“Tôi cũng vừa phát hiện ra.” Vân Lăng thờ dài: “Hạn sử dụng của gạo và bột mì trong siêu thị đều giảm xuống, qua một thời gian, khẳng định không thể ăn được nữa.”
Lục Xuyên kinh ngạc: “Cô có thể nhìn thấy hạn sử dụng của nguyên liệu nấu ăn không thuộc trò chơi sao?”
“Ừ.” Vân Lăng gật đầu: “Ngày chơi +1, thời hạn sử dụng lương thực -20.”
“Tôi không nhìn thấy thời hạn sử dụng của bánh quy, nước tương, chỉ có thể phán đoán từ hương vị, nấm mốc.” Lục Xuyên nói.
“Có thể là do lưu trữ trong kho?” Vân Lăng suy đoán: “Lúc vận chuyển ở siêu thị, tôi cũng không nhìn thấy.”
Lục Xuyên im lặng, hơn nửa ngày mới nói: “Không nghĩ tới làm lãnh chủ có thể có được nhiều đặc quyền như vậy.”
Vân Lăng bật cười: “Dù sao cũng là đạo cụ truyền thuyết có thể so sánh với trang bị màu cam.”
“Thịt ướp của tôi!!” Trong nhà gỗ, Vưu Tình Văn phát ra tiếng hét đau thấu tim.
Vào cuối mùa xuân, cô ấy nghĩ về thời tiết nóng vào mùa hè và một số thực phẩm được đặt ngay sau đó. Tốt hơn là bôi muối tinh chế thành sản phẩm ướp.
Trùng hợp bọn họ càn quét siêu thị, cướp từ bên trong không ít muối ăn. Vưu Tình Văn lúc này bôi muốn cho thịt, ướp trong 2-3 ngày, sau đó treo ở nơi thoáng mát cho khô ráo.
Theo lý thuyết, suy nghĩ của cô ấy không sai. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, sáng nay rời giường kiểm tra, phát hiện trên thịt vậy mà mọc lông!
Mắt thấy thịt cũng không thể ăn, Vưu Tình Văn vừa tức vừa khó chịu: “Sớm biết đã không làm thịt ướp.”
Trịnh Minh Nhạc cẩn thận kiểm tra thịt ướp, tiếp theo mở ra một túi muối ăn nếm thử, nhíu chặt lông mày sau róm: “Không phải vấn đề của thịt, hình như là muối biến chất.”
“Cái gì?” Vưu Tình Văn ngây ngốc: “Muối sao lại biến chất? Đây là khoáng chất.”
“Là thật.” Trịnh Minh Nhạc đưa muối tinh ra: “Em nếm thử đi, có mùi đắng, còn có một loại hương vị kỳ quái không nói nên lời, không giống như muối tinh luyện bình thường.”
Ngón trỏ Vưu Tình Văn vươn ra, dính chút muối nếm thủ. Vừa mới vào miệng, lập tức lộ ra biểu cảm ghét bỏ: “Khó ăn.”
“Anh đã xem qua, có hai miếng thịt là ướp tốt, còn lại đều hỏng rồi.” Trái Đất nghiêm túc phân tích: “Cùng là thịt ướp, vì sao có cái thành công, có cái lại thất bại?”
Vưu Tình Văn không nói gì: “Cũng không phải bởi vì đây là trò chơi, cho nên ướp muối cũng có tỷ lệ thành công chứ?”
Trịnh Minh Nhạc không phủ nhận khả năng này: “Nói không chừng là vậy.”
Đáy lòng Vưu Tình Văn trào ra một chút cảm giác vô lực: “Thật vất vả mới tiết kiệm được thịt, toàn bộ đều hỏng!”
Giờ phút này, cô ấy không muốn tìm hiểu rõ ràng đến tột cùng là nguyên nhân gì, chỉ muốn thống khoái khóc một hồi.
Trịnh Minh Nhạc nhìn thịt ướp còn nguyên vẹn rơi vào trầm tư, một lát sau, bất thình lình nói: “Thịt này hình như không phải dùng muối tinh luyện từ siêu thị để ướp.”
Vưu Tình Văn bức xúc: “Ngoại trừ muối ăn trong siêu thị, nào còn có muối nào khác?”
Trịnh Minh Nhạc nhắc nhở: “Em đã quên rồi sao? Nhà hàng có bán muối. Em tò mò muối nhà hàng và siêu thị có gì khác nhau, cho nên dùng tiền để mua một phần.”
“Sau đó nếm thử, phát hiện đều là muối, hương vị không có gì khác nhau, liền không quản nữa.”
“Lúc ướp thịt, anh nói trước tiên dùng hết muối mua trong nhà hàng, sau đó dùng muối trong siêu thị. Em còn nhớ không?”
Sau khi được nhắc nhở, Vưu Tình Văn rốt cuộc nhớ tới: “Đúng là có chuyện như thế. Lúc đó ướp thịt bò, em còn nói đùa, muối nhà hàng bán có khác gì so với muối thông thường không?”
Bây giờ quay đầu lại nhìn, có lẽ thật sự có công hiệu đặc thù.
“Nhà hàng bán muối? Muối tinh chế trong siêu thị?” Trịnh Minh Nhạc cảm giác bắt được cái gì đó, nhưng cách nhau một tầng vải mỏng, sững sờ không nói nên lời có gì không đúng.
Đột nhiên, sắc mặt anh ấy đột nhiên thay đổi, sải bước về phía tủ khóa, sau đó lôi tất cả đồ đạc ra.
“Sao vậy?” Vưu Tình Văn kinh ngạc.
Trịnh Minh Nhạc mở túi đóng gói rau ép ra nếm thử, biểu cảm cực tệ: “Không chỉ thịt ướp, rau muối cũng hết hạn, hương vị không đúng.”
Vưu Tình Văn: “!!!”
Cô ấy bước lên, đoạt lấy rau muối, nếm thử một miếng, sau đó trong lòng lạnh lẽo: “… Không đúng lắm.”
Trịnh Minh Nhạc nhìn vật tư, chậm rãi nói: “Lấy tất cả hàng tồn kho ra nếm thử.”
“Anh điên rồi sao?” Vưu Tình Văn không chịu.
Vốn thời tiết đã nóng, nếu đồ vật nguyên bản không gặp vấn đề gì, sau khi mở ra không bảo quản tốt thì làm sao bây giờ?
“Cùng một lô là cùng một ngày sản xuất hoặc tương tự, mỗi lần mở ra một cái liền biết chưa hết hạn.” Trịnh Minh Nhạc nghiêm túc nói: “Chúng ta phải biết rõ, còn có bao nhiêu lương thực có thể ăn.”
Anh ấy nói đúng.
Vưu Tinh Văn yên lặng lui ra.
Hai người hợp lực, nhanh chóng lục soát toàn bộ bánh quy, bánh ngọt, sô cô la, kẹo, mì ăn liền, rau ép, mì treo tường, tương ớt trộn cơm, gạo, ngô, bột mì, gạo nếp,..v..v..
“Anh đoán không sai, quả nhiên là như vậy.” Trên mặt Trịnh Minh Nhạc không hề có vẻ mừng rỡ chút nào.
Anh ấy mím môi, trong lòng nặng trịch: Vật phẩm trong trò chơi không bị ảnh hưởng, vật phẩm không thuộc trò chơi đanh nhanh chóng biến chất. Lương thực… Khoảng 40% không thể ăn được.”
Hô hấp Vưu Tinh Văn chậm lại, cảm giác trái tím co rút đau đớn từng cơn.
**
“Hỏng rồi hỏng rồi! Bánh ngô tôi vừa làm xong hôm qua, sao hôm nay lại bị chưa thế này?”
“Bánh hẹ của tôi!!”
“Bánh mì tôi mới nướng cũng không thể ăn!”
Tiếng kêu ngạc nhiên liên tiếp vang lên.
Không lâu sau đó, tin tức “vật liệu không thuộc trò chơi dễ bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cao, dễ hư hỏng” nhanh chóng lan truyền trong lãnh thổ.
Trên trấn Lăng Vân, khắp nơi đều có cư dân thảo luận chuyện thức ăn bị hỏng.
Xảo Xảo cõng sọt tre, giòn tan nói: “Bà ngoại, cháu về rồi.”
Bà ngoại Xảo Xảo họ Tiền, giờ phút này đang dựng một cái lều nhỏ phơi khoai lang khô. Thấy cháu gái trở về, bà lập tức mặt mày hớn hở: “Trở về rồi sao? Có mệt không?”
“Không mệt, cháu chỉ đi bộ xung quanh lãnh thổ, không đi xa.” Xảo Xảo vừa nói vừa dỡ giở trúc xuống, giống như hiến bảo vật lấy rau má và khoai lang ra: “Nhìn xem con đào được cái gì này!”
Bà Tiền rất nể mặt cổ vũ: “Xảo Xảo nhà ta thật có năng lực.”
Khóe miệng Xảo Xảo điên cuồng nhếch môi, trên lông mày tràn ngập ý cười: “Đây là điểm tài nguyên mới được vẽ ra. Thừa dịp không có người nhanh chóng đào một ít. Đợi đến khi có người phát hiện vội vàng chạy tới, chúng ta không nhiều lời lập tức bỏ chạy.”
“Nên như vậy.” Bà Tiền nghiêm túc dặn dò: “Cháu là con gái, còn chưa trưởng thành, không nê tranh giành với người khác, cũng không nên làm chuyện nguy hiểm.”
Xảo Xảo không phục: “Bà ngoại, tháng 7 năm nay con đã trưởng thành.”
Bà Tiền bày tỏ: “Trưởng thành thì cũng là một đứa trẻ.”
Xảo Xảo không còn gì để nói.
“Lại đây lấy xuống cho ta.” Bà Tiền chào hỏi.
“Vâng.” Xảo Xảo ngoan ngoãn đồng ý.
Khoai lang khô hay còn gọi là khoai lang sấy, được chế biến bằng cách hấp chín, gọt vỏ, sau đó cắt thành sợi, phơi khô tự nhiên mà thành.
Thứ này phải chú ý nắm chắc độ khô. Phơi nắng quá sẽ cứng, nhai không nổi. Phơi nắng không đủ sẽ quá ẩm, bị nhão.
Màu vàng cam, vị ngọt ngào, khi nhai mềm và xốp, hương vị như vậy là ngon nhất.
Xảo Xảo cầm hai lát khoai lang khô lên nhìn một chút, sau đó dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Bà ngoai, phơi sắp vừa rồi.”
“Chỉ có cháu biết nhìn thôi.” Bà Tiền cười mắng: “Bà đang định đợi đến buổi tối đưa cho bọn tiểu Phàm.”
Xảo Xảo xung phong: “Chân bà không thuận lợi, để cháu giúp cho.”
“Được, vậy phiền cháu chạy một chuyến.”
Bà Tiền cười đáp lời, một bên đem khoai lang khô bỏ vò túi, sau đó cho nước vào nồi đun sôi, vo gạo, băm nhỏ rau dại, dự định nấu thành cháo.
Sau khi nấu xong Cháo rau dại, bà nướng mười cái bánh ngô, để Xảo Xảo mang qua cùng.
Xảo Xảo vừa giúp bà làm việc, vừa nói chuyện phiếm: “Bà ngoại, nghe nói có vài lương thực bị mốc, không thể ăn.”
“Cháu nghe nhầm rồi!” Bà Tiền sửa lại: “Là lương thực lấy từ trong nhà, siêu thị và cửa hàng không thể ăn, còn thức ăn đào ở dã ngoại không bị ảnh hưởng.”
Nghe vậy, Xảo Xảo thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thi không sao.”
Những ngày đầu chơi game, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, sống qua ngày bằng khẩu phần ăn khi rời nhà. Nếu không phải may mắn nhặt được thẻ trang bị, sau đó vào khu an toàn tiện tay bán chúng ra, chỉ sợ đã sớm bị đuổi ra ngoài.
Trải qua những ngày khó khăn nhất ban đầu, hai người nghe nói giày đan từ cỏ có thể bán được tiền, vì thế một người thu thập, một người đan giày, chia nhau bận rộn.
Không phải nói, giày cỏ rất dễ bán. Làm một cặp bán một cặp, không cần phải lo việc bị ế hàng chút nào.
Sau đó người làm giày cỏ quá nhiều, giá cả dần giảm xuống, hai bà cháu lại chuyển qua làm mũ rơm và nón.
Tiếp xúc với nhiều người hơn, cư dân quen thuộc với nhau. Một nhóm chạy đến hỏi bọn họ, có muốn nhận công việc nấu ăn hay không.
Nội dung công việc rất đơn giản, trên đường đi săn bắn tổ đội thường xuyên gặp điểm tài nguyên, bọn họ nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn thì thu thập, chạng vạng lúc về trại sẽ giao cho bà Tiền. Còn bà thì chuẩn bị lương khô cần thiết để họ đi thám hiểm ngày mai, cộng với việc cung cấp bữa tối cho ngày hôm sau.
Còn thù lao, bà Tiền có thể nhận được 20% nguyên liệu nấu ăn, tự mình xử lý.
Bà Tiền cảm thấy nguyên liệu khó tìm, chuyện mua bán này rất đáng gia nên lập tức đồng ý.
Sau đó trời mưa to, nón lá, ô trúc, áo tơi làm ăn phát đạt, bà Tiền kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí còn dành dụm đủ tiền mua một căn nhà. Dù vậy, bà cũng không từ bỏ công việc nấu ăn.
Bây giờ từng ngày từng ngày trôi qua, tích lũy theo thời gian, chỗ ở tích lũy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong trò chơi, tất cả đều là loại không dễ hư hỏng.
Bà Tiền tính toán: “Ngày mai bà sẽ phơi đậu phộng, làm chút thịt xông khói, giăm bông để dành. Càng ăn càng tốt!”
“Bà đừng quên làm mũ rơm.” Xảo Xảo nhắc nhở: “Anh Tiểu Phàm nói chiếc mũ anh ấy đợi lúc trước không còn dùng được nữa. Hai ngày nay ra ngoài đều không có mũ che nắng, bị ánh mặt trời chiếu xuống thì cả người ngột ngạt, vừa nóng vừa khó chịu vô cùng.”
Những sản phẩm thủ công đơn giản như giày cỏ cô ấy có thể giúp bà đan, còn phức tạp như mũ rơm cô không thể giúp gì được.
“Bà không quên!”
Bà Tiền nghĩ thầm, những đứa trẻ kia sợ không nể tình hai bà cháu già mới chiếu cố hai người nhiều hơn. Dù bận rộn, trí nhớ kém đi nữa cũng sẽ không quên mất chuyện đối phương dặn dò.
**
Tiểu Phàm tên thật là Trương Phàm.
Chạng vạng trở lại thôn Lăng Vân, còn chưa kịp trở về phòng, đã thấy cư dân mặt đầy sầu não, nghị luận sôi nổi.
“Vật liệu không thuộc trò chơi dễ bị thối rữa? Rất nhiều lương thực dự trữ cũng không thể ăn?”
Nghe vậy, anh ta trong hồi lâu không lấy lại được tinh thần.
Ngược lại, ánh mắt Thích Khách trong đội hiện lên vẻ như có điều ngộ ra: “Lúc trước tôi đổi một miếng bánh gạo với người khác, ngày đầu tiên ăn một nửa, còn lại một nửa muốn giữ lại để hôm sau làm bữa sáng. Không ngờ buổi sáng thức dậy thì bánh gạo đã bị mốc. Tôi còn tưởng ràng do mình bảo quản không đúng, không nghĩ tới vấn đề xuất phát từ nguyên liệu.”
Mục Sư lo lắng: “Vốn dự trữ lương thực cũng không nhiều lắm, hiện tại còn mốc meo biến chất, cuộc sống sau này có thể sống như thế nào!”
Thích Khách liếc người này một cái: “Gấp cái gì? Chúng ta là người ngoài, lúc chạy trốn đến thôn Lăng Vân vốn không mang theo bao nhiêu lương thực. Những thứ còn lại trên người mùa mưa đã ăn hết.”
“Những thứ cất trong phòng hoặc là vật phẩm đánh quái rơi xuống, hoặc là nguyên liệu nấu ăn đào được trong tự nhiên.”
“Những thứ này toàn bộ đều là vật trong trò chơi, thời hạn sử dụng dài!”
Mục Sư: “…”
Thiếu chút nữa quên mất, bọn họ không có lương thực dư thừa để lo lắng.
“Thức ăn từ thịt vẫn nên ướp muối.” Suy nghĩ một chút, Mục Sư đề nghị: “Nói chung, sản phẩm tẩm ướp có hạn sử dụng dài nhất.”
“Vậy phải dùng muối ăn trong trò chơi ướp đúng không?” Thích Khách suy đoán: “Tôi nghi nếu không phải nguyên liệu trong trò chơi, cho dù là lương thực hay gia vị đều sẽ không dùng được.”
Mục Sư khổ sở suy nghĩ: “Làm sao có vật phẩm “muối” trong trò chơi…”
“Nhà hàng.” Trương Phàm chỉ vào tòa nhà hệ thống: “Mọi người chạy tới đó, chắc là muốn mua muối.”
Mục Sư kinh ngạc: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Đi mua nhanh lên!”
Không ai trong nhóm phản đối.
Tất cả mọi người vội vã đến nhà hàng.
Bước vào đại sảnh, chỉ thấy cư dân ùn ùn đổ về kệ hàng, tranh nhau mua.
Thích Khách thì thầm: “Thật điên cuồng…”
Mục Sư ngược lại có thể lý giải: “Còn không phải là bởi vì sợ thức ăn vất vả mới tiết kiệm được thối rữa biến chất sao.”
Trong khi nói chuyện, họ tham gia một đội mua sắm lớn và cố gắng di chuyển về phía kệ.
[ Tên: Muối ăn ]
Chất lượng: Bình thường
Hiệu quả sử dụng: Gia vị, có thể ăn được, có thể làm cho thực phẩm mặn.
Giá bán: 10 đồng.
Lưu ý: Sản lượng có hạn, mỗi người được giới hạn mua 1 phần mỗi ngày.
Muối ăn được bọc giấy, gấp lại thành các khối nhỏ hơi phồng lên ở giữa, khoảng kích thước của đồng xu.
Người dân vừa thở dài: “Chút muối thế này thế mà bán 10 đồng.”
Một bên liều mạng chen về phía trước, sợ đi trễ không mua được.
Qua hai mươi phút, Trường Phàm thuận lợi thoát thân, trong lòng còn sợ hãi: “Một người chỉ có thể mua một gói muối, cướp cái gì?”
Không biết còn tưởng rằng có thể một hơi mua mười gói.
“Còn nói người khác? Không phải cậu cũng xông lên cướp muối sao?” Thích Khách chửi bới.
“Không phải là vì nhìn bọn họ hoảng hốt, liều mạng, điên cuồng tranh cướp nên ngay cả tôi cũng khẩn trương lên sao?” Trương Phàm nói.
Mục Sư đánh giá gói muối nhỏ, dở khóc dở cười: “Chút muối như vậy đủ để làm gì?”
“Thỏa mãn đi, có còn hơn không.” Thích Khách xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy hai mươi phút trôi qua, cư dân cướp muối không những không giảm bớt, ngược lại dừng như có xu hướng gia tăng. Phỏng chừng có người về muộn, sau đó nhận được tin tức, bởi vậy chậm một bước.
“Tôi nghi ngờ ướp một con ngỗng, phải sử dụng mười gói muối như này.” Mục Sư tính toán một chút, trái tim lãnh lẽo.
Thích Khách bất thình lình thốt ra một câu: “Cuộc sống thật khó khăn.”
Ai nói không?
Các thành viên trong nhóm vẻ mặt buồn bã.
Trên đường về nhà, đám người Trường Phàm và những người khác tình cờ gặp nhau.
“Quay lại rồi à? Em đang định đưa bữa tối cho anh.” Xảo Xảo nhiệt tình chào hỏi.
“Đã trở về từ sớm rồi, vừa mới chạy tới cửa hàng một chuyến.” Sắc mặt Trương Phàm ngưng trọng, nhiều lần dặn dò Xảo Xảo nhất định phải nhớ trữ lương thực, muối.
Xảo Xảo chớp chớp mắt, mê mang khó hiểu: “Cần muối thì tự mình làm không được sao? Tại sao phải đến nhà hàng để cướp với mọi người?”
Đám người Trương Phàm: “?!”
Đón ánh mắt ngơ ngác, khó hiểu của mọi người, Xảo Xảo nghiêm túc nói: “Làm muối rất đơn giản, trong tiết hóa học đã từng dạy. Nếu anh cần nó, lần sau em sẽ làm một ít cho anh.”
“Suýt nữa thì quên mất, em ấy là học sinh lớp 12 toàn diện.” Thích Khách lẩm bẩm một câu, giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Học sinh trung học phổ thông, trên biết nguyên lý hoạt động của thiên thể, dưới biết phản ứng vô cơ hữu cơ, trước có hình elip hai đường cong, sau có sinh học di truyền.
Tâm trạng Trương Phàm lộn xôn: “Vậy làm phiền em.”
“Anh Tiểu Phàm, anh khách sáo quá rồi!” Xảo Xảo tươi cười rạng rỡ: “Nhờ có các anh thường xuyên chiếu cố việc làm ăn của bà ngoại, cuộc sống của hai bà cháu em mới có thể từ từ tốt lên.”
Mùa xuân mưa nhiều, dụng cụ che mưa bị người chơi cướp bóc điên cuồng. Bọn họ bởi vì quen biết bà Tiền, không cần đấu giá, không cần xếp hàng chờ đợi, mỗi người một cái nón.
Bước vào mùa hè, nắng như đổ lửa, trang bị che nắng làm ăn phát đạt. Bởi vì quen biết bà Tiền, thiếu mũ che nắng chỉ cần nói một tiếng, rất nhanh đã có thể mua được giá bình thường.
Còn bây giờ, người chơi bình thường thiếu muối, nhưng Xảo Xảo nói rằng em ấy có thể làm nó.
Ai chăm sóc ai?
Trương Phàm nghĩ thầm, anh ta rõ ràng là được hai người ngoài bao dưỡng.
Ngày thứ 15, thời tiết tốt.
Một chiếc dù tre cũng không bán được.
Ngày thứ 16, mây kéo đến nhiều.
Số giao dịch là 1.
Ngày thứ 17, thời tiết tốt.
Lần thứ hai dù tre lần không ai hỏi thăm.
Nhìn thấy hơn 20 chiếc dù tre nằm yên chờ đó, Lương Huy có chút mất kiên nhẫn, lúc làm việc cũng không yên tâm.
Thời Hiện Sơn nói: “Sợ cái gì? Không phải vẫn đang là ‘mùa xuân, ngày thảm họa’ sao?”
Lùi lại một bước, cho dù thật sự hết mùa mưa thì bán dù tre như bán trang bị, yết giá 20 đồng cũng có người muốn mua, không sợ bán không được.
Lương Huy không hé răng nửa lời, thất thần mà làm việc.
Vừa qua 4 giờ chiều, bên ngoài thôn bắt đầu có tiếng mưa to rào rào. Âm thanh trong trẻo êm tai đặc biệt dễ nghe.
Lương Huy: “!!!”
“Trời mưa rồi!” Ông ta đột nhiên đứng lên kích động hô to.
“Đúng vậy, mưa.” Thời Hiện Sơn thở ra một hơi, nghĩ thầm xem ra thời cơ anh ta chờ đã tới rồi!
**
Cùng lúc đó bên ngoài thôn Lăng Vân.
“Không ổn, trời mưa!”
Trái ngược với Lương Huy hưng phấn vui sướng, một một thành viên của đội săn bốn người tỏ ra hoảng loạn, vội vàng tìm chỗ trú mưa.
Ai ngờ ―
Một trong những người đồng hành vừa lẩm bẩm vừa lấy ra một cái nón rộng vành đội lên: “Tôi biết trước cái trò chơi này sẽ không tử tế như vậy, nhất định sẽ còn ngày mưa!”
“Ai nói không phải đâu?” Một người khác phủ thêm áo tơi: “Vậy nên tôi mới tìm người làm áo tơi, nghe nói mặc vào cũng giống như áo đi mưa vậy, hiệu quả chống nước rất tốt.”
Một người đồng hành khác im lặng cầm dù: “Tôi thì khác, tôi đi mua dù tre.”
Chỉ duy nhất một đồng đội không có đồ che mưa muốn đi tìm hang trú: “…”
Là anh em cùng gặp mưa!
Lén lút mang theo đồ che mưa, vừa nhìn là biết tình chiến hữu giả tạo!
**
Lúc trời đổ mưa, Vân Lăng đang dẫn theo NPC đi thu thập khoai tím.
Nhìn thấy mưa rơi lất phất cô liền cởi bỏ bộ trang bị màu cam và tím, lấy trang bị trắng ra để thay. Tiếp theo đầu đội nón rộng vành, thân khoác áo tơi, cả người võ trang toàn bộ.
“Vẫn đào khoai tím sao?” Hộ Vệ Ất hỏi.
“Đào!” Vân Lăng nhanh chóng quyết định: “Còn thừa một chút, đào xong lập tức quay lại thôn.”
“Vâng.” NPC nghe lệnh.
Ở đằng xa, tiểu đội NPC đang săn thú/luyện cấp.
Sử dụng kỹ năng nhanh chóng kết thúc trận chiến, bọn họ lui trở lại bên cạnh Vân Lăng nhận nón rộng vành và áo tơi để mặc vào.
[ Thu thập thành công, nhận được khoai tím *1. ]
Hệ thống nhắc nhiều lần, cuối cùng cũng đào xong khoai tím.
“Về thôn thôi.” Vân Lăng ra lệnh một tiếng, NPC xếp thành một đội chỉnh tề tự quay về.
**
Thôn Lăng Vân.
Hoàng hôn sắp đến, bên trong lãnh địa náo nhiệt cực kỳ.
“Tôi muốn mua dù tre! 5 cái!!” Một người vọt tới trước mặt Thời Hiện Sơn nói thật nhanh: “150 đồng đều ởchỗ này, mau đưa dù đây.”
Thời Hiện Sơn kiên nhẫn giải thích: “Trời nắng thì 30 đồng một cái dù. Ngày mưa thì 50 đồng một cái. Muốn mua 5 cái anh phải tra cho tôi 250 đồng.”
Người nọ khϊếp sợ kinh ngạc: “Sao đã còn có qui tắc lên giá nữa? Có phải vì thấy bọn tôi ai cũng cần dù không?”
“Bảng giá vẫn luôn như thế này, cũng không phải tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của qui định lên giá.” Vẻ mặt Thời Hiện Sơn lạnh nhạt: “Nếu ngại đắt thì mấy ngày trước trời nắng sao không đến mua dù trước đi?”
Người nọ á khẩu không trả lời được.
Mua hay không mua?
Người nọ đấu tranh kịch liệt trong lòng.
Anh ta còn chưa kịp quyết định thfi đãi có một người xông tới: “Ông chủ! Mua dù! Hai cây!”
“Trời mưa 50 đồng một cái.” Thời Hiện Sơn nhắc nhở.
“Được.” Người tới vui vẻ đồng ý: “Tôi trả tiền, đưa dù cho tôi.”
Thời Hiện Sơn bình tĩnh thu tiền.
“50 đồng một cái, độ bền chỉ có 10, sao anh có thể đưa tiền vui vẻ như vậy?” Vị khách hàng đến trước vô cùng khó hiểu.
“Chuyện này thì cậu không biết đúng không?” Người đến sau cười ha hả: “Đừng chỉ nhìn vào giới hạn trên độ bền là 10, tốc độ hao mòn của dù tre rất chậm. Tôi ước tính mua dù tre có thể che hết mùa mưa.”
“Che dù đi trong mưa trang bị sẽ không bị ướt, tốc độ giảm của độ bền giống hệt như trước. Bởi vậy trời mưa cũng có thể tự do hoạt động ở bên ngoài.”
“Thu thập không thơm sao? Luyện cấp không quan trọng sao? Bỏ ra 50 đồng mua một cây dù có đáng cái gì!”
Khách hàng đến trước nghi mình đã gặp trúng người ủy thác. Thế nhưng không thể phủ nhận anh ta đã động tâm.
Không đợi anh ta nghĩ ngợi, một đám bang lớn người chơi đã chạy tới: “Nghe nói ở đây có bán dù tre? Mau cho tôi một cây!!”
Đám đông tranh giành nhau, cảnh tượng lộn xộn thành một mớ.
Lương Huy đứng ở bên cạnh ngơ ngác nhìn, trong đầu nhớ lại cảnh tương Thời Hiện Sơn nói với ông ta: “Cứ làm như tôi nói, đừng hỏi tại sao. Qua một thời gian tôi sẽ giúp anh mua tư cách cư dân chính thức ở thôn Vân Lăng rồi lại cho anh một phòng ở.”
Lúc đầu ông ta còn tưởng Thời Hiện Sơn đang mạnh miệng nên chửi thầm trong lòng, với giao tình của hai người bọn họ, không cần treo mồi ông ta cũng sẽ hỗ trợ.
Không ngờ chẳng qua bao lâu lời hứa sắp có thể trở thành sự thật.
Lương Huy cảm thấy choáng váng vì miếng bánh từ trên trời rơi xuống này.
**
“Có bán áo tơi không?” Vài người chơi bước đi vội vã, tóm được ai là hỏi ngay lập tức.
Không bao lâu, bọn họ phát hiện những quầy hàng khả nghi đang có người vây quanh.
“Xếp hàng đi! Không cần chen lấn!” Để duy trì trật tự, Trương Hoành Bác sứt đầu mẻ trán, phải quát khàn cả giọng.
Nhưng mà khách hàng không chịu hợp tác với cậu.
“Chúng ta đều đến cùng một lúc, phân thứ tự như thế nào?”
“Người anh em, nếu muốn tôi nói cho cậu biết đừng xếp hàng nữa, ai ra giá cao hơn thì áo tơi về tay người đó.”
“Đừng nhiều lời nữa, người khác đến rồi! Mỗi người mua một cái áo tơi, trả tiền xong lấy đồ đi là xong rồi không phải sao?”
“Không được! Tôi một cái, người nhà một cái, rồi trữ thêm một cái để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, vậy nên tôi phải mua ba cái!”
“Tổng cộng có mấy cái áo tơi? Một mình anh chiếm hết ba cái không thấy quá đáng sao?”
Mắt thấy khách hàng sắp cãi nhau, Trương Hoành Bác nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Anh tới trước, anh trả tiền trước.”
“Được thôi.” Người nọ vui vẻ giao tiền quyết đoán mua áo tơi.
Xem kỹ lại―
[ Tên: Áo tơi (đồ che mưa) ]
Phẩm chất: Phổ thông
Độ bền: 15/15
Hiệu quả trang bị: Thể lực +1.
Các thuộc tính ở mức trung bình nhưng rất tốt để tránh mưa.
Người đàn ông cầm lấy áo tơi, hoan thiên hỉ địa rời đi.
“Rõ ràng là tôi tới trước…” Một người bên cạnh bất mãn lẩm bẩm.
“Người thứ hai.” Trương Hoành Bác nói.
Thứ nhất và thứ hai không thực sự quan trọng, điều quan trọng nhất là mua được trang bị.
Nghe vậy nhất thời khách hàng cao hứng lên, hưng phấn giao tiền, lấy hàng rồi ra về.
Trương Hoành Bác lau mồ hôi: “Người tiếp theo—”
Trong nháy mắt năm cái áo tơi đã bán hết sạch.
Những người chơi không mua được vô cùng bất mãn: “Sao chỉ có mấy cái vậy?”
Trương Hoành Bác cười khổ: “Làm mấy thứ này mất công lắm, nhiều nhất là 2-3 chiếc mỗi ngày.”
Mặt khác, mấy hôm trước trời không mưa nên không có ai mua áo tơi cả. Ông nội trữ ít hàng rồi lại tiếp tục đan giày rơm.
Không ngờ thời tiết đột biến, mùa mưa lại đến, áo tơi lập tức bán chạy như điên!
Vật phẩm đã bán hết, người chơi còn có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên chỉ có thể hậm hực rời đi, dạo thử trong thôn xem dù tre và nón rộng vành có còn hàng tồn kho hay không.
Cẩn thận đếm thu nhập, đôi mắt của Trương Hoành Bác lộ ra một tia mừng như điên ―― đủ tiền rồi! Cậu và ông nội không chỉ có có thể trở thành cư dân chính thức của thôn Lăng Vân mà còn có thể mua một căn nhà gỗ!
**
“Đây, nón rộng vành của cậu.” Dương Vĩnh vừa nói vừa đưa chiếc nón rộng vành mới toanh ra.
Khách hàng kinh hỉ vạn phần, khen không dứt miệng: “Lão Dương, tay nghề của anh thật không chỗ nào chê! Người cũng tốt bụng!”
Hiện giờ bên ngoài có biết bao nhiêu người phải trả số tiền lớn để mua đồ che mưa linh tinh như nón rộng vành/ áo tơi/dù tre?
Dù đã đặt cọc nhưng nếu bên kia không chịu đưa hàng mà lén đem sản phẩm ra ngoài bán đấu giá cũng không thể làm gì được.
May mắn thay điều cậu ta lo lắng đã không xảy ra. Lão Dương giao nón rộng vành đúng hạn , tay nghề tinh tế như mọi khi.
Dương Vĩnh hiền hoà mà cười: “Tôi đã đồng ý giúp cậu làm nón rộng vành thì đương nhiên sẽ không thất hứa.”
Làm thợ thủ công, chữ tín là quan trọng nhất.
Khách hàng ngo ngoe rục rịch, “Lão Dương, dạo gần đây có bận không? Có thể làm dù tre được không? Nếu không tôi trả tiền đặt cọc trước, anh làm giúp tôi dù tre đi?”
“Xin lỗi, không làm được.” Ngoài dự đoán, Dương Vĩnh từ chối.
“Tại sao vậy?” Khách hàng khó hiểu: “Chẳng lẽ anh không làm được à?”
“Đúng vậy,” Dương Vĩnh cười bất đắc dĩ: “Bởi vì không có nguyên vật liệu đó.”
Khách hàng nghẹn lời, hơn nửa ngày mới nói: “Cho nên dù tre vẫn là kinh doanh độc quyền sao? Muốn có phải đến quầy hàng bên ngoài để mua?”
“Chỉ anh ấy có nguyên vật liệu nên chỉ có anh ấy mới có thể làm dù tre. Không còn cách nào khác.” Dương Vĩnh nhún vai.
**
Tiệm may.
Tài Phùng Ất cung kính bẩm báo: “Thưa ngài, ngoại trừ áo tơi đang dùng, trong kho hàng còn thừa năm món.”
Vân Lăng suy tư một hồi: “Tất cả đều bày lên kệ bán đi, không có giữ lại cái nào hết.”
“Vâng.” Tài Phùng Ất cung kính nói.
“Thưa ngài, ta…” Tài Phùng Giáp muốn nói rồi lại thôi.
Vân Lăng hiểu rõ, không phải ai cũng có tiền để mua sáu món trang bị. Người chơi có sức chi tiêu hạn chế, việc lựa chọn trang bị tự chế để tiết kiệm chi phí hơn là điều dễ hiểu. Suy cho cùng trong mắt một số người chơi thì giá rẻ mới là đạo lý.
Cuối cùng, việc kinh doanh của cửa hàng vẫn bị ảnh hưởng.
Cô hiểu rất rõ, bèn bình tĩnh nói: “Giày vải, giáp vải, đai lưng tạm thời đừng làm nữa, hiện giờ tồn kho cũng đủ rồi, chờ bán xong lại chuẩn bị đồ mới.”
“Vậy tôi phải làm gì tiếp theo?” Tài Phùng Giáp dò hỏi.
“Ống tên săn thú, băng vải đơn giản, băng vải chất lượng cao đều được.” Vân Lăng cười nói: “Không phải tôi đã cho ngươi học bản vẽ của ‘Ba lô sợi đay’ và ‘ba lô sợi bông’ rồi sao? Có thể làm một cái ít để bán nếu ngươi có thời gian.”
“Vâng.” Tài Phùng Giáp trịnh trọng đáp.
“Đúng rồi,” Ánh mắt Vân Lăng chuyển hướng sang Tài Phùng Ất: “Bỏ ra chút thời gian làm khăn che mặt cho thích khách đi, có việc cần sử dụng.”
“Được.” Tài Phùng Ất nói.
Vân Lăng thầm nghĩ, chờ khăn mặt chuẩn bị xong, liền để cho toàn bộ NPC thay vào.
Cứ như vậy sẽ không có người cảm thấy NPC che mặt là kỳ quái.
Bởi vì đây là trang bị nên cần phải đeo, che mặt là do bất đắc dĩ.
**