Trong phòng tĩnh lặng, có thể nghe tiếng Nguyệt Hoa nức nở đứt quãng, Khương Sạn ôm thỏ đến gần y. Hắn sợ làm kinh động đến y, không dám lên tiếng, ngồi xuống sau lưng y.
Cảm nhận được phía sau có người, Nguyệt Hoa cuộn tròn người, vùi đầu vào đầu gối, hai tay ôm ngực, né tránh hắn.
“Nguyệt Hoa…” – Khương Sạn đè lại vai y: “Không muốn thỏ nhỏ nữa sao?”
Dứt lời, hắn đặt thỏ vào ngực Nguyệt Hoa, y nghẹn ngào một tiếng, ôm thỏ thật chặt.
Hắn nhìn thoáng qua mặt y, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có thể thấy rõ dấu bàn tay, trong lòng Khương Sạn run lên. Hắn nắm cằm Nguyệt Hoa, ép y quay lại mình nhìn.
Không biết y đã khóc bao lâu, hai mắt đỏ bừng, hai má gầy gò sưng phù lên, Nguyệt Hoa cắn đôi môi trắng bệch, tránh khỏi bàn tay Khương Sạn.
“Nguyệt Hoa…” – Khương Sạn không nhịn được, hai tau hắn ôm lấy Nguyệt Hoa, lơ đãng nghe được tiếng y bị đau.
Khương Sạn không dám manh động, hắn ngồi vững trên giường, dịu dàng nói: “Cho ta xem…”
Không phản kháng, cũng không đồng ý, Nguyệt Hoa cúi đầu rơi lệ không một tiếng động, tay y nắm chặt, ôm thỏ không chịu buông tay.
Không biết Nguyệt Hoa bị thương ở đâu, Khương Sạn không dám chạm lung tung, hắn chậm rãi đến gần y, an ủi: “Đừng nhúc nhích… Nguyệt Hoa…”
Cởϊ áσ ngoài, Khương Sạn cẩn thận từng li từng tí cởi hết quần áo Nguyệt Hoa, hai tay y bị bấm tím bầm, vết thương chi chít phủ đầy cánh tay gầy yếu, vừa nhìn là biết kẻ kia ra tay rất nặng.
Lúc trước, y bị Khương Sạn sờ một chút đã kêu đau, bây giờ cả người đầy vết bầm, Nguyệt Hoa lại không mở miệng kêu đau lấy một lần.
Thay quần áo cho Nguyệt Hoa, mũi Khương Sạn đã hơi cay cay. Sủng ái của hắn không phải ô dù, ngược lại còn mang lại đố kị cho y.
Hắn đã đoán được kết quả này, hắn chỉ cần lạnh nhạt với Nguyệt Hoa một chút, y sẽ không trở thành cái gai trong mắt hậu phi.
Nhưng hắn không quản được hai chân mình, ngày nào nó cũng chạy đến Nam Uyển. Hắn cũng không quản được trái tim mình, nó đã tự ý trao cho Nguyệt Hoa từ lâu rồi.
Hắn lừa Nguyệt Hoa lâu như vậy, sau chuyện lần này, dù y có ngốc đến đâu cũng sẽ biết được sự thật.
Nguyệt Hoa cũng muốn hỏi, vì sao hoàng hậu nói y độc chiếm thánh sủng, vì sao không cho y gọi thẳng tên Từ Tu.
Y không hiểu, vì sao, y chưa từng gặp hoàng thường, thịnh sủng long ân từ đâu mà đến, vì sao ngay cả tên Từ Tu mà y cũng không được gọi. Y không ngốc, y đã mơ hồ đoán được rồi.
Y có thể đoán được vì sao Từ Tu có thể tự do ra vào Nam Uyển cung, vì sao có thể đưa y đi trại ngựa, đi săn bắn.
Đáp án vô cùng rõ ràng, nhưng y không dám hỏi, y sợ Từ Tu sẽ trả lời.
Hoàng đế là người cao cao tại thượng, là hoàng đế của cả thiên hạ. Nhưng Từ Tu thì không, Từ Tu là của y, là người có thể làm y giở tính trẻ con, tha hồ làm nũng.
Nếu Từ Tu là hoàng thượng, vậy thì từ thời khắc hắn thừa nhận, hắn sẽ không phải của một mình Nguyệt Hoa nữa. Hắn còn mỹ nhân trong hậu cung, còn bách tính trong thiên hạ, còn cả giang sơn vạn dặm.
Hai người đều hiểu rõ trong lòng nhưng lại giả bộ hồ đồ. Khương Sạn ôm Nguyệt Hoa, nằm nghiêng trên giường, nhẹ giọng hỏi: “Thái y đã xem qua chưa?”
Không nhận được câu trả lời của Nguyệt Hoa, Khương Sạn đặt lên cổ y, nhưng lại bị y tránh né.
Trái tim Khương Sạn như bị dao cắt, hắn biết Nguyệt Hoa muốn chạy trốn, nhưng hắn không muốn buông tay, thấp giọng nói: “Nguyệt Hoa… Em đừng trách ta…”
Nếu là Từ Tu nói, Nguyệt Hoa vẫn có thể trêu chọc vui đùa. Nhưng nếu là hoàng thượng thì sao? Y còn dám không?
Một người nắm giữ quyền sinh quyền sát, lật tay thành mây, úp tay thành bão, một lời của hắn có thể lấy đi cả một đời người.
Đế vương vô tình, hôm nay còn nâng niu một người trong tay như bảo bối, chớp mắt đã chọn được người khác, đâu ai còn nhớ tới một nam sủng không danh không phận trong hậu cung.
Lần đầu tiên Nguyệt Hoa không động đậy, không lên tiếng để đáp lại Khương Sạn.
Khỉ con tinh nghịch vốn không thuộc về nơi đây, y nên được ra ngoài thỏa sức bay nhảy, chứ không phải bị nhốt trong chốn lao tù này.
Khương Sạn muốn cất giữ vật hắn trân quý nhất, hắn suy nghĩ thật lâu, mở miệng hỏi: “Nguyệt Hoa, em có muốn xuất cung không?”
Người trong ngực hơi ngơ ngác, thân thể y vô thức căng chặt. Y muốn, đương nhiên là muốn.
Quy củ trong cung như lồng chim trói buộc y, y muốn thoát khỏi đây, muốn ra khỏi cung sinh sống, không bị ràng buộc, cũng không có Từ Tu.
Nguyệt Hoa cố nén đau đớn trên người, xoay người lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt sáng lập lòe ánh nước, dường như còn có thứ khác.
Không chờ Khương Sạn nhìn rõ, bỗng nhiên Nguyệt Hoa nhào tới, trên môi hắn có xúc cảm ấm áp, Nguyệt Hoa chủ động hôn môi hắn.
Con thỏ nhỏ không chịu ngồi yên, tránh khỏi người Nguyệt Hoa, nhảy xuống cuối giường.
Nụ hôn này giống như phát tiết, y gặm cắn môi Khương Sạn, lại được hắn dịu dàng đáp lại. Con khỉ ham chơi mơ mơ hồ hồ, cuối cùng đã hiểu rõ tình cảm của hai người.
Y không nỡ xa Từ Tu. Nếu phải dùng Từ Tu để đánh đổi, y sẽ nhịn đau từ bỏ thứ gọi là tự do.
Mãi đến khi trong miệng đắng chát vị nước mắt, Khương Sạn mới chủ động buông y ra.
Hắn vuốt ve tóc mai Nguyệt Hoa, chăm chú nhìn y, giống như muốn khắc sâu hình ảnh của y vào lòng.
Trong đôi mắt sáng ngời ấy, Khương Sạn hiểu hết tâm ý của y. Rõ ràng là người không biết cái gì, chỉ có yêu thương dày nặng trong đáy mắt.
“Nguyệt Hoa…” – Khương Sạn dừng một chút: “Tạm thời xuất cung một thời gian có được không?”
Hoàng thượng bị thương, đừng nói là đánh Nguyệt Hoa một trận, cho dù lấy đi mạng Nguyệt Hoa cũng là hợp tình hợp lý.
Xử tử một nam sủng không có thân phận trong cung đối với hậu phi là chuyện dễ như trở bàn tay, huống hồ đây lại là người đứng đầu hậu cung.
Người được hoàng thượng sủng ái khó được kẻ dưới phục tùng.
Nguyệt Hoa hoảng hốt lắc đầu, hắn không dám tùy tiện gọi thẳng tên Từ Tu.
Lúc trước hắn đã đồng ý với y rồi, hắn nói sẽ đến chỗ y, ngày nào cũng đến, nếu bây giờ đưa y ra khỏi cung, tức là nuốt lời.
Thường nhìn bộ dáng Nguyệt Hoa lưu manh vô lại, bây giờ phải nhìn y rơi nước mắt cầu xin mà không dám mở miệng, trái tim Khương Sạn như bị một tảng đá lớn đè lên.
“Em chờ ta… Qua thời gian này, chờ ta thu xếp xong xuôi, ta sẽ tới đón em.”
Hắn biết Nguyệt Hoa không muốn, hắn cũng không nỡ, nhưng không biết phải làm sao.
Cái gọi là khoảng thời gian này, nghe thì ngắn mà cũng dài dằng dặc, Nguyệt Hoa biết Từ Tu cũng không quyết định chính xác được: “Phải đợi… Bao lâu? Chàng có đến không?”
Hay là sẽ không cần ta nữa?
Khương Sạn lau nước mắt trên mặt Nguyệt Hoa, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác đau lòng: “Chờ em luyện chữ đẹp, ngày nào thái giám cũng phải đưa bài tập vào cung.”
“Đẹp thế nào… Nếu thế, bây giờ ta có thể…” – Nguyệt Hoa cố gắng giãy dụa.
“Nguyệt Hoa…” – Khương Sạn đè lại người đang rục rà rục rịch: “Không mất nhiều thời gian đâu, em tin tưởng ta lần này.”
Nguyệt Hoa được người lén đưa ra khỏi cung trong đêm, y chuyển đến căn nhà cách Tử Cấm Thành không xa.
Y nghe lời Từ Tu, ngày nào cũng luyện chữ, thỉnh thoảng lại ngước đầu mong đợi, hỏi cung nữ: “Tỷ tỷ, hôm nay ta viết được chưa?”
Cung nữ nhìn y mà đau lòng, an ủi y: “Công tử viết đẹp hơn hôm qua nhiều lắm.”
“Vậy có phải ngày mai chàng sẽ tới đón ta không.” – Khuôn mặt y đã tiều tụy hơn trước rất nhiều, nụ cười trên môi cũng hờ hững hơn xưa không ít.
Biết được ước định của Nguyệt Hoa và hoàng thượng, cung nữ chỉ có thể đáp: “Chắc chắn họa sĩ sẽ không lừa gạt công tử.”
Nguyệt Hoa âm u cúi đầu, vuốt ve bộ lông của con thỏ, lẩm bẩm nói: “Ừm… Chàng sẽ không gạt ta…”
Ánh mắt y lưu luyến nhìn cửa, giống như y có thể miễn cưỡng biến người ra trước mắt.
Trước kia chưa từng động tâm không cần lo lắng gì cả, bây giờ nếm trải thất tình lục dục của nhân gian, Nguyệt Hoa mới được biết nỗi khổ tương tư.