Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 37: 37: Chương 36



Đêm đã khuya, cuộc vui trong quán bar mới bắt đầu.

Cuộc thi đang ở giai đoạn gay cấn, khí thế hừng hực, ly trong suốt, rượu liễm diễm, hương thơm quyện vào nhau, âm thanh, ánh sáng, màu sắc, bóng tối tràn ngập say sưa.

Hà Du ngồi trong hậu trường gần hai tiếng đồng hồ, nhận được tin nhắn WeChat của Ôn Ninh nói nàng đi trước, cô thăm dò nhìn ghế dài, chỉ có Khâu Diệc Thế ngồi đó xem thi đấu, chai rượu để trên bàn vơi hơn phân nửa.

Mái tóc dài đen nhánh che nửa khuôn mặt, lộ ra gọng kính tròn, nhìn nàng giống như tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn hiền lành.

Như cô độc.

Dù nói thế nào cũng là bằng hữu của bằng hữu, ai đến cũng là khách, không nên để một mình.

Hà Du nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi bước tới.

Khâu Diệc Thế chăm chú theo dõi trận đấu, ly rượu trong tay đã cạn, nhưng nàng không biết, một bóng người đột nhiên lướt qua trước mặt nàng, ngồi xuống bên cạnh, nàng sững sờ quay đầu lại.

Một con bướm lớn màu xanh sẫm đậu trên vai, dang rộng đôi cánh, họa tiết sống động như thật, giống như sắp bay.

Nàng nhìn thẳng vào Hà Du.

Ngũ quan trên khuôn mặt sâu thẳm như người lai, sống mũi đặc biệt cao, giống như bị dao sắc cắt, da thịt không phải trắng mà hầu hết nữ nhân nàng từng theo đuổi, mà là một màu lúa mì hơi vàng cùng sáng bóng, khóe mắt lông mày lộ ra vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Nàng nghĩ tới mấy tỷ tỷ mặc bikini gợi cảm trên bãi biển ở Hawaii.

Trái tim nhảy dựng lên, giống như bị chạm đến một điểm nào đó, không khỏi run lên.

“Hà lão bản.”
Khâu Diệc Thế nhếch khóe môi, đẩy gọng kính đen.

“Kêu tên được rồi.” Hà Du cười nhìn nàng.

Cô gái này trông khá bảo thủ, chỉ lộ khuôn mặt, cổ, cánh tay và chân, còn lại được che kín, mỹ mạo ôn nhu ngọt ngào, liếc mắt một cái chính là một tiểu thư khuê các văn tĩnh ngoan ngoãn nghe lời.

– Chậc chậc.

Tiểu bạch thỏ bị mắc kẹt ở một nơi có bầy sói bao quanh.

Một cảm giác đáng thương dâng lên trong lòng Hà Du lại nhanh chóng tiêu tan, nhưng ánh mắt trở nên hòa hoãn, không còn cảnh giác cùng sắc bén như khi nhìn Cố Trì Khê.

“Được.”
Khâu Diệc Thế cười ngọt ngào, đôi mắt dưới gọng kính biến thành hình trăng lưỡi liềm, “Đúng rồi, hai người Khê tỷ nói có chút mệt, đi trước rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Hà Du gật đầu.

Hai người mới quen biết nhau, nhưng không thân, cũng không có gì để nói, mặc dù Hà Du muốn sớm lấy tin tức về Cố Trì Khê, nhưng cô biết mình không thể nóng vội ăn đậu phụ nóng, cho nên phải từ từ, lấy lòng tin của đối phương trước.

Thấy cô gái đang nhìn mình, cô đưa tay lấy chiếc ly rỗng, rót một nửa rượu vào, “Khâu tiểu thư, có muốn uống gì nữa không?”
“Cô có thể gọi tôi là Diệc Thế.”
“Ừm.”
“Cô mời tôi sao?”
“Đương nhiên.”
Khâu Diệc Thế cười, đảo mắt nói, “Tôi muốn uống rượu cô làm.”
“Tiếc quá,” Hà Du cười lắc đầu, “Tôi không biết pha chế rượu.”
“Thì học.”
“Học vì cô sao?”
Cô nhướng mày, hạ thấp giọng nói, khóe miệng có một nụ cười nhàn nhạt.

Trái tim Khâu Diệc Thế trong nháy mắt nhảy loạn xạ, tay chân tê dại, uổng công nàng lang thang tình trường, duyệt nhân vô thố, thế mà lại bị một câu nói không biết là cố ý hay vô tình làm cho sững sờ.

“Nếu cô muốn.” Nàng giả vờ thoải mái.

Làm cái gì.

Hai người mới gặp nhau lần đầu.

Kiềm chế, không thể loạn, phải nắm thế chủ động.

Khâu Diệc Thế hòa hoãn trái tim, bình tĩnh lại, chỉ nghĩ chính mình đang nói đùa, cũng hy vọng Hà Du sẽ coi đó là một trò đùa.

Hà Du vui vẻ gật đầu: “Được.”
“…”
“Ngày mai để bartender dạy tôi.” Cô nhếch môi, đưa ly qua, chủ đề chuyển sang Cố Trì Khê.

“Chuyện hôm nay, cô không cần để trong lòng.”
Khâu Diệc Thế rũ mắt xuống, cười nói: “Tôi còn tưởng cô cùng Ôn Ninh đều biết.”
“Hiện tại biết cũng không muộn, vừa rồi Ôn Ninh đã nói với tôi, kỳ thực tôi thấy này cũng không có gì, mọi người đều là bằng hữu, sẽ không để ý.

Nhưng tôi có thể hiểu Cố Trì Khê, khiêm tốn cũng không có hại gì.” Hà Du đồng cảm nói.

Nhưng thật ra cô muốn cảm ơn Khâu Diệc Thế vì đã vô tình nói ra sự thật.

Nếu không, cô khó có thể tưởng tượng mình sẽ bị giấu bao lâu, thanh mai kia giống như một quả bom hẹn giờ.

Khâu Diệc Thế gật đầu, nhìn cô chăm chú.

Ly rượu trong tay nghiêng sang một bên, nàng không để ý, rượu chảy ra nhỏ giọt xuống váy, da thịt mát lạnh, vải trắng nhòa thành những đốm lớn.

“A–”
Nàng khẽ kêu lên một tiếng, nhanh chóng đặt ly xuống bàn.

Hà Du tay mắt lanh lẹ lấy ra hai cái khăn giấy lau cho nàng, nhưng chỗ đó rất khó xử, Khâu Diệc Thế hiếm khi đỏ mặt, kéo tay cô, “Để tôi tự làm.”
“…!Ò, được.” Hà Du buông tay.

Ý nghĩ đầu tiên là cái này có gì đâu mà ngại ngùng? Không phải đều là nữ nhân sao? Mãi cho tới lúc sau cô mới phản ứng lại, liếc nhìn chỗ đó, tai hơi nóng lên.

Chiếc váy trắng đã bẩn không thể lau sạch, vết rượu trên đó thật khó coi, Khâu Diệc Thế tùy tiện lau hai lần, hút nước rồi để đó không quan tâm nữa.

Vừa nhấc đầu nhìn lên, người kia đang nhìn chằm chằm vào sân khấu không rời mắt.

Giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.

Khâu Diệc Thế buồn cười, thăm dò hỏi: “Cô thuộc cái gì?”
“Hửm?” Tượng đá động đậy.

“Cầm tinh.”
Hà Du thành thật trả lời: “Con khỉ.”
Khâu Diệc Thế gián tiếp biết được tuổi của cô, trong lòng nhảy lên vui sướng, nghiêm trang nói: “Ò, tôi là gà, nhỏ hơn cô một tuổi, vậy phải gọi tỷ tỷ rồi.”
“Không sao, có một tuổi mà thôi, tôi không ngại.” Hà Du đột nhiên ý thức được, cười ha ha, cảm thấy cô gái này có chút đáng yêu.

Quanh co lòng vòng hỏi tuổi cô.

Khâu Diệc Thế lắc đầu, nói, “Không, tôi thích gọi tỷ tỷ.”
Nàng dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Hà Du.

Hà Du sửng sốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ngẩng đầu vuốt tóc, con bướm trên vai lay động, sinh động mà quyến rũ.

“Em ngồi xem đi, tôi đi hậu trường xem một chút.” Cô đứng dậy rời đi.

Khâu Diệc Thế: “…”
Khoảng mười giờ, cuộc thi kết thúc, đến phần xếp hạng và trao giải, ba người đứng đầu được ban thưởng hậu hĩnh, cuối cùng lại có một đợt bốc thăm trúng thưởng, bầu không khí hiện trường lại một lần nữa náo nhiệt lên.

Khâu Diệc Thế không có hứng thú, vươn cổ nhìn về phía hậu trường, có chút ngo ngoe rục rịch.

Sau khi bốc thăm xong, người kia quay trở lại.

Hà Du cầm một túi giấy trong tay, đặt trước mặt nàng, “Cho em.”
“Sao?”
“Một món quà cho khách quý.”
“Cho tôi?” Khâu Diệc Thế chỉ chỉ chính mình.

Hà Du gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, lại ngửi thấy mùi thơm sữa ngọt ngào.

“Cảm ơn.”
Khâu Diệc Thế mở túi giấy ra, bên trong có một hộp gỗ, rất nặng, nàng cẩn thận lấy ra, đẩy nắp trượt ra, một chai rượu cỡ lòng bàn tay xuất hiện trước mắt.

Chất lỏng màu nâu vàng được đựng trong chai thủy tinh, sáng lấp lánh như viên đá hổ phách đang say ngủ trong sông băng.

Đây là một loại rượu cất.

Khâu Diệc Thế nhướng mày như tìm được bảo bối, hỏi: “Tại sao tôi lại là khách quý?”
“Bởi vì em đáng yêu.”
“Hả?”
Hà Du mỉm cười, không nói gì, rũ mắt xuống, gói quà cho nàng.

Những đốm sáng phản chiếu trên lông mày cùng đôi mắt của cô, lộ ra một chút nhuệ khí, khóe môi hơi cong lên, Khâu Diệc Thế nhìn cô chằm chằm, máu trong ngực càng lúc càng nóng, “Chị là con lai sao?”
“Một phần tư, bà tôi là người Nga.”
“Quán bar là chị mở?”
“Ừm.”
“Tôi có thể đến mỗi ngày không?”
“Đương nhiên.” Hà Du dừng một chút, trong mắt hiện lên một ý cười giảo hoạt, “Nếu tới thì muốn uống gì cũng được, tôi mời.”
Khâu Diệc Thế cắn môi dưới, suy nghĩ trong lòng, nói: “Nếu sau này tôi là khách hàng thường xuyên, vậy chúng ta trao đổi thông tin liên lạc được không?”
– À…!
Con cá đã cắn câu.

Hà Du hào phóng gật đầu, lấy điện thoại ra, mở WeChat…!
Cuối tháng, sắp hết mùa có nhiều hành khách.

Ôn Ninh tranh thủ thời gian về quê, thăm ông bà, sau đó đi bệnh viện.

Dượng rất may mắn, hai tháng sau liền có được thận phù hợp, được phẫu thuật tại bệnh viện số 3 Lạc Thanh, hiện vẫn đang được theo dõi và hồi phục sức khỏe, uống thuốc chống suy kiệt.

Tiểu cô và các biểu đệ biểu muội thay phiên nhau chăm sóc, may mà đang là kỳ nghỉ hè, đang học thì không phải đến lớp, mới ra trường chưa tìm được việc làm thì có nhiều thời gian.

Ôn Ninh thay tiểu cô nửa ngày, tiểu cô về nghỉ ngơi, buổi chiều dẫn biểu muội tới.

Tiểu cô gọi hai con gái canh ở phòng bệnh, kéo Ôn Ninh ra ngoài, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào tay nàng, “Ninh Ninh, trong này có hơn tám vạn, con lấy tạm đi.”
“Người làm gì vậy?” Ôn Ninh cau mày đẩy ra.

Nữ nhân nắm chặt tay nàng, sức lực rất lớn, “Áp lực của con rất lớn, ta biết, hiện tại dượng của con đang bình phục rất tốt, tiền thuốc có thể chi trả, con đừng lo.”
“…”
Động tác Ôn Ninh cứng đờ, cổ họng nghẹn ngào.

Nàng không biết nói thế nào, nhưng hiện tại nàng không chỉ không có áp lực mà còn sống rất thoải mái.

Nếu nàng nói thật, tiểu cô nhất định sẽ hỏi, rõ ràng món nợ khổng lồ như vậy người thường không thể trả hết ngay một lúc, sau đó nàng sẽ phải bịa đặt vô số lời nói dối, cuối cùng từng bước từng bước mới qua.

“Ninh Ninh, cô cô biết con hiểu chuyện, sợ cuộc sống của chúng ta khó khăn, nhưng ta cũng rất đau lòng con, cha mẹ con chỉ có một đứa con gái…” Tiểu cô nghẹn ngào nói.

Bà đã gần năm mươi tuổi, gần nửa thế kỷ, mấy năm nay tốc đồ già đi có thể thấy bằng mắt thường, mái tóc đen có những mảng bạc lớn, khuôn mặt đầy tang thương, trông rất tiều tụy.

Mũi Ôn Ninh chua xót, hốc mắt có chút đỏ lên, do dự hồi lâu mới gật đầu nhận lấy thẻ: “Nhưng mà, cô cô, người.có khó khăn gì nhất định phải nói cho con biết.”
“Được được.” Nữ nhân vuốt tóc nàng.

Hai người ở bên ngoài nói chuyện một lúc.

Biểu muội Từ An Diệu thò đầu ra ngoài nhỏ giọng nói: “Mẹ, hai người nói chuyện xong chưa? Con có chuyện muốn hỏi biểu tỷ.”
“Chuyện gì vậy?”
Tiểu cô nương ra hiệu cho mẹ tránh đi.

Ôn Ninh nhìn tiểu cô đi vào phòng, nhướng mày nhìn biểu muội hỏi: “Diệu Diệu, sao vậy?”
“Biểu tỷ ~” Từ An Diệu thân mật ôm cánh tay nàng, “Công ty của chị còn tuyển tiếp viên hàng không không?”
“Em muốn làm tiếp viên hàng không sao?”
“Dạ dạ.”
“Vì sao?” Ôn Ninh nghi hoặc hỏi.

Tiểu cô nương cắn môi dưới, hai gò má lộ ra hai lúm đồng tiền nông, “Em thích a, mặc đồng phục đi làm, có thể bay lượn khắp nơi, còn có lương cao.”
Nàng tốt nghiệp đại học vào tháng 6 năm nay, vẫn chưa tìm được việc làm, vốn dĩ muốn đi du lịch nhưng cha ốm, cần người chăm sóc nên kế hoạch của nàng đã thất bại.

Hiện tại tình hình đã ổn định liền tính cho mình trước.

Ôn Ninh nghe lý do của nàng, bất đắc dĩ nói: “Bớt ăn mấy cái tẩy não đi, tiếp viên hàng không vất vả lắm, em chỉ nhìn thấy mặt tươi sáng thôi.”
“Không thử làm sao biết? Em có thể chịu khổ, cũng đã cân nhắc kỹ rồi.”
“…”
“Biểu tỷ~”
Từ An Diệu lắc lắc cánh tay nàng, làm nũng nói: “Chị giúp em hỏi một chút đi.”
Tiếp viên hàng không chịu sự quản lý của bộ phận cabin, Ôn Ninh đến từ bộ phận hàng không, nàng không quen biết, cũng không có đồng nghiệp đặc biệt thân thiết nào, lúc này, hình bóng duy nhất hiện lên trong đầu nàng là Cố Trì Khê.

“Được.” Ôn Ninh gật đầu, “Chị trở về hỏi lãnh đạo.”
Trong nhà có sẵn một vị lãnh đạo.

Sau khi mặt trời lặn, bầu trời nhuốm thành một màu xanh như mực, hơi nóng còn sót lại trên mặt đất còn chưa tản đi, gió vẫn còn hừng hực.

Trở lại Vịnh Thiên, trong nhà tối om không một bóng người, Ôn Ninh bật đèn, xỏ dép lê nhìn một vòng trong bếp, tủ lạnh lại trống không, lười nấu nướng nên nàng gọi cơm hộp.

Sau khi ăn xong, nàng đi dạo trong tiểu khu một lúc, quay lại tắm rửa, đánh răng, đắp mặt nạ rồi ngồi trong phòng đọc sách.

Mười giờ.

Cố Trì Khê vẫn chưa trở về.

Bóng đêm đen kịt, rèm phòng ngủ không kéo, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, trên vách tường lơ lửng một tia ngân quang nho nhỏ, lung linh lập lòe, ngay cả không khí cũng lạnh lẽo.

Tiểu hài tử cách vách vẫn đang tập đàn, hẳn là đàn piano điện, vặn âm lượng rất nhỏ, trong tĩnh lặng như nước chảy.

Ôn Ninh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ…!
Tựa hồ chờ đợi Cố Trì Khê đã thành thói quen, rất nhanh liền không cần thích ứng, liền giống như bỏ qua khoảng cách bảy năm.

Khi còn nhỏ nàng cũng như vậy, ngồi bên cửa sổ hoặc đứng trên ban công, lắng nghe tiếng đàn piano từ nhà bên cạnh, tràn đầy say mê.

Vài giờ trước, Cố Trì Khê đã gửi cho nàng một tin nhắn WeChat, hôm nay cô bận nên sẽ về nhà muộn, bảo nàng đi ngủ sớm.

Câu trả lời của nàng là: Yên tâm, tôi sẽ không chờ chị.

Sau đó, Cố Trì Khê không trả lời.

Có lẽ là khổ sở.

Ôn Ninh thầm nghĩ.

Nàng hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài, giống như có thể cảm nhận được vị đắng.

Kim đồng hồ chuyển động một vòng.

Mười một giờ.

Ôn Ninh có chút buồn ngủ, nàng đứng dậy vươn vai chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên ngoài sân có động tĩnh, nàng nhìn qua thì thấy chiếc Bentley màu xanh lam quen thuộc đậu trước cửa, Cố Trì Khé từ ghế sau bước xuống, dùng chìa khóa mở cửa, đôi giày cao gót phát ra âm thanh giòn giã trên sàn bê tông.

Ôn Ninh đi tới cửa phòng ngủ, lặng lẽ mở ra.

Đã khuya…!
Rốt cuộc có nên hỏi chuyện tuyển dụng tiếp viên hàng không hay không?
Không hỏi, ngày mai Cố Trì Khê lại bận rộn, sáng sớm sẽ rời đi.

Ngày mốt, kỳ nghỉ của chính mình sẽ kết thúc, sẽ bay bốn ba ngày liên tiếp, hai người bọn họ không biết khi nào mới có thể nói chuyện.

Hỏi thì quá muộn, có chút không đành lòng.

Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm dưới lầu truyền đến, loay hoay một hồi, nàng quyết định lên tiếng hỏi.

Chờ một lúc, tiếng bước chân từ phòng tắm đi ra, đi vào phòng khách.

Ôn Ninh rón rén đi xuống lầu, đi tới cửa phòng khách, giơ tay gõ gõ, không có người mở, nàng lại gõ, cửa từ từ mở ra.

“Ninh Ninh?”
Khuôn mặt hơi mệt mỏi của Cố Trì Khê xuất hiện sau cánh cửa, kinh ngạc nhìn nàng: “Sao còn chưa ngủ?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi chị.” Ôn Ninh thành thật nói.

Cố Trì Khê hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi có thể đi vào nói chuyện không?”
“…”
“Không tiện thì quên đi.” Ôn Ninh xoay người muốn rời đi.

Cố Trì Khê nắm lấy cổ tay nàng, “Tiện, vào đi.” Nói xong, cô buông tay, bước nhanh đến bên giường, dùng thân thể che khuất tầm nhìn của Ôn Ninh.

Ôn Ninh chỉ nhìn thấy một thứ giống như văn kiện.

Bị Cố Trì Khê nhét vào ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ.

Cho rằng đây là bí mật thương nghiệp, Ôn Ninh cũng không thèm để ý, khoanh chân ngồi xuống giường, “Gần đây công ty có tuyển người nữa không? Tiếp viên hàng không ấy.”
Cố Trì Khê kinh ngạc, ngồi bên cạnh nàng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không, cuối năm ngoái đã tuyển dụng một đám người, tháng trước mới an bài khóa huấn luyện, hiện tại chỗ hỏng không lớn nên tạm thời sẽ không tuyển nữa.”
“Cụ thể như thế nào, tôi không rõ ràng lắm.”
Ôn Ninh tránh sang một bên, nhướng mày: “Chị là đại lão tổng, sao chị lại không biết?”
“Đây là công việc của bộ phận cabin, tôi không thể tự mình hỏi từng chi tiết, nếu không những người thấp hơn sẽ làm gì?” Cố Trì Khê kiên nhẫn giải thích, bất động thanh sắc tới gần nàng.

Hai người đều mặc áo hai dây, Cố Trì Khê mặc một chiếc váy ngủ mỏng, Ôn Ninh mặc một chiếc áo rộng thùng thình, quần dài màu trắng tinh khiết, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Vội vàng đi xuống lầu, nàng quên mặc quần dài.

Ôn Ninh nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, thở dài một hơi.

“Có bằng hữu muốn tới phỏng vấn sao?” Cố Trì Khê cẩn thận từ bên hông ôm eo nàng, dùng sức kéo nàng vào ngực.

Ôn Ninh giãy giụa mấy lần cũng không thoát ra được, đành mặc kệ cô: “Là biểu muội của tôi.”
Khi nàng nói những lời này, luôn có một loại cảm giác muốn người khác làm gì cho nàng, nàng không muốn Cố Trì Khê làm bất cứ điều gì cho nàng, hoặc lợi dụng bất kỳ phương tiện nào, nếu không một năm sau ly hôn nàng sẽ cảm thấy mình mắc nợ người này.

Máy điều hòa vừa mới được bật lên không bao lâu, phòng ngủ còn chưa hoàn toàn mát mẻ, hai người ôm nhau, dựa gần, không nói cũng biết là nóng như thế nào.

Nàng không thoải mái động động.

“Nóng.”
“Nơi nào nóng?” Ánh mắt Cố Trì Khê rơi vào trên người nàng, trong mắt bốc lên lửa nóng.

Ôn Ninh bất mãn: “Nơi nào cũng nóng, buông tôi ra.”
Mái tóc dài mềm mại rơi xuống cánh tay nàng, ngứa ngáy, Cố Trì Khê không những không buông ra, ngược lại chọc chọc tai nàng, “Nếu biểu muội muốn đến thì tùy thời đến, không cần phỏng vấn, chỉ cần vượt qua kiểm tra sức khỏe là được.”
Cả người Ôn Ninh run lên, hai tay mềm nhũn không còn chút sức lực, chỉ có thể tùy ý mình ngã xuống.

“Chị đừng, ưm-”
Lời còn lại đã bị chặn.

Môi nàng như được miếng thạch bao phủ, nóng, ​​mềm mại, vô cùng cẩn thận cùng dịu dàng.

Theo thường lệ, đầu tiên lướt qua liền ngừng, ngoan ngoãn dạo bên ngoài, sau đó thừa dịp nàng mất cảnh giác, hai tay ôm sau gáy mà xông vào.

Ôn Ninh choáng váng, bất tri bất giác nằm xuống.

“Ninh Ninh…”
Cố Trì Khê thoáng lui ra sau, thanh âm khàn khàn trầm thấp tràn đầy ôn nhu: “Đêm nay em ở đây, được không?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 37



Hô hấp nóng như thiêu đốt phun vào môi và mặt nàng, cảm giác ngứa ngáy giống như lông vũ lướt qua, Ôn Ninh nâng cằm lên, không khỏi rên rỉ một tiếng.

“Ninh Ninh…”

“Được không?”

Khi Cố Trì Khê hỏi một câu, liền hôn lên môi nàng một cái, nụ hôn dày đặc rơi xuống như mưa. Thật ôn nhu, thật cẩn thận, giống như khi nàng còn nhỏ ôm nhỏ vào lòng, ôn thanh dỗ dành.

Một bóng đen cao lớn trên đỉnh đầu che khuất ánh sáng, Ôn Ninh nhắm mắt lại, cả người như rơi vào biển lửa, cổ họng truyền đến đau rát, kêu không ra tiếng, hai tay cũng không khỏi đỡ vai Cố Trì Khê, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.

Nàng thật không biết cố gắng.

Bảy năm qua, người nàng chán ghét nhất là Cố Trì Khê, người nàng nhớ nhất cũng là Cố Trì Khê, mỗi khi cảm thấy không sống nổi nữa, nàng sẽ nhớ về tuổi thơ của mình, nhớ nhung khoảng thời gian hạnh phúc đó.

Nàng trân trọng những kỷ niệm trong hộp báu, lúc khổ sở lại lấy ra nếm thử, mong chờ một ngày Cố Trì Khê trở về đứng trước mặt nàng, để nàng hung hăng đánh mắng cô mới hả giận.

Nhưng mà, khi Cố Trì Khê thực sự xuất hiện trước mắt nàng, nàng không muốn mắng hay đánh cô, chỉ muốn ôm cô mà khóc.

Đêm đó nàng cũng khóc.

Vừa khóc, vừa cuộn mình trong xoáy nước, móng tay cào vai Cố Trì Khê ra máu, nàng cắn vào nơi đó, hằn lên hàng dấu răng.

Nếu như khi đó chỉ đơn giản là trút giận thì hiện tại hoàn toàn phức tạp, nàng không thể nói rõ nàng là thái độ gì, có lúc kiên quyết vạch ra rõ ràng, có lúc lại có chút luyến tiếc. Cuối cùng, nàng trở nên mặt lạnh cường ngạnh, nhưng lại bị đối phương lấy nhu thắng cương đánh cho tan nát, muốn tha thứ lại không cam lòng.

Giống như một con ếch bị đặt trong nước sôi.

“Ninh Ninh…”

Cố Trì Khê nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt nàng, hoảng sợ giơ ngón tay cái cẩn thận lau đi cho nàng: “Đừng khóc, không muốn cũng không sao, tôi không ép em.”

Ôn Ninh đẩy cô ra ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe hung ác nhìn chằm chằm.

Giống như một con mèo con xù lông.

Nhìn thì có vẻ uy nghiêm nhưng thực ra rất dễ bị tổn thương.

Cố Trì Khê cúi đầu nhịn cười, trầm mặc một lát, ngón trỏ cùng ngón giữa làm như ra bộ dáng tiểu nhân, lặng lẽ giữ ở bên tay Ôn Ninh, câu ngón út của nàng ra, nhẹ nhàng kéo lại.

Ôn Ninh chớp chớp mắt, lập tức mềm nhũn, “Ngủ.”

Nàng vừa định đi, Cố Trì Khê lại đi tới, ôm lấy eo nàng, “Chờ đã, chuyện tuyển dụng vừa rồi tôi còn chưa nói xong.”

Ôn Ninh có lợi thế về chiều cao, sức lực cũng không yếu, nhưng một khi ở trong tay Cố Trì Khê, nàng giống như một miếng bột mềm, nhào qua nhào lại, ôm ôm ấp ấp, xoa thành hình dạng theo ý muốn.

“Đã gần mười hai giờ rồi, chị không đi ngủ sao? Ngày mai không đi làm sao?” Ôn Ninh tức giận nhéo tay cô, móng tay còn chưa cắm vào, lực đã mềm đi, giống như đang gãi ngứa cho người ta vậy.

Cố Trì Khê dụi chóp mũi vào tóc nàng, ôn nhu nói: “Không buồn ngủ, giải quyết chuyện của vợ trước.”

Nói xong, cô ngáp một cái.

Ôn Ninh nhất thời nhịn không được cười ra tiếng: “Còn nói không buồn ngủ ha ha ha ——”

Sau khi cười xong, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác chua xót khó hiểu, nàng tránh ánh mắt ẩn ẩn đưa tình của Cố Trì Khê, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Biểu muội của tôi nghĩ làm tiếp viên hàng không quá tốt đẹp, nếu em ấy muốn thì nhất định phải phỏng vấn công bằng như những cuộc phỏng vấn khác. Phải cho em ấy biết bát cơm này không ngon cũng không dễ dàng như vậy, miễn không để em ấy cho rằng có người chống lưng cho mình, nếu sau này gặp phải chuyện gì đối với em ấy cũng không tốt.”

Nàng tựa vào trong ngực Cố Trì Khê, cảm thấy khá thoải mái.

“Tỷ tỷ em quá nghiêm khắc rồi.” Cố Trì Khế cười nhéo nhéo chóp mũi nàng.

“Mặc dù cũng có lý, nhưng dù sao cũng là người trong nhà, không cần nghiêm khắc như vậy.”

Khi Ôn Ninh nghe thấy “người trong nhà”, nàng theo bản năng nói: “Đó là em gái của tôi, không phải em gái của chị.”

“Em gái của vợ tôi chính là em gái của tôi.” Cố Trì Khê sửa đúng.

“…”

Hôn nhân là chuyện kết hợp của hai gia đình, đột nhiên Ôn Ninh giống như cảm nhận được sự tồn tại của tình cảm gia đình, nghĩ đến cha mẹ đã qua đời nhiều năm, trong lòng nàng có chút xúc động.

Nàng rũ mắt chuyển đề tài: “Nhưng hiện tại công ty cũng không thiếu người, nói như vậy cũng vô nghĩa, để em ấy thử chỗ khác đi.”

“Đặt ở bên ngoài không sợ em gái bị khi dễ sao?”

Trước kia Ôn Ninh là một tiểu bảo bối, được cha mẹ nuông chiều, được tỷ tỷ dỗ dành, nói lời nàykhông phải là tát vào mặt nàng mà là sau khi trải qua quá nhiều chuyện trong thời gian ngắn, tâm thái cũng có chút thay đổi.

Nghĩ đến những thống khổ mấy năm qua, nàng lại cảm thấy ủy khuất, thở dài.

Cố Trì Khê không ủng hộ, giống như Ôn Ninh là ưu tiên hàng đầu trong lòng cô, cô bất chấp mọi khó khăn cũng phải để Ôn Ninh dưới mũi mình, có cô bảo hộ, cô mới có thể thoải mái vô ưu vô lo.

Cô nghiêng đầu hôn lên trán Ôn Ninh, vuốt mái tóc của nàng: “Em có ảnh của em ấy không? Cho tôi xem trước.”

“……Có.”

Ôn Ninh thoát khỏi vòng tay của cô, tới giường tìm điện thoại. Nhìn thấy ở cuối giường, thiếu chút nữa ngã xuống.

Nàng mở WeChat của biểu muội ra, trong đó có đầy những bức ảnh tự sướng cùng ảnh ăn uống, rồi bấm ngẫu nhiên hai bức ảnh cho Cố Trì Khê xem. Tiểu cô nương tương đối xinh đẹp, hai lúm đồng tiền nhỏ là điểm cộng, có thể được coi là loại hình nổi bật trong người bình thường.

Cố Trì Khê cẩn thận nhìn một lúc rồi hỏi: “Còn thông tin cơ bản thì sao? Chiều cao, trình độ học vấn, trình độ tiếng Anh hoặc chứng chỉ ngôn ngữ phụ.”

“1m66, cử nhân, năm nay tốt nghiệp, tiếng Anh hình như là CET-4, hẳn là không có ngôn ngữ khác.” Ôn Ninh thành thật nói, cảm thấy mình như bán đồ ăn, cân bán biểu muội mình.

Nàng đặt điện thoại sang một bên, theo thói quen dựa vào trên người Cố Trì Khê.

Thật mềm mại.

Cố Trì Khê nhắm mắt lại, cọ chóp mũi vào tóc trên đầu, lẩm bẩm nói: “Nếu căn cứ Giang Thành thuận lợi thăng tiến, cuối năm sẽ có tuyển giao tiếp, nếu không muốn thì đi nơi khác, để bộ phận khoang hành khách sắp xếp riêng cho em ấy một buổi phỏng vấn, nếu không đuổi kịp đợt huấn luyện này cũng có thể tổ chức riêng.”

“Không cần cồng kềnh như vậy…” Ôn Ninh nghe vậy liền choáng váng đầu óc, sợ mình thiếu nợ người này, sẽ dây dưa không rõ.

“A–”

Cố Trì Khê nặng nề cắn vào môi nàng, giống như đang trừng phạt, sau đó thở dài: “Ninh Ninh, đừng cảm thấy em nợ tôi cái gì, là tôi nợ em.” Thanh âm khàn khàn của cô có chút run rẩy.

Khuôn mặt Ôn Ninh phản chiếu trong con ngươi lấp lánh nước.

Ôn Ninh hoảng sợ quay mặt đi, nói: “Nên đi ngủ rồi.”

Nàng giãy giụa vặn vẹo thân thể, Cố Trì Khê luyến tiếc không buông, càng ôm chặt hơn, môi dán vào tai nàng, cắn vành tai nàng, vừa mút vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Mấy ngày nay tôi luôn gặp ác mộng, không ngủ được, nếu em ngủ ở bên tỷ tỷ liền sẽ không gặp nữa, được không? Nghe lời…”

Vành tai bị bao phủ bởi hơi ẩm nóng bỏng, Ôn Ninh không ngừng run rẩy, đột nhiên mất đi sức lực, ngã vào trong ngực Cố Trì Khê.

“Ninh Ninh.”

“Tỷ tỷ rất nhớ em.”

“Tôi hứa sẽ không lộn xộn.”

“Chỉ một đêm thôi.”

“Ngoan.”

Cố Trì Khê biết rõ điểm yếu của Ôn Ninh nên cố hết sức hống, hống lại hống, xúc động trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, giống như quay trở lại thời điểm Ôn Ninh mới học trung học.

Ôn Ninh mười lăm tuổi được cô mơ ước.

Cho nên, cô đã sớm có tâm tư.

Tiểu Ninh Bảo còn ngây ngốc, đi theo phía sau tỷ tỷ, hai người không chút e dè mà cùng nhau tắm.

Nhớ tới chỉ có chua xót.

Ôn Ninh nhịn không được nữa, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ, thỏa hiệp nói: “Chờ đã, chờ tôi đi lấy quần dài ——”

“Mặc đồ của tỷ tỷ đi.” Cố Trì Khê nhịn xuống, sợ nàng lên lầu sẽ đổi ý.

Rũ mắt quét qua, chất liệu vải bông trắng tinh không che hết mông, có chút đáng yêu.

Ôn Ninh: “…”

Khi màn đêm buông xuống, vầng trăng khuyết đã leo lên ngọn cây.

Phòng ngủ tối đen như mực, điều hòa chậm rãi thổi gió lạnh, Ôn Ninh cuộn mình trong chăn, mặc quần ngủ dài của Cố Trì Khê, bị người phía sau ôm như gà con, yên lặng hít thở đều đều.

Các trường cao đẳng và đại học lớn lần lượt khai giảng, mở ra một đợt cao điểm lưu lượng hành khách khác.

Đã có phán quyết về sự cố chuyến bay DC5068. Nam nhân trung niên đánh Ôn Ninh trên máy bay đã đăng tải lên mạng thư xin lỗi, xin lỗi Ôn Ninh và hãng hàng không Hoàn Á, không biết bị ép bồi thường hay tự nguyện nhưng người ăn dưa lại thích xem náo nhiệt, đặc biệt là những pha tát ngược vào mặt, chưa đến nửa ngày đã lọt vào top ba.

Vòng hàng không dân dụng yên bình trở nên náo nhiệt.

[Công ty nhà người ta, lãnh đạo nhà người ta]

[Trong lòng tôi không dao động, thậm chí còn muốn đổi nghề…]

[Tỉnh tỉnh, đây là cơ trưởng, nếu muốn đổi thành tiếp viên hàng không, đã sớm phạt tiền cùng trừ điểm, mạnh mẽ nhận lỗi]

Bình luận không ngừng trong khu vực tin nhắn của diễn đàn lớn.

Hai ngày tiếp theo, luôn có thể thấy một nam nhân trung niên lảng vảng trước cổng công ty, tay xách một chiếc túi vải lớn, khuôn mặt lo lắng cùng hốc hác. Nhân viên bảo vệ đuổi hắn đi không được, khi biết muốn xin lỗi cơ trưởng DC5068 thì đưa hắn đến quầy lễ tân, yêu cầu bộ phận bay thông báo.

Ôn Ninh vừa ra khỏi sân bay, liền nhận được điện thoại của trợ lý giám sát, bảo nàng sau khi về công ty thì trực tiếp đến phòng họp số 1.

Chính phòng họp số 1 ngày hôm đó suýt ấn đầu nàng nhận sai.

Trợ lý không nói chi tiết, nàng cũng không thể hỏi nhiều hơn, chỉ có thể thầm suy đoán.

Không giống như lần trước, lần này nàng không hề cảm thấy căng thẳng, biết không ai có thể ép buộc nàng làm bất cứ điều gì ngay cả khi đó là chuyện xấu, nàng tràn đầy tự tin.

Đến công ty, Ôn Ninh trước tiên đến bộ phận giao tài liệu, sau đó mới vào phòng họp.

Bên trong là quản lý mới của bộ phận bay, Đàm Giai đến đây thay mặt Cố Trì Khê, hai nhân viên bảo vệ và… nam nhân trung niên đã đánh nàng trên máy bay.

Nam nhân đang dựa vào bàn, cốc giấy trước mặt đã đầy một nửa nước, hắn khom người, vẻ mặt uể oải, vừa thấy Ôn Ninh đi vào, lập tức hướng về phía nàng quỳ xuống.

Ôn Ninh giật mình lùi lại.

Những người khác ngây người nhìn nhau.

“Cơ trưởng, thực xin lỗi… Tôi không nên đánh cô, tôi biết mình sai rồi… Xin thứ lỗi, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy…”

Hắn quỳ xuống trước mặt Ôn Ninh, vừa nói vừa dập đầu, trán đập mạnh xuống đất.

Ai cũng bất ngờ.

Người này lảng vảng trước cổng công ty hai ba ngày, nói muốn xin lỗi cơ trưởng, nếu không sẽ không rời đi, Hàn quản lý lo lắng hắn gặp Ôn Ninh sẽ làm chuyện bạo lực nên đã báo cáo vấn đề với cảnh sát, còn để hai nhân viên bảo vệ vào để đề phòng.

Không nghĩ tới —

“Tôi… ngày đó tôi làm bậy, tôi thật biết sai rồi, tôi chỉ là nợ…” Nam nhân giơ tay tát chính mình mấy cái.

“Nếu không ngài đánh tôi một cái đi, tùy tiện đánh,…”

Vừa nói, hắn vừa định nắm lấy tay Ôn Ninh, nhưng bảo vệ đã chạy tới giữ hắn xuống, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, vùng vẫy ra sức đánh cho Ôn Ninh đánh một cái, giọng nói thô bạo.

Hắn chỉ muốn đấu tranh để được tha thứ, không bồi thường hoặc bồi thường ít hơn.

Ôn Ninh hoàn hồn lại, mới đầu còn có chút mềm lòng, nhưng nghĩ lại chỉ cảm thấy ghê tởm, nhìn nam nhân kia, bình tĩnh nói: “Tòa án quyết định ông trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, còn lại không liên quan tới tôi.”

Nực cười.

Nếu lúc này nàng mềm lòng tha thứ, chẳng phải là tát vào mặt Cố Trì Khê sao? Hơn nữa, người kiện người này là công ty chứ không phải nàng, cho nên nàng có tha thứ cũng vô ích, Cố Trì Khê sẽ là người đầu tiên không buông tha.

Có người đỡ hắn, nhướng mày, chà đạp loại người này trên mặt đất.

Thực sảng khoái.

“Tôi bán nhà cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy… cô đây là muốn đẩy người vào chỗ chết… trời ơi…”

Hắn kêu gào lên khóc, giống như một con bọ xấu xí quằn quại trên mặt đất, thấy Ôn Ninh không nhúc nhích, đột nhiên đứng dậy, “Cô muốn bức chết tôi đúng không? Hiện tại tôi liền từ chỗ này nhảy xuống, chết trước cửa công ty của các người! Cho các người mang danh bức chết một mạng người!”

Nói xong, hắn thò người về phía cửa sổ.

Bảo vệ vội vàng tiến lên ngăn hắn lại, Đàm Giai im lặng nãy giờ liền lên tiếng.

“Đừng ngăn ông ta.”

“?”

“Muốn nhảy thì nhảy đi, tòa nhà công ty mỗi một góc đều có camera giám sát, hôm nay nhảy xuống, ngày mai sẽ lên tin tức, đến lúc đó sẽ chỉ có ông bịa đặt, trốn tránh trách nhiệm sau này, sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng tôi, vợ con ông vẫn phải trả tiền thay ông, ông tự quyết định đi.”

Đàm Giai trầm mặt, khoanh tay, bộ dáng bình tĩnh.

Cô đại diện cho thái độ của Cố Trì Khê, tức là sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho hắn, bảo vệ Ôn Ninh đến cùng.

Nam nhân trung niên hai chân mềm nhũn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn về phía cửa sổ hé mở, ngay cả chui ra cũng không được chứ đừng nói là nhảy. Kỳ thật hắn không muốn chết, cũng không dám chết.

Không khí trong phòng đông cứng lại.

Trầm mặc hồi lâu, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn nhổ nước bọt xuống đất, tức giận đi ra khỏi phòng họp.

Đàm Giai lập tức nói với bảo vệ: “Đuổi theo, đảm bảo ông ta không ở trong phạm vi của công ty.”

Hai người gật đầu rồi đi theo.

Một mảnh im lặng.

Ôn Ninh nhìn Đàm Giai, lại nhìn Hàn quản lý, tâm tình có chút phức tạp, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hàn quản lý đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai nàng, ôn hòa nói: “Tập trung cho công việc cùng cuộc sống, đừng để bị ảnh hưởng.”

“Vâng.”

Hẳn là xem ánh mắt, sau sự cố lần trước, Lưu quản lý đã bị giáng chức, nhìn bề ngoài, sự cố được xử lý không đúng cách, nhưng giống như đằng sau còn có những nguyên nhân khác. Nhìn thái độ của Đàm Gia lần này, lại nghĩ đến lão sư của Ôn Ninh là phó tổng bộ phận bay, nàng liền cảm thấy rõ ràng hơn một chút.

Nhìn thấu nhưng không nói.

“Đàm trợ lý, tôi đi trước.” Hắn gật đầu với Đàm Giai, rời khỏi phòng họp.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, Ôn Ninh cảm thấy có chút không thoải mái, nàng luôn cảm thấy Đàm Giai biết mối quan hệ giữa nàng và Cố Trì Khê, ít nhất cũng tiếp thu quen biết của họ, hoặc là —— ái muội.

Thử hỏi trong ngày giông bão ai có thể để đại lão tổng rời dãy phòng rộng rãi mà chen chúc trong căn phòng đơn nhỏ bé?

Giúp trả lời điện thoại trong khi đối phương đang tắm…

Quả thực lệnh người miên man bất định.

Ôn Ninh càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ vì bị nhìn thấu, hai gò má ửng hồng, hai bên tai nóng bừng.

“Ôn cơ trưởng,” Đàm Giai mỉm cười đi tới trước mặt nàng, “Cố tổng đang họp không thể rời đi nên bảo tôi tới, ý tứ của ngài ấy rất rõ ràng, chuyện này sau này sẽ không quấy rầy đến ngài nữa.”

Ôn Ninh bình tĩnh gật đầu: “Cảm ơn Đàm trợ lý.”

“Không có gì.”

Nói xong, cô đang muốn rời đi, Ôn Ninh đột nhiên gọi lại: “Chờ một chút —— ”

“Sao ạ?”

“Cố tổng… đang họp ở đâu vậy?”

“Phòng họp số 5,” Đàm Giai cười khó hiểu nói, “Muốn đi tới đó sao?”

Ôn Ninh lập tức lắc đầu: “Không có.”

Nàng nói như vậy, nhưng khi Đàm Giai rời đi, nàng vẫn lén đi theo.

Phòng họp số 5 có vách kính hai lớp mờ, có tác dụng cách âm rất tốt, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên của người ngồi bên trong. Ôn Ninh trốn ở góc chéo, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Cố Trì Khê, nàng khom người, nín thở, giống như một tên trộm.

Nhưng nàng ở đây làm gì?

Nàng không thể vào, lại không có gì nói, cho nên cũng có thể về nhà, đợi ai kia.

Trong tầm mắt, Cố Trì Khê đang chăm chú cầm văn kiện, đôi mày đẹp rũ xuống, hàng mi mảnh khẽ run như cánh bướm, tóc dài ngang vai dày đen nhánh, cổ thon dài lãnh bạch, trân châu bên tai tai cuối cùng đã được đổi, thay bằng những viên kim cương lấp lánh.

Không phải lần đầu tiên nhìn lén.

Cô giống như đang lắng nghe cấp dưới nói, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt lạnh lùng lộ ra tức giận, đặt tập văn kiện xuống, cầm lên một thứ trông giống như biên lai.

Ôn Ninh nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Đột nhiên, Cố Trì Khê ném thứ gì đó lên bàn, nhìn lên.

Lúc này, cửa phòng họp mở ra, Trần thư ký từ bên trong đi ra. Ôn Ninh vội lùi ra sau, dựa vào tường, tránh tầm mắt của Trần thư ký.

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Cố Trì Khê từ bên trong truyền đến: “Báo cảnh sát.”

Ôn Ninh giật mình cứng người.

Báo cảnh sát?

  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.