“Ba,mẹ…. Đừng bỏ Băng nhi mà, ở lại bên Băng nhi được không?” Giọng nói non nớt, đầy run rẩy của bé gái vang lên trong đêm tối.
“Băng nhi ngoan, ba mẹ không bỏ con… Chỉ là bọn chúng không tha cho ba mẹ. Để bảo vệ Băng nhi, ba mẹ phải đi… Băng nhi đừng khóc có được không?” Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng đang dỗ dành bé gái. Lâm Thanh Hạ nhìn chồng mình, lên tiếng.
“Ông xã, anh đem vật kia giao cho Băng nhi đi… Thời gian của chúng ta không còn nhiều … Họ sắp tới đây rồi”
“Ừ. Băng nhi con lại đây ” Chu Thiên nói xong cũng đi về phía cuối căn phòng lấy ra một hộp gỗ tinh xảo đưa đến trước mặt Chu Ngọc Băng
“Băng nhi đây là báo vật gia truyền của Chu gia ta, con mở ra xem đi.” Ánh mắt ông có chút mong chờ, hi vọng…
Chu Ngọc Băng cầm lấy chiếc hộp nhẹ nhành mở ra. Trong căn phòng tối một ánh sáng màu lam dịu nhẹ chiếu sáng một góc phòng làm người ta có chút chói mắt..Ngọc Băng nhẹ nhàng cầm lấy vật trong hộp ra. Là một chiếc vòng màu lam tinh xảo.
“Băng nhi mau đeo vào thử xem” Giọng nói Chu Thiên có chút gấp gáp, thập phần mong chờ
“Dạ” Nhọc Băng đeo chiếc vòng ngọc vào tay rất dễ dàng, rõ ràng chiếc vòng to bằng tay người lớn khi đeo vào lại tự động thu nhỏ lại chỉ to bằng tay cô. Ánh mắt thuần khiết hiện lên tia tò mò, nghi hoặc nhì chằm chằm chiếc vòng.
“Thật tốt quá, Băng nhi đeo vừa rồi, Thiên anh xem con chúng ta sẽ không có gì đúng không? Tổ tiên sẽ bảo vệ con bé.” Lâm Thanh Hạ vui mừng ôm chầm lấy chồng mình.
“Đúng vậy, Hạ nhi, con chúng ta vận khí rất tốt, con bé không có gì rồi” Chu Thiên cũng thật vui mừng không ngờ báo vật gia truyền lại nhận Băng nhi làm chủ. Phải biết rằng đã rất lâu rồi nó mới chọn chủ nhân.
“Được rồi Hạ nhi, chúng ta không còn thời gian nữa mau đưa Băng nhi đi thôi”
“Không. Băng nhi không đi Băng nhi muốn ở bên ba mẹ” đang mải mê ngắm nhìn chiếc vòng. Lại nghe ba mẹ muốn bỏ mình Ngọc Băng nhảy cẩng lên khóc mếu máo.
“Băng nhi ngoan, ta và mẹ con không còn cách nào khác, Băng nhi phải sống thật tốt biết không? Không cần trả thù … Con không thắng được hắn, hắn rất gian xảo… Phải sống thật hạnh phúc biết không? Ba mẹ luôn yêu con . Băng nhi tạm biệt” Lâm Thanh Hạ hôn lên trán Ngọc Băng nhẹ nhàn an ủi. Bà thật sự không nở xa con bé.
“Quản gia đem tiểu thư đưa đi, đi càng xa càng tốt” Chu Thiên phân phó rồi đẩy Ngọc Băng về phía Lục quản gia
“Dạ, ông chủ nhưng tôi không muốn đi, tôi muốn ở cùng người…”
“Lão Lục coi như ta cầu xin ngươi đưa con bé … Nhanh lên” Lời quản gia chưa nói xong đã bị giọng nói lạnh lẽo của Chu Thiên đánh gãy.
“Dạ” Lục quản gia cắn răng nói sau đó ôm Ngọc Băng còn đang khóc chạy nhanh ra ngoài.
“Tạm biệt Băng nhi , con của ta” Đợi đến khi Ngọc Băng chạy khổ căn biệt thự thật xa thì một tiếng nổ lớn vang lên, căn biệt thự to lớn trong nháy mắt sụp đổ bốc cháy.
“Không. Ba ơi mẹ ơi … Ba mẹ” Tiếng khóc tê tâm phế liệt của Ngọc Băng vang lên giữa trời đêm tối vang vọng ở đó.
“Tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không thể để ông chủ đi một mình như vậy… Người phải sống thật tốt thật mạnh mẽ. Người đã hại chúng ta tên Bá Hạo người này rất nguy hiểm tiểu thư phải tránh xa hắn. Tiểu thư tôi phải đi tìm ông chủ… Tạm biệt người” Lục quản gia nói rồi chạy về hướng biệt thự
“Không, lục thúc, ba mẹ đã rời bỏ Băng nhi, cả thúc cũng đi sao? Băng nhi sẽ sống với ai đây ? Ô ô ô “
“Ngọc Băng ta xin thề ta sẽ làm mọi cách để trả thù tên Bá Hạo đòi lại công bằng cho ba mẹ. Món nợ máu ngày hôm nay ta sẽ khiến người hoàn trả lại tất cả” Lời thề vừa thốt lên Ngọc Băng liền bất tỉnh ngã trên mặt đất lạnh lẽo. Một giọt huyết lện lăn dài trên má….