“Kia….Vừa rồi ta đã mang nước sạch làm nước pha trà….hết rồi…..” Vẻ mặt lão bản hiện lên vẻ khó xử.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nước mắt nha hoàn đảo quanh hốc mắt.
Tiêu Mặc Hàm mềm lòng, sợ người kia thật sự có chuyện gấp nên mới yêu cầu cần nước sạch, y nắm lấy tay áo của Túc Lăng Uyên, Túc Lăng Uyên hiểu ý nắm lại tay y, nhìn An Sinh: “An Sinh đi xem…..”
An Sinh nghe phân phó liền đi đến trước mặt nha hoàn: “Không biết cô nương cần nước sạch để làm gì?”
Nha hoàn nhìn An Sinh, đáp lời: “Tiểu thư nhà ta, lúc nãy xuống núi không cẩn thận bị nhành hoa đâm bị thương, ở đây bốn phía không có đại phu, đành nghĩ trước tiên dùng nước sạch lau vết thương….Chỉ là….” Vừa nói, nước mắt liền rơi xuống.
“Cô nương đừng khóc, nhà ta có một ít nước sạch, có thể để cho cô nương dùng tạm….” An Sinh có được đáp án bảo, lại mang đến một ấm nước, đưa cho nha hoàn kia.
Nha hoàn nghe vậy, liền nhanh chóng nói lời tạ ơn, sau đó vội vàng chạy về cỗ kiệu, xốc mành kiệu lên, hầu hạ người bên trong vén lên ống quần, dùng khăn gấm tẩm nước sạch, lau lên miệng vết thương.
” A….Đau….” Bên trong cỗ kiệu truyền đến thanh âm nũng nịu.
“Tiểu thư…..Vậy…..” Nha hoàn không biết phải làm sao đành lên tiếng hỏi.
Bị mành kiệu cản trở tầm mắt, Tiêu Mặc Hàm không thể nhìn thấy người ngồi bên trong, nhưng nghe thanh âm, người này tựa hồ đang chịu đựng nổi đau rất lớn, chỉ sợ…..Không đơn giản chỉ là nhành cây đâm bị thương….. Nghĩ nghĩ, lấy tay sờ lên bụng của mình.
Túc Lăng Uyên thấy thế liền cho rằng Tiêu Mặc Hàm cảm thấy không khỏe, vội vàng ôm người vào lòng, khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Không khỏe?”
Tiêu Mặc Hàm lằc đầu: “Đừng lo, ta rất tốt….Nếu không thì, bảo Lộc đại phu qua đó xem sao đi….Xem như là tích chút phúc cho hài tử của chúng ta.”
Túc Lăng Uyên hiểu được ý tứ của Tiêu Mặc Hàm: “Được, đều nghe ngươi.” Tiếp theo liền phân phó Lộc Ngôn qua đó xem xét.
Lộc Ngôn đi đến cửa kiệu, trông thấy một nử tử ăn mặc diễm lệ, khuôn mặt thanh tú ngồi bên trong kiệu, đùi phải có miệng vết thương dài gần một tấc, nhìn qua thật là bị nhánh hoa làm thương, chỉ là…..Miệng vết thương đã biến thành màu đen, có chút dấu vết bị thối rửa….
“Tại hạ là đại phu, không biết tiểu thư có thể cho ta xem xét miệng vết thương?” Lộc Ngôn vì sợ có mạo phạm mà cách khá xa, cung kính dò hỏi.
“Nếu là đại phu, thì xin làm phiền ngài.” Nha hoàn trông thấy tiểu thư nhà mình gật đầu, liền tránh sang một bên, để Lộc Ngôn tiến lên.
Lộc Ngôn ngồi xổm xuống, ghé sát vào miệng vết thương, lại đưa tay ra bắt mạch: “Tiểu thư còn nhớ, nhánh cây đâm người trông như thế nào không?”
“Không nhớ rõ lắm…..Chỉ nhớ chạc cây có màu đỏ, còn có gai……” Vị tiểu thư này trả lời đứt quãng, hiển nhiên là đau vô cùng.
“Vậy không sai…..Xin tiểu thư an tâm, đừng lo lắng, chỉ là một loại thực vật có ít độc……” Lộc đại phu vừa nói vừa mở hòm thuốc lấy ra một ít thảo dược, tán nhuyễn, đắp lên miệng vết thương: “Thuốc này của tại hạ, chỉ cần đắp lên vết thương ba ngày là được…..”
Không qua bao lâu, nàng liền cảm thấy đau nhức trên miệng vết thương của mình quả nhiên đã giảm bớt: “Xin hỏi quý tính đại danh của đại phu?.”
“Tên của tại hạ không đáng nói tới, tại hạ chỉ là phụng chỉ công tử nhà ta hành sự mà thôi.” Lộc Ngôn làm động tác bái chào, đóng lại hòm thuốc, xoay người đi về hướng hai người Túc Lăng Uyên, Tiêu Mặc Hàm, kể lại mọi chuyện.
Vị tiểu thư này nghe xong tràn đầy tò mò, trộm xốc mành kiệu lên, nhìn qua, chỉ thấy ở bàn bên kia có hai vị công tử, một người mày kiếm vai rộng, bộ dáng anh tuấn, một người khác thì môi hồng răng trắng, ôn hòa xinh đẹp.
“Tiểu thư?” Nha hoàn trông thấy tiểu thư nhà mình nhìn đến xuất thần, liền nhẹ giọng gọi một tiếng.
Nàng phục hồi tinh thần, hai má ửng đỏ, không biết là công tử nhà ai…..Tâm địa lương thiện, vẻ ngoài còn như thế kia…..Lòng ngực đập thình thịch thình thịch, nửa ngày vẫn không thể khôi phục trở lại.
“Bọn họ…..Là công tử nhà ai?” Nhịn không được hỏi.
“Chuyện này…..Nô tỳ không biết…..” Nha hoàn có chút khó xử.
“Vậy ngươi….Đi hỏi một chút….” Khuôn mặt càng đỏ.
“Thế nhưng….Bọn họ đã đi rồi….”
“Cái gì?” Nàng vội xốc bức mành lên, quả nhiên đã không còn nhìn thấy thân ảnh của hai người nọ, chỉ có xe ngựa cùng hộ vệ chậm rãi đi ở phía trước.
“Mau khởi kiệu, xa xa đi theo bọn họ…..” Nhìn phương hướng hẳn là bọn họ định đến Huyện Nhạc, vừa lúc bản thân nàng cũng trở về Huyện Nhạc, nói không chừng khi quay về thành sẽ biết được thân phận của hai người kia, vì vậy vội vàng phân phó.
“Vâng.” Nha hoàn lên tiếng khởi kiệu.
Phía sau, Túc Lăng Uyên lại nhiều thêm cái đuôi….Ảnh vệ thấy thế bẩm báo, Túc Lăng Uyên ý bảo không cần để ý.
Cách ngoại thành ba mươi dặm, gặp người được tri phủ an bài đến đón. Túc Lăng Uyên phát huy mười phần điệu bộ, tuyệt không lộ diện, chỉ sai người dẫn đường. Thẳng đến thành Huyện Nhạc, nhìn thấy Viên tri phủ tự mình đứng chờ, mới xốc mành xe chào một tiếng, sau đó liền đi thẳng đến nơi ở.
Viên Sâm không nghĩ đến Túc Lăng Uyên chỉ khách sáo với hắn một câu liền ngay lập tức rời đi, cũng không nghỉ ngơi ở chỗ hắn đã an bài, gương mặt tươi cười liền cương cứng ngay lập tức, vội vàng lên kiệu, lệnh kiệu phu đi sau xe ngựa Túc Lăng Uyên, ở trên cỗ kiệu thất điên bát đảo, cuối cùng cũng dừng lại trước một cửa viện.
“Vương gia…..Hạ quan đã an bài chỗ nghỉ ngơi cho ngài, hơn nữa tối nay còn ở tửu lâu tốt nhất trong thành mở tiệc chiêu đãi, không biết Vương gia có nể mặt hay không…..”
“Đa tạ ý tốt của đại nhân, chỉ là vài ngày nay bổn vương phải bôn ba trên đường, cho nên cảm thấy có chút mệt, đêm nay tính…..” Vừa nói, vừa đỡ người đi vào trong viện: “Bổn vương sẽ ở chỗ này, không có chuyệt gì thì đừng đến quấy rầy….”
Vì đảm bảo an toàn cho Tiêu Mặc Hàm trong chuyến nam hạ lần này, Túc Lăng Uyên ở mấy ngày tết đã sớm cho người dọc theo con đường bọn họ sẽ đi, sắp xếp các nơi đặt chân tốt một chút, hoặc là mua hoặc là thuê, sau đó thu thập thỏa đáng, còn an bài vài hạ nhân có thể tin tưởng.
Ngôi nhà ba gian ở cái huyện này là một trong số đó, đã bị Túc Lăng Uyên mua lại, ở Huyện Nhạc chắc sẽ có khả năng tìm ra được một ít manh mối, vì vậy Túc Lăng Uyên quyết định sẽ ở lại nơi này nhiều thêm vài ngày.
Viên Sâm nhìn Túc Lăng Uyên sau khi vào sân, lập tức đóng cửa, khóe miệng có chút run rẩy.
“Vị Thành vương này thật đúng là…..Không coi ai ra gì, thế nhưng cũng tốt…..” Gia sư ở một bên nói.
“Hừ…..Tai vách mạch rừng, trở về rồi nói…..” Viên Sâm xoay người hướng về cỗ kiệu của mình.
“Phụ thân? Ngài quen biết…..” Thì ra vị tiểu thư kia là con gái một của Viên Sâm, tên Viên Nguyệt, sáng nay đi chùa miếu ở núi An Quốc xin sâm, trên đường trở về thì gặp được nhóm người Túc Lăng Uyên.
“Con vì sao lại ở đây? Chân làm sao bị như vậy?” Thấy trên đùi nữ nhi có thương tích, Viên Sâm nhanh chân đi đến xem xét, giận dữ chất vấn nha hoàn: “Ngươi chiếu cố tiểu thư như vậy sao?”
“Phụ thân, chớ trách tội ả, là do nữ nhi….. Không cẩn thận bị nhánh hoa làm thương mà thôi….” Viên Nguyệt che chở nha hoàn: “Phụ thân có biết hai vị công tử kia?”
“Công tử? Đó là Thành vương…..Đương kim tứ hoàng tử!” Viên Sâm thấy bộ dáng xuân tâm rung động của nữ nhi, liền sợ nàng hãm sâu vào bên trong: “Hắn không phải là người ngươi có thể nghĩ đến, nên sớm chặt đứt niệm tưởng đi!”
“Phụ thân…..” Viên Nguyệt nghe thấy liền nóng nảy, muốn nói gì đó, lại bị Viên Sâm phất tay đánh gãy.
“Mau đưa tiểu thư hồi phủ, tìm đại phu đến xem cho nàng.” Nói xong cũng ngồi lên kiệu của chính mình, cùng gia sư đi về nha môn.
Đến nha môn, Viên Sâm cùng gia sư đi đến thư phòng.
“Ngươi nói….Vị Thành vương kia sẽ ở lại đây bao lâu?” Viên Sâm mở tiệc chiêu đãi Túc Lăng Uyên, thế nhưng bị hắn cự tuyệt, có chút không rõ ý đồ của Túc Lăng Uyên khi đến đây.
“Chuyện này….Hạ quan không biết…..” Gia sư vuốt cằm, vẻ mặt thản nhiên: “Chỉ là, hạ quan nghe nói, chuyến đi này tuy rằng Thành vương phụng mệnh Hoàng thượng đến Việt Châu tra xét chuyện long mạch, nhưng mà dọc theo đường đi…..Toàn là du sơn ngoạn thủy, còn mang theo vị Trắc phu nhân mới được sắc phong…..”
“Ồ? Vậy sao?” Viên Sâm nở nụ cười khinh miệt.
“Xác thật, dựa theo lẽ thường, sáu ngày trước Tam hoàng tử đã đến Huyện Nhạc, mà tận hôm nay Tứ hoàng tử mới đến, là vì sao?” Gia sư nhướng mày, bộ dáng trong lòng đã có tính toán: “Đại nhân, không cần lo lắng….”
“Nếu quả là như vậy, thì dễ làm…..Hầu hạ vị này cho thật tốt, mau mau tiễn hắn đi, chúng ta sẽ không có chuyện gì….” Viên Sâm yên lòng, nhỏ giọng nói bên tai gia sư: “Ngươi nhớ rõ…..Nói cho…..để…..Yên tâm…..” Gia sư gật đầu liên tục.
Viên Nguyệt trở về phủ đệ, Viên phu nhân biết nàng bị thương, vội vàng sai người thỉnh đại phu đến xem. Lời của đại phu giống như lời của Lộc Ngôn, còn liên tục khen ngợi phương thuốc hắn đắp rất độc đáo, công hiệu rất tốt.
Biết nữ nhi không còn đáng ngại, Viên phu nhân thoáng yên tâm, nhưng mà vẫn nói lời trách móc: “Về sao con không được ra ngoài một mình nữa.”
“Mẫu thân….Lần này là do con thật sự không cẩn thận, lần sau nhất định sẽ không.” Viên Nguyệt ôm lấy cánh tay Viên phu nhân làm nũng.
Viên phu nhân nhìn nữ nhi, nguôi giận hơn phân nửa, nhớ đến lời đại phu vừa nói lúc nãy: “Đại phu nói, có người chẩn trị cho con?”
“Ừm, lúc nữ nhi xuống núi…..” Viên Nguyệt đem chuyện mình gặp được đoàn người Túc Lăng Uyên, nói cho Viên phu nhân biết, bao gồm cả chuyện gặp được Viên Sâm sau đó.
“Phụ thân con nói đúng…..Tứ hoàng tử không phải là người con có thể mơ tưởng.” Viên phu nhân vô cùng tán thành lời nói trượng phu, lão gia nhà mình làm tri phủ, sao có thể gả nữ nhi của mình cho thiên gia: “Hơn nữa, khẳng định Thành vương chỉ đi ngang qua đây, ít bữa nữa sẽ rời đi.” Nữ nhi vẫn là sớm quên đi thôi.
“Chuyện này, nữ nhi biết…..” Trong mắt Viên Nguyệt nhanh chóng hiện lên ý vị không rõ.
Nhanh như vậy đã thông suốt rồi? Viên phu nhân hồ nghi nhìn nàng.
“Nương yên tâm, nữ nhi biết mình muốn cái gì, cũng biết dạng nam tử nào mới thích hợp với mình.” Viên Nguyệt trông thấy mẫu thân vẫn không tin, liền thề son sắt nói: “Nữ nhi tự biết chừng mực.”
Sau khi bồi Viên phu nhân dùng bữa tối, lại nói một ít chuyện, nàng mới trở về phòng mình.
Rửa mặt xong, Viên Nguyệt ngồi ở trước bàn, châm nến, lấy bút cùng mực, viết một phong thư:
Tiểu nữ là người hôm nay được công tử cứu, nghĩ muốn gặp mặt ân nhân nói lời cảm tạ, giờ tuất ngày mai, hẹn gặp ở tiểu đình Thành Nam. Thỉnh ân nhân đến đây. Ký tên: Viên Nguyệt.
Viết xong thư bỏ vào túi tiền, lại gọi tiểu tư đến, thấp giọng phân phó vài câu.
Gã tiểu tư gật đầu, nương theo bóng đêm rời khỏi Viên phủ, một đường đi đến sân viện Viên Nguyệt phân phó, gõ cửa.
“Ai?” Người bên trong cánh cửa hỏi.
“Tạ hạ là tiểu tư trong tri phủ, phụng mệnh tiểu thư, đem vật này giao cho công tử nhà ngươi, thỉnh mở cửa.”
“Nhà ta không có công tử nào cả, cũng không quen tiểu thư nào ở tri phủ, ngươi trở về đi.” Người bên trong quyết không mở cửa.
Tiểu tư vội la lên: “Ta…..Tiểu thư nhà ta nói, công tử mà không gặp chắc chắn sẽ hối hận!”
Người bên trong cánh cửa nghe vậy, trong lòng nghi hoặc, hối hận? Sợ là chậm trễ sự tình cho người hướng Túc Lăng Uyên bẩm báo.
Lát sau, cửa môn mở ra, một người nhô đầu ra hỏi: “Thứ gì?”
P/s: Đố tiểu thư yêu ai??????
– Mặc Mặc…???