Hôm nay Lam Yên có hẹn ăn tối với một người bạn đã cùng cô du học ở Anh Quốc. Anh ấy tên Phúc Tô Nam, suốt thời gian cô ở Anh, mối quan hệ giữa cô và anh chàng này rất tốt.
– Em đến rồi.
Người đàn ông ga lăng vội đứng dậy kéo ghế cho cô, Lam Yên nở ngụ cười:
– Cám ơn anh. Em đưa Tiểu Ngôn sang nhà Thụy Ái chơi rồi mới đến đây. Anh chờ em có lâu không?
Tô Nam nở nụ cười tươi, dù biết rõ Lam Yên đã có con riêng, ấy vậy mà anh ấy vẫn dành cho cô một tình cảm rất đặc biệt.
– Hôm nào em đưa Tiểu Ngôn sang nhà anh chơi đi.
Cô mỉm cười gật đầu, Tô Nam luôn cư xử dịu dàng và rất tốt với cô, nhưng từ trước đến nay, Lam Yên chỉ xem anh ấy như một người anh trai. Lần này biết tin cô sẽ về nước, Tô Nam cũng thu xếp để về cùng cô, anh ấy lấy lý do về thăm ba mẹ, nhưng kỳ thực là vì muốn được gần Lam Yên.
– Để anh nói nhân viên dọn món lên.
Ngay lúc sắp được dùng bữa, cô chợt nhận thấy cơ thể có chút khó chịu: “Thôi chết rồi…chẳng lẽ là…”.
Mấy hôm nay bụng cô cứ bị đau âm ỉ, cô biết rằng mùa dâu của mình sắp tới nhưng thật không ngờ lại đến ngay lúc này. Sắc mặt cô tối đi, Lam Yên vội nói:
– Em…em xin phép vào toilet một lát.
Tô Nam vui vẻ gật đầu:
– Em cứ đi đi.
Cô cầm lấy túi xách, vội vàng đi nhanh vào toilet, cũng may cô kỹ tính nên có mang theo cánh thiên thần, nếu không trong tình huống này chẳng biết trốn ở đâu.
– Ây…
Vì đi quá nhanh nên cô va phải một người, cô chưa kịp ngước nhìn thì đã nghe thấy giọng nói êm tai:
– Tôi xin lỗi, cô có sao không?
Lam Yên đang rất gấp, cô chỉ kịp nhìn thấy thoáng qua người đàn ông này mặc vest lịch lãm. Nhưng vì đang vội nên cô không ngẩn mặt nhìn anh ta, chỉ cúi đầu nói:
– Tôi không sao, xin lỗi anh. Tôi xin phép.
Cô lo rằng dâu sẽ rụng và dính vào chiếc đầm cô đang mặc, nếu vậy thì cô chẳng còn mặt mũi ở lại dùng bữa cùng Tô Nam, thật sự rất xấu hổ. Lam Yên xin lỗi rồi vội vàng rời đi, cô cũng chẳng có thời gian để nhìn mặt người đàn ông mình vừa va phải.
Nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt Huân Giai Nghị bị cuốn hút một cách lạ thường. Anh chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy người con gái này rất quen thuộc, cứ như đã từng gặp gỡ dù lúc nãy anh cũng chẳng kịp thấy được mặt cô.
Vì có đối tác đang chờ nên anh cũng không nán lại thêm, Giai Nghị nhanh chóng quay lại phòng ăn đã được đặt sẵn.
– ———————————
Ngồi cạnh giường bệnh, Huân Giai Nghị lúc này có chút rối trí, chẳng là mấy hôm trước, nam thư ký Trịnh Uy đã theo anh lâu năm đột ngột bị tai nạn giao thông gãy chân và tay, e rằng phải nghỉ dưỡng cả năm mới có thể trở lại làm việc.
– Chủ tịch à, tôi xin lỗi,…
Giai Nghị thở nhẹ một hơi, nhìn người nhân viên thảm thương đang nằm trên giường bệnh, tay trái và chân trái bị bó bột to tướng.
Anh nào phải người máu lạnh đến mức không biết cảm thông cho cấp dưới, đặc biệt là những tai nạn bất ngờ ập tới thế nào.
– Tai nạn ngoài ý muốn, anh không cần nói xin lỗi. Bây giờ tôi đang nghĩ đến chuyện tìm thư ký thay thế anh trong một năm tới. Yên tâm là anh vẫn được nhận lương đầy đủ trong thời gian nghỉ dưỡng thương.
Nam thư ký nghe đến đây liền nở nụ cười. Anh ấy chợt nhớ đến một điều quan trọng.
– Cám ơn chủ tịch. À phải rồi, tôi có một người em, tôi muốn đề cử cô ấy vào vị trí thư ký thay thế tôi.
Nam thư ký nhờ anh lấy giúp điện thoại, anh ấy vào mạng xã hội, mở hình của một cô gái rồi đưa cho Giai Nghị xem.
– Đây là em gái họ của tôi. Con bé đã từng có ba năm kinh nghiệm làm thư ký trưởng cho công ty Louis ở Luân Đôn.
Nhìn vào hình ảnh của người con gái xinh đẹp, Giai Nghị cầm lấy điện thoại, im lặng mà trầm ngâm một lúc. Ban đầu anh còn định để bộ phận nhân sự của công ty tuyển dụng thư ký mới, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa.
– Chủ tịch thấy thế nào? Em họ của tôi rất giỏi và luôn chịu khó học hỏi, tôi tin rằng con bé sẽ làm được.
Ánh mắt anh sáng rực, liền hỏi thông tin về cô gái trong ảnh:
– Cô ấy tên gì?
Trịnh Uy liền nói rõ:
– Con bé tên Sở Lam Yên, hai mươi bảy tuổi. Vừa về nước khoảng một tuần nay thôi, Lam Yên hiện đang sống tạm ở khách sạn.
Anh chỉ hỏi có một câu thôi, nào ngờ nam thư ký này nhiệt tình đến mức kể thêm vài thông tin nữa.
– Cô ấy không có nhà ở đây sao?
Trịnh Uy vốn tính cởi mở, lại nghĩ nên kể anh biết về cô nhiều một chút, dù sao Giai Nghị cũng cần nắm thông tin của người sắp trở thành thư ký mới của anh.
– À, nhà ba Lam Yên vẫn ở đây, nhưng con bé không hòa thuận với mẹ kế nên muốn ra ở riêng cho thoải mái.
Giai Nghị nở nụ cười ẩn ý, anh cất lời:
– Tôi còn một căn biệt thự trống đang định cho thuê, anh giúp tôi hỏi thử xem cô ấy có nhu cầu thuê không. Tôi sẽ lấy giá rẻ. Mà…đừng để cô ấy biết chủ cho thuê là tôi.
Nam thư ký có chút thắc mắc:
– Tại sao vậy chủ tịch?. Chap ?ới l?ô? có tại ﹍ ?rU??r??e ?.?N ﹍
Trong lòng anh đang toan tính chuyện gì thì chẳng ai rõ, Giai Nghị nở nụ cười nhẹ:
– Tôi không muốn cô ấy phải ngại. Còn nữa, anh nói cô ấy sắp xếp ngay ngày mai có thể đến công ty làm việc.