Tề Vy ngồi ngây ngốc nhìn trời mưa tầm tã bên ngoài, tiếng sấm đánh thức cô dậy liếc mắt nhìn đồng hồ, cô ngồi đây đã rất lâu nhưng sao chỉ mới 5 giờ sáng… Cửa sổ sát đất khiến cô có cảm giác như mình đang dần bị nuốt chửng bởi màn mưa…
Chính Phong vẫn đang ngủ rất yên bình phía sau lưng cô, anh chàng này ngay cả ngủ cũng khiến người khác đồng cảm, đứng lên khỏi băng ghế nệm dài cô nhẹ nhàng đến gần anh, nhìn chăm chú. Đẹp! Thật sự rất đẹp, không là nét đẹp áp đảo, không phải vẻ bứt người khác khó thở mà là vẻ thâm tình dịu dàng khắc sâu vào tâm trí kẻ đối diện từng giây từng khắc. So với rất nhiều nam thần cô từng diễn chung, tiếp xúc thân mật cũng không có được đường nét như hoạ này.
Mãi miên man đi lạc vào gương mặt anh tuấn cô nhất thời không nhận ra người trước mắt cũng bắt đầu thức giấc mà nhìn lại cô, ánh mắt còn chăm chú hơn cô khiến Vy chột dạ giật mình đứng nhanh dậy lùi về sau
“A!!” Nhưng quên mất mình đang trên bậc thứ hai của thềm bồn tắm nên choáng một cơn ngã người vào không trung, cô nhắm chặt mắt chuẩn bị tinh thần hứng chịu cú ngã nhưng nào ngờ Chính Phong nhanh hơn một bước đứng dậy bắt lấy cổ tay cô kéo lại cho cơ thể cô tiếp xúc với lòng ngực anh. Toàn thân cô run rẩy từng hồi cộng thêm ánh sáng kéo theo tiếng “ầm ầm” của sấm bên ngoài truyền vào từ cửa sổ khác đất khiến cô khiếp sợ lạnh cả người.
“Ngoan! Tôi ở đây” Vài từ ngắn ngủn lại một lần nữa hù doạ Tề Vy đến thất thần
“Anh…” Cô lẩm bẩm không biết nên nói gì lúc này
“Là bị đánh thức?” Anh buông cô ra cho hai người có chút khoảng cách
Cô gật đầu, Phong ra hiệu cho cô ngồi xuống, bây giờ cô mới nhận ra bồn tắm to lớn này lại khiến người ta cảm thấy an toàn đến thế thảo nào anh ta không bị đánh thức. Anh dùng chính chiếc chăn của mình đắp lên cơ thể đang ngồi run rẩy kia. Toang bước ra ngoài thì Vy chộp lấy tay anh
“Anh muốn đi đâu?” Cô đã lấy lại bình tĩnh rất nhiều
“Đóng màn cửa sổ” Anh nói xong liền gỡ nhẹ các ngón tay cô ra khỏi bàn tay mình. Có chút hụt hẫng lan từ các đầu ngón tay đến tim cô lan dần lan dần… Nhưng rồi ngay khi tất cả màn cửa được đóng giúp ngăn sự nổi giận của thiên nhiên truyền vào mắt Vy, cảm giác an toàn lần nữa thấm vào tâm hồn cô.
Anh ta không chút ngại ngùng mà ngồi cạnh cô dang tay ôm người con gái xinh đẹp vào lòng…
“Được che chở bấy lâu rốt cuộc tôi cũng hiểu cảm giác che chở cho người khác” Giọng nói cứ nhẹ nhàng như nước của anh rót vào tai cô, chứa đầy hàm ý, không cầm lòng được trái tim vừa được trấn tĩnh lại chấn động liên hồi.
Ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta, cặp mắt sâu thẳm như che giấu tâm tình nhưng cô đọc được trong đó sự thành thật…
Cô thật là điên rồi chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi lại bị anh ta làm cho tâm lý bất ổn, lúc lên lúc xuống không trình tự, không báo trước như sóng nhẹ ngày nắng lại như sóng cao ngày mưa, thuỷ triều dâng lên hạ xuống trong lòng cô len lỏi vào từng tế bào…
Rõ ràng lúc sáng cô còn như một người bảo trợ cho anh, dẫn dắt hết nơi này đến nơi kia, chăm sóc tận tình từng chiếc cúc áo mà giờ đây lại như một đứa bé trong vòng tay anh vỗ về, không rõ nên vui hay buồn đây. Kẻ kiêu ngạo như cô cũng có lúc yếu ớt thế này.
“Có bị đau ở đâu không?” Tiếng nói của anh phá vỡ bầu không khí ám muội, cô bừng tỉnh phát giác mình đã không chút xấu hổ mà nhìn chằm chằm anh.
“Đau?” Ngượng ngùng cô hỏi lại
“Lúc nãy em suýt ngã” Anh hỏi lại
“À không, cảm ơn anh” Cô lắc đầu có hơi đỏ mặt xấu hổ nghĩ lại chuyện vừa nãy
“Còn muốn ngủ tiếp không?”
“Em không nghĩ mình có thể ngủ yên được nữa” Cô thật thà trả lời
“Vậy như thế này cũng tốt”
“Nếu anh còn muốn ngủ thì em sẽ về lại giường, không làm phiền anh đâu” Cô chống người muốn đứng dậy thì cánh tay đang ôm lấy vai cô khẽ dùng sức
“Dù sao em đã làm phiền rồi thì cứ tiếp tục làm phiền đi”
“A!” Tên này… Dáng vẻ này thật sự rất giống tác phong của ác thần Quân Quân tên anh họ nhà cô. Hắn ta thật sự có bệnh sao? Câu hỏi này, sự hoài nghi này càng lúc càng lớn.
“Anh muốn em ngồi vậy đến khi trời sáng hay sao?” Cô nhíu mày
“Chỗ này rất rộng…” Hắn ngừng lại, cô nhìn hắn chờ đợi câu kế tiếp
“Nằm cũng rất thoải mái” Anh ta khẽ nhướng mày
Chính xác là như vậy, cái cách trêu chọc người khác thế này… Tề Vy nắm chặt hai tay lại
“Sao thế?” Thấy dáng vẻ kì lạ của cô thì anh ta không khỏi hỏi nhanh một câu
“Anh rất thân với Vũ Quân đúng không?” Cô hỏi
“Anh ta rất ít khi đến đây” Không trực tiếp trả lời nhưng cũng phần nào nêu rõ quan điểm
“Cũng phải anh ta chẳng khác người sao hoả là mấy, đột ngột xuất hiện rồi lại biến mất, kì lạ không hiểu nổi” Lời nhận xét về Vũ Quân của cô lại không ngờ khiến Chính Phong phải nuốt cảm giác muốn cười xuống không để nó bật ra ngoài
Có trời mới biết anh muốn trêu chọc Vũ Quân thế nào ngay lúc này
Cũng có trời mới biết quan hệ của anh và tên “ác thần” đấy
__________________
Lần nữa tỉnh giấc, Vy đưa mắt nhìn quanh nhưng chỉ mình cô trong bồn tắm lớn. Ngó nghiêng thì phát hiện đã hơn 10 giờ sáng. Vội vã rửa mặt chạy đi tìm Chính Phong. Có khi nào anh ta trốn mất không? Trong đầu cô quanh quẩn câu hỏi ấy.
“Sao vội vàng?” Nhưng vừa định ra cửa chính đã nghe tiếng anh ta
“Ơ! Anh… Em…” Cô nhất thời không biết nên nói gì
“Tôi đói rồi em đi nấu chút gì đi” Anh ta nhàn nhã bước tới sô pha bắt chéo chân xem TV
“… Nè, sao thái độ của anh giống như em là ô sin vậy?” Vẻ mặt ngơ ngác phút chốc trở nên đanh đá, cô chống hai tay lên hông nhìn anh nhíu mày mà nói lớn
“Vậy em đi mua chút gì về ăn đi” Anh ta vẫn bình thản mắt vẫn nhìn vào màn hình TV
“… Nè!! Sao lại sai khiến người khác vậy chứ?”
“Nếu em muốn cùng ra ngoài thì lái xe chở tôi cùng đi” Ngón tay anh từ tốn nhấn phím chuyển kênh
Vy nén buồn bực trong lòng xuống mà hậm hực đi nhanh vào bếp.
“Đáng chết!! Uổng công vừa mở mắt tôi đã lo đi tìm anh, tàn nhẫn, nhẫn tâm, vô nhân đạo…”
“Em là đang mắng tôi đấy sao?” Tiếng lẩm bẩm của cô im bặt khi Chính Phong bước đến, giọng nói của anh như đang hỏi nhưng rõ ràng là khẳng định
“Không! Đang đánh trứng, không hiểu sao trứng gà hôm nay lại khó đánh, không nghe lời, ương bướng không hiểu nổi!!” Cô vừa nói tay phải đang đánh trứng hoạt động không ngừng mỗi lúc một nhanh
“Máy đánh trứng ở ngay trước mặt em, khó quá thì dùng nó” Anh ta chắc chắn biết cô đang ám chỉ mình nhưng vẫn làm ra vẻ vô can
Tề Vy nghiến răng, bỏ ngoài tai lời anh nói mà đánh không ngừng nghỉ như muốn đập tan cả tô đựng
“Anh nghĩ mình là ai chứ hả? Tôi có chút thích anh đó! Vậy thì có quyền làm càn sao? Trước mặt người khác thì tỏ ra mình đáng thương còn tôi là kẻ ăn hiếp anh, mọi người vừa đi thì lộ mặt thật ngay!!! Biết tôi là ai không? Tề Vy!! Là Tề Vy đó, nữ diễn viên xinh đẹp tài năng nổi tiếng toàn cầu, hàng trăm nghìn thương hiệu lớn muốn mời làm người mẫu, người đại diện!! Anh là điên thật mới bắt nạt, đày đoạ tôi! Ỷ mình hay lắm sao? Khiến tôi động lòng liên tục thì tài lắm à? Khó ưa, đáng ghét!!! Ngô Chính Phong là một con cáo già giả thơ ngây!!” Những lời mắng nhiếc này tất nhiên được cô cắn chặt răng mà nuốt ngược vào trong, Chính Phong thấy vẻ mặt như muốn giết người của cô thì ánh mắt cũng biến hoá theo, lúc nghi hoặc, lúc sợ hãi cuối cùng vẫn là buồn cười mà nhìn cô.