Sắp tới phải thu kỳ sau của tiết mục, trong phòng luyện tập, sau một hồi tập luyện, đôi hàng lông mày của lão sư vẫn không buông lỏng.
Lâm Duyệt Vi là tổ trưởng, đương nhiên phải là người đầu tiên mở miệng đề nghị mọi người lưu lại tiếp tục tập, vài người cũng không có một câu oán hận, tách ra uống chút nước, rồi tiếp tục tập luyện.
Trăng đã treo trên giữa trời, chiếu xuống cửa sổ phòng học, bên trong chỉ còn lại Lâm Duyệt Vi cùng một vài thí sinh trước sau tập luyện mà không qua được, bạn cùng phòng ngây thơ xung phong nhận việc tập cùng Lâm Duyệt Vi, bây giờ đang nằm trong góc khoác áo khoác của Lâm Duyệt Vi ngủ ngáy o o.
Giọng Lâm Duyệt Vi trong căn phòng rộng lớn trống trải có vẻ réo rắt trầm ổn: “Chúng ta thử lại một lần.”
Thí sinh tệ nhất trong nhóm hơi áy náy: “Mình tự luyện được, cậu không cần……”
Lâm Duyệt Vi ôn hòa mà nói chen vào: “Cậu không có người đối diễn thì làm sao mà tập? Huh?”
Cô thí sinh đó do dự một lát, gật gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Lâm Duyệt Vi: “Chúng ta là một đội mà, lại đây, give me a hi-five.”
Hai người đánh một chưởng, âm thanh vang lên khiến bạn cùng phòng ở trong góc giật mình tỉnh dậy, bạn cùng phòng chùi nước miếng ở khóe miệng, mơ màng ngồi dậy, đầu óc mơ hồ, kinh hoảng thất thố mà kêu: “Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?”
Lâm Duyệt Vi cùng cô thí sinh kia bị nàng chọc đến cười ha ha.
Bạn cùng phòng ngốc ra trong chốc lát, chạy lại cùng hai người đùa giỡn một phen, rồi cả bọn rũ nhau đi rửa mặt, đuổi đi cơn buồn ngủ, tiếp tục đối diễn.
***
Các fan ở dưới lầu từ đứng biến thành ngồi xổm, từ ngồi xổm biến thành ngồi, ngồi rồi lại đứng, hai chân giống như cùng xi măng trên mặt đất hòa hợp thành một thể. Sau tám tiếng chờ, chỉ còn mình Lâm Duyệt Vi, bạn cùng phòng cùng với vị thí sinh tệ nhất là chưa tan tầm, một số fan đã sớm theo các thần tượng khác rời đi, chỉ còn fan của ba người đứng ở cửa lớn cách đó không xa trông mòn con mắt, có fan chịu không nổi đã sớm đi về, nhưng có rất nhiều người vẫn cố chấp mà đứng chờ, bọn họ có người đã ngàn dặm xa xôi ngồi xe tới, chỉ vì muốn được nhìn thấy tiểu thần tượng của mình một lần.
Tuy rằng tố chất thân thể của Cố Nghiên Thu rất tốt, nhưng cũng không thể đứng hơn bảy-tám tiếng đồng hồ mà không hề phản ứng, hai chân cô đã sớm mất đi tri giác, hôm nay lúc ra cửa cô còn tính mang một đôi giày cao gót, nhưng bởi vì vóc dáng cô không thấp, sau một hồi chọn tới chọn lui mới quyết định đi mua một đôi giày đế bằng, nếu không sẽ không thể đứng nổi tới giờ này. Một tay Cố Nghiên Thu nắm Phật châu, cắn chặt răng, kiềm nén xúc động muốn duỗi tay vịn lên bả vai cậu thư ký.
Cô bất động thanh sắc mà cong eo một chút, có trời mới biết eo cô đã cơ hồ giống chân của cô, mỏi đến không động đậy nổi.
Nếu cho thư ký thêm một lần cơ hội để nói, anh nhất định sẽ quay lại thời điểm của ba ngày trước, tự mình đánh chết lời đề nghị tới đây ngồi xổm chờ các tuyển thủ tan tầm của chính mình. Đừng nói là Cố Nghiên Thu, một đại nam nhân như anh mà bây giờ cũng eo đau gối ê, bên cạnh đã có không ít fan trải chiếu ngồi xuống, màn hình di động trên tay ánh lên huỳnh quang, cùng đèn đường lờ mờ trên đỉnh đầu, chiếu ra một mảnh sống không còn gì luyến tiếc “Quỷ ảnh”.
Cố Nghiên Thu rất coi trọng hình tượng, bất luận thế nào cũng không làm ra những hành động như mọi người, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Thư ký bèn gọi điện thoại xin chỉ thị từ bạn gái, mong cô đặc cách dưới tình huống đặc biệt xử lý theo cách đặc biệt, xin được cho phép không cần tiếp tục ngồi chờ nữa — vốn dĩ anh chỉ tính tới xem náo nhiệt và chụp ảnh của vài người, nhưng bạn gái anh trùng hợp lại đang ship một CP, còn rất điên cuồng, CP vừa hay lại chính là Lâm Duyệt Vi cùng cô bạn cùng phòng, vẫn luôn cùng nàng cùng tiến cùng lui, nghe nói hai người vẫn còn trên phòng tập chưa có ý định đi xuống, càng điên hơn nữa chính là, bạn gái anh ra lệnh cưỡng chế nhất thiết phải chụp được một chút vật chứng về cho bạn gái anh la liếm, cho nên lần trưng cầu ý kiến này của anh thư ký dài lê thê, tiêu phí sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng mới thu phục được.
Thư ký cất di động đi, đối với Cố Nghiên Thu đã đứng đến hóa đá nói: “Tiểu Cố tổng, nếu không chúng ta trở về đi, bây giờ còn có thể mua vé xe về. Cho dù mai mới về, bây giờ cũng nên về nghỉ ngơi sớm, bằng không sẽ không có tinh thần.”
Anh lại nhìn thoáng qua cửa sổ phòng học trước sau vẫn còn sáng đèn, không rõ còn phải đợi đến khi nào. Nhưng thật ra trong lòng anh đã sớm có cân nhắc, lời đồn trên mạng truyền đến có tai mũi có mắt, nói Lâm Duyệt Vi do dựa vào nhan sắc thượng vị, giữa các tuyển thủ nàng là người lười biếng nhất, nhưng khi tới hiện trường mới biết, đã qua 12 giờ đêm rồi, mà nàng còn ở bên trên khắc khổ.
Mỗi thần tượng đều sẽ có một ít “Trạm tử”[1], trạm tử là tổ chức do một quần thể fan tự tạo thành, hoàn toàn tách ra khỏi đại bộ phận fan chính thức, trạm tử phụ trách việc săn đón các hoạt động ngày thường của thần tượng, bao gồm việc chụp ảnh đăng Weibo, cung cấp cho các fan liếm bình[2]. Trạm tử cũng phụ trách chụp hình khi thần tượng có hoạt động, hay tham dự những hoạt động offline của nhóm, tự xưng là dân tiền tuyến, trạm tử của các thí sinh trong《 diễn viên luyện tập sinh 》 tuy rằng còn đang trong thời kỳ phát triển, không đủ kinh nghiệm như những tổ chức lớn, nhưng đối với tiểu thần tượng đều là một mảnh chân tình, có thiên địa chứng giám, những fan tự xưng tiền tuyến này đều là một đám liều mạng, giống như muốn mọc rễ ở chỗ này.
[1]Trạm tử: số đông fan thích đứng chờ thần tượng
[2] liếm màn hình: thuật ngữ mạng
Thư ký mới vừa hỏi thăm, thì nghe được có một fan tiền tuyến của Lâm Duyệt Vi có một lần chờ từ sáng ngày hôm trước chờ tới tối khuya ngày hôm sau, bởi vì tin tức không chính xác, Lâm Duyệt Vi bị tổ tiết mục an bài đi ra ngoài chụp quảng cáo, trực tiếp ngồi xe rời khỏi từ cửa khác, thật lâu mới trở về.
Thư ký còn nghe thấy từ một fan tiền tuyến khác, rằng cơ hồ mỗi ngày Lâm Duyệt Vi đều là người tan tầm trễ nhất, cũng là người đi làm sớm nhất, có thể thấy tin tức trên mạng bắt gió bắt bóng cỡ nào, bẻ cong sự thật nghiêm trọng bao nhiêu. Những fan tiền tuyến là những người hiểu biết nhất về tiểu thần tượng, họ còn nói dân mạng không phân xanh đỏ đen trắng tùy ý chửi rủa, động tình đến hốc mắt đều đỏ, thư ký còn phải móc khăn giấytừ trong túi ra an ủi đối phương.
Cố Nghiên Thu: “Chờ thêm một chút nữa.”
Qua hơn tám giờ đồng hồ, đây đã không phải là lần đầu tiên thư ký nghe câu trả lời này từ Cố Nghiên Thu, nhưng thư ký vẫn luôn nghĩ Cố Nghiên Thu vì thông cảm cho anh, khiến anh cảm động một phen, lúc sau mới phát hiện hóa ra không phải như vậy, Cố Nghiên Thu rõ ràng chấp nhất đến cùng như vậy, chỉ vì bản thân cô thật sự muốn chờ.
Nhưng thật ra thư ký không muốn tin tưởng như vậy, bởi vì trong ấn tượng của anh, Cố Nghiên Thu không phải là một người truy tinh, nàng thậm chí còn không quan tâm đến bất kỳ tin tức nào ngoài tin tức tài chính và kinh tế, lần này lại không có một lý do nào, cho dù anh không muốn tin cũng phải tin, vì thái độ Cố Nghiên Thu rất kiên quyết, hôm nay cô nhất định phải chờ đến khi không còn một ai tan tầm nữa, có lẽ là toàn bộ đi?
Thư ký chửi thầm, lại liếc mắt nhìn túi quà tặng Cố Nghiên Thu cầm trong tay, đây hẳn là để tặng cho một người trong số họ đi?
Đồng hồ treo trên tường phòng luyện tập, chạy từ 12 giờ đêm tới hai giờ sáng, Lâm Duyệt Vi lắc lắc đầu óc hỗn độn, ngáp một cái, nàng bưng bình trà lên uống một hớp, thì nghe bạn cùng phòng kích động mà kêu to: “Xong rồi.”
Quay đầu nhìn lại, hai người đang đối diễn đã mệt đến nằm liệt xuống sàn.
Lâm Duyệt Vi: “Xong rồi?”
Hai người nằm ngay đơ trên mặt đất đã lật người qua, ngón trỏ hướng lên trên.
Lâm Duyệt Vi thấy mắt hai người đều nhắm lại, vội vàng dùng một tay túm họ dậy, nàng thoạt nhìn yếu ớt nhu nhược, chứ thật ra sức lực lại rất lớn, đường cong cơ bắp trên cánh tay mơ hồ có thể thấy được, trông rất xinh đẹp.
Hai người bị kéo lên mạnh mẽ, mí mắt đánh nhau mà bị Lâm Duyệt Vi trái một người phải một người dắt ra ngoài: “Tan tầm tan tầm, trở về ngủ tiếp.”
Lâm Duyệt Vi tắt đèn phòng tập, xoay người đỡ cánh tay bạn cùng phòng, kéo đi.
Một gian phòng tập đột nhiên tối sầm lại, nhưng các fan phía dưới thì chỉ lười nhác mà nâng mí mắt, bủn xỉn không thèm cho một ánh nhìn đầy đủ, bọn họ đã bị những lần tới tới lui lui như vậy làm cho mệt mỏi tận lực rồi, thất vọng quá nhiều lần, chẳng bằng không ôm hy vọng. Chỉ khi bản thân tiểu thần tượng xác xác thật thật xuất hiện ở bọn họ trước mắt, thì họ mới có thể sống lại mà thôi.
Lòng Cố Nghiên Thu nhảy dựng, nhìn thẳng về phía cửa sổ.
“Xuống rồi.”
Thư ký: “Hả?”
Chị có thiên lý nhãn hay là thuận phong nhĩ vậy?
Cố Nghiên Thu hoạt động tay chân sớm đã cứng đờ, tay nắm thành quyền, đấm lên eo, sửa sửa mái tóc bị gió đêm thổi đến rối loạn, cô cùng mười giây hoả tốc sửa lại trang dung chỉnh tề.
Khiến thư ký trợn mắt há hốc mồm, trong đầu anh hiện lên một loạt bulletscreen “Không xong, đây là cảm giác tiểu Cố tổng tâm động”, cũng không biết đối tượng cô tâm động đến tột cùng là ai?!
(ảnh minh họa bulletscreen)
Trực giác Cố Nghiên Thu quả không sai, sau ba phút, các fan nhón chân yên lặng mong chờ hồi lâu tuôn ra một trận hô to, nghênh đón ba người bước ra. Lâm Duyệt Vi cùng bạn cùng phòng CP của nàng, và một tuyển thủ khác tay trong tay song song cùng bước đi.
Fan tiền tuyến cùng các fan đều bạo động, điên cuồng vây quanh họ như sói nhìn thấy dê, Cố Nghiên Thu vẫn luôn giữ vững sự đoan trang đương nhiên sẽ không cùng fan chen lấn như vậy, sau hai ba giây ngắn ngủi, cô đã bị cả đám người chen vào xô ra bên ngoài, ngay cả một sợi tóc của Lâm Duyệt Vi cũng phải nhìn qua từ khe hở.
Cố Nghiên Thu: “……”
Thư ký khuyên cô: “Tiểu Cố tổng, nếu không cô cứ chen vào trong đi, dù sao ở đây cũng tối lửa tắt đèn, không ai nhận ra cô đâu.”
Cố Nghiên Thu ngước mắt nhìn anh, một bên đuôi lông mày giật giật, đáy mắt hiện lên một tia chần chờ.
Thư ký dùng ánh mắt cổ vũ cô: Đi đi.
Cố Nghiên Thu nhìn đám đông phía trước xô đẩy nhau, lắc đầu. Đây không phải vấn đề có bị nhìn thấy hay không, mà cô thật sự không làm được.
Thư ký: “Ngày mai chúng ta phải trở về, nói không chừng đây là cơ hội duy nhất.”
Cố Nghiên Thu không nói lời nào, vẫn cứ lắc đầu quầy quậy.
Thư ký: “Cô ấy sắp đi rồi đó.”
Anh không biết cụ thể là người nào, nhưng nhìn phản ứng của Cố Nghiên Thu, thì giữa ba người, Lâm Duyệt Vi là có khả năng nhất, bởi vì nàng xinh đẹp nhất trong ba người, ai mà không thích người xinh đẹp, nếu không phải bạn gái ở nhà hay ghen, thư ký cũng muốn truy tinh.
Thư ký nhắc nhỡ lần cuối: “Quà của cô vẫn còn chưa tặng đấy.”
Câu nói này xác thật dùng được, Cố Nghiên Thu đột nhiên nhét túi vào trong tay anh.
Thư ký: “???”
Cái quái gì vậy???
Cố Nghiên Thu không biện giải, trầm giọng nói: “Giúp tôi đưa cho Lâm tiểu…… Duyệt Vi.”
Thư ký: “……”
…to be continued
Esley: Cố tổng moe quá đi mất >.<
Lâm tiểu…… Là xưng hô gì vậy chứ, Lâm Tiểu Vi á? Sặc, không ngờ Cố tổng lại có thể…nói được những lời này.
Sau khi thư ký được giao trọng trách, bắt đầu hành trình ra sức chen vào giữa đám người. Cố Nghiên Thu nghĩ ngày thường có lẽ anh cũng rất hay tập thể lực, nên thân thể mới vững chắc, cao một mét tám ba, gầy mà không yếu, yêu thích tập thể hình, quả là một tiểu soái ca, anh xô xô đẩy đẩy giữa đám người một hồi thì đã tiến được vào vòng trong.
Ở trên mạng Lâm Duyệt Vi bị mắng đến nghiêm trọng, nhưng nhân khí vị trí top ba của nàng đã cứu vớt được việc này, nếu tiết mục không cố tình cắt nối biên tập, nói không chừng nhân khí của nàng bây giờ không chỉ dừng ở hạng thứ ba. Dù vậy, fan của Lâm Duyệt Vi vẫn chiếm hơn phân nửa số fan ngồi canh, nàng còn chưa xuất đạo, tổ tiết mục cũng không có quy định không thể nhận quà của fan, vốn dĩ mỗi ngày khi nàng tan tầm một đường tất cả đều là quà, nhưng kể từ khi nàng gặp scandal, các fan càng thêm máu gà điên cuồng, hoa, quà ùn ùn kéo tới không dứt, Lâm Duyệt Vi tập luyện lâu như thế, đã rất mệt, nhưng vẫn cố chống tinh thần ứng đối fan, hơi hơi khom người tiếp nhận từng món quà một rồi nói lời cảm tạ, trợ lý tỷ tỷ sau lưng cũng giúp nàng tiếp nhận không ít.
“Lâm Duyệt Vi.”
Lâm Duyệt Vi nghe được tên mình bèn quay đầu, thì thấy một tiểu soái ca nhẹ nhàng khoan khoái, đưa túi quà trên tay cho nàng, há mồm nói một câu gì đó, nhưng thanh âm bên cạnh nàng quá ồn ào, có người kêu tên nàng, hỏi nàng khỏe không, hỏi nàng ngày thường yêu thích gì, câu gì cũng có, nàng không nghe rõ, chỉ có thể nói một câu cám ơn.
Thư ký viên mãn hoàn thành nhiệm vụ Cố Nghiên Thu giao, cũng không quên trọng trách với bạn gái, vội vã móc di động tách tách chụp không ngừng, màn ảnh đều là góc chụp của Lâm Duyệt Vi và bạn cùng phòng. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người thật, tay dài chân dài, mặt còn nhỏ nhắn, tuy bàn tay hơi lớn, nhưng vừa nhìn đã thấy trời sinh thích hợp tham gia làng giải trí, cảm giác như còn đẹp hơn trên TV gấp một vạn lần.
Có người nhắm ống kính đến quá gần, giống như muốn dán lên mặt tiểu thần tượng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới các nàng. Nhân viên công tác phải thật vất vả mới duy trì được trật tự, hai người bảo vệ kè kè bên cạnh Lâm Duyệt Vi, nghe nàng ôn nhu nhắc nhở mọi người phải chú ý an toàn.
Thư ký không phải fan cũng sắp tan chảy vì giọng nói của nàng, nở nụ cười ngớ ngẩn, sao lại có người tuyệt vời tới vậy.
Lâm Duyệt Vi một hàng ba người tiến vào ký túc xá, fan ở bên ngoài lưu luyến mà không thôi vẫy tay với nàng.
“Duyệt Vi nghỉ ngơi thật tốt .”
“Cố lên!”
“Mọi người yêu chị!”
“Mama yêu cưng!”
Một tay thư ký giơ di động quay video, bị cảnh vật chung quanh cảm nhiễm, cũng vẫy tay, hô lớn: “Ba ba cũng yêu cưng!”
Khiến những người khác đang sôi nổi phải ghé mắt bật cười, thư ký vội vã rụt vào một góc.
Rốt cuộc ba người đều đã đi vào thang máy, fan mới ngừng nghỉ, tốp năm tốp ba mà trao đổi ảnh vừa chụp được. Thư ký vẫn còn đắm chìm trong dung nhan thịnh thế vừa rồi, cẩn thận lưu giữ dư vị, bất chợt nhớ tới chính sự, cất bước chạy ra ngoài cửa.
Cố Nghiên Thu vẫn còn ở bên ngoài chờ đợi.
“Ở bên này.” Một đạo thanh âm cản trở bước chân anh, thư ký quay đầu nhìn, không biết Cố Nghiên Thu đã vào đại sảnh từ lúc nào, đương nhiên, cô vẫn rời xa đám đông.
Cố Nghiên Thu đã sớm thừa dịp anh phát ngốc cất di động vào túi, nhàn nhạt mà nói: “Tặng rồi sao?”
Thư ký gật đầu nói: “Tặng rồi, tôi còn nói đây là do Cố tổng tặng nàng.”
Cố Nghiên Thu nhíu mày, thần sắc tựa hồ không được vui.
Thư ký nói: “Tôi có nói tên của ngài.”
Cố Nghiên Thu vẫn khẽ nhíu mày, nói: “Được rồi, chúng ta về thôi.”
Thư ký gãi gãi đầu, không hiểu cô không vui vì lý do gì.
Cố Nghiên Thu tới chỉ đơn thuần muốn gặp Lâm Duyệt Vi một lần, không trông mong Lâm Duyệt Vi sẽ nhìn đến cô, thậm chí cô không hy vọng Lâm Duyệt Vi biết cô tới, miễn cho đối phương tạo thành bối rối. Thích Lâm Duyệt Vi là chuyện của riêng cô, không nhất định phải cho nàng biết, không biết thì càng tốt.
Cô chỉ muốn có phần tâm tình hạnh phúc này, dù sao bây giờ Cố Nghiên Thu cũng không có bản lãnh bảo vệ cho nàng, không ai biết tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Cô không ngờ khi thư ký tặng quà lại báo tên cô ra, Lâm Duyệt Vi sẽ nghĩ thế nào chứ? Có phải sẽ lại “Tự cho mình đa tình” mà cảm thấy cô thích nàng không? Nhưng nàng có biết nàng “Tự cho mình đa tình” đã không còn là tự mình đa tình nữa hay không?
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng bước ra phía ngoài thở hắt một hơi, cô ở đây suy đoán thì có ích lợi gì, cô không liên lạc được với Lâm Duyệt Vi, cũng không muốn liên lạc nàng. Liên lạc được thì sao? Giữa hai người có thể nói những gì chứ?
Tầm mắt Cố Nghiên Thu dừng lại trên con đường quạnh quẽ sau những con phố phồn hoa, mặt mày hiển hiện sự lạnh lùng, nơi sâu nhất trong đáy mắt cô bỗng cất giấu một chút thẫn thờ gần như không thể phát hiện ra.
Thư ký nhắm mắt theo đuôi mà đuổi kịp cô.
Cố Nghiên Thu ngồi vào ghế sau xe, cuối cùng cũng được thư giãn tấm lưng vòng eo đã cứng đờ từ lâu, thư ký ở bên ngoài mặc một chiếc áo khoác thể dục giống học sinh trung học theo lên xe, ngồi vào ghế lái, ánh đèn muôn màu ngoài ổ cửa sổ lập loè nhảy múa, Cố Nghiên Thu nhắm mắt, gọi tên thư ký: “Lâm Chí.”
Thư ký có cùng họ với Lâm Duyệt Vi, khi Cố Nghiên Thu thốt lên hai chữ này không tự giác mà giảm âm lượng, gần như ôn nhu, khiến Lâm Chí sợ đến sặc sụa, may mắn chân anh vẫn ổn, nếu không thì ngay cả chiếc xe cũng nhảy lên theo lòng anh.
Thư ký Lâm, Lâm Chí kinh hồn táng đảm nói: “Xảy ra chuyện gì tiểu Cố tổng?” Trong lòng của anh như bị đánh một cái bộp, anh có bạn gái rồi a, trung trinh như một, quyết chí không thay đổi, bây giờ đêm khuya tĩnh lặng, đường vắng không người, nếu Cố Nghiên Thu muốn làm cái gì đó, thì anh tuyệt đối thà chết không từ!
Cố Nghiên Thu nào biết trong lòng anh có những ý nghĩ lung tung rối loạn ấy, nhàn nhạt hỏi: “Vừa nãy cậu có chụp được ảnh, còn có video nữa đúng không?”
Hóa ra là vì chuyện này, Lâm Chí nhẹ nhàng thở ra, nói: “Dạ, có.”
Cố Nghiên Thu: “Gởi cho tôi.”
Lâm Chí: “Dạ.”
Trong xe lại trở về sự an tĩnh vốn có.
Xe hơi lại chạy được một đoạn, Lâm Chí mở miệng nói: “Tiểu Cố tổng, tôi có câu này không biết……”
Hôm nay Cố Nghiên Thu ăn mặc quá mỏng manh, lúc cả hai chờ tới nửa đêm còn có một cơn mưa nhỏ, khiến quần áo trên người cô ướt không ít, hàn khí có thể đã nhập thân, khiến cô cảm giác đầu hơi đau, nhéo nhéo ấn đường, không kiên nhẫn nghe anh nói lời vô nghĩa, bèn đoạt lời: “Nói đi.”
“Dạ.” Lâm Chí nói, “Tôi là trai thẳng, cũng do bạn gái kêu tôi mới chụp. Nhưng nếu chị muốn xem thêm ảnh của Lâm Duyệt Vi thì có thể lên xem các trạm tử.”
“Trạm tử là gì?”
“Chính là những bạn online chuyên môn đăng ảnh hot lên Weibo ấy.” Lâm Chí biết cô không hiểu, dùng cách nói ngắn gọn dễ hiểu nhất giải thích cho cô.
“Trạm tử?”
“Dạ phải.”
“Cậu rõ lắm sao?”
Nói đến đây Lâm Chí không thể không khoe khoang, đắc ý nói: “Tôi không biết, nhưng bạn gái tôi thì biết, cô ấy lưu trữ rất nhiều hình đẹp, khi nào quay lại tôi sẽ gởi cho chị. Đúng rồi, chị…ship hay không ship CP?”
Cố Nghiên Thu hỏi: “CP là gì?”
Lâm Chí muốn gục ngã.
Chuyện này thì một đại trai thẳng sắt thép như anh làm sao mà giải thích?
Anh do dự như vậy vài giây, ngẩng đầu ngó kính chiếu hậu, Cố Nghiên Thu nhắm mắt dưỡng thần, biểu tình mỏi mệt, anh bèn im miệng, để cô hảo hảo mà nghỉ ngơi.
CP hay không CP, nào quan trọng bằng sức khỏe, sau này có rất nhiều thời gian chậm rãi hiểu rõ.
***
Cố Nghiên Thu từ vali lấy ra một cái nhiệt kế, sốt nhẹ, cô đun một bình nước nóng, chống lưng vào cạnh bàn trong phòng khách sạn, nhìn ấm nước bốc khói tới xuất thần.
Bình đun tự động ngắt công tắt, cô dùng nước nóng rửa sạch một chiếc ly, đợi đến khi nước nguội bớt, lại rót một cốc nước ấm, tiếp tục làm như vậy, liên tục uống ba cốc nước.
Di động trên bàn không ngừng vang lên âm báo nhắc nhở, cô cầm lên xem, hóa ra là ảnh Lâm Duyệt Vi từ khi tham gia dự thi tới nay, do Lâm Chí lấy được từ chỗ cô bạn gái, khoảng chừng hơn trăm tấm.
Khóe môi Cố Nghiên Thu hơi cong, những đường cong trên mặt bỗng chốc nhu hòa, cô ngồi xuống, chậm rãi xem từng tấm từng tấm một.
***
Lâm Duyệt Vi tiễn tuyển thủ kia về phòng ngủ trước, rồi kéo bạn cùng phòng trở về ký túc xá, hai người còn lại trong phòng đều đã ngủ say, vang lên tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác. Hai người rón ra rón rén mà vào cửa, mở một bóng đèn tường.
Một đường kéo hai người đi, xương cốt Lâm Duyệt Vi như muốn đứt thành từng mảnh, vừa mệt lại vừa buồn ngủ, mém tí đã ngủ mà quên tắm, nàng cố chống mí mắt trên dưới đánh nhau, máy móc mà đi về phía phòng tắm.
Bạn cùng phòng là một con cú, hơn nữa cô còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nhận được món quà nào thì phải mở ngay, đương nhiên, cô không có nhiều quà như Lâm Duyệt Vi, nếu ngày nào cũng giống như Lâm Duyệt Vi, thì chỉ sợ có mở cũng không mở hết. Bất quá từ lúc hai người xào CP tới nay, nhân khí của cô cũng vì đó mà càng ngày càng tăng, nhưng số lượng quà tặng vẫn còn nằm trong vòng kiểm soát của cô.
Cô mở xong hết phần quà của mình rồi, vẫn còn chưa buồn ngủ, bèn nhìn về phía đống quà của Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi lo quá nhiều việc không hết, phần lớn số quà của nàng đều do cô mở. Lúc này Lâm Duyệt Vi vừa rửa mặt xong bước ra, bạn cùng phòng bèn nhỏ giọng trưng cầu ý kiến: “Mình giúp cậu mở nhé?”
Lâm Duyệt Vi cầu mà không được, “Mở đi mở đi, cậu không tính tắm à?”
“Mở xong sẽ đi.”
Bạn cùng phòng giúp cô mở từng món quà, Lâm Duyệt Vi híp mắt mơ màng sắp ngủ mà quan sát, người khác tặng quà, là xuất phát từ lễ nghi, cũng nên xem qua một chút, trên phương diện này nàng hoàn toàn giống Cố Nghiên Thu.
“Ah.” Bạn cùng phòng đột nhiên che miệng, nhịn không được cười nói, “Con thú bông này đáng yêu quá.”
Lâm Duyệt Vi nhìn qua, chỉ thấy là con thỏ nhồi bông nhỏ bằng bàn tay, bộ dáng sinh động, ngây thơ chất phác. Nàng nhíu mi, hình như nàng chưa từng công khai nói mình thích thỏ con bao giờ?
Bạn cùng phòng: “Còn có một tấm card, chữ viết tay rất đẹp nha.”
Tim Lâm Duyệt Vi nhảy dựng, lập tức đoạt tấm card từ tay bạn cùng phòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tử vi hôm nay nói: Nên tặng một con thỏ con làm tín vật định tình.
Món quà đầu tiên, hẳn có thể gọi là tín vật định tình chứ nhỉ?