Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 17: Giam lỏng



“Hắn đi rồi, còn muốn giả vờ?” Mạc Kỳ Phong lười nhác ngồi xuống vì mình tự rót một ly trà.

“Huyền Vương ngài cũng có thể rời đi rồi!” Vân Vũ Quân đang ngủ gục trên bàn kia ngay ngắn ngồi dậy. Hắn đã nhìn ra nàng cũng lười diễn kịch.

“Ngươi có tư cách đuổi Bổn Vương?” Mạc Kỳ Phong nhíu mi, nữ nhân này cư nhiên hết lần này đến lần khác hô to gọi nhỏ ở Huyền Vương phủ hắn.

“Ta có chuyện muốn trao đổi với ngài.” Ánh mắt Vũ Quân chợt âm trầm, vẻ lười biếng hằng ngày hoàn toàn biến mất.

“Muốn trao đổi với ta, ngươi đủ vốn sao?” Trong lòng không tự chủ nổi lên hứng thú, mạng nàng ta còn đang trong tay hắn, nàng lấy gì đổi với hắn?

“Ta biết ngài không chấp nhận hôn ước này. Ngài cũng đã có nữ nhân ngài yêu mến. Ta cũng chỉ là người vô tội bị cuốn vào. Hiện tại ta và nữ nhân kia đổi vị trí cho nhau, ta rời đi…”

“Nói tới nói lui, ngươi là muốn rời đi Vương phủ?” Mạc Kỳ Phong không kiên nhẫn ngắt lời nàng.

“Để ta rời đi, với ngài hay với ta đều có lợi!” Vũ Quân thật không hiểu, giữ nàng ở lại với hắn có ích gì? Vì sao nhất định muốn lưu lại nàng?

“Vân Vũ Quân ngươi nghe cho rõ!” Mạc Kỳ Phong thấp giọng gằn từng chữ “Bổn Vương tuyệt đối không để ngươi đi!”

Vũ Quân lại muốn chửi người rồi! Yêu thì không yêu, hận cũng chẳng hận đến nàng, hắn giữ người làm gì!

“Mạc Kỳ Phong! Ngươi rốt cuộc muốn cái gì đây?”

“Nổi nóng rồi?” Kỳ Phong nhếch môi, tia đắc ý không giấu giếm tràn ra ngoài. Bộ dạng lãnh mạc vô cảm của nàng ta khiến hắn ngứa mắt vô cùng, luôn muốn xé rách vẻ mặt lạnh lùng đó.

“Ngươi không nói lý!” Vân Vũ Quân nghiến răng, nhịn lại xung động xông lên đấm một quyền vào khuôn mặt đang dương dương tự đắc kia.

“Bổn Vương chính là không cùng cô nói lý!”

Vũ Quân tự nghĩ nàng đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi! Ngươi cứ thử bị người ta mãi ức hiếp mà không biết vì sao mình bị như vậy đi! Sẽ liền biết cảm giác của nàng lúc này!

Kỳ Phong đang cảm thấy thật thư thái nha. Từ ngày thành thân, đây là lần đầu tiên hắn thấy nữ nhân này nổi giận như vậy. Xem ra có cảm xúc hơn rồi! Chợt ánh mắt hắn khẽ động, nhàn nhã đưa tay giữ lấy cánh  tay đang hướng hắn đánh tới. Từ thủ pháp cho thấy trước đây thân thủ nàng ta không tệ, chỉ là lực đạo hiện tại chẳng khác nào thêu hoa.

“Lý lẽ do kẻ mạnh quyết định!” Mạc Kỳ Phong cười tàn nhẫn nhìn Vũ Quân “Nếu cô còn làm loạn, Bổn Vương e sẽ lãng phí tâm tư của người cha yêu thương cô đến không cần mạng kia!”

Nói rồi dứt khoát vung áo rời đi. Vũ Quân thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, hiện tại nàng thật bối rối, Mạc Kỳ Phong vừa nói người cha yêu thương nàng đến không cần mạng… Là Vân Phương sao?

“Mạc Kỳ Phong! Ngươi quay lại nói rõ cho ta!” Vũ Quân lao ra ngoài, Mạc Kỳ Phong đã không còn bóng dáng, ngươi lại thấy thị vệ vô thanh vô thức đem Cô Vân các bảo hộ nghiêm ngặt.

“Các ngươi đang làm gì?”

“Vương Phi, Vương gia có lệnh để đám bảo an toàn, từ nay tăng cường phòng ngự Cô Vân các.” Thị vệ mặt lạnh giọng nói vô cảm.

“Ta muốn gặp Vương gia!” Mụ nội nó! Đây rõ ràng là giam lỏng nàng, an toàn  cái con khỉ!

“Hồi Vương phi, Vương gia đã rời phủ.”

“Khốn kiếp! Ngươi cút qua một bên!” Vân Vũ Quân tính liều mạng xông ra, lại không nghĩ tới bị tên thị vệ mặt lạnh kia đẩy lại. Mà nàng, lại hoàn toàn không có khả năng chống trả.

“Thuộc hạ chỉ phụng mệnh hành sự, xin Vương phi thứ tội!” Thị vệ quỳ xuống, hắn thật muốn khóc mà! Đầu năm nay nô tài thật không dễ làm!

Vân Vũ Quân phiền muộn trở lại trong phòng, trong đầu không ngừng vang lên câu nói của Mạc Kỳ Phong “lý lẽ do kẻ mạnh quyết định”. Hiện tại nàng thật quá yếu ớt! Còn Vân Phương nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.