Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Dù một người tập võ như Lục Thừa Phong, nhưng giờ y cũng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Y bèn quay đầu và nhìn về tên thương nhân kia một cách lạnh lẽo, tên này làm sao không biết việc này.
“Ách, cái này, ta quên mất…Ta…”
“Hừ!”
Chủ bộ nhìn gã một cái rồi mở miệng nói:
“Thật ra nha môn chúng ta đã đặc biệt điều tra nơi này, nhưng cũng không thu hoạch được gì, thậm chí còn mời cao tăng, đạo nhân đến đây làm phép. Về phần căn nhà này đến cuối cùng như thế nào thì ta cũng đã nói hết. Ta! Một Chủ bộ nho nhỏ, dù sao cũng phải cố gắng nhắc nhở ngươi!”
Nói xong những câu này, Chủ bộ vuốt râu nhìn Lục Thừa Phong.
“Lục thiếu hiệp còn muốn mua trạch viện này không?”
Lục Thừa Phong thoáng do dự. Nếu như căn nhà này hư hư thực thực đại hung, tự nhiên không thể mua. Trong ghi chép của quan phủ đều đã viết mấy cái này, chẳng may là sự thật, mua rồi không phải liền hại tiên sinh sao?
“Ai, nếu nhà có ma, ta đây…”
Đợi đã…!
Lục Thừa Phong nói được một nửa thì sửng sốt một chút. Bỗng y sực nhớ ra mình đang mua trạch viện giúp ai.
Đây là Kế tiên sinh, một vị cao nhân khiến cho cọp tinh trên núi Ngưu Khuê phải dùng lễ đệ tử quỳ lạy! Ngưu nhân! Mãnh nhân a!
Sau đó y nhớ lại câu nói của Kế tiên sinh trước khi quyết định mua trạch viện: “Trạch viện tiện nghi như vậy lại lịch sự tao nhã, vì sao lại không mua? Bất quá có chút bụi bặm, dọn dẹp thoáng cái liền tốt rồi!’
Có một chút bụi bặm? Dọn dẹp một chút?
Nếu nhà này có ma thật, Kế tiên sinh không nhận ra ư? Nếu tin đồn thất thiệt thì càng không thành vấn đề!
“Chủ bộ đại nhân, tại hạ vẫn muốn mua căn nhà này. Chẳng qua đây cũng không phải nơi ở của Lục mỗ, mà của một vị sư trưởng của tại hạ.”
Chủ bộ có chút giật mình nhìn hắn, một gã nha dịch khác trong phòng cũng không giấu được khiếp sợ. Duy nhất chỉ có gã thương nhân đang mừng thầm trong lòng.
“Lục thiếu hiệp, ngươi nên suy nghĩ kỹ, nếu mua cho sư trưởng thì càng nên cân nhắc kỹ càng hơn!! Ngươi…vẫn muốn mua?
“Chủ bộ đại nhân xin yên tâm, Lục mỗ minh bạch!”
Chủ bộ lắc đầu, cũng không khuyên can nhiều mà gã cũng đã làm hết trách nhiệm, dù cho nhà có ma thì thực tế cũng không chứng minh được.
Gã bèn chỉ vào giá bút, bút lông và nghiên mực bên cạnh.
“Được rồi, xin Lục thiếu hiệp thay vị sư trưởng kia của ngươi ký tên lên sổ ghi chép, sau đó giao nộp ba mươi sáu lượng bạc ròng!”
Lục Thừa Phong không nói gì thêm, lấy bút lông ra, chấm một chút mực. Sau đó, y ký hai chữ lên sổ ghi chép rồi trả lại bút. Y cũng đưa ra ba tờ ngân phiếu mười lượng, một tờ ngân phiếu năm lượng và một lượng bạc.
Chủ bộ nhận tiền, cẩn thận nhìn qua mấy tờ ngân phiếu rồi ước lượng nén bạc một chút, liền bỏ tiền vào ngăn kéo. Sau đó gã nhìn tới sổ ghi chép, trên đó viết hai chữ “Kế Duyên” ngay ngắn, lại ngẫm nghĩ hình như chín người giết cọp cũng không có nhân vật nào như vậy.
“Được. Lục thiếu hiệp đợi một chút. Ta đi lấy khế ước mua bán nhà đất.”
Chủ bộ đứng dậy, dựa vào ký hiệu tìm kiếm sau mấy giá sách lớn. Một lúc sau, gã lấy ra một xấp giấy tờ, từ trong đó tìm ra khế ước của trạch viện kia. Gã xoay người đưa cho Lục Thừa Phong.
“Đây, xin cầm lấy!”
“Đa tạ chủ bộ đại nhân!”
Sau khi Lục Thừa Phong nói cám ơn, y lấy khế ước ra nhìn thoáng một chút. Ở phía trên, quan ấn văn thư phê bình chú giải và quy tắc đều chi tiết đầy đủ.
“Cho ngươi, đây là tiền thù lao của ngươi! Một lượng 18 thù.”
Chủ bộ đẩy bạc và một đống nhỏ tiền đồng tới góc bàn, chỗ đó còn có một cái cân nhỏ.
“A! Vâng! Vâng!”
Gã thương nhân giấu không nổi nụ cười, vội vàng tiếp nhận thù lao trên tay Chủ bộ, cũng không cân lại mà bỏ vào túi của mình.
Nếu việc mua bán thành công thì tiền thù lao sẽ do người bán chi. Căn nhà càng đắt thì cho càng nhiều, mức cao nhất có thể đạt tới mười lượng. Nếu không mua bán được, vậy thì thương nhân như hắn cũng chỉ có thể cầm chút ít tiền người mua trả công cho việc dẫn đường vất vả mà thôi.
Sau đó, Lục Thừa Phong cùng gã thương nhân rời khỏi thư phòng của Chủ bộ. Tên thương nhân vừa ra khỏi cửa thì chạy như bay, gã sợ Lục Thừa Phong tìm gã tính sổ.
“Hừ, đồ chợ búa vô lại!”
Nhìn bóng lưng đang chạy thục mạng kia, Lục Thừa Phong hừ lạnh một tiếng.
Vừa rồi quả thực y muốn đạp tên này một cước. Kết quả người này chuồn còn nhanh hơn cá chạch, khiến một người tập võ như y bỏ lỡ cơ hội tốt, bây giờ mà đuổi theo thì mất danh phận quá.
…
Nhà trọ Vân Lai tốt nhất ở huyện Ninh An, vừa gần miếu Thành Hoàng vừa gần phố xá, ban ngày náo nhiệt mà buổi tối lại vô cùng an tĩnh. Chín vị thiếu hiệp cùng với với Kế Duyên mỗi người ở một phòng.
Hiện tại Kế Duyên ngồi ngẩn người ở trong phòng, mở cửa sổ lắng nghe sự hối hả náo nhiệt ở bên ngoài.
Đến thế giới này đã được vài ngày, kỳ thật Kế Duyên vẫn còn rất cô đơn.
Tuy đám người Lục Thừa Phong, Yên Phi cũng không tệ lắm nhưng hắn không muốn lúc nào cũng đi theo bọn họ. Kế Duyên lặng lẽ đi hỏi một vài đại phu trong nội thành. Đối với vấn đề thị lực của hắn thì bọn họ đều thúc thủ vô sách, còn việc hắn mong mỏi duyên tiên lúc trước thì càng không có manh mối nào.
Trái lại phương diện võ thuật có thể tính toán một chút, dù sao đám người Lục Thừa Phong thực sự biết võ công. Loại võ công này không như mấy bộ phim cổ trang giả tạo trên Ti vi ở kiếp trước, mà những chiêu thức lăng lệ ác liệt này còn có thể vượt nóc băng tường nữa.
Bất quá một người ngoài bị mù, trong ấn tượng của mấy người này còn là một thế ngoại cao nhân, mở miệng hỏi bí tịch? Cầu xin người chỉ dạy?
Hình như có chút không thích hợp.
Kế Duyên lại ngồi ngẩn người lần nữa. Hắn nhớ lại ván cờ Lạn Kha lúc trước, vì sao hắn lại chạm vào, nếu như lúc đó hắn không đi tới, không tiện tay đặt quân cờ xuống vị trí Thiên Nguyên kia, có hay không liền…
“Xì xì…”
Hắn nghe thấy thanh âm nhỏ đến mức khó có thể nghe được trong cơ thể. Cánh tay run lên tựa như bị điện giật, giống như bất cẩn khuỷu tay bị đụng một cái, trực tiếp tê dại đến đầu ngón tay, bất quá chỉ có ngón trỏ và ngón giữa.
Một hư ảnh quân cờ theo dòng điện bỗng lượn lờ quạnh đầu ngón tay.
“Khốn nạn!!”
Kế Duyên mạnh miệng chửi tục, tâm tình lập tức trở nên kích động. Lúc Lục Sơn Quân rời đi, hiện tượng thần bí này xảy ra trên người hắn, có thể nói ký ức như vẫn mới ngày hôm qua.
Khi vừa xuống núi được mấy ngày, không biết hắn đã thử bao nhiêu lần, thậm chí còn bắt chước tư thế Người Nhện nhả tơ cũng không thấy có hiệu quả gì, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện.
Nhưng vấn đề chỗ, Nó có thể làm gì? Đả thông hai mạch Nhâm Đốc hả?
Đáng tiếc Kế Duyên không thấy có phép thần kỳ nào xảy ra. Hắn không cảm thấy thân thể có thay đổi gì, cũng không thể đả thông kinh mạch nào đó.
Trong phòng dần dần có gió nhẹ nổi lên, không khí ngoài cửa sổ cũng như có như không bị dẫn vào.
Kế Duyên cũng không quan tâm đến cơn đau khi mở hai mắt nữa. Hắn phát hiện ra xung quanh hư ảnh quân cờ trên đầu ngón tay phải kia có từng đạo thanh linh chi khí mơ hồ xuất hiện.
Cảm giác được cơn gió trong phòng có chút mạnh hơn, Kế Duyên dường như nghĩ tới điều gì đó. Hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, chợt thấy có từng tia thanh linh chi khí bay tới.
Ánh mắt hắn quay lại nhìn đầu ngón tay, thanh linh chi khí lượn quanh quân cờ hư ảo, hình thành một trận vòng xoáy rất nhỏ. Gió trong phòng dường như cũng trở nên lớn hơn một chút, khiến cho mảnh vải trướng cùng các loại vật dụng nghiêng ngả theo.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý và tinh thần của Kế Duyên đều tập trung dẫn động sự biến đổi này.
Vào thời khắc tâm linh tương thông, trong đầu ý niệm khẽ động, những tia thanh khí này đều đồng loạt chui vào trong quân cờ.
“Đông, đông, đông…”
“Kế tiên sinh! Là ta, Lục Thừa Phong. Ta từ huyện nha trở về!”
Bị tiếng đập cửa làm giật mình, ý niệm trong đầu Kế Duyên biến mất. Một lần nữa, quân cờ trong tay không thấy đâu nữa.
Kế Duyên còn có chút sững sờ nhìn ngón tay của mình, còn đắm chìm vào cảm giác thần kỳ lúc nãy, cũng không thấy giận dữ hay phiền muộn vì bị quấy rầy. Cảm giác này có thể xuất hiện một lần tự nhiên có thể xuất hiện lần thứ hai.
“Kế tiên sinh, ngài có ở trong không?”
Lục Thừa Phong đứng ở cửa hỏi một câu, Kế Duyên mới phản ứng, quay đầu nói một tiếng.
“Vào đi!”
Ngoài cửa Lục Thừa Phong lúc này mới đẩy cửa phòng ra nhưng còn chưa đi vào, y liền ngây ngẩn cả người.
Đó là cảm giác bị một luồng khí đặc biệt quét qua cơ thể. Trên người nhất thời cảm thấy tê dại như bị điện giật.
Luồng gió trong phòng còn chưa hoàn toàn tán đi, cánh tay phải Kế Duyên chống lên mặt bàn, trên tay hiện lên một kiếm chỉ tản mạn. Mảnh vải trướng trong phòng lay động chập chùng. Cơn gió tựa như vờn quanh Lục Thừa Phong, sau khi cửa mở thì nhanh chóng giảm đi, trong phòng gió êm sóng lặng.
Đồng thời trong quá trình này, Lục Thừa Phong phát hiện ra nội tâm của mình cũng dần dần yên tĩnh, hít thở nhẹ nhàng, cảm thấy thân thể cũng khoan khoái dễ chịu hơn. Y cứ đứng ở cửa nửa ngày không động đậy như vậy.
Kế Duyên còn đang lưu luyến cảm giác vừa rồi. Sau khi quân cờ nhập vào thân thể, hắn cảm thấy tứ chi đều sảng khoái, giống như người đang mệt nhọc được cạo gió xoa bóp vậy. Sau một hồi, hắn cũng phát hiện ra Lục Thừa Phong đang ngơ ngác, còn chưa bước vào.
“Lục thiếu hiệp, ngươi sững sờ ở cửa làm gì vậy?”
“Ách, tiên sinh, hiện tại ta có thể thuận tiện tiến vào sao?”
“Có gì mà không tiện chứ?”
Kế Duyên tin rằng vào lúc gõ cửa thì một ít biến hóa của quân cờ đều đã tản đi. Vì vậy nhiều nhất thì Lục Thừa Phong cũng chỉ thấy cơn gió thổi qua mà thôi, cũng không có gì lớn lao, dù sao hắn cũng đang mở cửa sổ.
“A, Kế tiên sinh, là thế này, trạch viện kia ta đã mua giúp ngài. Đây là khế ước mua bán và chìa khóa.”
Lục Thừa Phong đi vào phòng, lấy xấp giấy văn kiện, khế ước và chìa khóa ra.
Nhưng Kế Duyên lại không có tập trung, một bên hắn cẩn thận lĩnh hội cảm giác vừa rồi trên thân thể. Một bên thì hắn nhìn khế ước nhà đất, chữ viết chằng chịt của các điều khoản, dấu ấn màu đỏ của quan phủ, cùng với tên Kế Duyên trên giấy tờ.
Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời hắn mua cho mình một căn nhà.