cố Trì Khê, chị cũng là nữ nhân.”
“Tại sao chị lại bảo vệ một kẻ cưỡng gian như vậy?”
Một loạt câu hỏi hùng hổ dọa người đột nhiên ập vào trong lòng Cố Trì Khê, cô ngước mắt nhìn ánh mắt dò xét kia, muốn thốt ra rất nhiều lời nhưng vẫn cố kìm lại.

Bởi vì ích lợi tương quan.

Với tư cách là phó tổng, Chu Minh không kém phần quan trọng so với Khang giám đốc lần trước bị gài bẫy, nếu vì chuyện này mà vào tù, cô sẽ mất đi một vị nòng cốt chủ chốt, điều này không tốt cho cô trong hoàn cảnh hiện tại.

Nhưng sự việc lần này khác với lần trước, chứng cứ đã có thể kết luận, muốn cứu chỉ có cách duy nhất là dội nước bẩn lên người cô gái kia.

Để tay lên ngực tự hỏi, cô không đành lòng làm như vậy, cho nên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tương tự như vậy, cô không thể nói cho Ôn Ninh biết tại sao.

Sự việc quá phức tạp, liên quan đến quá nhiều, không đầu không cuối, rất khó không thể khiến Ôn Ninh miên man suy nghĩ, sau đó ảnh hưởng đến trạng thái chuyến bay của nàng.

Ôn Ninh nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô, cho rằng cô đuối lý, cười lạnh nói: “À, tôi quên mất, mông quyết định đầu, thiên hạ đen như quạ, tôi hiểu.”
“Ninh Ninh…”
“Không cần nói, tôi hiểu.”
“…”
Cố Trì Khê không có cách nào biện giải, cho nên chỉ đành im lặng.

Hai người yên lặng ăn sáng, không thèm nhìn nhau, Ôn Ninh ăn xong trước đi thẳng lên lầu, ăn xong Cố Trì Khê lẳng lặng đứng dậy rửa chén, dọn dẹp phòng bếp rồi ra khỏi nhà.

Mặc dù dư luận đã được kiểm soát kịp thời, nhưng vụ án cưỡng gian vẫn lan truyền trong một phạm vi nhỏ, ví dụ như hầu hết giới hàng không dân dụng đều biết chuyện này, nhân viên bên trong Hoàn Á cũng biết, ngầm nghị luận sôi nổi.

Xét từ điên cuồng áp chế của công ty đối với dư luận, cuối cùng khẳng định không giải quyết được gì, hầu hết mọi người đều tràn ngập căm phẫn.

Lúc đầu, Ôn Ninh cũng vậy.

Nàng cho rằng Cố Trì Khê là “mông quyết định đầu”, ngồi ở vị trí nào cũng có thể nghĩ và giải quyết vấn đề, sau hai ngày bình tĩnh lại, nàng lại cảm thấy có thể Cố Trì Khê có nỗi khổ riêng, cảm tình mười ba năm sớm chiều ở chung, nàng hẳn là hiểu biết cô.

Một bên là lương tâm, một bên là tư tâm, cảm giác thật dày vò.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Hà Du đã trở về.

Buổi sáng, Cố Trì Khê đến công ty, Ôn Ninh ra cửa cũng không nói lời nào, hai người tựa hồ đang chiến tranh lạnh.

Buổi trưa, Ôn Ninh đúng giờ gọi điện thoại cho cô, bảo cô đi ăn cơm, còn bảo cô quay một đoạn video ngắn để chứng minh mới yên tâm.

Buổi chiều, Ôn Ninh ở nhà giặt quần áo.

Quần áo Cố Trì Khê thay tối qua còn chưa giặt, nàng ném cái lớn vào máy giặt, cái nhỏ chỉ có nội y và tất, phải giặt bằng tay.

Vừa giặt xong, điện thoại đột nhiên vang lên.

“Tiểu Ninh, tớ đang ở ngoài sân nhà cậu, mau mở cửa đi.” Giọng Hà Du trong điện thoại rất hưng phấn.

“Được, tớ ra ngay.”
Ôn Ninh đặt điện thoại xuống chạy ra ngoài.

Trên tay Hà Du xách một cái túi lớn, vừa vào phòng liền đặt lên bàn: “Tớ mua đồ ăn ngon cho cậu.” Cô vươn tay nhéo cằm Ôn Ninh, “Cậu xem, cậu lâm thời trở về, tớ còn nghĩ tới cậu, có yêu tớ hay không?”
“Yêu yêu yêu.”
“Có lệ.”
“Được rồi, cậu ngồi xuống trước, đợi tớ giặt xong quần áo đã.” Ôn Ninh không khách khí với cô, quay lại ban công.

Hà Du cũng không khách khí, ung dung đi vào bếp, chuẩn bị đi lấy đồ uống.

Trên cửa tủ lạnh có dán hai tờ giấy ghi chú, trên đó ghi đầy đủ tên nguyên liệu, phần cuối của miếng dán màu đỏ là “ổn định đường huyết”, phần cuối của miếng dán màu xanh lá cây là “bổ khí an thần”.

Hửm?
Tiểu Ninh có lượng đường trong máu cao sao? Hay mất ngủ?
Cô nghi hoặc nhìn chằm chằm một hồi, mở tủ uống một hơi rồi đi ra ngoài.

Từ ban công truyênd đến tiếng bíp bíp.

Ôn Ninh đứng trước máy giặt, một tay bưng chậu, một tay mở nắp, cúi người lấy quần áo từ bên trong ra, bỏ vào chậu rồi mang ra ngoài, động tác thành thạo lưu loát.

“Không phải phơi ở ban công sao?” Hà Du chần chờ nói, tầm mắt lơ đãng rơi vào chậu.

Một mảnh nội y màu vàng nghệ rất bắt mắt.

Ôn Ninh bưng chậu đi lên lầu, “Trên lầu nắng hơn.”
Hà Du đi theo sau nàng.

Phần giữa của ban công tầng hai được dùng để phơi quần áo, giá treo chất đầy quần áo, hiển nhiên không dành cho một người, dễ thấy nhất là nội y, có hai kiểu, một kiểu dáng bình thường, còn lại là kiểu Pháp.

Nội y kiểu Pháp có hình tam giác, mỏng, viền có ren.

Hà Du cau mày.

Cô nhớ Ôn Ninh chưa từng mặc kiểu này, kiểu bình thường bên cạnh là kiểu nàng thường mặc.

Ôn Ninh lắc lắc tay cầm để hạ giá treo quần áo xuống, nhặt nội y màu nghệ trên miệng chậu, đặt lên mắc áo rồi treo lên — cũng là kiểu Pháp.

“Tiểu Ninh…”
“Hửm?”
Hà Du nhìn chằm chằm vào nội y, đột nhiên nhớ đến Cố Trì Khê đã sống ở đây một thời gian dài, đầu óc ong ong, “Nội y này là của ai?”
Ôn Ninh giật mình, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt né tránh, nói: “…!Của tớ.”
“Cậu thay đổi phong cách khi nào vậy?”
“…”
“Của Cố Trì Khê sao?”
Ôn Ninh mím môi, nắm nội y ướt đẫm trong tay.

Á khẩu không trả lời được.

Thoạt nhìn, đó chính là bộ dáng cam chịu.

Hai người thân mật đến mức giặt nội y của đối phương bằng tay.

Hà Du ý thức được sự thật này, nhớ lại thông tin Khâu Diệc Thế vô tình tiết lộ, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói, “Cô ấy đang theo đuổi cậu phải không?”
“Tiểu Du…”
Ôn Ninh cắn môi dưới, nghi hoặc nhìn cô: “Tớ không hiểu, tại sao cậu…!hình như rất để ý quan hệ của tớ và chị ấy?”
Lời vừa dứt, không khí lập tức đình trệ.

Hà Du mang ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm Ôn Ninh, những ngón tay nắm chặt trở nên trắng bệch.

Đột nhiên, cô dùng sức ôm lấy Ôn Ninh, dùng hết sức lực đẩy nàng vào tường, môi rất gần…!

Tác giả có lời muốn nói:
Cố tổng: Buông vợ tôi ra (smile.jpg).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 49



“Bộp” một tiếng, vai Ôn Ninh đập vào tường, một luồng hơi thở ấm áp xông về phía nàng.

“Cậu trả lời tớ trước.” Hà Du nhìn nàng, khóe môi mấp máy.

Thân thể nàng cứng đờ, ngây người nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu óc như chết, trở nên trống rỗng.

Không thể suy nghĩ bất cứ cái gì.

Hà Du cao hơn nàng nửa cái đầu, tư thế này phủ lên đỉnh đầu nàng một cái bóng lớn, mang đến cảm giác áp bức mãnh liệt, nàng hé miệng, hít một hơi thật sâu, môi run rẩy.

Đột nhiên, một thứ mềm mềm chạm vào.

Ôn Ninh hốt hoảng đẩy cô ra.

Nàng đưa tay sờ vào nơi vừa bị chạm, vừa ấm vừa dính, chính là môi Hà Du.

“Tiểu Du, cậu…” Ôn Ninh cau mày, đột nhiên hiểu ra tất cả, những loại cảm giác kỳ dị, những loại cảm xúc vi diệu kia, còn có phỏng đoán chính mình không muốn tin.

Hai người không phải là bạn thân sao?

Chẳng lẽ không phải Hà Du chiếm hữu nàng trong tình bạn sao? Chẳng qua trước đó không có, từ khi Cố Trì Khê xuất hiện ở bên cạnh nàng… Có thể trước đó không có lộ ra, nhưng là bởi vì tồn tại của Cố Trì Khê mới lộ ra.

Đây là kết luận mà Ôn Ninh suy nghĩ rất lâu.

Nàng không bao giờ nghĩ đến một khả năng khác.

Nhưng mà, với sự nhạy cảm của nàng với người đồng giới, lẽ ra nàng nên nghĩ đến từ lâu.

Nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp Hà Du là trong ký túc xá của trường hàng không, có hơn một trăm học viên trong cùng một khóa, chỉ có hai người trong số họ là nữ, cho nên hai người rất tự nhiên ở chung. Khi đó, Cố Trì Khê rời đi, Ôn Ninh chìm đắm trong nỗi đau xót vì tình cảm thiếu nữ làm người dọa chạy, đang muốn bắt đầu một cuộc sống mới. . 𝙏𝐫a𝓃g‎ gì‎ 𝘮à‎ ha𝑦‎ ha𝑦‎ thế‎ (‎ 𝙏𝐫𝑼𝘮𝙏𝐫u𝑦ệ‎ 𝓃.𝙫𝓃‎ )

Trong ấn tượng của nàng, Hà Du là một người vô tư, tính cách ngay thẳng, đặc biệt có khả năng chịu khổ, chưa bao giờ kêu mệt trong huấn luyện. Cô chỉ hơn nàng một tháng tuổi nhưng được lại chiếu cố nàng như một người chị gái lớn hơn vài tuổi.

Kể từ khi Ôn Ninh nhận ra chính mình thích con gái, nàng đã trở nên rất cẩn thận khi tiếp xúc với những người cùng giới ngoại trừ Cố Trì Khê, trực giác phán đoán xu hướng tính dục của nàng rất chính xác. Lúc đầu, nàng quan sát Hà Du rất lâu, cũng đã thử qua, nàng chắc chắn 90% Hà Du là thẳng nữ mới yên tâm.

Ví dụ, sau khi hai người quen biết, cùng nhau đi mua sắm, thảo luận, hình dáng về ngực, Hà Du trực tiếp nắm lấy, khoa tay múa chân ha hiệu cho chính mình thử, thậm chí còn làm trò trước mặt nàng.

Ôn Ninh xấu hổ mặt đỏ đến mang tai, Hà Du cười nhạo nàng: “Có gì mà thẹn thùng, cậu lại không phải không có, không phải còn lớn hơn tớ một chút sao.”

Một ví dụ khác, khi cùng nhau đi bơi vào mùa hè, nơi nơi là một mảnh nữ sinh mặt bikini, Ôn Ninh một đường đi chỉ cảm thấy lúng túng, không dám liếc loạn, nhưng Hà Du lại nhìn đông nhìn tây, xem bọn họ như cải trắng, không chút để ý.

Nhiều lần, Hà Du hỏi nàng, nàng liền giải thích tính hướng của mình.

Lúc đó Hà Du ngây người, Ôn Ninh còn tưởng cô sợ hoặc là để ý, đang định đề nghị dọn ra ngoài, Hà Du lại nói: “Cong thì cong, tớ lại không phải cong, hơn nữa chúng ta không luyến ái với bạn cùng phòng, tớ để ý cái gì?”

Những ngày sau đó, Hà Du không để chuyện này trong lòng, Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Khi đó Hà Du thích một nam sinh cùng trường, mỗi đêm đều lôi Ôn Ninh ra phân tích nhưng lại không nghiêm túc theo đuổi, tình cảm nhạt dần, không còn gì để nói. Hai người lui tới như thường lệ, tham gia các lớp học, huấn luyện, ăn và ngủ.

Sau đó, hai người tách ra, một người bay lên trời xanh, một người kinh doanh nhà hàng, nhưng hình thức ở chung vẫn không thay đổi.

Vừa thấy mặt, Hà Du liền ôm ôm ấp ấp, Ôn Ninh cũng đã quen, cứ để cô làm vậy, nếu một ngày nào đó Hà Du không ôm nàng nữa, nàng mới cảm thấy không bình thường.

Lúc này, trong lòng Ôn Ninh rối loạn.

Nàng vẫn còn một tia mong đợi, hi vọng không phải như mình nghĩ…

“Tiểu Ninh.”

“?”

Môi Hạ Du run run, thanh âm khàn khàn: “Chúng ta có thể… không làm bạn hay không?”

Đến giờ, sự việc đã sáng tỏ, đáng tiếc là cô vẫn chưa dám thẳng thắn nói ra. Dẫu biết sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với ngày này.

Hà Du vẫn luôn hồ đồ.

Cô không biết mình bắt đầu thích Ôn Ninh từ khi nào, không biết mình cong hay chỉ thích Ôn Ninh, không biết mình có tính chiếm hữu hay không. Cô chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, quan tâm đến cảm xúc của nàng, quen thuộc với thói quen cùng sở thích của nàng, khi cô mơ hồ nhận ra thì cả người đều hoảng loạn.

Ôn Ninh nói nàng sẽ không yêu đương, cũng sẽ không thích bất luận kẻ nào.

Cô cũng không làm rõ tâm tư của chính mình, chỉ muốn ở bên cạnh Ôn Ninh như vậy. Hai người độc thân, hỗ trợ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau đi đến già, nghĩ như vậy cũng thật tốt đẹp.

Nhưng mà, một mặt cô cẩn thận che giấu vì sợ bị phát hiện, mặt khác, cô lại không cam lòng, mỗi ngày lo được lo mất.

Sự xuất hiện của Cố Trì Khê đã hoàn toàn làm xáo trộn vùng yên bình trong lòng cô, hóa ra trước mặt cô có tồn tại một người như vậy, từ nhỏ đã ở bên cạnh Ôn Ninh, nhìn nàng lớn lên.

Mà cô, còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.

“Tiểu Du.”

Ôn Ninh chớp chớp mắt, tia hy vọng cuối cùng trong lòng đã tan thành mây khói, chuyện này có chút khó tiêu hóa.

“Chúng ta có thể không?” Hà Du thấp thỏm hỏi.

Có một khoảng trầm mặc dài.

Quần áo trong tay ẩm ướt, lòng bàn tay hơi lạnh, đó là chiếc áo mà Cố Trì Khê thường mặc trên người.

Ôn Ninh ngẩng đầu lên, uyển chuyển lại nghiêm túc nói: “Tớ và chị ấy vẫn luôn là bạn.”

“Cậu thích cô ấy sao?” vẻ mặt Hà Du bình tĩnh.

Ôn Ninh mím môi.

Quang ảnh rơi trên khuôn mặt nàng, nhuộm những sợi tóc trên trán thành màu nâu, Hà Du lặng lẽ nhìn nàng, hiểu ra, mỉm cười, “Kỳ thực, nói ra cũng thật sảng khoái.”

Một cảm giác vui sướng chưa từng có.

“Tiểu Du…”

“Cậu có thể nói cho tớ biết mấy năm nay cô ấy ở đâu, tại sao cô ấy không ở bên cạnh cậu?”

Từ khi gặp Ôn Ninh, Ôn Ninh chỉ có một mình, bên người không có bất kỳ bạn bè quen thuộc nào. Nếu như mấy năm trước Cố Trì Khê ở bên cạnh nàng, dựa trên cơ sở quan hệ hơn mười năm, hai người có lẽ đã sớm ở bên nhau, cô làm sao có cơ hội độc chiếm Ôn Ninh, thậm chí sinh ra ảo tưởng.

Những lời này đánh vào chỗ đau đớn nhất trong lòng Ôn Ninh.

Nàng nhíu mày, thản nhiên nói: “Đi du học.”

“Không liên lạc sao?”

“…Ừm.” Ôn Ninh khó khăn cong khóe miệng, “Chỉ là tương đối ít, việc học của chị ấy áp lực rất lớn, rất bận rộn.”

Hà Du thất vọng rũ mắt xuống.

Buổi chiều yên tĩnh thanh bình, ngoài cửa sổ chim hót líu lo, gió thổi qua lá dương phát ra âm thanh xào xoạt.

Hai người im lặng không nói gì.

“Xin lỗi…” Hà Du thì thầm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, “Chúng ta còn có thể làm bạn không?”

Môi Ôn Ninh trắng bệch.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện như vậy, bất ngờ không kịp chuẩn bị, đầu óc hoàn toàn rối bời, không biết nên ứng phó như thế nào, nên trả lời như thế nào.

Trong mắt Hà Du, đây là cam chịu cự tuyệt.

Nước mắt giàn giụa, Hà Du hít một hơi thật sâu, nói: “Tớ biết, giữa chúng ta không có duyên phận, nhưng Tiểu Ninh, cảm ơn cậu…” Cô đột nhiên tiến lên ôm lấy Ôn Ninh, tựa cằm lên vai nàng, giọng nói run run, “Về sau cậu với cô ấy phải thật vui vẻ…”

Cô buông ra, xoay người rời đi.

Ôn Ninh ngây người đứng đó, giống như một tác phẩm điêu khắc, một lúc lâu mới phản ứng lại, nàng cầm nắm chặt quần áo trong tay đuổi theo.

“Tiểu Du!”

Người đã biến mất.

Ôn Ninh đuổi theo cô xuống lầu, cửa phòng khách đóng sầm lại, nàng chưa kịp thay dép liền vội vàng đuổi ra ngoài, Hà Du đã lên chiếc xe việc dã màu đỏ phóng đi…

Ngay khi Cố Trì Khê đang rất đau đầu về vụ án cưỡng gian, Khâu Diệc Thế đã mang đến kết quả điều tra mới nhất về vụ lừa đảo đầu tư bốn năm trước.

Lần trước tra được công ty Nhuế Hối khiến cha mẹ Ôn Ninh bị lừa tiền đầu tư, là một công ty túi da, pháp nhân Liêu Mỗ đã bị tống vào tù như người chịu tội, kẻ thao túng thực sự đằng sau hậu trường rất thâm sâu. Nhưng lần này, không uổng công Khâu gia đào sâu tìm manh mối, cuối cùng khai quật được một thứ có giá trị.

Nàng cắm USB vào máy tính của Cố Trì Khê.

“Khê tỷ, đây là danh sách tất cả các công ty có liên quan đằng sau Nhuế Hối, pháp nhân còn có thông tin về những thay đổi vốn chủ sở hữu. Chị có thể dùng phương pháp bài trừ để ghim những kẻ đáng ngờ nhất, có thể bắt được một nhóm trong số họ, sau đó chị sẽ thấy chúng có liên quan.”

“Có mấy người bọn họ cùng Ôn gia giao dịch làm ăn, em giúp chị sàng lọc ra.”

Trên màn hình là mấy cái thư mục.

Cố Trì Khê mở từng cái ra, xem qua một lượt rồi lưu lại một bản, “Cảm ơn, em vất vả rồi.”

Sau một lúc lâu, không có ai trả lời.

Cô quay đầu lại, thấy Khâu Diệc Thế đang ngẩn người nhìn cô, không biết đang nghĩ gì, có chút khó hiểu, đưa tay ra trước mắt lắc lắc, “Sao nhìn tôi như vậy?”

“…Không có gì.” Khâu Diệc Thế giật giật khóe miệng, nhìn đi chỗ khác, trong mắt lộ ra chút buồn bã.

Nàng đang mặc một chiếc áo len cổ tròn màu hồng, trên vai có những bông hoa màu hồng, tay áo loli, phối với váy lụa hoa anh đào. Nàng rõ ràng ăn mặc rất ngọt ngào đáng yêu, nhưng trên mặt lại là một bộ buồn bực không vui, có vẻ không khỏe.

Cố Trì Khẻ quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

“Aiz—” nàng thở dài.

“Khê tỷ, em cảm thấy hình như Hà Du rất có hứng thú với chị.”

Cố Trì Khê sửng sốt.

“Gần đây em ở nhà chị ấy, em cảm thấy bọn em khá chín muồi, nhưng chị ấy thường hỏi em về chị. Đôi khi em nói chuyện với chị ấy, chị ấy đột nhiên nhắc đến chị, aiz…” Khâu Diệc Thế tự mình lẩm bẩm, hàm chứa ghen tuông.

“Em chỉ là nghĩ, chẳng lẽ chị ấy thích chị?”

Khâu Diệc Thế không ngốc, sau khi nhận ra điều đó, nàng đã hoài nghi, nghĩ rằng Hà Du tiếp thu nàng là vì muốn tới gần Cố Trì Khê, nhưng từ đầu đến cuồng nàng là người chủ động, Hà Du là người bị động, từ động cơ cho thấy phỏng đoán này không thể thiết lập.

Cố Trì Khê sửng sốt, sau đó cau mày nói: “Không có khả năng.”

Mặc dù gặp Hà Du không nhiều, nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên, Hà Du đã có địch ý với cô, nhìn cô giống như nhìn một kẻ xâm lược, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, cô vĩnh viên không quên được ánh mắt như một con thú mẹ bảo vệ đàn con kia.

Cô có thể cảm giác Hà Du rất quan tâm đến Ôn Ninh.

Thay vì nói Hà Du thích cô, không bằng nói Hà Du muốn giết cô, mối quan hệ giữa hai người giống như tình địch.

“Aiz, tốt nhất là không phải, dù sao thì em cũng không chắc…” Khâu Diệc Thế ngồi dậy, hai lúm đồng tiền nhỏ rầu rĩ chìm xuống.

Cố Trì Khê trấn an vuốt tóc nàng, cười nói: “Hai người quen nhau hai tháng rồi đúng không? Lâu như vậy, kỷ lục của em sắp bị phá rồi, em thật sự không chán sao?” Ngữ khí của cô có chút thăm dò.

“Không.” Khâu Diệc Thế lắc đầu như trống lắc.

“Theo kinh nghiệm trước kia của em, sau khi ở cùng một chỗ, em sẽ dần dần chán, nhiều nhất là nửa tháng, nhưng em ở nhà Hà Du đã gần một tháng rồi, em vẫn rất muốn… ngủ với chị ấy.”

Trong mắt nàng có một ngọn lửa.

Một tia khát vọng thấp thoáng trong đáy mắt nàng.

Cố Trì Khê cau mày.

Hiếm khi thấy Khâu Diệc Thế phấn khích như vậy, cô luôn cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng nhất thời không thể hiểu được, trong lòng đã có chuyện của Nhuế Hối nên không nghĩ nhiều.

Cô trấn an: “Có lẽ Hà Du chỉ tò mò về tôi thôi, bởi vì trước đó không quen biết, cũng không biết tình huống của tôi. Hiện tại hai người đã quen thuộc, có lẽ cô ấy chỉ muốn cùng em giải bày tương quan một chút. Em đã thực sự thích cô ấy thì phải tin tưởng cô ấy hơn một chút.”

“Sai rồi, Khê tỷ, em là rất muốn ngủ với chị ấy.” Khâu Diệc Thế cười thành tiếng.

Cố Trì Khê: “…”

Hai người ngồi một lúc, Cố Trì Khê chuẩn bị đi họp, Khâu Diệc Thế tự giác đứng dậy chào tạm biệt, cô nhờ Cao thư ký đưa người xuống lầu, cùnh Trần thư ký rời công ty.

Vừa lên xe, cô nhận được điện thoại của đại tỷ.

“Tối nay em có rảnh không?”

Giọng nói trầm ấm mà mị hoặc, còn mang theo từ tính.

Cố Trì Khê mạc danh nổi da gà, chần chờ một chút, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Cùng đi xông hơi đi, tiện thể ăn cơm.” Cố Cẩn Nhan cười khẽ, ngữ khí cực kỳ ôn nhu.

Cố Trì Khê nghĩ tới Ôn Ninh.

Hai ngày nay hai người hầu như không nói chuyện với nhau, giống như đang chiến tranh lạnh, nhưng Ninh Ninh đúng giờ sẽ gọi điện thoại bảo cô ăn cơm, buổi tối trở về nhà đã có đồ ăn nóng hổi chờ sẵn trên bàn.

Không có nói nhiều, mọi thứ đều đang hành động.

Cô không thể bỏ lại người trong nhà.

Cô vừa định từ chối, Cố Cẩn Nhan lại nói: “Mặt khác, tôi còn có một chuyện muốn nói với em, hẳn là em sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Cái gì?”

“Gặp lại nói.”

“…”

Cuối cùng Cố Trì Khê đã đến cuộc hẹn của đại tỷ.

Họp xong, cô bảo Trần thư ký bắt taxi trở về, sau đó bảo tài xế đến địa chỉ mà Cố Cẩn Nhan đã gửi.

Một sân nhỏ ẩn giấu, được xây dựng ở nơi hẻo lánh nhất trong thành phố sầm uất, lối đi quanh co dẫn đến những nơi vắng vẻ, cả một dòng suối nhân tạo chảy ngang qua sân, trên đó có ba cây cầu vòm bằng gỗ, nhìn giống như một nơi cư trú tư nhân.

Cô được dẫn vào phòng.

Cố Cẩn Nhan đang nằm trên giường, đôi mắt lười nhác, cổ áo choàng tắm rộng mở lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, mái tóc xoăn dài xõa vai, đôi chân dài bắt chéo, mũi chân nhẹ nhàng nhấc lên, toát ra phong thái thành thục cùng vũ mị.

Thấy có người tiến vào, cô nhướng mày cười cười, ngồi dậy, “Tới rồi.”

Cố Trì Khe khẽ đáp một tiếng, mắt nhìn thẳng đi đến ghế, ngồi xuống.

Điện thoại rung lên.

Là tin nhắn của Ôn Ninh.

[Đừng về quá muộn, ăn cơm chụp cho tôi xem]

Cô không khỏi cong khóe môi, vẻ mặt trong nháy mắt nhu hòa đi, chậm rãi gõ một chữ: [Được]

Sắc mặt Cố Cẩn Nhan khẽ biến, đột nhiên hỏi: “Bạn gái sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.