”Ông…” Tề Vy ngồi ngay ngắn trong thư phòng của Trịnh lão, lần thứ hai trong ngày thật khiến cô muốn phát điên lên.
“Con có 3 phút để giải thích tất cả cho ta” Ông quẳng một tờ báo lên bàn, tất nhiên là tin tức có liên quan đến chuyện của đêm trước.
“Quả thật hôm đó con qua đêm với anh ta nhưng con cùng Phổ Thịnh không có tình cảm đặc biệt với nhau”
“Qua đêm? Không có tình cảm? Vy à, bao năm nay con ở Mỹ đều phóng khoáng vậy sao?” Trịnh lão nhướng mày
“Nội, ý con không phải như vậy, con tình cờ gặp Phổ Thịnh, anh ta lúc đó cần giúp đỡ con thì không thể nhắm mắt làm ngơ nên…”
“Cạch!” Lời chưa nói xong cô phải dừng lại vì cửa phòng bị mở ra
“Chưa có lệnh kẻ nào dám vào?” Trịnh lão bực bội nghiêm giọng hỏi
Không có người hồi đáp chỉ là tiếng bước chân từng chút một gần hơn.
“Phong? Sao con lại vào đây? Ta đang có chuyện cần nói với con bé này” Nhìn thấy Chính Phong thì ông liền thay đổi thái độ
“…” Là ánh mắt lờ đờ đặc trưng của người không quan tâm về mọi thứ xung quanh, dáng vẻ của anh y hệt lần đầu Vy gặp anh. Chỉ im lặng và im lặng, anh nhẹ nhàng ngồi cạnh Vy. Cô chợt căng thẳng không thôi.
“Xin lỗi ông!” Sau một khắc chấn động, anh ta lại cúi đầu nói rõ
“Con có làm sai gì mà lại đi xin lỗi?” Trịnh lão nheo mắt đau lòng nói
“Người cần xin lỗi là con, con xin lỗi ông” Vy liếc nhìn Chính Phong sau đó liền không ngần ngại cúi đầu theo anh
“Vy nhớ chú trọng hành động của con, ta ghét việc nhìn thấy con trên những tờ báo với tiêu đề kiểu này. Bây giờ hai đứa lui đi” Ông dựa ra sau phất tay khẽ nói
“Con nhớ rồi, cảm ơn ông” Vy xìu giọng, khoác tay Chính Phong “lôi” anh ra ngoài
Hai người không để ý Vũ Quân đã đứng sẵn bên hông cánh cửa gỗ lớn của thư phòng, khoanh tay tựa vào tường. Mắt như dò xét nhìn về cả hai, miệng cười đầy ám muội. Xoay người đem cửa thư phòng lần nữa mở ra
“Ta cho hai đứa đi rồi mà… À Vũ Quân” Ông hiểu nhầm hai người họ chưa rời khỏi, nhìn kĩ lại mới biết là Vũ Quân đang mỉm cười đến gần
“Vâng là con” Anh cười nhẹ thân thiết ngồi cạnh ông. Mặc dù bề ngoài có lẽ đối chọi nhưng đâu ai biết tình thân của hai người họ là một ẩn số. Ông dành lời khen, sự nghiệp cho Vũ Minh nhưng mỗi khi cần người tâm sự những điều không thể nói cho người khác thì người ông nghĩ đến lại là Vũ Quân. Thằng nhóc này cực kì đặc biệt đối với ông, từ nhỏ đã đầy tính độc lập, lại thích thử cái mới. Vốn sinh ra có khả năng làm việc lớn chỉ là ham chơi quá độ, ương bướng ghét bị điều khiển. Miệng hoạt động nói năng vui vẻ không ngừng nhưng lại tinh ý đến đáng sợ.
“Ông nội có tâm sự thì phải”
“Lại là bị con nhìn thấu, thằng trời đánh” Nói là vậy, ánh mắt ông lại tràn đầy tình thương
“Chỉ cần ông vui thì ai đánh con cũng mặc kệ”
“Dẻo miệng ha ha” Ông bật cười, ngưng một lúc lại thở hắt một hơi, điều chỉnh thế ngồi.
“Bệnh tình của Ngô lão gia trở nặng rồi, chuẩn đoán không sống được qua năm nay” Ông buồn rầu nói, dù sao hai người cũng là anh em của nhau, nay ông lại từng ngày nhìn người kia yếu đi mà không giúp được
“Con người ai rồi cũng đều phải chết đi, con biết việc ông đang để tâm là Chính Phong vẫn chưa thể hồi phục để tiếp quản Ngô thị” Vũ Quân khẽ thở dài, thầm tán thưởng Chính Phong tính trước sự việc quá chính xác.
“Con hiểu ta ít đi một chút có lẽ ta sẽ vui hơn, vậy theo con bây giờ phải làm sao?” Trịnh lão cười khổ, tâm tư của ông lại bị một đứa cháu nhìn thấu không xót tí nào.
“Việc này không phụ thuộc vào chúng ta mà phụ thuộc hết vào Chính Phong. Con cũng nghĩ Ngô thiếu gia so với vài năm trước đã tốt hơn rất nhiều đặc biệt khi Tề Vy về đây cậu ta thật tình cởi mở hơn, tình cảm hơn.”
“Nhưng vẫn chưa đủ để tiếp quản một tập đoàn lớn, Ngô thị đâu phải chỉ có duy nhất “Yap” còn vô số các ngành khác”
“Việc này… Ông nội không nên gấp, hôm trước Đình Luân có nói với con về phương pháp thôi miên dẫn dắt mới, có thể có hiệu quả… Hay ngày mai gọi cậu ta đến thử?” Nụ cười trên môi Vũ Quân khá đậm lại thoắt ẩn thoắt hiện. Vốn dĩ chỉ là cái cớ do cậu ta đặt ra để cho Trịnh lão tin tưởng. Trịnh lão khi còn trẻ uy phong lẫm liệt, về già dù tính cách vui vẻ, thoải mái hơn nhưng ông ta vẫn khư khư giữ tính đa nghi của mình. Anh cùng Đình Luân cũng nhiều phen điêu đứng mới có thể qua mặt được ông.
“Cứ nghe theo lời con” Ông gật đầu sau hồi lâu cân nhắc
_____________
Ban đầu là cô dẫn anh ra nhưng một hồi liền chuyển sang thế bị động, anh đem cô vào phòng, nét mặt đờ đẫn liền thay đổi trở nên tỉnh táo.
“Vừa rồi anh cố ý đến thư phòng xin cho em sao?”
Anh không trả lời chỉ gật đầu.
“Cảm…”
“Suỵt!” Anh dùng ngón tay dài lớn của mình “đậy môi” cô lại
“Dùng hành động, lời nói không thiết thực” Phong nháy mắt
“Hành động?” Cô hơi lui người ra sau, nghi hoặc hỏi lại
Anh gật đầu khẳng định.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, đứng đó nhìn anh không chớp mắt. Hành động, hành động gì? Anh cũng kiên nhẫn nhìn cô, như hai đứa trẻ không ai nhường ai.
“Chụt!” Gương mặt đẹp trai của anh tiến sát lại gần làm cô có chút bối rối, liều mạng hôn lên gò má anh.
“Phụp!” Anh bật cười, hai mắt sáng rực khẽ híp lại, hàm răng trắng đều hiện lên chói mắt.
Cô đỏ mặt lại ngơ ngẩn nhìn anh. Anh là lần đầu tiên cười rạng rỡ như vậy. Đẹp! Quá đẹp đi thôi. Thầm nghĩ còn đẹp hơn những người mẫu quảng cáo cười thật giả tạo trên tạp trí.
______________
Tự hứa với lòng tập trung hơn vào công việc, sáng sớm cô đã ra khỏi nhà cùng Vũ Minh. Đình Luân gần trưa cũng đi đến Trịnh gia.
“Vâng Trịnh lão, viện tâm thần học đã tìm được kiểu thôi miên mới, giúp người ta quay ngược thời gian nhưng lại có cách khống chế nó khiến sự việc đã diễn ra giảm đi hình ảnh bi thương thay vào đó là những hình ảnh mới tươi sáng hơn. Đó gọi là thuật thôi miên chuyển đổi hoàn cảnh. Giúp Chính Phong vượt qua cản trở tâm lí do quá khứ ám ảnh. Nếu không có trở ngại chỉ trong vòng hai tháng trở lại chắc chắn có kết quả tốt” Đình Luân thao thao bất tuyệt chỉ là… Không có đến nửa lời là thật. Toàn những cớ do anh bịa ra.
“Vậy sao? Cháu chắc chứ? Lâu nhất là hai tháng thôi sao?” Trịnh lão lại hoàn toàn tin tưởng, có lẽ tâm lí người già là vậy, luôn đặt lòng tin vào bác sĩ.
“Cháu chắc chắn. Trịnh lão ngài cũng nên mau chóng cho tiến hành vì không bao lâu nữa con phải quay về Mỹ tiếp tục việc học ạ, ông yên tâm tuyệt đối không có rủi ro nào cho cậu ấy” Đình Luân thề trong lòng là anh cực kì ghét nói dối, nếu không phải Vũ Quân cả đêm gọi điện liên tục nhờ vả anh nhất định không chọn phương thức tiêu cực này.
“Mau gọi Ngô thiếu gia tỉnh dậy, nhớ đem thức ăn và thông báo cho nó thư giãn tinh thần, vài tiếng nữa sẽ tiến hành chữa trị” Trịnh lão quay sang người hầu nói lớn
“Dạ lão gia” Cô người hầu tuổi còn nhỏ mau chóng chạy nhanh lên tầng.
Đình Luân gáng che giấu sự buồn cười trên môi. Chính Phong bề ngoài chững chạc nhưng lại có một “đặc tính” trời cho, anh ta cực kì mê ngủ. Trừ khi tự tỉnh dậy, còn bị người khác gọi tỉnh thì y như rằng sẽ “nổi điên“. Sở dĩ Đình Luân biết điều này là vì một hôm anh đến khám cho Chính Phong nhưng lại đến sớm hơn giờ hẹn, lại thản nhiên vào phòng gọi giật anh ta dậy khiến bản thân bị hù doạ một phen suýt nhảy ra từ cửa sổ đến tránh cơn thịnh nộ. Cô hầu này xem ra gặp vận xui hôm nay.