Lặng Lẽ

Chương 4



Khi về đến nhà, Diệp Thiện Linh đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cửa thang máy vừa mở ra, mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi.

Đợi Chu Lương Niên tan làm về, mọi người rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn cơm.

Diệp Thiện Linh nhiệt tình nói: “Nếm thử món thịt bò xào đi, tối hôm qua dì xem hướng dẫn. Hôm nay làm lần đầu, mau ăn thử xem như thế nào?”

Bà gắp thức ăn cho từng người: “Tuế Tuế, mau ăn thử xem.”

Văn Tuế ngẩng đầu: “Vâng ạ, cảm ơn dì Diệp.”

Thịt bò mềm thơm, độ cay vừa đủ, rất hợp để ăn với cơm.

“Chanh Chanh, đưa bát qua đây một chút.”

“Vâng vâng.”

“Tiểu Dã, em cũng thử xem.”

Động tác nhai của Văn Tuế phút chốc dừng lại.

Động tác chậm lại, lặng lẽ nâng mí mắt lên nhìn.

Người đàn ông ăn cơm với tốc độ rất nhanh, bát sứ trắng dường như đã vơi đi hơn nửa, tuy nhiên động tác không hề thô lỗ dù nào, thong thả lại ung dung, cách ăn rất đẹp mắt.

Văn Tuế đảo đảo cơm, tốc độ nhai trở nên chậm lại.

Vừa lúc muốn thu mắt lại, đột nhiên bắt gặp ánh nhìn của anh trong chốc lát.

Diệp Thiện Linh dường như vừa mới nhớ ra cái gì đó, vội vàng dùng đũa gắp thịt bò trong chén Chu Dã ra: “À à… chị quên mất, em không ăn được món này.”

“Không sao.”

“Vậy em ăn món gà nướng này đi, thịt gà có thể ăn đúng không?”

“Vâng.” Chu Dã nói, “Chị dâu, em tự gắp được ạ.”

“Được được được, ăn nhiều một chút.”

“….”

Không ăn thịt bò à.

Như cuốn sổ ghi chú, trong não của Văn Tuế xuất hiện một hàng chữ.

Cô cúi đầu gắp một miếng thịt bò, chầm chậm đưa vào miệng nhai.

Cũng thật kén ăn.

Ăn cơm xong, Chu Lương Niên đi rửa bát, Diệp Thiện Linh ở phòng khách xem tivi.

Văn Tuế vừa uống nước vừa lén nhìn Chu Dã. Anh lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nước, sau đó xoay người đi về phòng. Nhìn theo bóng dáng người đàn ông biến mất ở chỗ rẽ. Văn Tuế thu tầm nhìn, một hơi uống hết chỗ nước còn lại rồi trở về phòng ngủ.

Chu Chanh Chanh đi tắm trước.

Trong phòng vọng lại tiếng nước chảy rất nhẹ.

Văn Tuế nhoài người lên trên bàn, call video với Thư Tuệ.

Thư Tuệ hỏi thăm tình hình ở trường hôm nay của Văn Tuế, bữa sáng trưa chiều đã ăn những gì, v.v… những vấn đề vụn vặt tỉ mỉ.

Trò chuyện cũng lâu, Thư Tuệ vẫn còn có việc, phải cúp điện thoại, Văn Tuế đột nhiên hô to một tiếng: “Mẹ.”

Thư Tuệ hỏi: “Sao đấy? Vẫn còn chuyện gì à?”

Văn Tuế liếc nhìn về phía nhà vệ sinh vẫn còn đang ào ào tiếng nước chảy, ngón tay xoắn vào nhau, có chút do dự, cuối cùng vẫn cắn môi, chầm chậm, giả vờ tự nhiên nói:” Mẹ, trong nhà dì Diệp cũng có một người khách.”

“Hửm? Ai?”

Văn Tuế dời tầm mắt, nhỏ giọng đáp: “Con cũng không rõ nữa, hình như là một người tên Chu Dã vận động viên trượt băng tốc độ cự ly ngắn đó.”

“Vận động viên à.” Thư Tuệ nghĩ đi nghĩ lại: “Dì Diệp của con hình như đã nói qua việc này với mẹ, là họ hàng của nhà dì ấy đó. Sao rồi? Cậu ấy ức hiếp con à?”

“Không có, không có.” Văn Tuế vội vã lắc đầu.

Đối diện với ánh nhìn nghi ngờ của Thư Tuệ, Văn Tuế có chút nghẹn lại.

Giống như khi còn nhỏ cô được người khác cho một túi kẹo, vui vẻ đến nỗi hận không thể để cả thế giới biết, lại bởi vì Thư Tuệ sợ cô bị sâu răng nên không cho ăn kẹo, cô chỉ dám ấp a ấp úng nói rằng đã nhận được món quà mà mình rất thích.

Cô nắm chặt lòng bàn tay: “Con chỉ là….chỉ là nhớ ra, nên nói với mẹ một chút.”

Thư Tuệ gật gật đầu: “Vậy được rồi, con mau tắm rửa làm bài tập, làm xong thì nói với mẹ một tiếng, tối ngủ sớm một tí.”

“Vâng.”

Hơn 9 giờ, Văn Tuế làm bài tập xong, tư liệu mà Lâm Mẫn đưa chỉ có thông tin cơ bản như hình ảnh, quê hương và tuổi tác….làm phỏng vấn khẳng định không đủ rồi. Nhìn thấy vẫn còn chút thời gian, cô cùng Chu Chanh Chanh nói chuyện xong, bèn đến trước máy tính tìm kiếm tư liệu liên quan đến Lâm Uy.

Trước tiên lên xem Bách khoa toàn thư Baidu để tìm hiểu về sự nghiệp của anh ấy, sau khi ghi chú lại những điểm chính, cô lướt xuống, chọn vào 1 video trận đấu.

Trận đấu thoải mái mà vô cùng sốt ruột.

Văn Tuế lúc đầu vẫn còn rất chăm chú, nhưng xem một lúc, không biết nhớ ra điều gì, tâm trí lại trở nên mông lung.

Dừng lại một lát, cô mím môi, liếc qua Chu Chanh Chanh đang quay lưng ở đối diện mình, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Con trỏ chuột trên màn hình di chuyển, trên thanh công cụ tìm kiếm đang có hai chữ “Lâm Uy” bị dòng chữ khác thay thế.

Ngay sau đó, là sân băng, tiếng ma sát của quần áo trượt và lưỡi giày trượt băng.

Văn Tuế ấn ấn tai nghe, trong mắt dường như tụ lại ánh sáng rực rỡ ở đỉnh đầu, sáng lấp lánh trên màn hình, hình ảnh người đàn ông quen thuộc đi đến.

Cho đến khi ngửi thấy mùi hương bạc hà.

Hương thơm mát quen thuộc, cùng với người đàn ông trên màn hình vừa lúc đối diện.

Văn Tuế khó tránh có chút mất hồn.

Ngay sau đó, cô đột nhiên phản ứng như nhận ra gì đó, nhanh chóng nâng mắt lên.

Ánh đèn trắng ấm mập mờ

Mà giờ phút này, người đàn ông trong video đang đứng cách cô 1m.

Cao to mạnh mẽ, lười nhác thư thả.

Thấy hình ảnh Văn Tuế đang chiếu, Chu Dã khẽ nhướng mày, bước về phía cô.

Văn Tuế chớp mắt, sững sờ.

Đồng thời trong tai nghe truyền đến tiếng báo cáo:” Chúc mừng Chu Dã lại chiến thắng…”

Lúc ấy cô mới lấy lại tinh thần.

Văn Tuế gấp gáp duỗi tay ra, nhấn chuột tắt trang web.

Cô cuống cuồng tay có chút run, nhấn một vài lần vẫn chưa được, trong nháy mắt người đàn ông đã đến bên cạnh, mới có thể tắt đi.

Hương bạc hà mát lạnh, trong mũi và họng có một cảm giác lạnh lạnh tê tê.

Thình thịch.

Có tật giật mình tim đập điên cuồng tăng tốc.

Văn Tuế ngồi ngay ngắn, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào khoảng không, chỉ còn lại nền màn hình máy tính là trời xanh mây trắng.

Trong lòng còn sợ hãi nên đại não trở nên trống rỗng, nhưng rất kì lạ, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của người đàn ông bên cạnh, dường như vẫn đang quan sát cô.

“….”

Văn Tuế thẳng lưng, mắt nhìn thẳng.

Đột nhiên, tai truyền đến hơi lạnh nhỏ nhẹ.

Văn Tuế như bị điện giật, toàn thân run rẩy, nhanh chóng xoay đầu.

Người đàn ông đứng ngay bên cạnh cô.

Cô ngồi đó, sau đấy bị ẩn trong chiếc bóng của người đàn ông.

Chu Dã cụp mí mắt, cánh tay trái khẽ nâng, những ngón tay có cảm giác thon dài mảnh khảnh, nhẹ nhàng xoay xoay dây tai nghe.

Anh lấy tai nghe của cô ra.

Tai phải trống trơn, không khí chầm chậm tiến vào, có chút lạnh, đồng thời giọng nói trầm thấp của anh truyền đến: ”Tuế Tuế.”

Nghe thấy tiếng của người đàn ông, Văn Tuế dừng lại, âm nghẹn ở cổ họng “ừm” một tiếng.

Chu Dã nhả chữ rất nhẹ, trong lời nói mang theo ý cười trêu chọc: “Được rồi, hiện tại đã có thể nghe thấy.”

“Hả?”

Chu Chanh Chanh xoay đầu, thay anh giải thích: “Vừa rồi chú ấy gọi cậu rất nhiều lần cậu đều không nghe thấy, cậu đang làm gì đó?”

“….”

“Không, không làm gì.” Văn Tuế chột dạ nói: “….Chỉ tra tư liệu thôi.”

Cô nhanh chóng ngước lên liếc nhìn một cái, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt cười chế nhạo của anh, cô lập tức thu mắt.

Bên tai vang lên tiếng cười của anh.

“Tuế Tuế có phải đang làm chuyện trái với lương tâm không?” Chu Dã tay chỉ chỉ vào màn hình, không để ý mà chọc phá cô: “ Tra tư liệu mà trên màn hình cái gì cũng không có sao?”

“….”

“Bởi vì em….” Mặt Văn Tuế không biến sắc đáp. “Em tra xong rồi.”

Cô không để người đàn ông có cơ hội tiếp tục hỏi, ánh mắt nhìn về phía trước, tranh quyền hỏi trước: ”Anh gọi em có việc gì không?”

Chu Dã nói:” Notebook của chú hết pin rồi, đến đây tra tư liệu.”

“Ừm ừm.”

Văn Tuế gật gật đầu.

Tạm dừng một lúc lâu.

Người đàn ông “Hửm?” một tiếng

Văn Tuế không hiểu, cũng đáp lại “Hửm?” một tiếng.

Cô – con người này lúc nói dối sẽ giả vờ bình tĩnh, trông như bình thường, thậm chí phản ứng so với lúc bình thường còn nhanh hơn đôi chút, nhưng trên thực tế, tim nhảy lên nhảy xuống đến họng, đại não càng trở nên trống rỗng.

Chu Dã như bị cô trêu đùa:”Không phải đã tra xong rồi sao?”

Vừa nói ngón trỏ vừa nhẹ nhàng gõ gõ vào lưng ghế thể hiện ý muốn của mình.

“À…. Vâng vâng.”

Văn Tuế phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho anh.

Vị trí hơi hẹp, khoảnh khắc đi qua, bả vai chạm vào nhau.

Cảm giác thấy bờ vai kiên cố vững chãi của anh, từ bả vai hướng xuống dưới, trong nháy mắt cả cánh tay cảm nhận được.

Chu Dã vừa ngồi xuống, nhìn thấy vở ghi chép trên bàn: ”Vở.”

“Hả?” Văn Tuế xoay người.

Chu Dã thuận tay cầm lên, lúc đưa qua lơ đãng nhìn thấy nét chữ xinh đẹp phía trên, nhướng mày: ”Lâm Uy? Cháu tìm kiếm cậu ấy làm gì?”

Văn Tuế đơn giản đáp: ”Cần dùng để phỏng vấn.”

Chu Dã gật đầu, không hỏi nhiều về cuộc phỏng vấn.

Đợi lúc Văn Tuế xoay người, anh nghĩ nghĩ, dừng lại chút rồi gọi cô: “Chú và tên nhóc đó biết nhau, cháu cần hỏi những câu nào, chú giúp cháu liên hệ cậu ta.”

Văn Tuế không ngờ tới lại có sự trùng hợp như vậy, nhưng liếc nhìn những ghi chú của mình căn bản vẫn chưa tra xong: “Được….đến lúc đó lại nói tiếp.”

Văn Tuế dường như đã nói qua tự mình tra xong rồi, huống hồ Chu Dã vẫn chưa đi, cô càng không dám quá trắng trợn mà lấy điện thoại ra tra, chỉ tùy tiện lướt lướt.

Cánh tay bị chọc chọc 2 lần.

Văn Tuế xoay đầu.

Chu Chanh Chanh thần sắc vô cùng thành kính tay cầm một tờ giấy kiểm tra trắng tinh: “Tuế Tuế, cậu có thể dạy tớ không?”

Văn Tuế: “Cái gì đây ta, hôm nay đổi tính rồi à?”

“Đây là bài kiểm tra Vật lý, Đặng Lệ Văn quá dữ rồi, bà đây cũng không dám linh tinh.” Chu Chanh Chanh mất mặt: “Hơn nữa Trần Chính Phong hôm nay đã tìm tớ rồi.”

Văn Tuế: “Hử? Mắng cậu sao?”

Chu Chanh Chanh: “Cũng không phải như vậy, chỉ nói tớ có phải bị ngốc không?”

“….”

“Cậu cười cái gì, có gì đáng cười chứ?” Chu Chanh Chanh xua tay: “Bỏ đi bỏ đi, cậu giúp tớ xem bài vật lý, Đặng Lệ Văn quá dữ rồi. Lần trước Từ Lệ quên mang bài tập, bị phạt ra phía sau đứng hết tiết.”

Văn Tuế bỏ điện thoại xuống: “Được.”

Bài tập có chút khó, nhưng Chu Chanh Chanh rất thông minh, một chút đã hiểu.

Lúc giảng được một nửa, sau lưng đột nhiên thổi một làn gió lạnh.

“….”

Văn Tuế lạnh gáy, dừng lại một chút, lời nói bỗng nhiên nghẹn lại trong miệng.

“Sao lại dừng lại?” Chu Chanh Chanh cầm tay chọc chọc.

Một tiếng đóng cửa thật nhẹ phát ra.

Văn Tuế liếc mắt nhè nhẹ về phía bàn máy tính trống không: “Không gì, chúng ta tiếp tục nói.”

“….”

Hai người làm xong bài tập thì đã sắp 11 giờ.

Trước khi đi ngủ, Chu Chanh Chanh nhìn lướt qua Văn Tuế đang đặt báo thức, ngáp một cái: “Cậu nghỉ ngơi đi, chuông báo thức đó cũng vô dụng thôi.”

Văn Tuế mở miệng nghĩ tới muốn bác bỏ, nhưng lời đã đến miệng, đột nhiên dừng lại —nói ra hình như cũng đúng mà.

“…..”

Nhưng mà cuối cùng cô vẫn đặt báo thức.

Không làm được gì nhưng cảm thấy đặt báo thức vẫn an tâm hơn một chút, như thể đặt báo thức thì bằng với việc có thể thức dậy vào giờ đó.

Rèm cửa đậy kín, mở mắt ra chính là một vùng tối đen.

Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng thở bình ổn của Chu Chanh Chanh.

Chu Chanh Chanh chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Văn Tuế so ra lại tương đối chậm.

Ngủ không được, sẽ suy nghĩ lung tung.

Hồi tưởng về một đoản văn ngọt ngào đã xem tuần trước, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh.

Ánh đèn rực rỡ chiếu lên ngón tay, đốt ngón tay trỏ thon dài trở nên gần như trong suốt, như một cây sáo ngọc.

Dây tai nghe mảnh mảnh bị xoắn lại trong đó.

Ở ngón trỏ của bàn tay, là một nốt ruồi đen nổi bật, thật giống với chủ nhân của nó, thu hút và mạnh mẽ, không tự nguyện mà nói là nó đã thu hút hết ánh nhìn của người khác.

“….”

Trái tim đột nhiên không kiểm soát được mà gia tăng nhịp đập.

Văn Tuế nắm chặt lấy chăn bông, mắt chớp chớp, trong bóng tối lập lòe một tia ánh sáng lạ thường.

Đột nhiên nhớ ra, Văn Tuế dừng lại, tay phải từ từ giơ lên, sờ sờ tai.

Cô nhớ về sự mát lạnh nhẹ nhàng ngắn ngủi.

Cho nên, lúc anh giúp cô rút tai nghe, tay của anh không cẩn thận đã đụng trúng rồi sao?

Suy nghĩ như một chất xúc tác.

Lúc ấy nhanh đến nỗi không để ý đến cái lạnh, giờ phút này lại có ấn tượng sâu sắc, trở nên rõ ràng bất thường.

Chính xác là không phải lạnh, mà là nóng.

Toàn bộ cơ thể hoàn toàn tách rời ra, như lửa đốt, trở nên tê liệt, không phải là cái nóng bình thường.

“…”

Ngày hôm sau khi đồng hồ báo thức reo, Văn Tuế rất là nỗ lực, nhưng cuối cùng lại suy nghĩ lại, quyết định vẫn ở trong chăn cùng với Chu Chanh Chanh thôi.

Sau tiết học buổi sáng, Văn Tuế mở túi bài tập, lấy ra từng quyển một đặt lên bàn, chờ tổ trưởng đến thu.

“Văn Tuế, bài tập vật lý đâu?”

Văn Tuế đang uống nước, cô đặt ly nước xuống: “Bài tập đều trên bàn mà, cậu không tìm thấy hả?”

Tổ trưởng Vật lý:”Trên bàn không có, cậu tìm lại xem, tớ đi thu người khác trước.”

Động tác của cậu ấy nhanh, các tổ trưởng khác vẫn chưa đến, bài tập đặt trên bàn cũng chưa động. Văn Tuế tỉ mỉ xem lại, mới phát hiện trên bàn thật sự không có bài tập vật lý.

Theo thói quen sau khi hoàn thành bài tập, cô đều kiểm tra bài tập từng trang từng trang rõ ràng, sau đó bỏ vào túi bài tập, lẽ ra sẽ không có sự bỏ sót nào.

Cô lại tìm trong cặp sách, cũng không tìm thấy.

Lúc này mới hoảng lên.

Cùng lúc đấy, tổ trưởng vật lý hình như đã thu xong bài tập của những người khác: “Văn Tuế cậu tìm ra chưa?”

Văn Tuế nhăn mặt: ”Chưa, cậu nộp cho cô giáo trước đi, tớ tìm thấy sẽ tự đi nộp.”

“Được”

Chu Chanh Chanh nghe xong cuộc đối thoại: ”Sao vậy? Bài tập Vật lý của cậu tìm không thấy hả?”

Văn Tuế cúi đầu tiếp tục lục tìm: ”Ừm, nhưng tớ nhớ rõ ràng tớ đã kiểm tra từng cái một rồi mới bỏ vào túi bài tập.”

Chu Chanh Chanh giúp cô nhớ lại: ”Sau khi cậu dạy tớ, không phải đã đem hết bài tập từ túi bài tập lấy ra ngoài rồi mà, cậu bỏ vào lại chưa?”

Động tác tìm kiếm của Văn Tuế đông cứng.

“….”

Ừm.

“Tớ nhớ ra rồi… Hình như chưa bỏ vào.”

“….”

Hai người nhìn nhau không nói nên lời.

Một ý nghĩ len lỏi hiện lên.

Nhưng Văn Tuế chỉ mím môi nói: ”Nhưng mà dì Diệp và chú Chu đều đi làm cả rồi.”

Chu Chanh Chanh phản ứng nhanh chóng: ”Chú nhỏ của tớ đang ở nhà, nhờ chú ấy đi.”

“Chú ấy chắc là không muốn giúp đâu.” Văn Tuế nói.

“Chú ấy mà không giúp thì tối nay về tớ sẽ nói với mẹ tớ.” Chu Chanh Chanh kéo Văn Tuế đến văn phòng: “Đặng Lệ Văn quá đáng sợ, nếu cậu không nộp bài tập thì cô ấy sẽ bắt cậu đứng cả tiết đấy. Nhưng mà tớ không biết số điện thoại của chú ấy, hay là tớ điện cho mẹ tớ hỏi xem.”

Văn phòng có một cái điện thoại bàn, Chu Chanh Chanh đã lấy được số điện thoại của Chu Dã từ chỗ Diệp Thiện Linh, viết ra một tờ giấy.

“Cho cậu, cậu gọi đi.”

Văn Tuế nhận mảnh giấy, nhìn chằm chằm vào dãy số, môi mấp máy, lặng lẽ ghi nhớ.

Dựa theo đó, ấn từng số từng số một.

“Bipppp…”

“Bippp…”

Thời gian càng lúc càng lâu, Văn Tuế nắm chặt tay, trái tim như bị một túi lưới bao lại, mỗi tiếng “bíp” lưới sẽ thắt chặt một chút.

Căng thẳng và mong đợi.

Hai thứ đan xen vào nhau.

Ngay khi cô sắp thở không nổi, điện thoại được kết nối.

Giọng điệu lười biếng của người đàn ông thông qua điện thoại truyền đến, càng rõ từ tính, đến mức tai người mềm ra: ”Alo, Ai vậy?”

Văn Tuế sững sờ, gấp gáp nói:” Em là Văn Tuế.”

Giọng Chu Dã rõ ràng có chút ngừng lại: ”Ừ?”

Liếc nhìn thời gian, sắp đến giờ vào học rồi, Văn Tuế cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp vào vấn đề chính: ”Bài tập Vật lý của em để quên ở nhà, ở trên bàn phòng sách, phiền anh có thể giúp em mang đến đây không?”

Chu Dã ngáp một cái, kéo chăn ra, xuống giường, chầm chậm đi đến phòng sách.

Bàn làm việc bằng gỗ màu vàng nâu thu dọn rất gọn gàng, trên bàn bày trí 2 chậu cây xanh, tinh tế xinh xắn, phía trên cũng có một chồng sách, liếc mắt là nhìn thấy quyển bài tập ở đầu tiên.

Chu Dã lấy xuống, liếc nhìn trên cùng là hai chữ “Vật Lý”.

Rất lâu vẫn chưa nhận được hồi âm, Văn Tuế cắn môi, nghĩ đến tính cách của người đàn ông, cô nghĩ chẳng có hi vọng rồi, nhưng vẫn ôm hi vọng: “Chu Dã, anh có thể đem đến giúp em không?”

Chu Dã đặt điện thoại lên bàn, thong thả ung dung mà xếp bài tập.

Nghe thấy câu nói của Văn Tuế, anh nhướng mày, không đáp mà hỏi:” Cháu gọi chú là gì?”

“….”

“Hả?”

Văn Tuế ngay lập tức phản ứng lại.

Cô quá gấp gáp, trực tiếp gọi tên anh, từ trước đến nay anh vẫn chưa nói tên mình với cô.

Văn Tuế cứng miệng.

Lén điều tra người khác lại bị chính người đó phát hiện, việc này thật sự muốn chết ngay tại chỗ.

Cô mím môi dưới.

Lại mím một lần nữa.

“…”

Chu Dã cầm chồng bài tập đã xếp gọn, sau đó trở về phòng thay quần áo.

Quần áo đã thay xong, bên kia vẫn không nói lời nào.

Anh cười nhẹ, liếc nhìn bài kiểm tra, thú vui chọc người càng tăng lên:” Không phải nói với cháu rồi sao, phải gọi chú là chú nhỏ mà?”

Hả?

…Ừm.

Việc này.

Văn Tuế: “…”

Cho nên là vẫn chưa phát hiện cô lén lút điều tra anh…

Nó giống như gỡ bỏ được thứ gì đó rất nặng, Văn Tuế thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Cô nắm chặt tay, miệng mở ra rồi khép lại.

Không sao nói thẳng ra là không muốn gọi.

Văn Tuế chầm chậm đáp:” Ba em không nhận anh là chú nhỏ của em.”

Chu Dã cầm bài tập và chìa khóa xe, vừa thay giày vừa nói:” Được, không gọi cũng được.”

“Hả?”

Trực giác của Văn Tuế cảm nhận người đàn ông này không tốt như vậy, mặc dù sống cùng nhau mới 2 ngày, nhưng cũng đã hiểu, anh vô cùng thích chơi khăm.

Thay giày xong, Chu Dã đi về hướng thang máy, bổ sung tiếp câu nói trước đó: “Nhưng nếu không phải là cháu gái nhỏ của chú, thì chú có nghĩa vụ gì phải giúp cô ấy nhỉ?”

“….”

Cô hiểu ra ngay tức khắc.

“Cho nên Tuế Tuế…”

Giọng người đàn ông lười biếng như thói quen, anh kéo dài âm cuối, vừa nhẹ vừa cao như một tên yêu quái dụ dỗ: ”Chỉ cần gọi chú một tiếng chú nhỏ, chú lập tức mang đến cho cháu, hửm?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.