Buổi trưa hôm đó, Hoàng Cảnh Du sau khi nhận được cuộc gọi của Từ quản gia, liền lập tức lái xe trở về nhà lớn. Hiện tại, Nhược Lan một thân hư nhuyễn nằm trên giường, gương mặt nàng tìu tụy, trên gò má diễm lệ vẫn còn dấu vết của đau thương. Bác sĩ một bên tiêm thuốc an thần cho nàng, một bên hỏi han quản gia.
“Bác Từ, bác đã gọi cho chủ tịch hay chưa?”
“Tôi có gọi nhưng chủ tịch không nghe máy, có thể là đang họp. Tình trạng hiện tại của phu nhân ra sao thưa bác sĩ?”
“Là kinh hãi quá độ, rốt cuộc thì bà ấy đã gặp phải chuyện gì, cái này bác nên thành thật nói với tôi, biết đâu sẽ giúp ích cho việc điều trị của phu nhân!”
“Việc này…”
Nhìn thấy nét khó xử trên gương mặt Từ quản gia, vị bác sĩ không khỏi nhíu mày, đang định hỏi tiếp thì bên ngoài liền nghe giọng nói của Hoàng Cảnh Du vang lên.
“Mẹ tôi thế nào rồi?”
Vị bác sĩ gật đầu chào hắn một cái rồi đứng dậy thu gom y cụ.
“Là do kinh hãi quá độ, tôi đã tiêm thuốc an thần cho phu nhân, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ thấy thoải mái hơn. Bất quá…cần biết phu nhân vì cái gì mà sợ hãi, sau này không nên để lặp lại nữa, tim của phu nhân vốn đã không khỏe!”
Dứt lời, vị bác sĩ nhanh chóng rời khỏi. Trước khi đi còn cẩn thận dặn dò Từ quản gia vài việc nữa, sau đó liền khuất dạng.
“Kinh hãi quá độ?”
Hoàng Cảnh Du nhíu mày một cái rồi tiến đến giường ngồi xuống nắm lấy bàn tay của Nhược Lan khẽ siết lại. Nhìn gương mặt nàng trong giấc ngủ không yên ổn khiến hắn càng không rõ tư vị gì. Hắn nhìn thấy mẹ mình suy yếu như vậy, không biết có phải vì tin tức hẹn hò cùng Ngụy Châu ảnh hưởng hay không. Hoàng Cảnh Du không biết. Nhưng mà nếu thật sự có chuyện như vậy, thì hắn tạm thời sẽ dẫn Ngụy Châu rời khỏi chốn thị phi này, để y cùng gia đình mình không nhìn thấy nhau, thời gian qua đi, từ từ có lẽ họ cũng sẽ chấp nhận sự thật này.
“Cậu chủ!”
Từ quản gia từ lúc nào đã tiến đến sau lưng hắn trầm trầm giọng. Hoàng Cảnh Du lúc này mới ngẩng đầu lên, hắn đưa tay kéo lại chăn cho Nhược Lan rồi đến bên bàn ngồi xuống.
“Bác Từ, hôm nay ở nhà đã xảy ra việc gì? Tại sao mẹ tôi lại ngất?”
“Việc này…”
Từ quản gia hơi ngập ngừng khiến Hoàng Cảnh Du nhíu mày lại. Y biết là mình không có cách trốn tránh nên đành ăn ngay nói thẳng.
“Cậu chủ, sáng hôm nay bà chủ mang theo tôi cùng một người nữa đến Mễ Túc tìm cậu.”
“Cái gì?”
Hoàng Cảnh Du nhướng mắt khó tin nhìn Từ quản gia. Mẹ hắn đến Mễ Túc, việc này vì sao không nghe Ngụy Châu nói lại? Bọn họ đã nói những gì với nhau, vì sao nàng phải kinh hãi đến ngất đi? Hoàng Cảnh Du hoàn toàn cảm thấy một mảnh mù mịt chiếm đầy đầu óc.
“Ở đó chúng tôi đã nhìn thấy tiện nhân kia…à không phải, là trợ lý của cậu…thật giống…giống…”
Từ quản gia nói đến đây thì ngừng lại, gương mặt y tựa như nhìn thấy quỷ, bỗng dưng tối sầm, tròng mắt đảo quanh một chút, cơ thể co rúm lại, đầu cúi thấp xuống. Hoàng Cảnh Du cũng nhíu mày nhìn y, hai từ tiện nhân là đang nói về Ngụy Châu hay sao? Chủ không cho phép thì làm sao tớ có cơ hội nói? Thì ra trong lòng của mẹ mình sớm đã xem người hắn yêu là tiện nhân. Trong lòng hắn lúc này thập phần khó chịu.
“Giống…đứa trẻ kia…chính là tiểu thiếu gia…Hứa Ngụy Châu!”
Hoàng Cảnh Du nghe đến đây thì chân mày thoáng dãn ra. Việc Hứa Chính Kỳ trông giống Ngụy Châu không phải là việc lạ lùng gì. Ban đầu chính hắn còn tưởng là y còn sống, bất quá sau đó điều tra kỹ lưỡng thân thế của Hứa Chính Kỳ, thì đã xác thực chỉ là người giống người mà thôi. Cho nên, việc Nhược Lan nhìn thấy y liền kinh hãi cũng là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
“Nên mẹ tôi vì vậy mà ngất đi?”
Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Hoàng Cảnh Du, Từ quản gia dường như đoán biết cậu chủ đã nắm rõ thân thế của người kia, như vậy thì không phải ma quỷ gì rồi, y nhất thời lấy lại tinh thần, liền khôi phục trạng thái quản gia tiêu chuẩn mà khàn khàn giọng.
“Khi bà chủ vào bên trong nói chuyện với người đó cũng không cho tôi ở bên cạnh, nên tôi cũng không biết!”
Nghe đến đây, Hoàng Cảnh Du đang ngồi tựa lưng vào ghế sofa, bỗng dưng dựng thẳng thắt lưng, mày nhíu chặt thành hàng nhìn Từ quản gia trước mặt.
“Hai người nói chuyện riêng? Ý bác là sau khi nhìn rõ gương mặt của Chính Kỳ mẹ tôi đã vào bên trong nói chuyện với hắn?”
“Dạ phải, ban đầu bà chủ có vẻ kinh hãi, nhưng sau đó thì bình tĩnh trở lại, và ngồi nói chuyện cùng cậu ấy!”
Hoàng Cảnh Du nghe đến đây liền cảm thấy không đúng. Nếu đã qua cơn sợ hãi thì vì cái gì lại kinh sợ đến độ ngất đi. Hắn bất giác nhíu mày càng lúc càng chặt, đầu hơi ngoảnh lại nhìn Nhược Lan đang nằm trên giường.
“Vậy sau đó thì thế nào?”
“Sau đó…người đó mở cửa và chúng tôi nhìn thấy bà chủ nằm ngất trên sàn nhà, liền vội vã mang phu nhân trở về!”
“Còn Chính Kỳ?”
“Dạ?”
“Còn người đang sống cùng tôi thì sao?”
“Người đó không nói gì, chỉ đứng một bên nhìn mà thôi. Vì khi đó tôi cũng rất sợ, cho nên không dám nán lại thêm giây phút nào nữa!”
Hoàng Cảnh Du lúc này bỗng dưng thấy một nỗi bất an vô hình dâng lên. Vì sao Ngụy Châu từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào với hắn? Cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ rốt cuộc là những gì, đến nỗi khiến mẹ hắn kinh sợ ngất đi?
Hoàng Cảnh Du thất thần ngồi trên ghế phất tay cho Từ quản gia rời khỏi. Lúc này bên trong căn phòng chỉ còn một mình hắn cùng Nhược Lan. Hắn thỉnh thoảng đưa mắt hướng về phía nàng, ánh mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy. Rốt cuộc trong lúc hắn đi vắng đã xảy ra chuyện gì chứ?
Một lúc sau, Hoàng Cảnh Du mở điện thoại nhìn dãy số của Ngụy Châu, rất nhiều lần muốn ấn xuống, nhưng cuối cùng vẫn không làm. Hắn không biết mình đang lo sợ điều gì, nhưng mà bản thân lại không thể khống chế được. Có lẽ, hắn sợ một khi gọi người kia, sẽ cho ra đáp án khiến bản thân ngoài ý muốn. Hắn yêu Ngụy Châu và thương gia đình của mình, chỉ hy vọng giữa bọn họ sẽ không quá làm tổn thương nhau.
Lúc này trên giường, Phùng Nhược Lan nhắm nghiền hai mắt, chân mày nhíu chặt, tay từ lúc nào nắm lấy mép chăn níu lại. Trong mộng cảnh, nàng nhìn thấy mình đang đi lạc giữa một con hẻm. Dường như trời đã về khuya, xung quanh không một bóng người. Gió lạnh cùng tiếng cú đêm không ngừng vang lên khiến nàng cảm thấy thập phần sợ hãi.
Nhược Lan không biết nên đi về hướng nào, cả trước mặt và sau lưng đều là những luồng sáng yếu ớt nhập nhằng. Bất giác, nàng nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ bước đi. Người đó tóc đen dài chấm ngang hông, trên người mặc một bộ váy bằng tơ tằm màu trắng. Nhược Lan mừng rỡ liền chạy theo.
“Cho tôi hỏi, đây là đâu, cô gì ơi!”
Nhưng người phía trước mặt dường như không nghe thấy mà vẫn tiếp tục bước đi. Nhược Lan hốt hoảng đuổi theo, khi cánh tay nàng chạm vào bờ vai kia thì người đó bỗng nhiên quay đầu lại.
“A!!!!!!!!!”
Nhược Lan kinh hãi hét lên một tiếng kinh hoàng rồi ngã ngửa xuống đất. Trước mắt nàng chính là gương mặt trắng bệch cùng đôi mắt trắng dã không huyết sắc của người kia. Đó chính là Lan Lăng, phải rồi, nàng ta với vẻ mặt quen thuộc như mười năm trước, chỉ có điều gương mặt đó bây giờ giống như tử thi đang thối rửa. Tròng mắt sắp lồi ra ngoài, nơi hốc mắt còn có máu tươi nhày nhụa chảy xuống.
“Bà chủ, tôi chết thật thê thảm. Trả mạng lại cho tôi, bà chủ…”
Kèm theo đó chính là nàng ta đang tiến về phía Nhược Lan, không phải bước đi vì rõ ràng chân không hề chạm đất. Nhược Lan kinh hãi, mắt trợn tròn, nước mắt giàn dụa trên mặt. Nàng lê thân mình bò trên mặt đất muốn tránh khỏi con quỷ kia.
“Tha cho tôi, Lan Lăng tha cho tôi…Tôi không có giết cô, tha cho tôi!”
Bỗng dưng, Nhược Lan nhìn thấy một đôi giày tây xuất hiện trước mặt. Người này đạp trên mặt đất nên nàng có thể khẳng định đó không phải là ma. Nhược Lan lập tức ôm lấy chân người đó run run giọng cầu cứu.
“Cứu tôi với, có quỷ, cứu tôi với!”
“Nhưng tôi cũng không phải là người, bà chủ!”
Giọng nói như oan hồn tử khí từ trên cao phả xuống làm Nhược Lan kinh hãi, thân thể nàng run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn lên. Lập tức gương mặt Hứa Ngụy Châu đang trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, trên khóe miệng còn lộ ra chiếc răng nanh đầy máu tươi. Nàng bàng hoàng thét lên một tiếng.
“A!!!!!!!!!!!!!!”
“Mẹ, tỉnh dậy, mẹ!”
Hoàng Cảnh Du đang ngồi trên bàn thì nghe thấy tiếng thét của Nhược Lan, lập tức tiến đến giường nắm lấy tay nàng lay tỉnh. Nhược Lan khó nhọc nâng mí mắt nặng trĩu lên, đôi mắt ngập nước đầy tơ máu đỏ, Hoàng Cảnh Du nhìn thấy rõ nàng đã sợ hãi đến cực hạn.
“Mẹ…”
“Ha…”
Nhược Lan thở hắt ra một cái rồi choàng tỉnh, nàng nhìn kỹ đứa con trai của mình liền bật người dậy kéo lấy cánh tay hắn lay lay.
“Cảnh Du, có quỷ, có quỷ!”
Nàng vừa nói vừa gục đầu vào vai hắn, chỉ để lộ ra đôi mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
“Mẹ, mẹ chỉ nằm mơ thôi. Làm gì có quỷ chứ?”
Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa vỗ vỗ lưng nàng để trấn an. Có lẽ, đây là lần đầu tiên kể từ lúc nhận thức được, hắn mới gần mẹ mình đến như vậy.
“Không phải, mẹ thấy mình đang lạc trong hẻm…”
Nhược Lan vẫn còn run rẩy trong lồng ngực hắn.
“Mẹ, mẹ đang ở nhà, mẹ nhìn xem. Đó chỉ là ác mộng mà thôi!”
Hoàng Cảnh Du vẫn như vậy khàn khàn giọng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
“Cảnh Du, mẹ nhìn thấy đứa trẻ đó…nó…nó…”
Hắn tất nhiên biết mẹ mình đang đề cập đến ai, liền cười nhẹ một cái.
“Mẹ, Ngụy Châu đã chết rồi! Người mẹ nhìn thấy là người yêu của con, Hứa Chính Kỳ!”
Hoàng Cảnh Du khẽ cúi đầu xuống nhìn sâu vào mắt Nhược Lan như muốn khẳng định với nàng thêm lần nữa.
“Đó là Chính Kỳ, không phải Hứa Ngụy Châu!”
Nhược Lan nghe đến đây, bất giác nàng trở nên trầm mặc, miệng đang há hốc cũng từ từ khép lại. Có rất nhiều thứ hỗn loạn trong đầu đang dần dần được thu xếp. Một lúc lâu sau, nàng rời khỏi lồng ngực con trai mà tựa lưng vào đầu giường. Trên bụng còn để một chiếc gối thêu hoa tinh xảo. Nàng thất thần ngồi đó nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra vào hôm nay. Hoàng Cảnh Du cũng không có rời đi, từ đầu đến cuối ngồi một bên chăm chú nhìn nàng. Cho đến khi hắn tưởng rằng nàng cứ như vậy trầm mặc thì bỗng dưng Nhược Lan cất giọng.
“Cảnh Du, lấy cho ta cốc nước!”
Khi nước được đưa đến, Nhược Lan vươn tay nhận lấy, nàng nhìn nhìn nó một lúc, đáy mắt lúc này chỉ là một mảnh thanh tĩnh.
“Xoảng.”
Bất giác, Nhược Lan ném cả cốc nước rơi xuống sàn nhà vỡ tung tóe. Tiếng “xoảng” vang lên trong căn phòng vắng lặng khiến Hoàng Cảnh Du nhíu mày thật chặt, nhưng mà nhìn nét mặt của Nhược Lan, hắn biết nàng đã trấn tĩnh.
“Cảnh Du, bao nhiêu qua ta luôn bị cùng một giấc mơ giày vò. Ta biết, dù là quá khứ có quay trở lại, ta cũng không có cách đối xử tốt hơn với người đàn đó.”
Nhược Lan vừa nói, ánh mắt vừa chìm vào một khoảng không gian nào đó. Ký ức đau thương đang từng chút, từng chút lần lượt trở về tựa như nhát dao khẽ đâm vào tim nàng.
“Không có người đàn bà nào đủ khoan dung để đối xử tốt với người đã cướp chồng mình…mặc dù xét cho cùng nàng ta cũng chỉ là nạn nhân, nhưng mà mẹ không thể làm trái với trái tim của mình, con hiểu hay không?”
Phải, Nhược Lan yêu Hoàng Thiếu Hoa, cả đời cũng chỉ yêu một mình hắn. Nhưng mà sau khi nàng mang thai Hoàng Cảnh Du, hắn dường như thay đổi hoàn toàn, không còn quan tâm nàng như xưa, thậm chí còn hững hờ lạnh nhạt. Ngay cả máu mủ ruột thịt của hắn là Hoàng Cảnh Du vẫn bị ghẻ lạnh.
Nhưng mà, Hoàng Thiếu Hoa cho dù có đi ra ngoài phong nguyệt nàng cũng sẽ không quản, chỉ có việc hắn cùng người đàn bà khác ngang nhiên trước mặt nàng sinh ra một đứa con, việc này tựa như nhát dao cắt đứt toàn bộ thiện lương trong tâm nàng. Nhược Lan đã hận không thể giày xéo ba người bọn họ, hận không thể tự tay mình đâm chết Hoàng Thiếu Hoa. Ngược lại, còn thay hắn đến thu xếp cuộc sống cho tình nhân và con trai của hắn. Việc này bảo nàng làm sao có thể khoan dung cho được? Hắn vì sao có thể vứt bỏ tình nghĩa phu thê, vứt bỏ những năm tháng thanh mai trúc mã ngọt ngào mà tàn nhẫn với nàng như vậy? Đó không phải là người mà nàng từng yêu, không phải là người đàn ông mà năm xưa nàng nguyện lòng vượt qua sự phản đối của gia đình kết hôn cùng hắn. Nàng sinh ra là tiểu thư đài các, trâm anh thế kiệt. Còn khi đó, Hoàng Thiếu Hoa chỉ là con trai của vợ lẽ gia chủ họ Hoàng. Hắn hoàn toàn không xứng với nàng.
Nhược Lan nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, có những thứ nàng chưa từng dám đối mặt, nhưng mà hôm nay sau cuộc gặp gỡ với Hứa Ngụy Châu, dường như đã làm nàng trở nên sáng tỏ không ít.
“Nhưng mà dù có căm ghét người đàn đó…thì bất quá nếu thời gian quay ngược lại, đêm đó ta nhất định sẽ cho người đi tìm nàng ta. Cũng không để nàng chết bất minh bất bạch như vậy. Chỉ là khi đó…ta còn quá trẻ, độ tuổi dễ để người ta vướng phải sai lầm!”
Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng thừa nhận cái chết của Lan Lăng mình đã có làm sai. Hoàng Cảnh Du nhìn thấy tia hối hận không kiềm nén được trong mắt mẹ mình thì cũng chỉ thở dài một cái, tay vươn ra vỗ nhẹ trên mu bàn tay nàng an ủi. Nhược Lan nhìn cốc nước vỡ tan trên sàn nhà mà không khỏi một trận suy tư.
“Cốc nước đã đổ đi, dù cố gắng vẫn không thể thu hồi được. Nhưng mà…bất quá đó chỉ là sự vô tâm của ta, cũng không phải do ta mà người đàn bà đó mới chết.”
“Mẹ…đã qua nhiều năm rồi, mẹ cũng không nhất thiết phải ám ảnh như vậy!”
“Nhưng mà…”
Nhược Lan nói đến đây bỗng dưng dừng lại.
“Đứa trẻ đó, mười năm trước người ta tìm thấy xác của nó ở dọc bờ biển. Trên người nó khi đó đã bị nước phân hủy, hoàn toàn không nhìn rõ được gương mặt. Nhưng mà trên người nó lại có ID của Hứa Ngụy Châu, vì vậy người ta liền khẳng định nó chính là đứa trẻ đó.”
Hoàng Cảnh Du nghe đến đây bất giác mày nhíu lại thành hàng, hắn không biết ý tứ của mẹ mình là gì, nhưng mà rõ ràng hắn thấy có điều gì đó mà bản thân mình không muốn nghe sắp sửa xảy đến.
“Hôm nay ta đến Mễ Túc chính là muốn gặp tiểu tình nhân kia của con. Muốn nói cho hắn biết nhà họ Hoàng mãi mãi cũng không chào đón hắn. Đàn ông cùng đàn ông có thể đi đến đâu?”
“Mẹ…”
“Nghe ta nói hết. Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của người mà con gọi là Chính Kỳ…ta đã thực hốt hoảng. Ngoại trừ gương mặt có chút đồng dạng thì điều làm ta sợ hãi nhất chính là đôi mắt của nó. Con có biết, mười năm trước, cái đêm mà nó đến cầu xin ta cứu mạng người bà kia, ánh mắt đó ta nhớ mãi không bao giờ quên. Sự thù hận cùng tăm tối, tựa như muốn mang ta xuống địa ngục…vậy mà bây giờ ta lại nhìn thấy ở tình nhân của con. Con nói xem, ta nên làm thế nào?”
“Mẹ, đó là Hứa Chính Kỳ. Quả thật, cậu ấy nhìn có nét rất giống Ngụy Châu, nhưng mà không phải. Con đã điều tra rất kỹ về người đó rồi. Mẹ có thể yên tâm!”
Nhược Lan bất giác nắm ngược lại tay Hoàng Cảnh Du, nhìn sâu vào mắt hắn hỏi một câu khiến hắn thất thần.
“Con trai, nhưng nếu như người ta ngay từ đầu đã cố tình che giấu thân phận của mình để tiếp cận con thì phải làm sao?”
Hoàng Cảnh Du nhíu mày tránh né ánh nhìn của nàng.
“Điều này…”
“Ban đầu ta cũng nghĩ như con, nên sau đó tiến vào bên trong để nói chuyện cùng nó. Nhưng mà con biết câu đầu tiên nó đã nói gì không?”
Hoàng Cảnh Du bất giác thấy tim mình vang lên từng hồi đập mãnh liệt. Điều hắn không muốn nghe thấy nhất dường như đã thực sự xảy đến.
“Tôi là Hứa Ngụy Châu. Nó đã khẳng định một câu như vậy với ta.”
Hoàng Cảnh Du nhất thời há hốc mồm thở dốc một hơi. Hắn khẽ cúi người, bàn tay lúc này cũng không biết bấu víu vào đâu, chỉ cảm thấy một mảnh dư thừa. Bất giác, hắn vô thức nắm lấy thanh chắn giường siết chặt, như muốn che đậy cánh tay đang run run của mình.
“Sau đó nó còn dùng dao giả ma giả quỷ để hù dọa ta, còn kêu ta đi chết đi, trả mạng lại cho mẹ nó. Khi đó, ta vì quá kinh hách cho nên nhất thời không thể tỉnh táo, bị sự sợ hãi liên tục cuốn vào khiến bản thân ngã ra đất mà ngất đi.”
“Không thể, không thể nào…KHÔNG THỂ NÀO!”
Hoàng Cảnh Du lúc này đã đứng bật dậy, rời khỏi giường còn quay đầu lại ngón tay hơi chỉ chỉ về phía Nhược Lan. Nàng nhìn thấy trên mặt con trai mình chính là vẻ hốt hoảng cùng tổn thương vô hạn. Dường như có cái gì đó đang nứt ra, đôi mắt hắn khi này đã tràn ngập yếu đuối cùng tổn tương. Tơ máu đỏ và hơi nước đã bám trụ nơi đáy mắt. Nhược Lan nhìn thấy mà một mảng thương tâm.
“Con trai ta đã thực sự yêu đứa trẻ đó rồi hay sao?”
Bất giác Hoàng Cảnh Du nhếch môi cười một cái, tiến đến nắm lấy vai Nhược Lan nhìn sâu vào mắt nàng hỏi một câu.
“Mẹ, có phải mẹ đang lừa tôi không? Mẹ muốn tôi rời bỏ cậu ấy cho nên mới lừa tôi có phải hay không?”
Nhược Lan nhìn vẻ mặt đầy đau thương của con trai mình mà không tránh khỏi xót xa. Nàng vươn đôi tay áp lên gò má hắn khẽ vuốt ve. Có lẽ đã lâu lắm rồi nàng mới thân cận cùng hắn như vậy. Năm xưa, vì mãi chìm đắm trong thù hận Hoàng Thiếu Hoa, mà nàng đã vô thức đánh mất đi sự quan tâm đối với đứa con trai nhỏ này của mình. Hắn chắc hẳn đã trải qua những năm tháng thiếu thốn tình thương của cả cha và mẹ. Quả nhiên là một đứa trẻ đáng thương!
“Cảnh Du, có những thứ con sợ hãi phải đối diện nên đành cố gắng tìm một lý do để có thể trốn tránh hiện thực. Nhưng mà trong tim con, ta nghĩ đã có câu trả lời rồi!”
Hoàng Cảnh Du bất giác gầm lên, trừng đôi mắt đỏ đầy oán khí nhìn nàng.
“Mẹ nói cái gì, ai có câu trả lời, mẹ nói cái gì hả?”
Nhược Lan vẫn như cũ không rời tay khỏi gương mặt hắn.
“Con ở đây trừng mắt với ta thì có lợi ích gì. Sao không trở về mà nghiêm túc suy nghĩ lại lần nữa, từ đầu đến cuối hai người quen nhau ra sao?”
“Mẹ đừng nói nữa. ĐỪNG NÓI NỮA!”
Dứt lời, Hoàng Cảnh Du bất giác hất tay nàng ra mà đứng thẳng dậy. Nhược Lan khom người đến nắm lấy cánh tay hắn níu lại.
“Con trai, nếu thực sự đó là đứa trẻ kia…thì con biết mình nên làm gì phải không? Nó dù không được họ Hoàng thừa nhận…nhưng lại là em trai của con. Trong dòng máu của con cũng có một phần giống nó. Nó vì thù hận không ngại nghịch luân cùng con phạm tội, nhưng mà…ta là mẹ của con, không thể trơ mắt nhìn con đi vào tử lộ mà không làm gì.”
Nhược Lan càng nói giọng càng run. Dường như nàng đang cố gắng kiềm xuống sự nghẹn ngào nơi cổ họng mình. Nước mắt từ lúc nào đã chảy thành dòng xuống gò má.
“Loạn luân sẽ là nỗi đau dày vò đến hết cuộc đời con. Cảnh Du…xin con hãy tỉnh táo lại! Mẹ chưa từng cầu xin con điều gì, nhưng mà hãy dừng lại đi. Loạn luân…là nghiệp chướng, nhất định sẽ bị báo ứng!”
“MẸ…”
Hoàng Cảnh Du rống lên một tiếng, dứt khỏi tay nàng, rồi bỗng dưng lảo đảo rời khỏi nhà lớn. Hắn vừa đi vừa dùng đôi bàn tay gạt đi nước mắt đang nhòe nhoẹt rơi xuống trên gương mặt mình. Ngoài kia trời bắt đầu mây đen vần vũ, mùa đông năm nay dường như mưa đến càng nhiều.
“Chính Kỳ…xin em…xin em đừng gạt tôi. Tôi chỉ có mình em, nếu ngay cả em cũng lừa gạt tôi thì những ngày tháng sau này tôi biết phải sống ra sao? Còn có thể tin vào bất kỳ ai nữa! Chính Kỳ…xin em…”
———————-
HẾT CHƯƠNG 29