Dịch: Phong Thanh
Biên: Cún Con
***
Cơ thể hắn rã rời, tinh thần càng mệt mỏi hơn. Kế Duyên không nghĩ nhiều nữa, quyết định trở về phòng đi ngủ.
Lúc nãy đã hơn nửa đêm mà hắn vẫn chưa ngủ, còn phải chịu kinh hãi quá mức. Hắn bèn leo lên giường, chợp mắt một lúc liền ngủ say.
Giấc ngủ này rất ngon, Kế Duyên ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.
“Ôi…”
Kế Duyên ngáp một cái rồi vặn eo bẻ cổ. Từ trên giường, hắn nhìn về phía cửa sổ, mặc dù cách một lớp giấy cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng trưng. Hắn nhanh chóng thay quần áo, vận động cơ thể một chút rồi mở cửa phòng,
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên thân thể khiến Kế Duyên cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Tinh thần đã phục hồi, trên cơ thể hắn cũng không có chỗ nào đau nhức hay ngứa ngáy. Xem ra tối hôm qua không lưu lại di chứng gì. Kế Duyên dự định lát nữa sẽ thử lại một lần xem năng lực đặc thù có chịu ảnh hưởng gì không.
Cây táo lớn trong sân, cành lá đung đưa, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống mặt đất loang lổ, cảm giác u ám của Cư An Tiểu Các đã biến mất hoàn toàn.
Linh hồn của hắn chỉ là một thanh niên ở thế kỷ hai mươi mốt, mới ngủ dậy phải làm gì? Đương nhiên phải đánh răng rửa mặt!
Trước đó, mỗi ngày khách điếm Vân Lai sẽ cử người giúp việc đưa nước sạch và cành liễu* mới cho hắn, còn lúc này Kế Duyên phải tự mình ra tay rồi.
Hắn nhìn giếng nước bên trong nội viện, nhớ lại hình bóng của thứ quỷ kia vào tối hôm qua, ngay lập tức trong đầu Kế Duyên đã từ bỏ ý định múc nước bên trong giếng.
‘Sau này chắc phải dùng nước bên ngoài rồi…”
Kế Duyên cảm thấy, cho dù hắn không phải người có bệnh thích sạch sẽ, đổi lại bất kỳ bằng hữu kiếp trước nào của mình đến đây cũng sẽ không sử dụng cái giếng này.
Từ ngoài đi vào trong sân, Kế Duyên cầm lấy tấm ván gỗ đậy lên miệng giếng, sau đó đặt mấy tảng đá lên trên.
Hắn nhìn bên ngoài cửa phòng bếp thì thấy một cái vại lớn cùng hai cái thùng nước, được rồi, liền tự mình đi gánh nước vậy.
Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy. Mặc dù mình chưa từng gánh nước, nhưng việc này còn có thể làm khó được Kế mỗ ư. Ta chỉ cần dùng miệng đã làm Cọp tinh phải thối lui đấy.
…
Mười mấy phút sau, tại chiếc giếng nước của phường Thiên Ngưu, nơi này có hai cái giá đỡ lớn kèm ròng rọc lấy nước, chung quanh lát rất nhiều đá xanh cùng máng nước, đây là nơi dân chúng phường Thiên Ngưu thường ngày xách vừa nước giặt quần áo, vừa tám chuyện.
Từ xa, Kế Duyên nghe được có không ít người đang bàn luận việc tối hôm qua nghe được một tiếng thét chói tai kinh khủng, cũng có người đang nói chỗ Cư An Tiểu Các hôm qua có động tĩnh không nhỏ, nghi ngờ chắc có người lại muốn vào ở rồi.
“Theo những tin tức này phỏng đoán thì những động tĩnh lúc sau của đêm qua đã bị trận pháp che giấu, nếu không dân chúng sao có thể bình tĩnh như vậy. Thế nhưng tối hôm qua mình đứng bên ngoài trận pháp lại có thể nghe thấy rõ ràng. Xem ra thính lực của mình cũng không nằm ở phạm trù bình thường nữa rồi, cả cái mũi cũng vậy!’
Kế Duyên mặc một trường bào có tay áo lớn, là người xa lạ nhưng phong thái lại nổi bật tới đây múc nước, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt dân chúng phường Thiên Ngưu, nhất là mấy cô nương, phụ nhân giặt quần áo ngay tại chỗ này.
Kế Duyên nghe được những lời xì xào bàn tán, cảm nhận được những ánh mắt kia, hắn chẳng những không thấy ngượng ngùng, ngược lại rất cao hứng. Đời trước mình cũng không có bắt mắt đến mức khiến người người quay đầu như vầy.
Người da mặt dày thật dễ vui vẻ!
“Ý, đây là ai vậy…”
“Chưa thấy qua, bộ dáng thật dễ nhìn!”
“Tới chỗ này múc nước, chắc là ở phường Thiên Ngưu hoặc gần đây chăng?”
“Không biết được!”
Tiếng nói chuyện phiếm xen lẫn tiếng quần áo đập vào tấm ván gỗ, cũng có giọng người khác nói chuyện nhà cửa hay tiếng bước chân người qua đường đi lại.
Kế Duyên cuốn tay áo lên, buộc lại chỗ khuỷu tay, cảm thấy rất lạ lẫm khi dùng ròng rọc kéo nước múc nước. Thùng múc nước bên trong giếng rất nhỏ, múc hai lần mới có thể đổ đầy một thùng gánh nước của Kế Duyên. Sau bốn lượt múc thì hai cái thùng nước đã đầy.
Trong quá trình này, Kế Duyên cũng kiên nhẫn quan sát dân chúng phường Thiên Ngưu, nghe được hơi thở của bọn họ mạnh mẽ hơn nhiều so với người xung quanh ở kiếp trước của hắn.
Ừ, cũng có nhiều người ngại ngùng, Kế Duyên quay đầu theo tiếng nói, những cô nương trẻ tuổi đều quay mặt né tránh.
Thùng nước đã đổ đầy, hắn cất kỹ đòn gánh, có hình có dạng ra thế nâng gánh lên đi về phía trước.
“Rầm rầm…”
Nước trong thùng phía sau văng ra hất lên bên trên trường bào của hắn, Kế Duyên theo bản năng muốn tránh đi, kết quả hai cái thùng nước càng lắc lư dữ dội hơn, gót chân của hắn còn đụng phải thùng nước, trong lúc nhất thời nước giếng toán loạn.
Thị lực hắn không tốt nên bây giờ bị ảnh hưởng rất lớn, cả người dao động cứ như nhảy múa.
“Ai ai ai…”
Ổn định ổn định!!
“Ầm…” “Phanh…”
Hai cái thùng nước đều rơi xuống, nước tung tóe lên cả người và y phục của hắn.
“A ha ha ha ha ha…” “A a a a a…”
“Ách ha ha ha ha ha ha…”
Mấy phụ nhân cùng với người đi đường thấy cảnh này thì mở miệng cười to lên.
“Đúng là tiên sinh nho nhã!”
“Ha ha ha ha, mẹ ơi, gánh nước cũng không xong!”
“Ai u ta cười chết mất, gánh nước như thế không lắc lư. Ta chết liền. A ha ha ha ha ha…”
Con bà nó chứ!!! Quá mất mặt!!!
Sự thật chứng minh, gánh nước cũng rất cần có kỹ năng!
Cho dù Kế Duyên luyện da mặt dày qua cả hai đời, thì lúc này mặt hắn cũng nóng lên. Trước mắt bao nhiêu người, việc này quả làm trò cười cho thiên hạ!
May mà hiện tại cũng không có người quen!
Nhưng mà phương pháp giúp hết lúng túng rất đơn giản, chỉ cần mình không xấu hổ là được rồi. Dù sao ban đầu, ngay cả con mắt mình cũng không dùng được, bây giờ thì cần gì mặt mũi!
Cho nên Kế Duyên cũng là lắc đầu, tùy tiện mỉm cười.
“Ha ha ha ha ha… Gánh nước cũng không đơn giản!!”
Kế Duyên cười nói xong câu này, bèn nằm rạp người đưa tay lục lọi thùng nước lăn đến một bên cùng với đòn gánh trên đất. Động tác này khác biệt rất lớn so với người bình thường, cuối cùng mọi người mới chú ý đến đôi mắt của Kế Duyên.
“Ai, đôi mắt của người kia hình như không được tốt lắm!!”
“Đúng vậy, vừa vặn ta cũng khó hiểu mắt của hắn vì sao giống như mở không ra…”
“Việc này… Sao hắn còn tự mình đến gánh nước?”
…
Tiếng cười không còn nữa, xem ra người dân của huyện Ninh An này đa phần rất chất phác, sẽ không ai chế giễu một người mù lòa. Đúng vậy, ngoại trừ thằng thương nhân chết trôi kia.
“Tiên sinh, để con giúp người gánh nước!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh hắn, Kế Duyên thật ra cũng nghe thấy có tiếng bước chân lại gần. Lúc này, sau khi mò được đòn gánh thì hắn nhìn theo hướng giọng nói. Đó là một cậu bé khoảng mười một mười hai tuổi, da đen nhưng mặt mũi thanh tú.
Hả? Bộ dáng thanh tú? Thế mà hắn có thể nhìn thấy rõ cậu bé!
Lần này Kế Duyên không khỏi nhìn thẳng vào cậu bé chủ động hỗ trợ này, dựa theo kinh nghiệm hai ngày này mà nói, người mà mình có thể thấy rõ chắc cũng sẽ không bình thường.
“Vị tiểu bằng hữu này tên gọi là gì, đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu bé nhìn thấy Kế Duyên lộ ra con mắt tái nhợt thì có chút ngây người, một lát mới có phản ứng.
“Con tên Doãn Thanh, đã mười hai tuổi, thường xuyên gánh nước giúp gia đình, khí lực rất lớn đó!”
Kế Duyên cười gật đầu, sau đó lắng nghe âm thanh xung quanh, không có phát hiện người nhà của đứa nhỏ này ở đây. Ngược lại hắn có thể nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ của một đám trẻ con cách đó không xa, xem ra Doãn Thanh tự mình ra đây.
“Vậy thì cám ơn!”
Quả thật không có ý tứ khi để trẻ con gánh nước, nhưng Kế Duyên cũng tính dựa vào việc này quan sát Doãn Thanh.
“Không có chuyện gì đâu đại tiên sinh!”
Kế Duyên mới nói xong, Doãn Thanh đã cầm lấy đòn gánh, nhấc hai cái thùng lên. Cậu bé liền chạy trở về bên cạnh giếng, nhìn dáng vẻ hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường, hoạt bát sáng sủa lấy giúp người làm niềm vui.
…
“Đại tiên sinh, ngài ở đâu vậy, còn chưa tới hả, còn phải đi về phía trước sao?”
Cậu bé cùng Kế Duyên đi về phía đông ngõ hẻm Thiên Ngưu, càng đi càng xa, nhà cửa cũng bắt đầu thưa thớt.
“Sắp tới rồi, ở ngay phía trước!”
Kế Duyên thỉnh thoảng nhìn đứa bé này, chỉ cảm thấy đứa bé này rất thông minh đáng yêu
Một lát sau, Doãn Thanh dừng lại phía ngoài Cư An Tiểu Các, vẻ mặt giống như cầu xin dừng lại chỗ này.
“Đại tiên sinh… Ngài ở chỗ này hả…”
Vẻ mặt vừa đáng yêu vừa buồn cười này nhìn vào Kế Duyên.
“Đúng vậy, ta ở chỗ này, hôm qua mới chuyển đến, làm sao vậy? Tiểu Doãn không muốn giúp kẻ mù này gánh nước đi vào nữa sao?”
(*) Từ thời nhà Tùy, nhà Đường bên Trung Quốc, người ta sử dụng cành liễu để đánh răng giống như công dụng của bàn chải đánh răng hiện nay