Cô đưa cho anh chiếc của nam, Chính Phong lại không khách khí đòi cho bằng được chiếc màu trắng.
“Nhưng chiếc màu trắng là cho nữ”
“Anh thích nó hơn”
“Làm sao mà vừa?”
“Bảo họ làm lại, cho chiếc màu trắng lớn lên, chiếc màu đen nhỏ đi!”
“Anh quá đáng a! Là vật em mua tặng mà anh lại có ý không thích!”
Tranh qua cãi lại rốt cuộc cả hai để lại hai chiếc vòng mà chui tọt lên giường ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy cô đã không thấy Chính Phong bên cạnh nữa, từ khi nằm chung một giường cô mới nhận ra anh thật sự rất mê ngủ, ngủ cực kì sâu, hiếm khi chịu dậy sớm trước cô. Không có cách liên lạc cho anh cô chỉ biết nằm trên giường lười biếng nghịch điện thoại. Nhớ đến một người cô tự mắng mình một hồi vội vã soạn tin nhắn
“Edric đại nhân! Giáng sinh vui vẻ!!!! Dù muộn một chút nhưng em vẫn mong anh có được thật nhiều hạnh phúc trong năm nay!!!” Hôm trước anh đã nhắn chúc mừng cho cô nhưng do quá bận Vy quên mất trả lời tự thấy bản thân tội lội chồng chất
“Em không quên mất luôn sự hiện diện của tôi thì tôi đã vui lắm rồi” Anh lập tức trả lời
“Xin lỗi xin lỗi!! Nô tài vô tâm thật lòng mong đại nhân lượng thứ” Cô đóng kịch nói
“Được, chỉ cần em trả lời một câu hỏi”
“Vâng”
“Điều em mong ước mỗi năm là gì?”
Câu hỏi tưởng như bình thường lại đánh động tâm lí cô rất mạnh, phải đợi hồi lâu Vy mới thẩn trọng đánh lên màn hình dòng chữ “Tìm được ba mẹ hoặc ít nhất biết được họ còn sống hay đã mất”
Edric biết bản thân lỡ lời làm cô không vui, hàng trăm câu hỏi về sự việc của ba mẹ cô mọc trong đầu lại bị anh nén lại không hỏi chỉ biết nói xin lỗi không ngờ Vy lại mở lòng cho anh biết ba mẹ đã mất tích thế nào, nhiều lần cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu mở mắt ra cảm nhận sự việc chỉ là ác mộng. Ba mẹ cô sẽ còn bên cạnh cô
“Nhưng điều đó hoàn toàn không xảy ra” Cô cười khổ. Vy không khóc, nước mắt cạn lâu rồi. Khóc thì làm được quái gì. Nhiều năm cho người tìm kiếm, tự dối mình trăm nghìn lần nhưng lí trí đã bỏ cuộc từ lâu. Kể cho Edric lại là việc ngoài dự đoán của Vy, cô chưa từng kể với ai, tuần trước Tề Uy tự nhận tội đã kể cho Phong nghe lúc đó cô mới đem sự việc nói cho anh còn chủ động thế này là lần đầu. Có lẽ bạn bè vẫn dễ chia sẻ hơn là người thương yêu chung một giường.
Hai người tâm tình một hồi thì Vy nghe cửa phòng được mở cạch một cái. Phong đi vào mỉm cười nhìn cô, đem cái hộp trong tay mở ra thì ra là cặp vòng hôm qua, anh sáng sớm ra khỏi nhà thì ra muốn đem chúng đi làm lại. Kéo lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô anh dịu dàng đem chiếc vòng đính ngọc trai đen quấn lên cổ tay Vy.
“Đáng ghét! Toàn tự làm theo ý mình” Cô đánh lên vai anh một cái lại khiến chiếc vòng trên tay ánh lên thứ ánh sáng dưới nắng, nhìn kĩ lại thì ra phần bằng đá quý kia có khảm tên hai người hoà vào nhau như minh chứng tình yêu, bàn tay đang nắm lại của cô liền mở ra đem cổ áo anh kéo xuống, nồng nhiệt đặt lên môi anh nụ hôn phấn khích xúc động
“Còn giận không?” Anh hỏi cô
“Không, một chút cũng không. Anh à, em chưa từng nhận ra ở bên cạnh anh lại hạnh phúc như vậy” Cô hít một hơi đem những lời nhu tình lãng mạng mà nữ chính ngôn tình hay nói ra thổ lộ với anh
“Em vui là được” Giọng điệu anh hài lòng lại có chút bình ổn
“Nhưng… Chuyện tháng sau anh về lại Ngô gia là thật?” Từ khi nghe được tin này cô vừa vui vừa buồn thêm đó phải nói đến cảm giác thất vọng. Không rõ anh sẽ xử sao với cô, hết bệnh nên sẽ một nhát cắt đi quan hệ? Nhà ai nấy sống?
“Ừm”
“Thế còn em? Anh định…”
“Nếu em bằng lòng thì theo anh về lại căn hộ hôm trước! Dù sao đi nữa anh không có ý định ở cùng ông nội” Biết rõ cô đang lo lắng gì, anh xoa xoa hai vai cô.
“Em thật sự có thể ở bệnh cạnh anh? Nhưng anh đâu còn bệnh”
“Cô bé ngốc, chúng ta không còn chỉ là quan hệ trên danh nghĩa nữa rồi, em không hiểu sao?”
“Chính Phong!” Cô nhào hẳn vào lòng anh tham lam cuống quít hít hà hương vị ấm áp lan toà trong lồng ngực anh.
Anh nhìn đỉnh đầu cô nhưng tâm tư đang đặt vào nơi khác. Tự hỏi cô thật sự sẽ bằng lòng sao? Trò chơi này không dễ mà thắng, anh sẽ có được cô sao? Dễ dàng vậy à?
____________
Vài ngày sau, Phong đưa cô sang một hòn đảo rất đẹp, đa phần là giới thượng lưu, du thuyền đậu san sát một vùng. Nhưng vào sâu hướng khác phong cảnh lại rất lãng mạng, bao la biển xanh, cát trắng, do đảo nhỏ nên khách sạn được xây rất cao. Anh chọn một phòng tổng thống trong khách sạn tốt nhất cho hai người nghỉ ngơi. Sáng hôm đó, anh lôi cô từ trên giường xuống, Vy mè nheo một hồi cũng theo anh ra biển. Phong quăng cô lên một chiếc du thuyền lớn, hai người ngồi bên boong cao nhất cùng nhau uống rượu vang ngắm cảnh hùng vĩ xung quanh. Vy a lên một tiếng trong đầu, con người này thật biết cách hưởng thụ, thời tiết cuối năm se lạnh anh lại tìm ra một hòn đảo mang vẻ đẹp “nóng bỏng” thế này mà ngồi du thuyền dạo biển
“Thích không?” Anh thấp giọng nhấp chút rượu vang đỏ
“Thích”
“Em biết lặn đúng không?”
“Vâng!”
“Được, bây giờ em chuẩn bị, hai giờ sau chúng ta đi ngắm san hô”
Cô há hốc mồm miệng, anh quả thật nói được làm được. Hai giờ sau đã nắm tay cô nhảy ùm xuống biển sâu nước xanh biên biếc. Trang phục lặn của họ được chuyên viên trên thuyền chuẩn bị hết sức cẩn thận, lại gọn gàng. Bên dưới có hàng vạn loài sinh vật biển, lớn có nhỏ có. Vy cực kì thích thú, cô nhớ như in khi bé được mẹ kể cho nghe câu chuyện về nàng mỹ nhân ngư cô đã ao ước được hoá thân thành nàng, nhưng khác một điều cô sẽ nắm tay hoàng tử của mình tự tin bơi lội dưới nước đến bước đi trên bờ cho mọi người thấy tình yêu của hai người. Sẽ không hy sinh bản thân như tiên cá nhỏ, cô cho rằng việc tự huỷ chính mình là điều ngu xuẩn nhất nên dù yêu thích câu chuyện nhưng cô vẫn cảm thấy tiên cá nhỏ thật ngu ngốc. Sau này khi xem phiên bản hoạt hình của Disney cô mới gật gù cho rằng thế giới vậy mới công bằng. Suy nghĩ này cô từng kể cho Phong nghe lại bị anh chê ngốc nghếch, mơ mộng. Chỉ không ngờ lúc cả hai ngắm cảnh chán chê lên lại du thuyền cô hỏi nguyên nhân anh nổi hứng đem cô xuống biển Phong lại trả lời…
“Không phải em ao ước sẽ trở thành mỹ nhân ngư nắm tay hoàng tử của mình tự do bơi lội sao?” Anh dịu dàng dùng khăn bông lau đi mái tóc ướt đẫm của cô.
“Nhưng anh đã chê nó là ngốc nghếch, mơ mộng” Cô cũng dịu dàng vuốt ve góc cạnh trên mặt anh, đường nét này thật quá mờ ảo, như chạm vào như vuột mất.
“Đối với anh em lúc nào chả ngốc?! Còn mơ mộng…” Anh thâm tình dùng ánh mắt khó hiểu mong lung thả tầm nhìn tự do lên người cô
“… Nếu là mộng đẹp cả đời ít nhất phải mơ một lần” Dứt lời ôm lấy cô nhanh chóng rũ bỏ sạch áo quần thả cô vào bồn nước nóng ấm dễ chịu, tự tay chăm sóc cô.
Không rõ lời anh muốn nói, chỉ cảm thấy nó khá có lí. Cô nhắm mắt mặc anh “xử lí” cơ thể mình. Mộng đẹp… Cả đời… Ít nhất phải mơ một lần…
_______________
“Bùm!! Bùm!!” Hòn đảo thu hút giới thượng lưu tất nhiên phải thuận theo yêu cầu của họ, đồng hồ vừa điểm sang năm mới pháo bông liền nương theo tiếng chuông đồng hồ mà nổ rợp trời.
Phong cùng Vy đứng ở ban công chào đón năm mới đầu tiên bên nhau. Anh ở phía sau lưng cô dùng áo choàng lớn bao cô lại, hai tay cô phía trước ôm một ly sữa nóng, phía sau lại là hơi ấm của anh truyền cho… Không lời yêu thương cao hơn núi, sâu hơn biển mà cảm giác duy nhất lúc này đơn giản là hạnh phúc. Chỉ có hạnh phúc mà thôi.