Từ siêu thị trở về, tôi run rẩy mấy chục vòng trước cửa nhà Trang HônHiểu, cuối cùng không nén được, ghé sát tai lên cửa phòng anh ta, nghecẩn thận rất lâu, bên trong không có chút động tĩnh.
Quả nhiên, vẫn chưa về.
Xem ra thật sự tức giận rồi.
Thực ra nghĩ kĩ, Trang Hôn Hiểu chẳng phạm tội ác tày trời gì, cũng chỉ lừavài bữa cơm, còn có nụ hôn đó, nghĩ sâu hơn chút, tôi cũng chẳng lỗ,người ta còn là ân nhân cứu mạng của tôi, không có anh ta, chắc tôi sốtthành người khô rồi.
Ôi, bây giờ nói những điều này có tác dụng gì. Có lẽ, anh ấy mãi mãi không trở về.
Tôi hiu quạnh mở cửa, chầm chậm bước vào, đặt thức ăn lên bàn, bất giác thở dài.
“Em về rồi à?” Một giọng nói cất lên.
“Ờ.” Tôi gật gật đầu.
Ờ?!
Đột nhiên quay người, tốc độ rất nhanh, xoay cổ, đau thốn, nhưng trong đauđớn, mắt vẫn không nghỉ, tôi thấy rõ… Trang Hôn Hiểu, ngồi ở, nhà tôi, trên ghế sôfa.
“Nhanh làm cơm đi, anh đói chết rồi.” Nói xong,Trang Hôn Hiểu mở ti vi xem, bộ dạng nhẹ như mây tan gió thoảng, giốngnhư chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Ừ,… được.” Tôi thu cằm, lập tức chạy vào bếp, vội vàng nấu nướng.
Cơm vừa làm xong, Trang Hôn Hiểu cũng không đợi người gọi, tự mình ăn, bộdạng dường như rất đói. Tôi lặng lẽ ngước mắt, mấy ngày không gặp, anhhình như hốc hác đi khá nhiều, trên mặt có vài đường gân xanh. Biếtchuyện từ chỗ dì Lâm, Trang Hôn Hiểu là kỹ sư thiết kế phần mềm, năm nay 27 tuổi rồi, vốn dĩ đánh chết cũng không tin, nhưng nhìn kĩ, vài ngườiđàn ông thực sự nhìn không rõ tuổi tác, những minh tinh đó, trên 50 cũng có thể diễn thanh niên 20 tuổi, quần chúng cũng như vậy. Đơn giản nóiTrang Hôn Hiểu, cả ngày mặc đồ thể thao, thêm nữa do tôi ấn tượng banđầu, thực sự dễ khiến người ta hiểu làm.
Động tác bây giờ củaanh chắc là giảng hòa, tôi cũng không ép anh nữa, ăn cơm xong, nhân lúcanh ngồi nghỉ trên ghế sô fa, liền bưng hoa quả ra, chủ động hỏi: “Mấyngày này anh đều không ở nhà à?”
Trang Hôn Hiểu gật gật đầu:”Phần mềm mới của công ty xảy ra vấn đề, cả tuần này đều sửa gấp, sángsớm nay mới xong.” Anh ngừng lại một chút, nhẹ nhàng liếc tôi: “Sao, lolắng cho anh à?”
“Lo… lắng anh.” Tôi cố ý cười to: “Anh sức dài vai rộng, em việc gì phải quan tâm anh?”
Trang Hôn Hiểu dịch người lại mấy tấc* (10cm=1 tấc), ngồi gần tôi, vòng tayra phía sau tôi, miệng chầm chậm tiến sát cổ tôi, hơi thở ấm áp: “Vậy… vừa nãy em làm gì mà cong mông lên nghe tiếng trong phòng anh?” Lời này khiến cơ thể căng thẳng của tôi nóng lên… Nóng lên vì xấu hổ, hóa raanh ấy nhìn thấy rồi!
“Ha ha… không hiểu anh đang nói gì.” Tôi vội đứng dậy, chuẩn bị vào bếp rửa bát, lúng túng trốn tránh, nhưng,trong đầu đột nhiên nhớ ra một nghi vấn…
“Anh làm thế nào mà vào được?!”
Thảo nào cứ cảm thấy có gì không đúng, bây giờ cuối cùng phát hiện ra rồi,khi tôi đi rõ ràng đã khóa cửa, Trang Hôn Hiểu lẽ nào có thể có kỹ thuật xuyên tường?!
“Mở cửa vào.” Anh cầm ra chùm chìa khóa lắc lắc trước mặt tôi.
Nhớ ra khi tôi sốt còn mơ màng phát hiện anh lật túi, hóa ra là lấy chìa khóa đi đánh!
“Trả lại cho em!”
Tôi không thèm để ý khí phách thục nữ, nhào lên phía trước giật, anh đươngnhiên không đưa, hai chúng tôi lăn đi lộn lại trên ghế sô fa, lăn đi lại lộn lại, khiến tóc tai rối tung, quần áo sộc sệch, đến cuối cùng khidừng lại, mới phát hiện, tôi đè lên người Trang Hôn Hiểu.
Tư thế thực ra có chút mờ ám, nhưng tôi cũng chả để ý làm gì nhiều, hai taygiữ chặt quần áo anh, ra lệnh: “Đưa chìa khóa trả em!”
Anh yên lặng nhìn tôi: “Chúc Thảo Nhĩ.”
“Gì?”
“Em bị lộ hàng rồi.”