Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn

Chương 7



Cố Quyết khống chế khoảng cách rất tốt, không đến mức khiến người bên cạnh muốn né tránh nhưng vẫn mang lại đủ cảm giác thân mật.

Ngày thường anh nói chuyện bình thường giọng nói đã đủ mê người rồi, càng miễn bàn tới việc cố tình đè thấp thanh âm.

Thành thật mà nói, thời điểm Nguyễn An An nghe thấy câu nói kia trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt, không kịp phản ứng lại những lời này tương ứng với điều gì. Thẳng đến khi trong não hình thành lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người——

Miễn cưỡng có thể đưa cậu tới vòng chung kết.

Ừm, cậu đưa tôi đi.

—— tôi nằm là được rồi.

“……!” Mẹ kiếp!

Điều này! Cũng! Quá! Phạm! Quy!! Đi!

Cố Quyết thoáng thối lui một chút trở lại khoảng cách bình thường, biểu cảm rất có hứng thú nhìn phản ứng của người bên cạnh.

Giờ khắc này tai trái của Nguyễn An An giống như bị nhiễm điện, cơn tê dại bắt đầu lan tràn. Một dòng nhiệt không biết từ chỗ nào nhanh chóng kéo dài từ dưới tai lên bao trùm toàn bộ vành tai, ngay cả gương mặt cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Cố Quyết trơ mắt nhìn vành tai nhỏ tuyết trắng của thiếu nữ nhiễm sắc đỏ từng chút một trở nên ngày càng mềm mại, mà tư thế lúc này của cô lại đặc biệt cứng đờ, giống như đang bị người điểm huyệt vậy.

Cố Quyết không nhịn được dựa lưng vào ghế ngồi bật cười thành tiếng.

Nguyễn An An nghe thấy tiếng cười bên cạnh thì khẽ chớp mắt một cái, cô phảng phất như bị kϊƈɦ hoạt chốt mở, hành động đầu tiên sau khi phản ứng lại chính là giơ tay thả mái tóc dài đang vén sau tai ra ngoài, che kín mít lỗ tai cùng sườn mặt đang nóng bừng.

Nguyễn An An quét khóe mắt sang người bên cạnh đang dùng bút gõ gõ mặt bàn: “Làm sao vậy? Không thoải mái à?”

…… Làm sao vậy?

Tôi làm sao cậu còn không biết ư ?!

Nguyễn An An vừa chửi thầm vừa ra vẻ trấn định trả lời: “Không phải không thoải mái.”

“Không có thì tốt” Cố Quyết thong thả ung dung mà giải thích, “Tôi thấy mặt cậu có chút đỏ.”

Nguyễn An An khẽ cắn môi: “…… Vậy có thể do cậu biết tôi chưa lâu thôi, tôi là kiểu người rất dễ đỏ mặt.” Vốn dĩ cô chỉ mạnh miệng, kết quả trong lòng sốt ruột không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, ngữ khí đặc biệt cường điệu: “Tuyệt đối không phải bởi vì cậu vừa nói chuyện với tôi cho nên tôi mới xấu hổ thành ra như vậy đâu.”

“…………”

Nhìn vẻ mặt sững sờ của Cố Quyết, Nguyễn An An cảm thấy mê mang.

Cô là đồ ngốc sao sao?

Người ta có hỏi cô không ?

Người ta có nhắc tới một từ thẹn thùng nào không?!

Lời ra khỏi miệng cô mới ý thức được mình đang nói bậy bạ gì đó.

Mà Cố Quyết quả thực không nhịn được.

Cô gái nhỏ sau khi nói xong liền mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, dường như anh có thể tưởng tượng được giờ phút này nội tâm của cô đang biến hóa đặc sắc biết bao nhiêu, đoán chừng cô vừa tự phỉ nhổ chính mình vừa trách mắng đầu sỏ gây tội là anh.

Từ trước tới nay Cố Quyết là người biết khống chế tình huống, anh cảm thấy nếu mình còn tiếp tục trêu trọc sẽ dọa cô gái nhỏ sợ hãi, cho nên anh phải đi tuần tự từng bước một. Vốn dĩ vừa rồi thấy cô đỏ mặt anh cũng chỉ tính toán dừng lại ở đó thôi.

Nhưng…… phản ứng này… con mẹ nó quá đáng yêu.

Cố Quyết hơi ngồi thẳng thân mình “ồ” một tiếng, sau đó gật đầu, nét tươi cười cùng thanh âm có vẻ đặc biệt ý vị thâm trường (hàm ý sâu xa): “—— Thì ra là xấu hổ.”

“……”

Chúc mừng người chơi Nguyễn An An lần thứ hai thu hoạch được biệt danh mặt đỏ tai hồng.

Việc đầu tiên trước khi bắt đầu giờ học chính là điểm danh.

Bởi vì là sinh viên trao đổi nên tên của Nguyễn An An và Cố Quyết được nằm gần nhau, mặc dù hai người bọn họ đã điểm từ lâu nhưng thỉnh thoảng vẫn luôn có người quay đầu lại nhìn.

Mấy ngày nay Nguyễn An An thực sự nhận được không ít loại ánh mắt này, ban đầu cô nghĩ rằng mọi người chỉ nhìn qua theo thói quen, sau đó cô phát hiện ra chỉ khi điểm danh đến tên cô và Cố Quyết mới xuất hiện quy luật này.

Tuy nhiên cô chỉ cảm thấy nghi hoặc trong lòng một chút rồi cho qua.

Mỗi một tiết học có năm phút giải lao giữa giờ, thời điểm Nguyễn An An đi WC đúng lúc gặp được Thu Nghiên từ cửa chính ra ngoài, không đợi cô mở miệng nói chuyện Thu Nghiên đã mang vẻ mặt hưng phấn chạy tới: “Bạn học! Chúng ta có thể cùng nhóm không?”

Nguyễn An An cho cô bé câu trả lời khẳng định, sau đó hai người cùng đi WC.

Khi rửa tay Thu Nghiên đắc ý dào dạt nói: “Haiz, may mắn tôi xuống tay hỏi cậu trước, lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với người nổi tiếng trêи diễn đàn như vậy, hơn nữa chúng ta lại còn cùng tham gia thi đấu! Tôi cảm thấy tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng cho tới khi tốt nghiệp!”

…… Hử?

Nguyễn An An vừa lau tay vừa hỏi: “Cậu nói diễn đàn nào?”

“Ồ, xin lỗi tôi quên mất, cậu không phải sinh viên đại học C nên không biết.” Thu Nghiên nói “Chính là diễn đàn của trường đại học C, chuyên đăng những tin tức giải trí bát quái, mỗi ngày mọi người không có việc gì làm đều chú ý tin tức trêи đó, tôi nhớ rõ ngày đầu tiên của năm học mới hai người đã ra mắt vị trí center trêи diễn đàn đại học C!”

Nguyễn An An: “???” Ra mắt cái gì cơ?

Thu Nghiên thấy bộ dáng mê mang của cô, trêи đường trở về phòng học hai người đã add WeChat, ngay sau đó Thu Nghiên gửi cho cô một đường link.

Tuy rằng trước kia Nguyễn An An chưa từng theo dõi diễn đàn đại học C, nhưng cô cũng có tài khoản trêи một số diễn đàn khác, vì thế cô rất quen thuộc với các hoạt động diễn ra trêи diễn đàn.

Vừa trở lại chỗ ngồi liền nhận được tin nhắn của Thu Nghiên, thứ đầu tiên đập vào mắt là tiêu đề khiến người ta khϊế͙p͙ sợ.

——【 chủ đề 】# Báo! Hai sinh viên tuyệt mỹ khoa quản lý tài chính chắc chắn có một chân! Nếu không có tôi sẽ đứng chổng ngược gội đầu!!! # (ý nói giữa 2 anh chị chắc chắn có tình cảm)

Nguyễn An An: “……”

Hai sinh viên tuyệt mỹ.

Nguyễn An An bị lôi cuốn bởi cách gọi này, cô thuận thế giương mắt nhìn một trong “ hai sinh viên tuyệt mỹ” đang ngồi bên cạnh.

Năm phút giải lao thật sự trôi qua rất nhanh, giảng viên lại bắt đầu thao thao bất tuyệt trêи bục giảng, Cố Quyết lơ đãng xoay bút, mặc dù đôi mắt nhìn về phía trước nhưng vẻ mặt lại thể hiện ý nghĩ “Thầy cứ việc giảng bài, nếu em có thể nghe vào coi như em thua”.

Cô nhịn không được mỉm cười một cái, thu hồi tầm mắt nhấp vào đường link, cô muốn nhìn xem rốt cuộc “Có một chân” là như thế nào.

——

Lầu 1 [chủ thớt]: Kết luận của tiêu đề được đổi lấy từ máu và nước mắt của chị em tốt nhà tôi, đã trải qua sự đồng ý của cô ấy!

Sau bài viết thảo luận về hai sinh viên trao đổi mấy ngày hôm trước tôi đã không thể rời bỏ đề tài này, dựa theo tần suất hai người bọn họ xuất hiện trêи trang đầu mấy ngày này, tôi tin chắc rằng mọi người vẫn chưa quên ~

Là như thế này, sáng nay khi tôi và chị em tốt của tôi vừa đặt chân vào lớp có quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng học một lượt, đại soái ca (tên Cố Quyết, chúng tôi nhìn trộm danh sách đó hắc hắc) ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng, bên người không có ai.

Thật sự là quá đẹp trai, sau khi chị em tốt của tôi nhìn thấy Cố Quyết lập tức không thể rời mắt đi được, tôi khuyên như thế nào cũng không chịu, cuối cùng cô ấy mang tâm thế được ăn cả ngã về không muốn xin được ngồi cạnh cậu ta.

Kết quả……

Đương nhiên là thất bại, Cố Quyết nói cậu ta giữ chỗ cho bạn.

Bởi vì đó là hàng ghế ba người nên cô ấy lại hỏi cậu ta có mấy người bạn, cô ấy có thể ngồi cùng cậu ta và người bạn đó hay không.

Sau đó Cố đại soái trả lời: “Một người.”

Tuy nhiên lại bổ sung thêm: “Có thể phiền cậu đi tìm chỗ khác ngồi không? Tôi chỉ muốn ngồi với một mình cô ấy.”

Tôi chỉ muốn ngồi với một mình cô ấy.

Ngồi với một mình.

Cô ấy.

Sau đó khi tới thời gian bắt đầu học, chúng tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, người bạn trong miệng đại soái ca quả nhiên chính là vị mỹ nữ xinh đẹp kia.

Không biết có phải do trùng hợp hay không, thời điểm chúng tôi quay đầu nhìn lại hai người bọn họ cách nhau rất gần, đại soái ca mỉm cười ghé vào bên tai cô gái nói nhỏ, tư thế vô cùng thân mật!

Không biết đại soái ca nói gì mà gương mặt tiểu tỷ tỷ lập tức đỏ bừng.

Tôi thấy rất ngọt ngào, còn các bạn thì sao?

(Tái bút: Sau đó chúng tôi mới biết được thì ra trước chúng tôi có rất nhiều nữ sinh đều đã đi hỏi rồi! Ngay cả người xinh đẹp cũng không thành công ha ha ha ha ha ha ha! Trong nháy mắt chị em tốt của tôi đã cảm thấy bình thường trở lại ~ )

Lầu 2: A a a tôi cũng cảm thấy ngọt! Tôi phỏng đoán một chút, trước mắt hai sinh viên trao đổi này còn chưa chính thức xác nhận quan hệ, nếu không đại soái ca chỉ cần nói thẳng rằng mình nhận chỗ cho bạn gái là được mà? Dường như tôi có dự cảm cuộc sống mấy tháng tiếp của tôi sẽ mang bộ dáng gì rồi……

Các bạn học khoa quản lý tài chính! Đề nghị các bạn ra chút sức lực giống chủ thớt ngày hôm nay! [ ôm quyền ]

Lầu 3: Thực sự quá ngọt! tưởng tượng cảnh gương mặt kia mỉm cười ghé vào bên tai tôi nói nhỏ, ôi tôi muốn chết! [ trái tim ]

Lầu 4: Đã chết +1! Ô ô ô ô ô ô ô gương mặt tuyệt vời kia qwq

Lầu 5: Mặc dù vậy, nhưng chị em tốt của lâu chủ cũng dễ dàng thỏa mãn quá ha ha ha ha ha ha! [ lăn lộn cười to ]

……

Lầu 25: A a a a a a mẹ nó tôi có cảm giác couple ở khắp mọi nơi! Theo như lời của lầu trêи, nếu hai người này vẫn chưa chính thức ở bên nhau, vậy chúng ta chính là người chứng kiến câu chuyện tình yêu của bọn họ sao??

Lầu 26: !!! Mẹ kiếp! Đi học hai năm, chị em tốt của tôi bên trường đại học F mỗi ngày đều chia sẻ về câu chuyện tình yêu của các cặp đôi trai xinh gái đẹp bên đó! Mỗi lần cô ấy ăn “cơm chó” đều phải chuyển phát bài viết đó sang cho tôi! Chuyện này cũng thôi đi! Nhưng cô ấy còn trào phúng trường chúng ta không có cặp nào đẹp như vậy!!!

Tôi không phục! Ôi ôi ôi hiện tại rốt cuộc cũng có! Tôi phải đi share phát!!! [ ưỡn ngực]

……

Xem gần hết các bình luận, Nguyễn An An cảm thấy có chút không thể tin được.

Thì ra ở trong mắt người khác, mối quan hệ của cô và Cố Quyết…… là cái dạng này?

Chờ dư vị tan biến trong chốc lát, sau khi đọc xong Nguyễn An An quả thực nhiệt huyết mênh ʍôиɠ, cô giống như đang lý giải lời bọn họ nói, cô bò lên trêи lăn qua lộn lại xem tình hình ở các lầu chính, không biết vì sao trong lòng cô sinh ra cảm giác thỏa mãn hưng phấn cực kỳ mãnh liệt.

Đến cuối cùng, Nguyễn An An nhanh chóng đăng ký một tài khoản trêи diễn đàn, sau đó tìm đúng bài đăng.

Nỗ lực tỏ vẻ mặt không biểu tình gõ mấy chữ.

Lầu 37: Ừm, tôi cũng cảm thấy bọn họ có một chân! [ rải hoa ]

——

Lời này vừa mới được gửi đi, không đợi cô cảm thấy thẹn thùng, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của một trong những nhân vật chính cố tình nhẹ giọng nói.

“Cậu đang xem gì vậy?”

Khi nói câu này Cố Quyết dùng nửa lượng khí trong thanh quản, tuy rằng có chút đột ngột không kịp đề phòng, nhưng nói thật cũng không quá dọa người, chỉ là thực sự vô cùng quyến rũ, thời điểm nghe vào tai di động trong tay cô suýt chút nữa không cầm chắc.

Nguyễn An An lập tức khóa màn hình đề phòng anh nhìn thấy câu bình luận của cô, cô dùng giọng nói nhỏ nhẹ tương tự để trả lời: “Không có gì, bạn bè gửi cho tôi một bài viết khá buồn cười.”

Sợ Cố Quyết bắt cô share cho anh, Nguyễn An An lập tức chuyển sang đề tài khác: “Cái kia…… Lát nữa sau khi tan học cậu muốn làm gì?”

Đúng lúc di động của Cố Quyết rung từng hồi, nhìn tên hiển thị trêи màn hình anh có chút đau đầu. Anh về nước được một thời gian, hôm nay là lần đầu tiên tụ họp cùng đám bạn trước kia, đoán chừng phải hết đêm.

Suy nghĩ một lát, anh nói: “Tôi nhận đi làm gia sư, tan học sẽ đi.”

“Oa, cậu còn làm gia sư!” Nguyễn An An đã sớm quên mất không khí xấu hổ lúc ban đầu, cũng bởi vậy hảo cảm của cô với Cố Quyết lại tăng thêm một bậc.

“Cậu thì sao?” Cố Quyết hỏi.

Nguyễn An An suy nghĩ nửa ngày, dù thế nào cô cũng không thể nói rằng mình định cùng đám chị em lên bar ăn uống vui chơi được.

Cô chớp chớp mắt: “…… Tôi sao, chuẩn bị đến thư viện học tập.”

Kết thúc buổi học, hai người tạm biệt trước cửa khu giảng đường.

Đầu tiên Nguyễn An An vòng ra cửa hàng nước dừa mua nước uống, sau đó mới chuyển tới cổng phụ của trường đại học C. Cổng này khá hẻo lánh, tàu điện ngầm cùng trạm giao thông công cộng đều không có, một chiếc Lamborghini aventador mui trần màu đỏ tươi vô cùng nổi bật đang đỗ ở đó.

Nguyễn An An vừa uống nước dừa vừa đi tới, cô kéo cửa xe, vừa ngồi xuống liền nghe thấy Ân Viện “sặc” một tiếng.

Thời điểm Nguyễn An An đi học luôn ăn mặc rất đơn giản, hôm nay cũng chỉ là một chiếc váy liền thân trông khá bình thường. Ân Viện trang điểm tỉ mỉ trêи dưới đánh giá cô một lần: “Như vậy không được đâu bảo bối, đẹp thì có đẹp, nhưng ăn mặc thế này có chút không thích hợp.” Ân Viện khởi động xe: “Trước tiên tớ đưa cậu đến cửa hàng nhà tớ đổi bộ đồ khác.”

Bên kia.

Cố Quyết rời khỏi khu giảng đường, xuyên qua trục đường chính thật dài trong khuôn viên trường học, tới bệnh viện trực thuộc đại học C sau đó đi thang máy xuống tầng ngầm, tìm được chiếc Bugatti màu đen ở bãi đỗ xe, đang chuẩn bị khởi động thì di động trong túi đột nhiên rung rung không ngừng.

Xung quanh hết sức an tĩnh, quả nhiên thanh âm trong điện thoại không hề bị trở ngại mà truyền ra ngoài: “Cố gia đang ở đâu thế? Con mẹ nó, chỉ thiếu mình cậu thôi đấy, ngay cả Tiết Chiêu đang tàn phế cũng tới rồi, cậu còn không nhanh chóng tới đây?”

“Mười phút.” Cố Quyết khẽ cười, không nhanh không chậm nói: “Bảo bọn họ chuẩn bị tốt tiền thua đi.” Rồi sau đó cắt đứt cơn hùng hùng hổ hổ ở đầu bên kia, anh ngắt điện thoại, một chân dẫm lên chân ga.

Ở hai phương hướng khác nhau, hai chiếc xe thể thao lần lượt rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.