Cuối cùng cũng phải mềm lòng, xoay người cô lại, mặc cô giãy giụa, ôm chặt cô, vẻ mặt cưng chiều, hôn lên môi cô một cái: “ được rồi, cho em ăn nhưng chỉ ăn một chút thôi, biết không”.
Giọng cô hơi giận dỗi: “ thật không, thôi mà em buồn ngủ rồi anh chỉ lừa em thôi”. Miệng thì nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn anh thì lại anh có giỏi thì không cho em ăn đi.
Lăng Hạo lắc đầu cười khổ: “ không lừa em, cho em ăn, em nằm ở đây đi anh đi lấy cho em”.
Anh bước xuống giường đi xuống nhà bếp lấy cho cô, Hạ An Ngôn nhìn thấy kem thì tươi tỉnh ăn, miệng không quên nói: “ ông xã, cám ơn anh”.
Lăng Hạo lấy khăn giấy giúp cô lau khoé miệng, cưng chiều nói: “ em thì giỏi rồi, không cho ăn liền hờn dỗi, đợi đứa nhỏ này bình an ra đời, anh nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời”.
Hạ An Ngôn nhất thời chu mỏ, không vui:
“ em không có tiền đâu mà trả cho anh”.
Anh không nhanh không chậm trả lời: “ Lăng Hạo anh không có cái gì nhiều ngoài tiền. Chút tiền ít ỏi của em để dành lại mà mua đồ bồi bổ để trả nợ cho anh đi”.
Hạ An Ngôn quay lưng về phía anh gương mặt có chút hồng hồng. Thật ra từ đầu cô đã hiểu là muốn nói đến vấn đề gì, nhưng cô ngờ được người đàn ông này lại trắng trợn như vậy.
Cô quyết định ăn thật nhanh trả ly kem lại cho anh nằm xuống nhắm chặt mắt, nữa đêm lại bàn đến chủ đề này không ổn một chút nào.
Cái thai được bảy tháng bụng đã lớn hơn rất nhiều, cô tự thấy rằng đã to bằng bụng 8 tháng lun cô sinh Nấm, thai càng lớn chân cô càng sưng phù đi đứng rất khó khăn.
Càng gần đến ngày sinh Lăng Hạo càng lo lắng, nhưng anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để cô không phải lo lắng.
Cuối cùng thì cũng đến ngày anh lo sợ nhất, 8 tháng là thời kì an toàn của cô và đứa bé nên bắt buộc phải mổ bắt đứa bé ra. Ca phẫu thuật này được đích thân Holden và vị bác sĩ kia tiến hành.
Trong phòng phẫu thuật Lăng Hạo nắm chặt tay Hạ An Ngôn, hiện giờ cô đã được gây mê, anh hôn lên trán cô sau đó thì thào: “ bà xã, cố lên, anh yêu em”. Gương mặt sau lớp khẩu trang của anh đã đầy mồ hôi, anh cảm nhận được gần bản thân mình đang run rẩy.
Ca phẫu thuật kéo dài một tiếng, khi anh đang chăm chú nhìn Hạ An Ngôn nhằm chặt mắt nằm ở đó, bất ngờ một khóc oe oe rất lớn làm anh hoàn hồn, lúc này anh không còn biết diễn tả tâm trạng mình như thế nào, cả người lâng lâng như trên mây, anh nhận đứa bé còn đỏ hỏn từ tay bác sĩ, nhìn đứa bé anh hạnh phúc đến rơi nước mắt, anh đã bỏ lỡ giây phút chào đời của Nấm hiện giờ anh đã không bỏ lỡ nữa rồi, tất cả còn kịp. Anh nhìn đứa nhỏ một lúc cũng chẳng màn quan tâm là con trai hay con gái liền giao lại cho bác sĩ: “ phiền cô bế ra cho người nhà của tôi”. Sau đó anh quay lại nhìn cô gái trên giường, nhìn đến mức say đắm, cô gái ngốc này vì theo đuổi anh mà không ngại hy sinh tất cả. Ngay cả chết cũng không sợ.
Ngoài phòng phẫu thuật, cả nhà đều lo lắng ngồi chờ, hôm nay ngay cả Nấm cũng được đi đến đây để chào đón em.
Nấm ngây ngô hỏi: “ bà nội ơi, sao này có em rồi, mọi người sẽ không còn thương con nữa đúng không”.
Trang Tử Khâm bất ngờ chua xót: “ không có, Nấm là bảo bối của cả nhà, có em nhưng lúc nào cả nhà cũng thương con. Không được suy nghĩ như vậy”. Làm sao mà không thương được, đây là đứa nhỏ của nhà họ Lăng nhưng lại chịu nhiều thiệt thòi, dùng cả đời để bù đắp bà cũng còn thấy không đủ thì làm sao mà không thương được.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, chính tay bác sĩ Holden bế đứa bé ra ông mỉm cười giao cho Trang Tử Khâm: “ chúc mừng Lăng Phu Nhân, chúc mừng Lăng Gia là một bé trai. Mọi người chăm sóc thai phụ rất tốt, đứa bé chào đời sớm nhưng vẫn đủ kí”.
Trang Tử Khâm đón đứa nhỏ từ tay ông rối rít cám ơn, cả nhà nhìn đứa nhỏ trên tay bà người cười người khóc vì hạnh phúc đứa nhỏ này rất giống Lăng Hạo.
Ngây cả Nấm cũng rối rít đòi nhìn em.
Hạ An Ngôn tỉnh dậy cô liền nhìn xung quanh miệng khô khan gọi: “ ông xã”.
Lăng Hạo chưa rời mắt khỏi cô một giây nào, thấy cô vừa mở mắt anh đã tới gần: “ bà xã, anh đây”.
– “ con đâu, em muốn gặp con”.
Anh rót nước ân cần đút cô uống một chút: “ em uống một chút nước đi, xong rồi anh bế con qua cho em”.
Giây phút thấy mặt đứa bé cô đã vỡ ào, đứa nhỏ này là bản sao của Lăng Hạo, Nấm tuy là giống cô nhưng trên gương mặt đâu đó còn phản phất nét của Lăng Hạo, nhưng đứa nhỏ này thì hoàn toàn giống anh. Đây là kết tinh tình yêu của anh và cô.
Lăng Hạo nhìn cô xúc động như vậy vừa đau lòng vừa hạnh phúc: “ bà xã, là con trai”.
Hạ An Ngôn thật sự không biết phải nói như thế nào, so với sự tuyệt vọng sâu sắc lúc trước thì bây giờ lại cảm giác đầy hạnh phúc.
Lăng Hạo cúi đầu hôn lên môi cô một lúc: “ bà xã, cám ơn em, đã vất vả cho em rồi”.
6 tháng sau
Nhóc con đã đứa sáu tháng, tuy là sinh sớm nhưng cơ thể đứa nhỏ này hấp thu rất là tốt hiện giờ đã tròn trịa, bụ bẫm rất đáng yêu bà đặc biệt rất thích cười chỉ cần gọi nhẹ một tiếng liền vui vẻ cười khanh khách. Điểm này thì không hề giống Lăng Hạo, người đàn ông mặt lạnh này không thích cười.
Nhóc con này được Lăng Đình đặt tên là Lăng Kỳ với ngụ ý con là điều bình an, là mai mắn của cả nhà.
Nấm thì từ lúc vừa trở về Lăng Viện đã được đổi lại từ họ Hạ sang họ Lăng rồi. Nấm là Lăng Vi đây là cái tên mà Hạ An Ngôn đặt khi ấy cô không biết ý nghĩa của tên con là gì, nhưng Nấm là điều may mắn của cô.
Đứa nhỏ này từ ngày có em tuy là rất thương em, nhưng đã trở nên biết lấy lòng mọi người hơn rất nhiều.
Hạ An Ngôn nhìn thấy con lấy lòng mọi người mà đau lòng, cô là người hiểu rõ nhất cảm giác này, trong tìm thức của con là không an toàn, là sợ mọi người sẽ hết thương mình. Cô ôm chặt Nấm vào lòng: “ bảo bối, mẹ rất yêu con. Con phải nhớ kĩ điều này con biết không”.
Nấm ôm chặt cô : “ thật không mẹ, Nấm rất sợ mọi người sẽ không thương con nữa”.
-“ mọi người lúc nào cũng yêu thương con, con không phải sợ, con là bảo bối của cả nhà”. Hạ An Ngôn ân cần dỗ danh
– “ dạ, Nấm cũng yêu mẹ”.
– “ ừ, mẹ biết rồi, ngoan, không buồn nữa. Con chỉ cần Nấm mọi người đều sẽ rất yêu thương con con biết không”. Ý cô muốn dạy Nấm, con chỉ cần là con, không cần là ai khác, tự khắc mọi người điều sẽ yêu thương con.
– “ dạ, Nấm biết rồi ạ” Nghe cô nói như vậy thì tươi tỉnh hơn rất nhiều, liền chạy đi chơi búp bê của mình.
Hạ An Ngôn nhìn theo mà mỉm cười, đứa nhỏ này rất ngoan chưa bao giờ làm ai phải phiền lòng.
Buổi tối, Hạ An Ngôn đang cho đứa nhỏ ti, có một người cũng ngồi trên sofa ánh mắt khó chịu nhìn cô. Từ lúc có đứa nhỏ này cô dường quên đi anh, đã bắt anh nhịn thêm sáu tháng. Mà hiện giờ cảnh xuân còn hiện ngay trước mắt, lại bị nhóc con chiếm dụng, một bên đã đành còn ti chưa no phải đổi qua một bên nữa.
Thấy anh im lặng ngồi đó, mặt mài khó chịu, vừa nhìn nhóc con vừa hỏi: “ anh làm sao vậy, công ty có việc gì sao”.
Hiện giờ anh không để ý cô nói gì, chỉ đang tập trung đấu mắt với thằng con, thằng nhóc con này là chọc tức chết anh mà, đã ti thì thôi còn nhìn anh với ánh mắt như là khiêu khích mẹ là của con ba không được dành. Mặt mũi anh đầy vạch đen thì lại cười với anh.
Hạ An Ngôn thấy không trả lời thì kiên nhẫn gọi anh : “ Lăng Hạo”.
– “ hả, em nói gì”. Anh giật mình.
– “ em hỏi anh công ty có việc gì sao, em thấy anh không được vui”
– “ không có”. Ngưng một chút anh lại nói : “ bao giờ thì cai sữa cho con”.
Hạ An Ngôn cũng không có suy nghĩ gì nhìu: “ con còn nhỏ làm sao mà cai sữa được”.
Lăng Hạo hừ một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hạ An Ngôn nhìn theo bóng lưng anh, mà nhíu mài khó hiểu, không biết lại ăn trúng cái gì, mà dạo này tâm tình lúc nắng lúc mưa thật khó hiểu.