Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 32: 32: Chương 31



Trong căn phòng rộng rãi, ánh đèn có màu nhu hòa ấm áp, không khí nồng nặc mùi rượu.

Một nữ nhân mặc váy ngắn nằm nghiêng ở trên giường, mái tóc dài hỗn độn, hô hấp đều đều, hai chân thò ra khỏi mép giường, còn đi giày cao gót, da thịt hơi ửng đỏ.

Bãi nôn chồng chất trên tấm thảm cạnh giường.

Có tiếng nước nhỏ giọt từ phòng tắm, cạnh cửa có một chiếc váy trắng và giày cao gót dính đầy chất nôn.

Một lúc sau, nước ngừng chảy, có tiếng sột soạt, cửa mở ra, Ôn Ninh từ bên trong đi ra.

Nàng đang mặc một chiếc áo choàng tắm mềm mại, mặt hơi say, tóc vẫn còn nhỏ giọt, nàng đi dép bằng vải lanh của khách sạn.

Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ năm mươi.

Ôn Ninh đi tới cửa phòng ngủ nhìn một chút, nữ nhân say rượu vẫn còn đang ngủ say bất tỉnh, nhìn bãi nôn dưới đất, nhíu mày, nhanh chóng đóng cửa lại.

Đêm nay mọi người uống như điên, có người không có tửu lượng cũng tham gia cuộc vui, pha chế các loại rượu khác nhau.

Người trong phòng là bằng hữu của Hà Du, người từ nơi khác đến, ở trong khách sạn này.

Nàng nghe nói là vừa chia tay bạn trai, trong lòng không vui, uống thật say, đến trước mười giờ thì say đến rối tung rối mù.

Quán bar có rất nhiều người, Hà Du phải chào hỏi bằng hữu và kiểm tra tình hình, cô quá bận nên nhờ Ôn Ninh không có uống rượu giúp đưa trở lại khách sạn.

Lúc đầu cô gái còn có chút tỉnh táo, ở trong xe khóc lóc, lải nhải về bạn trai cũ, Ôn Ninh một đường lo lắng đề phòng, sợ cô ấy sẽ nôn ở trong xe.

Cuối cùng sau khi an toàn đưa đến khách sạn, cô gái lại lôi kéo không cho đi, lẩm bẩm oán giận một hồi.

Sau đó nôn ra.

Phun khắp người nàng.

Ôn Ninh có chút bệnh sạch sẽ, đồ ghê tởm dính vào người, liền hận không thể lột da mình ra, không chần chờ liền đi tắm, cẩn thận tắm rửa từ đầu đến chân, dùng hết một chai sữa tắm nhỏ.

Quần áo và giày của nàng đều bẩn thỉu, chỉ có thể mặc váy ngủ của khách sạn, đi dép lê, lăn lộn đến nửa đêm cũng không có tâm tư quay lại quán bar.

Ôn Ninh sấy khô tóc, lấy điện thoại gọi cho Hà Du.

Có một cuộc gọi nhỡ từ Hà Du.

Còn có một WeChat và một tin nhắn văn bản.

Cố Trì Khê: [Hiện tại tôi đi qua]
Cố Trì Khê: [Chú ý vệ sinh.

]
“?”
Wechat đã gửi từ hai giờ trước, tin nhắn văn bản đã gửi từ mười phút trước.

Ôn Ninh mờ mịt, cầm máy sấy tóc ngẩn người một hồi, chợt nhớ tới Cố Trì Khê nói hôm nay sẽ đi quán bar muộn một chút.

Công ty cách quán bar rất xa, lái xe đến đó mất khoảng nửa tiếng, lúc Cố Trì Khê rời đi là 9 giờ 30, Ôn Ninh còn ở trong quán bar, khoảng mười giờ nàng mới đưa người đến đây, không nghĩ tới có tình huống ngoài ý muốn, đến bây giờ cũng chưa trở về.

Người kia sẽ không nhìn thấy nàng liền tức giận đấy chứ?
Chú ý vệ sinh là có ý tứ gì?

Bảo nàng không được uống rượu loạn sao? Không sạch sẽ?
Không thể đoán được, Ôn Ninh mở danh sách liên lạc, bấm số của Cố Trì Khê.

Không có người trả lời.

Nàng lại gọi cho Hà Du.

“Tiểu Ninh, sao cậu còn chưa quay lại?” Đầu bên kia điện thoại có chút ồn ào.

Ôn Ninh đơn giản nói: “Tớ đưa tới khách sạn, nôn khắp người tớ, vừa mới tắm xong.”
“A? Vậy cậu có quần áo để thay không? Tớ đưa qua cho cậu.”
“Không cần, mặc áo choàng tắm tạm một chút.

Cái kia…!cậu có thấy bằng hữu của tớ không, chị ấy đến đến quán bar vào khoảng mười giờ.”
“Bằng hữu nào?”
“Cố Trì Khê, lớn lên rất xinh đẹp, lần trước chúng ta cùng nhau ăn thịt nướng.” Khuôn mặt người kia hiện lên trong đầu nàng.

Hà Du dừng một chút, trầm giọng nói: “Không thấy, cô ấy cũng tới sao?”
Ôn Ninh ngây người.

“Tiểu Ninh?”
“Hôm nay muộn rồi, tớ không qua đó nữa, tớ về nhà trước đây, lần sau lại hẹn.” Ôn Ninh vội vàng nói vài câu, cúp điện thoại, lại gọi cho Cố Trì Khê.

Vẫn không có người trả lời.

Nàng ẩn ẩn cảm thấy có cái gì không đúng, cũng không thèm sấy tóc nữa, đặt máy sấy tóc xuống, ném quần áo bẩn và giày vào thùng rác ngoài cửa, liền mặc áo choàng tắm và dép lê rời đi.

Nửa đêm, đường phố vắng lặng.

Ôn Ninh mang giày đế mềm dự phòng lên xe, một đường hướng về khách sạn.

Cố Trì Khê thường sống ở đâu phụ thuộc vào lưu trình của Ôn Ninh, chiều mai nàng có chuyến bay, thường ở khách sạn thay vì quay lại Vịnh Thiên, cho nên tối nay hẳn là Cố Trì Khê ở khách sạn.

Ra khỏi thang máy bước vào nhà, tiền sảnh được thắp sáng bằng thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo.

Ôn Ninh ba bước đi tới, đẩy cửa kéo ra, trong phòng khách tối đen như mực.

Không có ở đây?
Trở về Vịnh Thiên sao?
Nàng bật đèn lên, mắt lập tức sáng lên, bóng người trên sô pha làm nàng giật mình.

Cố Trì Khê lặng lẽ ngồi đó, giống như một tác phẩm điêu khắc.

“Chị –”
Ôn Ninh kinh ngạc nhìn cô, đi tới, “Chị về lúc nào, sao không nghe điện thoại của tôi?”
Cố Trì Khê giật giật đầu ngón tay, máy móc mà quay đầu, nhìn Ôn Ninh từ trên xuống dưới.

Áo choàng tắm rộng thùng thình, dép lê khách sạn, tóc xõa, mặt ửng đỏ…!
Hoàn toàn xác minh phỏng đoán của cô, lật đổ toàn bộ lý do mà cô tìm cho nàng.

Một loại cảm giác ngột ngạt dày đặc ập đến tim.

Cố Trì Khê nhìn Ôn Ninh, hốc mắt hơi đỏ, nhẹ giọng hỏi: “Cô ấy có đeo bao không?”
“Cái gì?”
“Bao ngón tay.”

“…”
Ôn Ninh chớp chớp mắt, liên tục phân tích lời này, một lúc lâu sau mới hiểu ra ý tứ: “Chị cho rằng tôi đến quán bar để tìm đối tượng?”
Cố Trì Khê rũ mắt, không nói.

Thái độ như vậy chẳng khác nào đồng tình, Ôn Ninh nhất thời cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, một cỗ oán giận không tên bộc phát.

“Chị chỉ dựa vào trang phục của tôi mà phán đoán sao? Trong mắt chị, tôi là loại người tùy tiện như vậy sao? Cho dù hôm nay tôi có hẹn thì liên quan gì đến chị? Ai chơi theo ý người nấy, chị cũng có thể hẹn, chị mặc quần áo của người khác trở về tôi cũng sẽ không nói một câu!”
Ôn Ninh gầm lên một tiếng, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Nàng không quan tâm hay để ý khi người khác hiểu lầm mình, nhưng người này là Cố Trì Khê, người đã cùng nàng lớn lên từ khi còn nhỏ, đã ở bên nàng hơn mười năm, nàng cho rằng hai người đã đủ hiểu biết nhau.

Mà nội tâm nàng rất để ý đến suy nghĩ của cô.

Khi còn nhỏ, Cố Trì Khê luôn sủng nàng vô điều kiện, cho dù nàng làm sai cái gì, sau khi giảng giải cũng sẽ an ủi nàng.

Trong lòng Ôn Ninh, người nàng tin tưởng nhất chính là Cố Trì Khê, mặc dù đã xa cách bảy năm nhưng loại tin tưởng cùng hiểu ngầm đã sớm hình thành chôn sâu vào tận xương tủy.

Nhưng hôm nay, người này thậm chí còn không hỏi một câu liền chắc chắn nàng ra ngoài ăn bậy.

Cho nên, nàng rất ủy khuất.

Cuối cùng nàng cũng hiểu “chú ý vệ sinh” nghĩa là gì.

Ôn Ninh cười lạnh một tiếng, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, cảm thấy mất mặt giơ tay lên lau nước mắt.

“Mười giờ, tôi đến cửa quán bar, nhìn thấy xe của em từ bãi đỗ xe đi ra…” Giọng Cố Trì Khê trầm thấp, lông mi khẽ run.

“Tôi còn tưởng tôi đến muộn, em chuẩn bị về nhà, tôi đi theo em đến cửa khách sạn kia dừng lại, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nghi hoặc, tôi ở bên ngoài chờ rất lâu em cũng chưa đi ra, tôi mới-”
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.

Tuy rõ ràng là hiểu lầm nhưng cô đã đánh mất tín nhiệm của Ôn Ninh.

Hoặc là nói, cô không biết Ninh Ninh vẫn tin tưởng cô, để ý đến cô.

Ôn Ninh vốn tưởng Cố Trì Khê dựa vào quần áo của mình mà đoán mò, không nghĩ tới trong đó lại có một đoạn, nghe giải thích xong phần lớn lửa giận cũng nguôi ngoai, nhưng vẫn có chút ủy khuất.

“Không ra chính là ăn bậy sao? Chị có thể gọi điện cho tôi, hoặc là vừa rồi trực tiếp hỏi tôi tại sao ăn mặc như vậy, tôi còn có thể lừa chị sao?”
Cố Trì Khê ngước mắt, nhưng không nói gì.

Chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc, kim giây đi một vòng lại một vòng.

Rèm cửa ngăn phong cảnh bên ngoài, bầu không khí trong phòng u ám ngột ngạt, ánh sáng trắng lạnh lẽo bao phủ lấy toàn thân hai người, giống như có một tầng băng ngưng tụ.

Ôn Ninh do dự một chút, chủ động giải thích: “Đó là bằng hữu của Tiểu Du, từ nơi khác đến uống quá nhiều, chỉ có tôi không uống nên giúp đưa đến khách sạn.

Cô ấy nôn ra khắp người tôi, tôi tắm ba lần mới sạch sẽ.”
“…”
“Về sau chị có cái gì thì nói thẳng, muốn hỏi cái gì liền hỏi, đừng tự mình nghĩ lung tung, oan uổng tôi.”
Nàng liếc nhìn Cố Trì Khê, trong lòng càng khó chịu, xoay người trở về phòng.

Một lúc sau, lại cầm đồ ngủ đi ra, vào phòng tắm để tắm một lần nữa.

Cố Trì Khê ngồi bất động hồi lâu, nhìn về phía phòng tắm, đứng dậy đi tới, đứng ở một góc chờ đợi.

Tiếng nước ngừng lại, cánh cửa mở ra.

Ôn Ninh mặc váy hai dây đi ra, đụng phải Cố Trì Khê, thấy cô nhìn mình chằm chằm liền quay mặt đi, không nói lời nào đi vào phòng.

“Ninh Ninh.”
Cô khẽ gọi nàng.

“Ngủ đi, chị không ngủ thì tôi ngủ.” Ôn Ninh không quay đầu lại, nói xong đi vào phòng ngủ.

– Cạch.

Cửa bị khóa trái.

Từ đêm đó, hai người không nói chuyện với nhau.

Mỗi ngày Ôn Ninh đều bay, nhắm mắt ngủ, rảnh rỗi thì vẽ, Cố Trì Khê thức thời không quấy rầy nàng, cô cũng bận rộn, đi sớm về muộn.

Trong tình trạng như vậy, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mối quan hệ giống như trở lại điểm ban đầu.

Gần đây, công ty đang xúc tiến dự án thành lập căn cứ Giang Thành.

Ngay từ đầu năm ngoái, trước cuộc khủng hoảng, công ty đã có ý định mở rộng sang Hoa Đông với Giang Thành là trung tâm.

Dự án nằm trong tay đã lâu, do mở tuyến mới bị chậm một thời gian, khi lại đưa lên đề nghị thì lại gặp vấn đề về kinh phí, lại bị ép xuống.

Mười năm qua, công ty phát triển rất tốt, quy mô ngày càng lớn, tiền ngày càng nhiều, bắt đầu đông một búa tây một chày gỗ, đều muốn bắt lấy phương diện kia, nhưng bước chân quá lớn dễ dàng kéo đáy quần, năm ngoái còn nghĩ tiến cử máy bay mới, năm nay toàn bộ đều biến thành bọt nước.

Mọi việc đều có nặng nhẹ nhanh chậm, Cố Trì Khê quyết định xúc tiến dự án căn cứ Giang Thành trước.

Trong một tuần liên tục, cô đi đi lại lại giữa Lạc Thành và Giang Thành ba lần, tham dự rất nhiều cuộc họp, cuối cùng đã ký thỏa thuận hợp tác chiến lược với Tập đoàn thông dụng Giang Thành.

Liên quan đến cạnh tranh thị trường, vấn đề này đã trở thành một cơ mật trong thời điểm hiện tại.

Cố Trì Khê giao cho Phó tổng La Khiêm phụ trách theo dõi và báo cáo.

Nam nhân trung niên có diện mạo nho nhã, mặt mày anh tuấn, ngồi trong văn phòng của Cố Trì Khê, ngữ khí chậm rãi nói: “Cố tổng, Giang Thành từ trước đến nay là địa bàn của hãng hàng không Đông Nguyên, chúng ta làm như vậy là tương đương với việc cướp miếng ăn.”
“Cho nên?” Cố Trì Khê nhàn nhạt nhìn hắn.

“Đông Nguyên rất cường thế, cũng là công ty hàng không duy nhất ở tỉnh Giang Thành, có chính phủ nâng đỡ, chúng ta rất khó giành được thị trường.”
“Không cần kết luận sớm như vậy.”
Cố Trì Khê thản nhiên xoay chiếc nhẫn chữ thập trên tay, trong đôi mắt trầm tĩnh không có gợn sóng.

La Khiêm không nói nữa.

Hoa Nam, lấy Lạc Thành làm trung tâm, là lãnh thổ của hãng hàng không Hoàn Á, đồng thời mở rộng ra bên ngoài, này cũng phải đề phòng các hãng hàng không khác ngáng đường, cho nên trước khi chính thức thành lập căn cứ Giang Thành, phải tuyệt đối giữ kín vấn đề này.

Nếu không nhận được gì ở khía cạnh bên ngoài thì cạnh tranh sẽ tiến nhanh hơn.

Buổi tối, trời mưa.

Mây đen dày đặc chồng chất, một tia chớp lóe lên, sấm sét cuồn cuộn.

Mưa to như muốn làm nứt cửa sổ sát đất, Cố Trì Khê đứng một mình trước cửa sổ, ánh sáng mông lung bao phủ toàn thân.

Cảnh đường phố ở tầng dưới, lá cây hai bên đường bị gió đung đưa, người đi đường không che ô vội vã chạy dưới mưa, mặt đường nhanh chóng đọng lại những vũng nước nông, ô tô lao vút qua, nước bắn tung tóe.

Điện thoại đột nhiên reo lên.

Lúc đó, trong đầu cô cứ nghĩ đó là cuộc điện thoại của người trong lòng, nhưng khi bắt máy, lại là cuộc gọi của người mà cô không muốn nghĩ tới nhất.

Dương Nghi.

“Lần này lại tìm lý do gì kêu tôi trở về?” Cố Trì Khê mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Dừng vài giây, một giọng nữ hơi trầm thấp truyền đến: “Khê Khê…!Mẹ rất nhớ con, con có thể về nhà ăn cơm không?”
Dù đã vô số lần nản lòng thoái chí nhưng trái tim cô không khỏi run lên khi nghe những lời “quan tâm” của mẹ.

Thiếu cái gì, liền không thể kháng cự cái đó.

“Đúng rồi, mẹ cũng sửa sang lại phòng của con, làm lại rất đẹp.

Từ giờ con có thể ở nhà, mẹ sẽ để đầu bếp mỗi ngày nấu những món con thích-”
“Bà biết tôi thích ăn cái gì sao?”
Trong điện thoại trầm mặc.

Cố Trì Khê âm thầm cười lạnh, trong mắt mang theo một tia châm chọc, nhưng rất nhanh liền thu hồi, “Có thể ăn cơm, ở lại cũng được.”
Nói xong liền cúp máy.

Trời mưa rất to, nhất thời không thể tạnh.

Cố Trì Khê liếc nhìn đồng hồ, xách túi rời văn phòng.

Khi cô xuống bãi đậu xe, cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc, ánh mắt cô hơi ngưng lại, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.

Ôn Ninh đứng ở bên ngoài, đồng phục áo sơ mi ướt một nửa, đầu tóc cũng có chút ướt sũng rối tung.

Nàng sửng sốt, khách khí chào hỏi cô: “Cố tổng.”
Cố Trì Khê siết chặt túi xách, khẽ gật đầu, bước ra khỏi thang máy, đi ngang qua nàng.

Đột nhiên, cô dừng lại.

“Gặp mưa?”
Một chân Ôn Ninh đã bước vào thang máy, chân còn lại đang định đi vào, theo quán tính nàng không dừng lại, theo bản năng ấn xuống tầng, còn chưa kịp trả lời thì cửa thang máy đã từ từ đóng lại.

Cố Trì Khê ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt ảm đạm.

Sau khi ngồi vào trong xe, cô lấy điện thoại ra muốn gửi cho Ôn Ninh một tin nhắn wechat, sửa đi sửa lại, gõ ra rồi xóa đi, cuối cùng không nói gì đặt điện thoại trở lại.

…!
Trước khi đến biệt thự Trung Lam, Cố Trì Khê quay lại khách sạn, bỏ giấy hôn thú vào túi.

Mặc dù cô không tin Dương Nghi chỉ đơn thuần kêu cô về ăn tối, nhưng cô cũng vừa lúc ngả bài với đối phương, từ bỏ cái gọi là hào môn, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, liền là hôm nay.

Khi đến biệt thự Trung Lam thì mưa đã tạnh.

Số người hầu rõ ràng là gấp đôi lần trước, hai người đang quét nước đọng trong sân, hai người còn lại thì đang quét dọn bồn hoa.

Cố Trì Khê xuống xe, mắt nhìn thẳng đi qua sân trước, bước vào tòa nhà chính, vừa đi vào cửa, cô đã thấy Dương Nghi ngồi một mình trên chiếc ghế dài lớn, trong tay ôm một con mèo xanh, bộ dáng buồn bực không vui.

Tiểu chó săn không có ở đó.

Nghe được tiếng bước chân, Dương Nghi xoay người, trong mắt lộ ra vui mừng, “Khê Khê…”
Bà chìa tay về phía con gái mình.

Cố Trì Khê làm lơ, đi thẳng đến ghế sô pha đối diện với bà, ngồi xuống, “Bạn trai đâu?”
“Cậu ta…” Dương Nghi oán hận rút tay về, thở dài nói: “Cậu ta ra ngoài chụp tạp chí rồi.”
“Cho nên bà nhàm chán mới kêu tôi trở về?”
“Đừng nói như vậy.”
Dương Nghi đặt con mèo xanh sang một bên, đứng dậy nghiêng người, chính là ngồi trên tay vịn ghế sô pha, ôm cánh tay của con gái: “Khê Khê, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mẹ chờ con trở về, đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Không vội,” Cố Trì Khê rút cánh tay ra, “Xong việc xong chúng ta lại ăn cơm.”
Cô mở túi xách, lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, đưa cho bà.

“Đây là-” Dương Nghi nhìn thấy dòng chữ phía trên liền nghẹn lời.

Cố Trì Khê bình tĩnh nói: “Giấy hôn thú.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 32



Mở sổ màu đỏ nhìn thấy trong ảnh là hai nữ nhân, Dương Nghi trợn to hai mắt, “Đây không phải là…”

“Vợ của tôi, Ôn Ninh.” Cố Trì Khê nhẹ giọng nói.

Trong ảnh, hai người rất thân mật, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc, giống như một đôi tình nhân.

Dương Nghi nhìn chằm chằm vài giây, tay khẽ run, “Sao con có thể kết hôn với nó?”

“Sao không thể kết hôn với em ấy?”

“Con nói con không thích nam nhân, mẹ cũng không có ép con, nhưng cho dù muốn tìm nữ nhân kết hôn thì ít nhất cũng phải tìm một tiểu thư hào môn chứ! Ôn Ninh là cái gì? Con gái của gia đình bình dân! Có chỗ nào xứng với con?!” Dương Nghi đứng lên, thanh âm đột nhiên trở nên sắc bén.

Bà thường cảm thấy mình chỉ còn cách vị trí của Cố thái thái một bước.

Năm đó, khi bị Cố gia đuổi ra ngoài, chuyển đến Vịnh Thiên, Dương Nghi cảm thấy rất nghẹn khuất, bà không cam lòng sống dưới trướng người khác như vậy, một bên giả vờ yếu đuối ngoan ngoãn trước mặt Cố Chu Hải, một bên bí mật gặp gỡ người trong vòng tròn cấp cao ở khắp mọi nơi.

Chính mình dựa vào tiêu chuẩn của một phu nhân hào môn, từ ăn ở đến cư xử, dựa vào rất nhiều tiền của Cố Chu Hải, bà nhất quyết tạo dựng hình tượng một phu nhân giàu có.

Khi chuyển vào Vịnh Thiên không lâu, Dương Nghi tích cực tham gia vào các cuộc tụ họp khác nhau, nhanh chóng thăm dò được gia cảnh của những hàng xóm trong một thời gian ngắn, phát hiện ra hầu hết họ đều không thể so sánh với Cố gia, bà lập tức không có hứng thú với các hoạt động trong vòng tròn này, ngược lại còn hướng sang bên ngoài.

Ban đầu là đi sớm về muộn, sau đó ba ngày không gặp ai, sau một tuần cuối cùng biến mất.

Thỉnh thoảng về nhà, hoặc là khóc lóc kể lể về cuộc sống của mình, hoặc là bảo con gái đi xin tiền cha.

Cố Chu Hải lại rất hào phóng, vì cảm thấy áy náy nên đã đưa tiền rất sảng khoái.

Ngoại trừ không có danh phận, cuộc sống cũng đủ ấm no.

Vào thời điểm đó, Ôn gia ở bên cạnh, Ôn Ninh thường đến chơi với Cố Trì Khê, nhưng Dương Nghi không quan tâm đến. Cha mẹ của Ôn Ninh đối xử tốt cùng ấm áp với người khác, ngoài mặt bà khách sáo, nhưng trong lòng lại không thích.

Năm đó Ôn gia tuy giàu có nhưng dù sao cũng không thể sánh với Cố gia, cho dù bà chỉ là tiểu tam bị đuổi ra ngoài, nhưng dựa vào đứa nhỏ Cố Trì Khê, bà cũng đủ tự tin để coi thường bất cứ ai. Bà không thể tự mình làm thì còn có con gái là tiền đặt cược.

Nhưng bây giờ, con gái của bà lại lặng yên không một tiếng động mà kết hôn với con gái của Ôn gia.

Dương Nghi nghĩ đến kế hoạch bao nhiêu năm của mình đã bị phá hỏng, nhất thời vừa tức giận vừa lo lắng, hô hấp càng lúc càng ngắn, trên khuôn mặt tinh xảo được bảo dưỡng cẩn thận hiện lên một vệt nếp nhăn, bà định mắng, nhưng Cố Trì Khê đã mở miệng.

“Ý của bà là, em ấy không xứng với con gái ngoài giá thú như tôi sao?”

Ba chữ rất nhạy cảm.

Bị chọc vào chỗ đau, Dương Nghi cũng không có nổi trận lôi đình như mọi khi, bà vô lực há miệng nói: “Tốt xấu gì con cũng là họ Cố, con là con gái ruột của cha con, quyền thừa kế đều giống nhau, sao con có thể tìm một người như vậy…”

“Ít nhất còn tốt hơn tiểu tam với con riêng.” Cố Trì Khê cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Con –”

Dương Nghi chỉ vào mũi con gái mình, ném giấy hôn thú vào tay cô, “Con một hai phải lấy chuyện này ra sao? Nếu không phải vì cuộc khủng hoảng tài chính năm 1997, thì đến lượt tiểu nhân Vương Lệ Nhã kia cưỡi ở trên đầu ta sao!”

“Là nam nhân sai, bà oán hận nữ nhân.” Cố Trì Khê không nóng không lạnh nói, cô nắm giấy hôn thú trong lòng bàn tay, vuốt nhẹ, ấn phẳng, cẩn thận cất vào trong túi.

Cô đứng dậy, nghiêng đầu cười với mẹ: “Còn ăn cơm không?”

Nụ cười ấy chỉ ở trên mặt, không có ở trong mắt, lạnh lùng quỷ dị khó tả.

Dương Nghi đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, bà rụt cổ, phần lớn lửa giận dồn lên đỉnh đầu tiêu tán, nói bằng giọng thưa dạ như hài tử làm sai chuyện gì, “Ăn cơm, mẹ chính là chờ con trở về ăn cơm.”

Cố Trì Khê xoay người đi về phía phòng ăn.

Trên chiếc bàn dài có hơn chục món ăn tinh xảo, hiển nhiên hai người ăn không hết, Dương Nghi không biết khẩu vị của con gái liền nhờ đầu bếp nấu mỗi món một ít. Đây là thành ý lớn nhất mà bà có thể biểu đạt.

Kỳ thực, khẩu vị của Cố Trì Khê không kén chọn.

Không chỉ là đồ ăn, từ nhỏ cô đã không có sự lựa chọn, nhưng cô không khóc hay tức giận, chỉ âm thầm chịu đựng, rồi chờ cơ hội trốn thoát.

Mỗi món Cố Trì Khê đều ăn mấy ngụm, khiến Dương Nghi không thể nhìn ra sở thích của cô.

Không khí thật quạnh quẽ.

Dương Nghi mấy lần muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến môi lại nuốt xuống, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con gái.

Ăn cơm xong, Dương Nghi đưa Cố Trì Khê đi xem phòng. Bà đã trang trí lại toàn bộ tầng hai của tòa nhà chính thành không gian dành riêng cho con gái mình, dù sao bà cũng xuất thân học vũ đạo, có gu thẩm mỹ tốt, thiết kế rất khá.

“Khê Khê, không biết con có thích phong cách này hay không, không hài lòng thì chúng ta làm lại, về sau về nhà ở đi, khách sạn không thoải mái, có người tới lui, nếu như con ngại xa, mẹ sẽ mua nhà ở thành phố cho con…”

Trong mắt Dương Nghi lóe lên một tia vui sướng, lải nhải nói rất nhiều.

Sắc mặt Cố Trì Khê lãnh đạm, “Tiền mua nhà vẫn là lấy từ tôi.”

“…”

Dương Nghi cúi đầu, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Hiện tại ta đang đầu tư một dự án dưỡng sinh, triển vọng rất tốt, rất nhanh liền có thể kiếm tiền, đến lúc đó con đừng có nói những lời như vậy.”

“Dự án gì?” Cố Trì Khê dừng lại, “Cho tôi xem.”

Trong ấn tượng của cô, mẹ cô ngoài ăn uống, vui chơi, bao dưỡng tiểu chó săn cũng chỉ đi mua túi xách và trang sức, không có chút đầu óc tài chính, đột nhiên lại muốn chơi trò đầu tư, cô ẩn ẩn cảm thấy không đáng tin cậy.

Dương Nghi lại cho rằng lời nói của con gái là quan tâm đến mình, lập tức vui mừng hớn hở: “Chờ mẹ một chút.”

Hai mẹ con lên phòng uống trà ở lầu ba, người hầu bưng trà cùng đồ ăn vặt lên.

Dương Nghi ôm một chồng hồ sơ dày ngồi xuống, nhét vào tay con gái nói: “Đây là sổ kế hoạch, còn đây là giấy tuyên truyền sản phẩm.”

Cố Trì Khê rũ mắt lật vài trang, ném lên bàn, lạnh giọng nói hai chữ: “Đồ giả.”

“Cái này… sao có thể là đồ giả? Đó là hàng thật, không phải bánh ngọt.” Dương Nghi cười cứng ngắc.

Sản phẩm là một bộ hoàn chỉnh của các thiết bị bảo vệ sức khỏe, được quảng cáo rầm rộ về chức năng và hiệu quả, chữa khỏi mọi bệnh tật, thậm chí khiến người chết sống lại.

Cố Trì Khê cầm tách trà lên nhấp một ngụm, “Cho dù là bán hàng hay là kéo đầu người, trong lòng bà đều rõ ràng.”

“Đại lý thanh toán tiền hàng phải không? Đó đều là tiền hàng, hơn nữa ta chỉ bỏ tiền đầu tư, không tham gia vận hành, ta ở thượng nguồn nhất, mệt cũng sẽ không mệt ta.”

Dương Nghi không cho là đúng, thất vất vả mới hạ quyết tâm làm việc không được con gái cổ vũ, còn bị dội gáo nước lạnh, đổi lại là ai cũng đều không cap hứng. Càng như vậy, bà càng phải lập thành tích để chứng tỏ bản thân.

“Bỏ ra bao nhiêu tiền rồi?” Cố Trì Khê lạnh lùng liếc bà một cái.

Dương Nghi giơ hai ngón tay lên, nói: “Mới 200 vạn.”

Không khí đóng băng.

Sắc mặt Cố Trì Khê tối sầm, đặt tách trà xuống, đồ sứ cùng bàn gỗ phát ra một tiếng “cạch”, nói, “Ba tháng tới tôi sẽ không cho bà một xu.”

Nói xong, cô đứng dậy xách túi rời đi.

Tháng tám là mùa bão.

Đêm trước lễ Thất tịch, Ôn Ninh bay đến Giang Thành ngủ qua đêm, sáng hôm sau bão đổ bộ, một lượng lớn chuyến bay ở sân bay bị hủy, hành khách bị mắc kẹt, rất nhiều tiếng ồn.

Quầy của nhiều hãng hàng không chật cứng người.

Phi hành đoàn đi ra từ cửa hông cầu hành lang, cẩn thận tránh hành khách vì sợ bắt gặp sẽ bị thẩm vấn. Một nhóm người bước vào phòng chờ của phi hành đoàn, chờ đợi bước hoạt động tiếp theo.

Ôn Ninh một mình đứng trước cửa sổ, hai tay đút túi quần, lưng thẳng tắp, quần ống đứng màu đen ôm lấy đôi chân thon dài.

Mấy ngày nay Cố Trì Khê cũng đi công tác ở Giang Thành.

Người kia mỗi ngày thức dậy làm gì đều báo cáo với nàng trên WeChat, nàng không hề trả lời nhưng đối phương giống như không quan tâm, vẫn kiên trì báo cáo.

Kể từ lần cãi vã trước, hai người không nói chuyện với nhau, bận rộn với công việc của mình, thậm chí còn hiếm khi gặp nhau. Khi không nghĩ tới sẽ không cảm thấy gì, nhưng một khi nghĩ tới, trái tim giống như một quả bóng thổi phồng, chứa đầy u sầu vô hạn, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.

Không biết Cố Trì Khê đã trở về Lạc Thành chưa hay cô cũng bị mắc kẹt ở đây vì cơn bão giống như nàng.

Hẳn là sẽ gửi tin nhắn cho nàng đi?

Ôn Ninh lấy điện thoại ra, đang định mở WeChat thì có cuộc gọi đến.

Hóa ra là Cố Trì Khê.

“Alo?”

Trong ống nghe im lặng mấy giây, Cố Trì Khê thấp giọng nói: “Đang ở đâu?”

“…phòng chờ sân bay.”

Điện thoại lập tức bị cúp.

Ôn Ninh: “?”

Bên ngoài trời nhá nhem tối, cũng đã gần trưa, chưa đợi thông báo hoạt động thì mọi người về khách sạn nghỉ ngơi, ăn uống.

Nàng đứng bên cửa sổ chìm đắm trong suy nghĩ.

“Cố tổng-”

“Cố tổng…”

Liên tiếp thanh âm từ phía sau vang lên, Ôn Ninh đột nhiên quay người lại, gương mặt thanh lãnh của Cố Trì Khê lọt vào trong tầm mắt, nàng sửng sốt, vội vàng phản ứng lại, “Cố tổng.”

Nàng tiến về phía trước vài bước, mạc danh có chút khẩn trương.

Cố Trì Khê liếc nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào trên mặt Ôn Ninh, nhẹ giọng nói: “Hôm nay bão đổ bộ, chuyến bay đều bị hủy, tôi nhờ trợ lý đặt chỗ ở nhà hàng bên cạnh, ăn cơm trước rồi về khách sạn nghỉ ngơi.”

Trong phòng khách còn có ba đội khác, lời nói tuy nói với mọi người, nhưng ánh mắt của cô chỉ hướng về phía Ôn Ninh.

Ôn Ninh: “…”

Những người khác nhìn nhau trong hoài nghi.

“Ôn cơ trưởng, cô cảm thấy thế nào?” Cố Trì Khê nhìn Ôn Ninh thật sâu.

Ôn Ninh không biết mình bị làm sao, hợp tác gật đầu: “Được, cảm ơn Cố tổng.”

Bên cạnh khách sạn được chỉ định nơi đoàn ở vừa vặn có một nhà hàng cao cấp, đám người lần lượt lái xe đến đó. Cố Trì Khê đặt một phòng riêng lớn có bốn bàn tròn, mỗi đội một bàn, cô tự nhiên ngồi cạnh Ôn Ninh.

Mọi người có mặt ngoại trừ Ôn Ninh lần đầu tiên cùng lão tổng ăn cơm, không khỏi tiết chế, không dám mở miệng tán gẫu, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.

“Ôn cơ trưởng đã bay bao lâu rồi?” Cố Trì Khê tùy ý hỏi.

Ôn Ninh tùy ý trả lời: “5 năm, hơn 4700 giờ.”

“Lên làm cơ trưởng khi nào?”

“Tháng 1 năm nay.”

Cố Trì Khê nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói, “Tuổi trẻ đầy triển vọng.”

– – Phụt

Những người khác trong bàn, bao gồm cả những người ở ba bàn bên cạnh đều dựng tai nghe hai người nói chuyện.

“Cố tổng mới thật sự là tuổi trẻ có triển vọng.” Ngữ khí Ôn Ninh trịnh trọng mà ngượng ngùng nói.

Cố Trì Khê cười nhẹ, “Cô là nữ cơ trưởng đầu tiên của công ty chúng ta, cho đến nay vẫn là nữ cơ trưởng duy nhất, rất có tiềm năng, tiền đồ vô lượng.”

Lời này Ôn Ninh không thể tiếp nhận.

Thật xấu hổ.

Nàng thực sự không thích hợp giở giọng quan.

Ôn Ninh nghĩ như vậy, nhưng trong mắt những người xung quanh, đặc biệt là cơ trưởng ở các bàn khác, không dễ được lãnh đạo đánh giá cao, có hy vọng thăng tiến, dù sao ai cũng muốn leo lên, sớm rời khỏi tiền tuyến, ngồi trong văn phòng.

Trong không khí tỏa ra một mùi chua nhàn nhạt.

Ôn Ninh khiêm tốn cười cười, còn chưa biết nên nói cái gì thì nhân viên phục vụ đã bưng thức ăn đi vào.

Các món ăn được nhanh chóng bưng lên, hợp khẩu vị, có nhiều hương vị khác nhau.

Trong số đó có món tôm muối tiêu mà Ôn Ninh thích nhất.

Tôm dầu mỡ nhưng rất khó bóc, Ôn Ninh bóc được hai con thì sơ ý bị đâm chảy máu, nàng cố nén đau tiếp tục bình tĩnh ăn, trơ mắt nhìn người khác ăn hết tôm.

Khi ăn gần xong, phục vụ mang trái cây đến.

Xoài và vải thiều.

Tiểu ca cơ phó vô thức lấy cho Ôn Ninh một miếng, còn chưa kịp bỏ vào bát, Cố Trì Khê đột nhiên nói: “Cô ấy dị ứng với xoài, không ăn được.”

Mọi người đều sửng sốt.

Cố Trì Khê siết chặt đôi đũa.

“Xem ra lão sư của tôi thường nói về tôi trước mặt Cố tổng.” Ôn Ninh phản ứng rất nhanh, híp mắt cười nói.

Lão sư của nàng là một huấn luyện viên bay ngoài năm mươi, hiện là phó chủ nhiệm khoa bay kiêm kỹ sư trưởng máy bay A320. Khi còn là học viên, nàng vô tình ăn một món tráng miệng có xoài trong giờ ăn, nàng bị nổi mẩn đỏ khắp người, được lão sư đưa đến bệnh viện.

Lão sư nói nàng là một trong những học viên tự hào nhất của ông, gặp ai cũng đều khen nàng.

Cố Trì Khê bất động thanh sắc gật đầu, “Ông ấy rất thưởng thức cô.”

Cả hai phối hợp rất ăn ý.

Tiểu ca cơ phó lúng túng nói xin lỗi rồi gắp xoài vào bát mình, Ôn Ninh lắc đầu cười nói không sao.

Như vậy liền bỏ qua.

Ăn cơm xong, mọi người trở về khách sạn.

Ôn Ninh vừa vào phòng liền tháo cà vạt, cởi nút trên cùng của đồng phục rồi ngã xuống giường, tay chân bủn rủn.

Bên ngoài gió thổi ào ào, khiến cửa sổ rung lên không ngừng, hạt mưa rơi lộp bộp trên kính như dã thú gầm rú.

Nàng nhìn lên trần nhà, trong đầu liên tục hiện lên bóng dáng của Cố Trì Khê, hốc mắt hơi ươn ướt.

Người kia phản ứng còn nhanh hơn nàng…

– – Cộc cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa.

Tiết tấu này, lực độ này.

Ôn Ninh lập tức đoán ra là ai, như xác chết ngồi bật dậy, chạy ra mở cửa.

Quả nhiên.

Cố Trì Khê đứng bên ngoài, quần áo gần như ướt sũng, sợi tóc trên trán cũng có chút ẩm ướt, rũ xuống thành tạo cho cô một vẻ đẹp thanh nhuận cùng xuất trần. Cô xách hai cái túi trong tay, một cái túi vải lớn, lặng lẽ nhìn Ôn Ninh.

Ôn Ninh kéo người vào, đóng cửa lại, cài dây xích lại.

“Ở đây sao?” Nàng nhìn chiếc túi trong tay Cố Trì Khê, không kháng cự như lần trước, chỉ thuận miệng hỏi.

Trong lòng đã cam chịu người này sẽ không rời đi.

Hỏi hay không hỏi đều là thừa.

Cố Trì Khê đặt đồ lên bàn, “Em cho sao?”

“Nếu tôi nói không cho, chị có thể lập tức rời đi sao?” Ôn Ninh nhướng mày.

Cố Trì Khê rũ mắt xuống, lại thu dọn đồ đạc, vừa định đi, Ôn Ninh ngẩn ra, theo bản năng kéo cô lại, “Đùa thôi.”

Nói xong nàng lấy đồ đặt lại lên bàn.

Vừa quay người lại, đột nhiên bị người ôm ngang eo, hương thơm nhàn nhạt xộc vào mũi, Cố Trì Khê từ phía sau ôm lấy nàng, dầm mưa cả người còn ướt sũng, một cỗ mát lạnh bao vây lấy nàng.

Cả người Ôn Ninh cứng ngắc.

Bên tai truyền đến một cỗ mát lạnh, nàng không khỏi rùng mình một cái, nhưng cũng không giãy giụa, sau đó cả người bị xoay một vòng, áp vào tường.

Cố Trì Khê nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó nghiêng người. Đôi môi mỏng mềm mại sắp chạm vào môi nàng, dừng lại một chút, lại rơi xuống khóe môi.

Di chuyển một chút, cẩn thận thăm dò, cuối cùng mới dám thâm nhập.

“Ưm –”

Cường thế đoạt lấy, cắn nuốt mọi lời nói của nàng.

Ôn Ninh vô thức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong phổi có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, không khí cũng dần dần bị hút ra ngoài, quá lâu, nàng sắp hít thở không thông.

Người kia lại không có cảm giác gì.

Nàng đột nhiên thanh tỉnh, nhíu mày, không kiên nhẫn mà quay mặt đi, “Hôn đủ chưa?”

“Ninh Ninh…”

Cố Trì Khê mở mắt ra, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của nàng, “Còn giận tôi sao?”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.