Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ

Chương 12



Mặt trời chói chang chiếu trên cao, bầu trời quang đãng.

Trường trung học Trường Phong hôm nay vì có hai vị học sinh siêu siêu cấp đẹp trai chuyển đến mà càng thêm phần náo nhiệt.

“Hoàng học trưởng, bạn có thể cho mình xin chữ ký được không?”

“Kỳ học trưởng, bạn có thể chụp ảnh cùng mình không?”

“Hoàng học trưởng, bạn vô câu lạc bộ kiếm đạo của tụi mình nhé?”

“Kỳ học trưởng, bạn gia nhập câu lạc bộ quần vợt của bọn mình nha?”

Đang bị vây giữa một đám người, cả nam lẫn nữ đều có vẻ hơi hơi bị điên cuồng quá độ, chính là hai vị Đại Thiên Vương ở Lang thần giới đã hóa thân thành người – Lãng Hoàng và Lãng Kỳ.

Hai huynh đệ chỉ cần khẽ mỉm cười đứng một chỗ là in như rằng phong thần tuyển lãng, tuấn mỹ tuyệt luân, phong thái khinh bạc đất trời cứ thế cuồn cuộn tung bay, hại một rừng “fans” người người lòng say thần mê, la hét chói lói.

“Ngu ngốc.”

Đứng ở cửa sổ phòng hiệu trưởng trên lầu hai, Lê Diệu Phong quan sát cảnh tượng điên cuồng bên dưới, phì ra một tiếng cười nhạt khinh thường.

Một lũ ngu ngốc bị lừa mà không biết, các ngươi cho rằng hai huynh đệ bọn họ là thiên vương siêu sao chắc? Để các ngươi hay hai tên ấy chẳng qua chỉ là đồ sắc lang, chăm chăm dòm mông hiệu trưởng của các ngươi mà nhễu nước miếng, rồi xem các ngươi còn súng bái bọn họ đến thế không?! Hừ

“Diệu Phong, anh có nghe em nói gì không vậy?”

Một giọng nữ ngọt ngào từ phía sau truyền đến, cắt ngang màn tự trào của Lê Diệu Phong.

“A? Ờ, xin lỗi, Lan Cầm, phiền em nói lại lần nữa được không?”

“Diệu Phong, anh thật là, phía dưới có gì hay mà anh nhìn ngẩn người ra vậy?” Diệp Lan Cầm e lệ hỏi.

“Không có gì, xem hai tên sắc lang ngu ngốc làm trò khỉ thôi.” Lê Diệu Phong đùa đùa nói.

“Vừa sói vừa khỉ sao, hi, trường Trường Phong có vườn bách thú từ hồi nào vậy? Để em xem ai có bản lĩnh lớn đến mức khiến cho Lê đại hiệu trưởng sét đánh không màng của chúng ta quan tâm thế?”

Diệp Lan Cầm nhìn vị hôn phu của mình có vẻ hờn giận, lập tức thông minh chuyển đề tài.

“Em vừa hỏi anh lễ cưới của chúng ta nên tổ chức lúc nào, ông nội và bố mẹ em bắt đầu giục rồi.”

“Lễ cưới?” Lê Diệu Phong bất giác nhíu mày.

“Đúng vậy, chúng ta đã đính hôn hơn một năm rồi, cũng đã đến lúc tổ chức hôn lễ. Ông nội anh cũng nói muốn… muốn…” Diệp Lan Cầm đột nhiên mặt ửng hồng.

“Muốn gì?” Lê Diệu Phong bình thản hỏi.

“… Muốn được sớm bế chắt nội…” Diệp Lan Cầm nói xong lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt bẽn lẽn cúi xuống.

Lê Diệu Phong nghe xong lập tức sửng sốt, thật lâu không nói được câu nào.

“Diệu Phong…” Diệp Lan Cầm thấy vị hôn phu do dự không trả lời, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Ông nội đã chọn ngày lành rồi, ngay tháng sau.”

“Tháng sau?” Lê Diệu Phong bất giác quay ra hướng cửa sổ mà nhìn.

Thấy vị hôn phu yêu quý không hề tỏ chút mừng rỡ, Lan Cầm trong lòng đau xót, đột nhiên nghen ngào nhào vào lòng hắn.

“Diệu Phong! Anh đồng ý đi, em đợi lâu lắm rồi…”

“Lan Cầm…”

Thở dài một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, Lê Diệu Phong không khỏi áy náy ôm lấy lưng cô.

Ngay lúc hai người đang âu yếm ôm ấp thì…

Choang Choang Xoảng Xoảng

Ngay chỗ hai người đứng, thủy tinh trên cửa sổ đột nhiên vỡ tung ra, phát ra tiếng động chói tai!

“A a…” Diệp Lan Cầm sợ hãi thét ầm lên.

“Cẩn thận!”  Lê Diệu Phong vội ôm choàng lấy cô, che chắn giùm những mảnh thủy tinh đang phóng tới.

Nhưng tựa như có một màn bảo vệ vô hình, những mảnh thủy tinh vỡ vụn vừa sém đụng đến người Lê Diệu Phong đã vụt bắn ra chỗ khác, không một mảnh vỡ nào chạm được vào hắn.

Diệp Lan Cầm thấy cảnh tượng kỳ quái này không khỏi sợ hãi mà trợn mắt há mồm.

“Diệu Phong… Anh… anh không sao chứ?”

“Anh…”

“Có Bản vương đây thì Phong của chúng ta làm sao có chuyện gì được?”

Đáng ghét! Thì ra là bọn họ!

Lê Diệu Phong bắt đầu nổi giận, xoay người nhìn hai người oán hận trừng mắt:

“Vừa xong có phải hai ngươi giở trò quỷ không?”

“Đúng thì sao? Không đúng thì sao?” Lãng Hoàng mắt lóe ra tia lạnh lùng, ngữ khí lạnh lẽo đáp.

“Đúng vậy, Phong, nếu là chúng ta làm, ngươi định làm gì nào? Báo cảnh sát chắc? Hừ!”

Lãng Kỳ châm biếm mà cười nhạt.

“Các ngươi… các ngươi…” Lê Diệu Phong tức đến nỗi nói không nên lời.

“Diệu Phong, bọn họ là ai vậy?” Diệp Lan Cầm thấy ba người vẻ mặt đối đầu gay gắt không khỏi sợ hãi mà kéo kéo ống tay áo vị hôn phu.

“Phong, nói cho nữ nhân này chúng ta là ai đi.”

“Đúng vậy, nói thật rõ ràng vào.”

Lãng Hoàng cùng Lãng Kỳ cà lơ phất phơ nhe nhởn bước lại, một tả một hữu khoác tay lên vai Lê Diệu Phong, ghé vào lỗ tai hắn mà nỉ non thì thầm, ngón tay thân mật ma sát da thịt dưới áo sơ mi.

Như có dòng điện chạy qua thần kinh, Lê Diệu Phong vừa bị hai huynh đệ nhẹ nhàng chạm một cái đã không nhịn được toàn thân mềm nhũn.

Có điều hắn trời sinh cao ngạo, ghét nhất là bị người khác làm chủ tâm tình, quyết không để hai tên sắc lang phát giác ra ảnh hưởng của họ đến mình.

Gương mặt tuấn tú thản nhiên không để lộ một tia dao động, Lê Diệu Phong bình thản nói.

“Hai người này là khách quý của ông nội, hiện đang ở nhà anh, có vậy thôi.”

“Ồ, thì ra là vậy. Xin chào hai người, tôi là Diệp Lan Cầm, là hôn thê của Lê Diệu Phong, hai người ở Lê gia chúng ta đã quen chưa? Diệu Phong công việc cũng bận rộn, hai người nếu cần giúp đỡ gì, có thể gọi điện cho tôi.”

Diệp Lan Cầm mỉm cười ôn nhu với hai huynh đệ bộ dạng tuấn mỹ lóa mắt này.

Lãng Kỳ nhìn thấy người trong lòng trưng ra biểu tình lãnh đạm kiểu “bọn này chả can hệ gì đến ta” đã thấy bực mình, lại được nữ nhân ngu ngốc này bày ra vẻ đương nhiên ta đây là nữ chủ nhân Lê gia thì càng nổi trận lôi đình.

Lãng Hoàng dù sao cũng là ca ca, tâm tư thâm trầm hơn nhiều, thấy vậy cũng chưa tức giận, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng cười, kéo bàn tay nắm chặt của đệ đệ, tiến lại gần Lan Cầm.

“Kỳ, ngươi có cảm thấy vị tỷ tỷ này là một mỹ nữ đẹp nhất, có khí chất nhất từ khi chúng ta tới nơi này không?”

Kỳ từ nhỏ vẫn tuyệt đối tin phục vị ca ca song sinh túc trí đa mưu của mình, vừa nghe hắn nói vậy lập tức hiểu ý, cười trộm nghĩ sắp có trò hay để coi.

“Đúng a, ca ca nói thật đúng, ta vừa nhìn thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp như thiên tiên này con mắt đã muốn chói lóa nha.”

Được hai vị huynh đệ tuấn mỹ phi phàm dùng ánh mắt kim trầm sâu thẳm ngắm nghía chăm chú, Diệp Lan Cầm nhất thời đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

“Đâu có… hai người… hai người quá khen…”

Lê Diệu Phong thấy hai tên sắc lang với tỏ vẻ nhũn nhẹo với vị hôn thê của mình, trong bụng đã rối tung lên, tựa như có cái gì đó đổ xuống, khó chịu đến nôn nao.

“Lan Cầm, em không phải muốn đến nhà anh ăn cơm chiều sao? Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”

“A?”

“Đi thôi.” Lê Diệu Phong đẩy hai huynh đệ ra, không buồn phân trần, cứ thế kéo vị hôn thê đi thẳng ra cửa.

Lãng Hoàng cùng Lãng Kỳ thoáng nhìn nhau, trên môi lộ ra một nụ cười kỳ lạ.

“Diệp tỷ tỷ, không ngại cùng chúng ta đi xe về chứ?”

Diệp Lan Cầm bị kéo ra ngoài quay đầu nhìn lại thấy hai anh em ánh mắt đáng thương cực kì trông đợi nhìn nàng, không khỏi mềm lòng.

“Đương nhiên, không ngại, chúng ta vốn đi cùng đường mà.”

“Diệp tỷ tỷ, tỷ thật tốt, chúng ta càng lúc càng thích tỷ, chúng ta ra xe chờ tỷ tỷ trước nha.”

Hai huynh đệ vẫy vẫy tay, nháy mắt chạy đi mất.

Hai tên hoang *** vô sỉ háo sắc điên cuồng! Lê Diệu Phong sắc mặt tái xanh thầm mắng.

“Diệu Phong, anh làm sao vậy? Sắc mặt hình như không tốt lắm.” Diệp Lan Cầm lo lắng nhìn hôn phu của mình.

“Em tránh xa hai tên đó ra một chút.”

“A? Vì sao?” Diệp Lan Cầm kinh ngạc hỏi: “Bọn họ không tốt chỗ nào sao?”

“Em nghe theo là được, đừng hỏi nhiều.”

Thấy được vị hôn phu vẻ mặt hiếm khi biến sắc lại nổi giận thế này, Diệp Lan Cầm bị dọa đến đỏ viền mắt.

“Em không hỏi là được, Diệu Phong anh đừng giận.”

Lê Diệu Phong thấy vẻ mặt ủy khuất của cô, lại không khỏi thầm thở dài trong lòng.

“Xin lỗi, Lan Cầm, anh không nên nổi giận với em.”

“Diệu Phong, anh biết không? Từ sau khi trở về, lời anh thường nói nhất với em, là… xin lỗi.”

Lê Diệu Phong nghe mà nhất thời sửng sốt, chỉ có thể im lặng không trả lời.

Trên xe về nhà, hai huynh đệ cùng Lê Diệu Phong, Diệp Lan Cầm mặt đối mặt ngồi trên ghế sô pha rộng rãi của chiếc xe Rolls- Royce.

Hoàng, Kỳ không một lần nhìn qua Lê Diệu Phong, chỉ đối với Diệp đại mỹ nhân ra sức đùa giỡn và kể chuyện cười, khiến Diệp Lan Cầm dù vẫn nhớ hôn phu của mình dặn cách xa bọn họ ra một chút cũng không nhịn được bị chọc đến cười khanh khách không ngừng.

Lê Diệu Phong suốt đường về mặt lạnh như băng nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết tâm không thèm để ý ba người đó đùa giỡn.

Không được cáu không được cáu không được cáu không được cáu không được cáu không được cáu…

“Dừng xe cho ta!”

Lê Diệu Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, hại tài xế Phương Tự Bàn giật bắn mình, vội vã khẩn cấp tấp xe vào lề đường.

“Lan Cầm, em lên ghế trước ngồi đi.”

“A? Diệu Phong, vì sao…”

“Nhanh lên!”

Diệp Lan Cầm bị vị hôn phu phát hỏa dọa cho chết khiếp căn bản không dám phản kháng, không có cách nào khác là bĩu môi ngoan ngoãn nghe theo.

Hoàng, Kỳ thấy chuyện này xảy ra dường như không có chút nào bất ngờ, chỉ khẽ mỉm cười như trước, bộ dạng cà lơ phất phơ.

Ấn chốt hạ, Lê Diệu Phong cho tấm thủy tinh màu đen chặn giữa hai ghế trước sau chậm rãi chạy lên, chặn đứng ánh mắt ủy khuất thắc mắc của vị hôn thê.

“Ối! Mưu sát chồng a!”

Lãng Kỳ rõ ràng rất là nhanh tay, vừa cười vừa la vừa một tay chụp lấy mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp của người trong lòng…

“Vương bát đản! Buông ra!”

Phong học võ thuật từ nhỏ, không ngờ tới ngày mình sẽ bị thất “cước” thế này, không khỏi buồn bực mắng ầm lên.

“Ca, ngươi xem Vương phi của chúng ta ghen lên quả thực là mê người chết đi mà.”

Lãng Kỳ nắm riết lấy cái chân giãy giụa của tâm can bảo bối, hăm hở tuột giầy tất của hắn, rồi khiêu khích khẽ cắn cắn ngón chân khả ái.

“A!” Bị thiếu niên này làm động tác quá sức thân mật đó, Lê Diệu Phong lại càng hoảng sợ, thân thể khẽ run lên.

“Vương Phi của chúng ta đúng thật là rất mê người mà…”

Ca ca Lãng Hoàng tranh thủ lúc người trong lòng không để ý, bắt trước làm theo nắm chân còn lại của hắn, cởi luôn giầy tất.

“Nhất là hai chân của tiểu bảo bối này, quả thực là đẹp đến khiến ta nhịn không được…”

Lãng Hoàng xốc lên trường bào của hắn, lấy ra đại nhục bổng từ lâu đã vận sức chờ phát động, dán sát vào lòng bàn chân mềm mại của người trong lòng.

“…mà cương lên rồi.”

Lãng Kỳ vừa nhìn thấy hành động của ca ca lập tức phục sát đất.

“Oa ca ca quả là biết hưởng thụ, ta chưa từng nghĩ ra chiêu này a, ta cũng muốn ta cũng muốn”

Thấy Lãng Kỳ cũng lấy ra cái thứ hạ lưu đó, Lê Diệu Phong chợt nhớ ra vị hôn thê đang ngồi ngay ghế trước, nhịn không được mà vừa xấu hổ lại vừa thẹn, cuống cuồng đến phát điên.

“Hai tên vương bát đản hạ lưu các ngươi! Nếu như các ngươi dám làm chuyện nhận không ra người đó ở đây, ta sẽ giết các ngươi!”

“Chuyện nhận không ra người? Không có a, Lang thần chúng ta từ xưa đên nay làm chuyện gì cũng rất quang minh chính đại, không tin ngươi gọi Diệp tỷ tỷ cùng xem a.”

Lãng Kỳ giả vờ vô tội chớp chớp mắt mấy cái, tay ngo ngoe dền dứ trên cái chốt điều khiển tấm kính ngăn.

“A..! Không được phép mở!” Lê Diệu Phong cả kinh kêu to!

“Hi, biết ngay là Vương phi của chúng ta xấu hổ mà. Đến đây đi, bảo bối, dùng chân của ngươi làm chúng ta thích đến bắn tinh đi, ta muốn mang dịch thể bắn đầy ngón chân xinh đẹp của ngươi…” Lãng Kỳ nâng bàn chân người trong lòng lên miệng, sỗ sàng thè lưỡi liếm liếm ngón cái mê người của hắn.

“Hanh a… A.. hạ hưu hỗn đản… các ngươi đừng có mơ tưởng… Ngô.. Đừng mà… đừng liếm nữa…” hai chân mẫn cảm của Lê Diệu Phong rơi vào bên tay, bên miệng hai huynh đệ, bị *** đãng đùa giỡn, khiến hắn toàn thân khô nóng, nhịn không được khó chịu lắc đầu rên rỉ.

Lãng Hoàng lộ ra một nụ cười vừa sủng nịch vừa đê tiện: “Bảo bối đáng yêu của ta, nếu như không muốn người khác nhìn thấy, thì mau để chúng ta hưởng thụ hưởng thụ công phu lòng bàn chân của ngươi a…”

Tiếng thở dốc *** dật ngập tràn không gian ghế sau.

Đại nhục bổng của hai vị thần háo sắc dưới “công phu lòng bàn chân” của tiểu Vương phi âu yếm mê người của bọn họ, không ngừng hân hoan trào “nước mắt”…

“Hanh… cáp a…thích chết mất…bảo bối của ta… ngươi là giỏi nhất…”

Lãng Kỳ đem đại nhục bổng phát hỏa của mình để trong lòng bàn chân của người trong lòng, không ngừng xoa bóp ma sát, phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái…

“Đúng… quá tuyệt vời…” Lãng Hoàng cũng vui sướng rên rỉ dưới chân Phong.

“Bảo bối… ngươi cũng không nhịn được phải không? Đến đây… lấy nhục bổng ra nào, ta cũng giúp ngươi sung sướng…”

“Không… không…”

Bàn chân mẫn cảm của Lê Diệu Phong bị hai cây đại nhục bổng vừa to vừa nóng chà xát đến toàn thân như bốc lửa, nhất là hạ thể đã nóng rực đến sắp nổ tung rồi, nhưng cố kỵ vị hôn thê của mình đang ngồi ngay ghế trước, hắn chết cũng không chịu nghe lời.

“Thực sự không muốn?” Lãng Kỳ đùa ác thò chân dụi dụi ngay giữa “đỉnh lều be bé” giữa hai chân Phong.

“Y a a a… không được a…”   Lê Diệu Phong bị dụi nhẹ chút xíu đã không biết là thống khổ hay sảng khoái mà la ầm lên.

“Tiểu phiến tử, ta thấy ngươi đã cương đến sắp nứt tung ra rồi…”  Lãng Hoàng cũng cười cười xấu xa vươn một chân chà chà trên đũng quần của Lê Diệu Phong.

“A… trời ạ… Không muốn không muốn…”

Nhục bổng của Lê Diệu Phong cùng với hai nhục cầu bị hai huynh đệ đùa cợt một cách *** đãng hạ lưu càng lúc càng trướng cương đến thiếu chút nữa phá bung quần.

“Nhanh lên, cho ngươi cơ hội cuối cùng để tự móc ra đây, nếu không bọn ta để kệ ngươi bắn trong quần.”

“Đúng vậy, để Phong ướt hết quần mà đi ra ngoài.”

Nghe bọn họ uy hiếp, Lê Diệu Phong biết hai huynh đệ hạ lưu này không có gì là không dám làm, không còn lựa chọn nào khác là oán hận cắn răng, kéo khóa quần xuống.

“Lúc này mới ngoan nha, xem ra tiểu bảo bối của chúng ta rất là tha thiết được ra gặp chúng ta…”

Lãng Hoàng khiêu khích dùng ngón chân ma sát lỗ nhỏ của khí quan mỹ lệ, “…sung sướng đến đến chảy nước mắt rồi a…”

“Đúng vậy, tiểu bảo bối thực sự vui vẻ quá a, gớm khóc ướt rượt cả hai quả trứng ngố dưới này rồi này…”

Kỳ càng táo tợn hơn, dùng ngón chân đùa bỡn hai nhục cầu nho nhỏ căng đầy tinh trùng.

“Hanh a… cáp a… không… không…”

Khoái cảm dào dạt xông đến, Lê Diệu Phong vừa nói không, nhưng không kìm được nắm chặt hai mắt cá chân cường tráng của hai người, giãy giụa mông mà kề sát tới.

“Thích không?? Bảo bối…” Hai huynh đệ thấy người trong lòng dáng dấp rối loạn, cười càng thêm gian.

“Ô… ta… ta…”

“Nói ra..  nói lớn tiếng ra…”

“Ta.. rất thích… rất thích….”  Viền mắt rưng rưng, Lê Diệu Phong chật vật lắc đầu khóc lóc.

“A… ta cũng rất thích… bảo bối bảo bối…”

Âu yếm, chà xát, xoa bóp.

Ba người thay nhau dùng chân vỗ về đối phương, *** loạn lớn tiếng rên rỉ.

Nhìn Vương phi của mình khẽ nhếch môi, nức nở rơi lệ, dáng dấp dục hỏa đốt người khiến cho hai vị Lang thần vĩ đại si mê đến thần hồn điên đảo.

“Ngô… A a… Phong, không được… ta muốn bắn…” Lãng Hoàng phát ra một tiếng gầm khẽ…

“Ta cũng vậy… bảo bối… ta cũng muốn bắn…”

“Y a a a… Bắn cho ta, toàn bộ bắn cho ta…”

Quên bẵng sự tồn tại của vị hôn thê, quên cả tất thảy mọi sự trên đời, hoàn toàn sa vào thiên đường *** lạc, ngay thời khắc hai huynh đệ bắn tinh, Lê Diệu Phong cũng cùng lúc ngâm nga một tiếng rồi tận lực phun trào…

————

Học trưởng: gọi tôn trọng bạn học.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.