“Tiểu Phù dung hương kiều diễm, Bích Ngọc đường thâm thanh tự thủy. Bế bảo hạp, yểm kim phô, ỷ bình tha tụ sầu như túy ~.”
“Trì trì hảo cảnh yên hoa mị, khúc chử uyên ương miên cẩm sí. Ngưng nhiên sầu vọng tĩnh tương tư, nhất song tiếu tần hương nhị~.”
Giọng ca như yến hót, tiếng hát lượn lờ trong không trung, nghe xa xăm mà cũng thật gần, không biết từ nơi nào truyền đến.
Khương Sạn nghe thấy tiếng hát, dừng chân một lúc, không có ý định rời đi.
Nguyên công công nhìn thái độ của hắn, nếu không hiểu rõ tâm tư của vị hoàng đế này, mấy chục năm ông bồi hắn coi như vô ích.
“Hoàng thượng, thanh âm này hình như từ Nam Uyển truyền đến.”
Nam Uyển. Khương Sạn nhíu mày. Khi tiên đế còn sống, hắn vẫn còn là thái tử có nghe đến cái tên này.
Khi ấy người phía Nam dâng lên một mỹ nhân tuyệt thế, mỹ nhân này chưa từng được gặp tiên đế, trên đường nhập cung, tiên đế đã băng hà.
Chưa từng được lâm hạnh, đương nhiên không có tư cách cùng tuẫn táng, mỹ nhân cứ thế bị lãng quên trong Nam Uyển cung, không biết là may mắn hay bất hạnh.
Đầu tường Nam Uyển, Nguyệt Hoa chỉ mặc áo lót lụa trắng như tuyết, cả người nằm vắt trên tường, bàn chân đạp loạn trong không trung tìm chỗ đáp.
Đêm nay y đợi đến khi cung nữ đi ngủ mới dám lén lút trốn ra ngoài, trèo tường ngắm trăng.
Ánh trăng như sương, sáng trong mờ ảo, y không nhịn được hát vài câu. Sợ người khác biết được, y vội vã trèo xuống.
Hai cánh tay mảnh khảnh bám tường một lát đã lực bất tòng tâm, cổ tay vô thức buông lỏng. “Ui.”
Bộp một tiếng, cả người ngã sõng soài dưới đất.
Nguyệt Hoa không dám kêu đau, phủi phủi bùn trên đùi, tiếng của cô cô vọng trong đầu:
“Y phục không chỉnh tề, hành vi không đúng mực.”
Y cực kì sợ bị cô cô nhéo tai, vội ôm eo chạy về phòng.
Tiếng hát dừng hồi lâu, Khương Sạn chưa thỏa mãn đứng bất động, đầu ngón tay gõ nhẹ bên chân. Tiếng ve kêu càng lúc càng lớn, hắn mới như bừng tỉnh từ giấc chiêm bao.
Thân phận Nguyệt Hoa không rõ ràng, không phải tần không phải nô, trong hậu cung này không phải chủ nhân cũng chẳng phải nô tài.
Cung nữ bên cạnh y không tận tâm, không hề ân cần hỏi han, nhưng những thứ y muốn đều có thể chiều theo.
Bởi vì mỹ nhân có vẻ ngoài như chim hoàng yến ngoan ngoãn này, thực chất là một con khỉ bướng bỉnh hay đòi.
“Tỷ tỷ, ta muốn vẽ chân dung.” – Đều tại đống tranh mỹ nhân kia, Nguyệt Hoa thấy mới mẻ lại thích đòi.
Cung nữ bị y túm tay áo tiến thoái lưỡng nan, Nguyệt Hoa lại không chịu từ bỏ: “Tỷ tỷ, tỷ là tốt nhất ~.”
Dù là ai cũng không nỡ nhăn mày với mỹ nhân trước mặt, mở miệng là đầy mật ngọt, người cũng ngọt.
“Được rồi, nô tỳ đi, công tử đừng nháo nữa.”
Trong điện, Nguyên công công ra hiệu cho tiểu thái giám trình lên một bức tranh, khom lưng nói:”Hoàng thượng, đây là chân dung tú nữ mới tiến cung mấy ngày trước.”
Hoàng thượng không thèm liếc một cái, phất tay ra hiệu tiểu thái giám lui xuống.
Nguyên công công lại nói:”Hoàng thượng mệt mỏi?”
Nghe vậy, Khương Sạn thở dài bóp sống mũi. Tân đế đăng cơ, công việc chất đống, trong lòng phiền muộn vô cùng.
Hậu cung có biết bao nhiêu người, vậy mà không có nổi một người tri tâm.
Khương Sạn đi đi lại lại, cuối cùng dừng trước một nơi.
Vị mỹ nhân đến từ phương nam này, nghe nói là một nam nhân.
Trong lòng như bị cổ trùng sai khiến, Khương Sạn bước về phía Nam Uyển.
Nguyệt Hoa ngồi một góc bên hành lang, chống cằm, tha thiết chờ mong một người.
Ánh trăng sáng rọi góc hành lang nhỏ, một bóng người trải dài trên đó, tiến dần vào trong.
Nguyệt Hoa nhanh chóng đứng lên, kéo vạt áo chạy ra ngoài sân:”Tới rồi…”
Một bóng người màu xanh xuất hiện trước mắt Khương Sạn, mái tóc dài mượt như thác nước mùa hạ, áo mở ra hơn nửa, tay nhấc ống quần, bàn chân trắng trẻo đáng yêu giẫm trên đất.
Trên gương mặt đỏ bừng không giấu nổi vui sướng, hai mắt cong cong, vừa mở miệng như tinh linh nghịch ngợm trên núi:”Họa sĩ tới rồi!”
“Đại…” – Nguyên công công vừa lên tiếng đã bị Khương Sạn ra hiệu dừng lại.
Khương Sạn phất tay cho Nguyên công công lui xuống, hứng thú nhìn người trước mặt:”Họa sĩ?”
Nguyệt Hoa muốn cho họa sĩ nhìn tranh mỹ nhân trong phòng mình, hơi hơi xấu hổ, môi đỏ cong lên:”Ngươi đi theo ta.”
Cổ tay nóng lên, Khương Sạn bị kéo suýt ngã, mỹ nhân vừa kéo hắn vừa quay lại cười, hắn chỉ có thể nhanh chân đuổi theo.
Một cơn gió thoảng qua, Khương Sạn ngửi thấy mùi thơm ngọt trên người mỹ nhân, giống như y lớn lên trong hũ mật quý.
Trong phòng treo rất nhiều tranh, có nằm, có đứng, có người che mặt sau bức rèm, có người dùng khăn lụa mỏng che nửa mặt, dáng vẻ ai cũng yêu kiều thướt tha.
“Ngươi nhìn, ngươi nhìn đi.” – Nguyệt Hoa buông tay Khương Sạn, y không đủ cao, không thể với tới mấy bức tranh trên tường, châm giẫm lên ghế đẩu, miệng nói không ngừng, động tác cũng không ngừng.
Trong phòng có tiếng va chạm lạch cạch, Nguyệt Hoa lấy được tranh loạng choạng nhảy xuống, Khương Sạn đưa tay ra đỡ, cả người mỹ nhân rơi vào lồng ngực hắn.
Có tấm đệm thịt bên dưới, Nguyệt Hoa ngẩng đầu cười với hắn, quơ quơ bức tranh trong tay:”Ta cũng muốn cái này.”
Khương Sạn trầm mặc nhìn y. Với trí thông minh của Nguyệt Hoa, y chỉ biết họa sĩ không tức giận, không giống cung nữ quát to quát nhỏ, cũng không giống cô cô nhíu mày nhéo tai y.
Bàn chân xinh đẹp trắng mịn đạp lên thường phục của Khương Sạn, một tay hắn ôm eo Nguyệt Hoa, một tay cầm lấy tranh:”Muốn vẽ thế này?”
Người trong ngực gật gật đầu, Khương Sạn hỏi tiếp:”Muốn dâng lên Hoàng thượng?”
Đã lâu không nghe đến Hoàng thượng, hai tay mỹ nhân sờ sờ góc bức tranh, nhíu mày, không biết trả lời thế nào, nửa ngày sau mới tha thiết nhìn hắn:”Ngươi… Ngươi lén vẽ cho ta không được sao?”
Khương Sạn yên lặng nhìn y, người này thực sự không biết, hay là muốn cùng hắn dục cầm cố túng?
Nếu đúng là dục cầm cố túng, vị mỹ nhân này thật tâm cơ, cũng rất can đảm.
(‘Dục cầm cố túng’ hiểu đơn giản là ‘muốn bắt thì phải thả’.)
Thấy họa sĩ không đáp, Nguyệt Hoa cho là hắn đã đồng ý, ngọ nguậy trong ngực hắn bắt chước tư thế mỹ nhân trong tranh, thấp giọng:”Như thế này phải không?”
Bàn chân lại đá lên vạt áo Khương Sạn, Khương Sạn một tay nắm chắc, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn chân mềm mại:”Không có ai chăm sóc ngươi?”
Nguyệt Hoa sợ ngứa, cười giãy dụa trong tay hắn, lại sợ ngã, một tay đỡ lấy cái ghế bên cạnh:”Đương nhiên… Đương nhiên là có! Cung nữ tỷ tỷ… Đang bận! Ngươi mau bỏ tay ra!”
Nguyệt Hoa cảm tiếng mình quá lớn, hoảng hốt che miệng lại, sợ cung nữ bất chợt đi vào, hai đầu gối lập tức mềm nhũn. May là Khương Sạn nhanh tay ôm cả người vào ngực.
Nguyệt Hoa lén lút ló đầu ra ngoài cửa sổ, thúc giục:”Ngươi mau vẽ cho ta đi, cung nữ tỷ tỷ không cho ta chơi quá lâu đâu.”
Khương Sạn suýt thì bị bộ dạng thần thần bí bí này doạ. Nguyên công công ở bên ngoài, e là cả cung nữ lẫn hoạ sĩ thật đều không dám tiến vào một bước.
Hắn hất cằm sang phía ghế nằm:”Vậy ngươi còn không mau ngồi đi.” – Nói xong chậm rãi đi tới bàn dài.
Nguyệt Hoa một khắc cũng không chịu yên, tay chống cằm, nháy mắt với Khương Sạn, hai chân buông thõng xuống dưới đung đưa, chầm chậm hỏi:”Được không?”
Khỉ con. Ngồi không ra ngồi, đứng chẳng ra đứng.Cả người như không xương nằm nghiêng trên ghế, chờ đến khi hai tay run mỏi, Nguyệt Hoa trở mình nằm ngửa.
“Được không?” – Không thấy hoạ sĩ trả lời, Nguyệt Hoa vươn mình ngồi dậy, khẽ hát:”Tóc mai tựa mây đen phát ủy ~.”
Khương Sạn dừng tay, ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, Nguyệt Hoa cười dịu dàng, bàn tay búp măng trắng nõn, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng lên lọn tóc đen nhánh mượt mà, tha thiết nhìn hắn.
“Nếu ngươi còn lộn xộn sẽ không xong được đâu.” – Khương Sạn gật đầu tỏ vẻ nghiêm túc, khoé môi lại giương cao lên.
Nguyệt Hoa vừa nghe lời lại vừa bướng bỉnh, ngoài miệng ngoan ngoãn đồng ý, quay đầu một cái là quên ngay.
Thấy hoạ sĩ cúi đầu vẽ, y nhảy khỏi ghế, ôm chiếc rương nhỏ chạy về ghế nằm.
Khương Sạn nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu thấy Nguyệt Hoa vừa chạy lung tung đang đeo một đống đồ trang sức, cười khanh khách:”Có đẹp không?”
Tục không chịu được. Nhưng mà lại rất ngây thơ. Đống đồ tầm thường ấy ở trên người Nguyệt Hoa, không hiểu sao hắn lại thấy đẹp mắt.
“Tháo xuống.” – Khương Sạn nhẹ giọng nói, chỉ trong thời gian một chén trà đã hiểu Nguyệt Hoa là người thích cứng không thích mềm. Nhỏ nhẹ khuyên nhủ y nhất định không nghe, phải đợi đến khi tức giận mới ngoan ngoãn làm theo. Nhưng Khương Sạn cũng không muốn nổi giận với y.
Lầm bầm không muốn tháo trang sức, Nguyệt Hoa thầm nghĩ, ‘mỹ nhân trong tranh đều đeo rất nhiều đồ đẹp mà’. Nhưng y nghe lời quen rồi, không biết phải phản bác thế nào.
Đeo lên dễ, tháo xuống khó. Nguyệt Hoa kéo búi tóc thở hừ hừ. Thường ngày y có tiểu cung nữ hầu hạ mặc đồ, những thứ đẹp đẽ này quá vướng víu, y cũng không dùng đến.
Thấy Nguyệt Hoa sắp tự vò mình thành một cục, Khương Sạn thở dài, đặt bút xuống đi đến cạnh y. Bị người khác thấy bộ dạng chật vật của mình, Nguyệt Hoa cũng không lúng túng. Y nhìn Khương Sạn cười ngây ngô. Không biết y lanh lợi, biết nhìn sắc mặt người khác, hay là ngốc, không thể khiến người ta phát hỏa.
Thấy Khương Sạn ngồi xuống trước mặt, Nguyệt Hoa nằm úp sấp lên đùi hắn, lẩm bẩm:”Đầu ta kéo đau… ngươi vẽ xong chưa?”
Đường đường là hoàng đế, nào có ai dám sai vặt hắn. Bây giờ hắn lại ở đây vẽ cho người ta, còn giúp người ta tháo trang sức.
“Nhìn ngươi thế này, sợ là hôm nay không xong được.”
‘Vậy thì tốt quá’, Nguyệt Hoa thầm nghĩ:”Vậy ngày mai ngươi lại tới đi.”
Cằm nhỏ chuyển động theo lời nói của Nguyệt Hoa, cảm giác mềm mại trên đùi cùng giọng nói mang theo vẻ mềm mại truyền đến bên tai hắn. Hơi thở nóng ấm như xuyên qua vạt áo, thấm vào da thịt hắn, vừa thực vừa hư.
Bàn tay lớn nâng cằm Nguyệt Hoa, ngón tay vuốt ve da thịt mềm mại. Khương Sạn hơi dùng sức, nhấc cằm y lên cao:”Ngày mai lại tới?”
Hôm nay không được, đêm nay không được, nhất định phải là ngày mai? Phi tử trong hậu cung ai cũng muốn tranh thủ giữ hắn lại bên mình, vật nhỏ này chẳng lẽ không muốn ở cùng hắn lâu hơn? Rốt cuộc lúc trước là ai dạy y? Có lẽ người này căn bản không biết thân phận của hắn. Khương Sạn cực kì không vui, cúi đầu nhíu mày nhìn y.
Không phải chưa vẽ xong sao? Ngày mai không vẽ thì đợi đến bao giờ chứ? Nguyệt Hoa đột nhiên nhận ra cung nữ tỷ tỷ lâu chưa về, sợ bị nàng giáo huấn một trận. Y quẳng hết trang sức sang một bên, chuẩn bị nhảy xuống đất, bị Khương Sạn túm tay kéo lại:”Muốn chạy đi đâu?”
Một giây cũng không chịu ngồi yên, Nguyệt Hoa ngọ nguậy trong ngực hắn, đầu lưỡi hồng lặng lẽ liếm môi:”Ừm… Ta muốn nhìn một chút…”
“Không ai hầu hạ ngươi?” – Khương Sạn cau mày, “Giày đâu?”
Giày đã bị Nguyệt Hoa ném vào xó xỉnh nào đó từ lâu, y a a ấp úng, một lòng một dạ chỉ quan tâm đến bức tranh dang dở.
Không đợi Khương Sạn tìm giày, Nguyệt Hoa ôm eo hắn, cọ cọ trán lên ngực hắn:”Cho ta xem đi, ta muốn xem…”
Không được ai dạy tử tế, vậy mà việc làm nũng lại như vô sự tự thông. Đôi môi hồng hơi cong lên, đầu môi bị liếm ướt lấp loáng, hàng lông mày rủ xuống, tỏ vẻ đáng thương nhìn Khương Sạn.
Thấy Khương Sạn thờ ơ không động lòng, Nguyệt Hoa kéo lấy vạt áo hắn:”Có đẹp không? Cho ta nhìn một chút đi. Ngươi là tốt nhất…”
Quản sự cô cô tốt nhất, cung nữ tỷ tỷ tốt nhất, bây giờ đến họa sĩ cũng được coi là tốt nhất. Khương Sạn không biết vật nhỏ trong miệng như bôi mật này biết làm nũng dụ người, hay là chỉ biết một chiêu này, bách phát bách trúng.
Về phần câu hỏi có đẹp không, Khương Sạn không biết y muốn hỏi người hay tranh, bất đắc dĩ đứng dậy, muốn đi đến án thư lấy tranh.
Nguyệt Hoa đầy vẻ mong đợi, duỗi hai tay ra chờ hắn. Sai khiến Hoàng thượng, tội thêm một bậc.
Khương Sạn ôm ngang eo y, thầm đánh giá trọng lượng người trong lòng. Quá nhẹ, thực sự không thể không thương.
Nguyệt Hoa cầm bức tranh chưa hoàn thành, y không biết cái gì là nước chảy mây trôi, chỉ biết nhìn tranh có đẹp hay không. Y ôm lấy cổ Khương Sạn:”Muốn màu hồng cơ.”
Khương Sạn khẽ cười. Người đâu mà tục không chịu được, đùa đùa y:”Ngươi còn muốn cái gì nữa?”
Không biết Khương Sạn chỉ hỏi đùa, Nguyệt Hoa lại nghiêm túc chỉ từng bức tranh mẫu:”Muốn hết.”
Lòng tham không đáy. Khương Sạn bóp nhẹ eo Nguyệt Hoa, y cực kì sợ ngứa, bị Khương Sạn chọc ghẹo mà khanh khách cười không ngừng.
Chờ người trong ngực cười đến mức suýt tắc thở, Khương Sạn mới thả y trên ghế nằm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhiễm một tầng màu đỏ.
Khương Sạn cúi xuống gần y, ngón tay khẽ lướt trên gò má y, xúc cảm ấm nóng truyền tới đầu ngón tay hắn:”Vậy trẫm… Vậy ngày mai ta sẽ quay lại.”
Hai má Nguyệt Hoa bị sờ đến tê tê, y nắm chặt tay hắn cọ mạnh mấy cái:”Ừ.”
Chiêu dục cự còn nghênh Khương Sạn đã thấy nhiều rồi, thái độ người này rõ ràng muốn đuổi hắn đi. Khương Sạn chưa muốn đi, kinh ngạc nhìn Nguyệt Hoa một lúc mới quay người ra ngoài.
Tiểu cung nữ bên cạnh Nguyên công công nơm nớp lo sợ, chỉ sợ tiểu tổ tông nhà mình gặp hoạ. Lỡ để Hoàng thượng nổi giận, e là tất cả nô tài trong vườn ngự uyển này không gánh nổi.
Vừa thấy Hoàng thượng bước ra, tiểu cung nữ vội vàng quỳ xuống thỉnh an:”Hoàng thượng…”
“Vào hầu hạ đi.” – Khương Sạn trên mặt không lộ rõ vui hay buồn:”Y không biết cái gì hết, không cần nói cho y. Ngày mai trẫm quay lại.”