Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?

Chương 11: Dạo phố đêm



Bạch y nữ tử gọi Hoàng Vân đoan trang tú lệ điềm đạm cầu xin. Lại cùng nha hoàn tên tiểu Ngọc cứ thế quỳ gối trên đất, ánh mắt tha thiết trông mong nhìn hai người.

:”Con không đồng ý, sư tôn.” Tiêu Lạc con ngươi hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên hàn quang lạnh giá. Đột nhiên bắt lấy tay của Phượng Hi, thở phì phò phản đối :”Đồ nhi không muốn đi cùng nàng ta!”

Thiếu niên sốt sắng nắm chặt tay người nọ, thân thể nho nhỏ có chút run rẩy. Ngược lại Phượng Hi ở bên cạnh biểu tình tương đối bình tĩnh, nghiêm túc vỗ vai trấn an đệ tử.

:”Tiêu Tiểu Lạc, không cần sợ hãi. Chỉ cần có vi sư ở đây, ai cũng không thể khi dễ ngươi.” Cũng không thể cướp ngươi đi khỏi ta.

Thanh âm ôn nhu từ ái dường như còn văng vẳng bên tai. Thiếu niên nghe lời, kiên định gật đầu. Song quyền siết chặt.

Không phải hắn lo lắng bị khi dễ, hắn đây là sợ hãi sư tôn bị người ta lừa bắt đi mất!!!

Hệ thống [ … ] Ai bắt nổi ổng?

Yêu nghiệt nam tử giương đôi mặc mâu trong suốt nhìn chằm chằm bạch y nữ tử, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tà mị không rõ ý tứ, thâm tàng bất lộ.

>. Thánh nữ ma tộc, Hoàng Vân.

Nữ nhân được yêu thích số một, đứng đầu hậu cung của nam chủ. Nổi tiếng vì mặc dù lớn lên ở ma tộc, vẫn mang trong mình sự hiền huệ của một người vợ thảo, dâu cần, đặc biệt thông minh đa nghệ, còn nhiều lần giúp nam chính đoạt được bí tịch, sau này đi theo cùng đạp đổ ma tộc. Bị tác giả là hắn cho trượt chân ngã chết, kéo cho Phượng Hi hơn ngàn người thù ghét đạt chất lượng.

Nam tử nắm chặt tay thiếu niên, xách lên tay nải bự đặt cách đó không xa. Tùy tiện chọn một đường đi vòng qua hai người đang quỳ trên đất, thực bình tĩnh mà xuống núi.

Hoàng Vân :”…”

Đôi chủ tớ quỳ trên đất nhìn nhau, mím môi không dám thốt một lời. Cuối cùng lúc đến chân núi, Phượng Hi vẫn có cảm giác hai người họ đang kiên trì đuổi theo.

Chậc.

Chẳng quản nàng muốn đi cùng hay không. Miễn sao lái được cốt truyện về mạch chính là được. Hắn chỉ muốn đơn giản mau lẹ giải quyết hết tất cả phiền phức, đi đến chi tiết chính làm Tiêu Lạc hắc hóa.

Ừm, thật ra trong lòng vẫn đau một ít.

Thật không nỡ xiên ngươi mà… đồ nhi yêu dấu của ta.

Hệ thống [ … ]

Tiêu Lạc thấy sư tôn không muốn cho hai người kia đi theo liền đặc biệt vui mừng, trong con ngươi tĩnh mịch hiện rõ quang mang rực rỡ. Hắn cười cười ngước nhìn lên

:”Sư tôn, ngày mai phải về rồi. Tối nay trăng tròn, con nghe nói trong trấn Đỉnh Thanh sẽ tổ chức lễ hội lớn. Người có muốn cùng đi xem không ạ?”

:”Không có gì đáng ngại. Nếu ngươi thích…” Phượng Hi bước một bước dài tiến lên, quay đầu kéo thiếu niên cùng mình sóng vai, nhàn nhạt trả lời. :”Tất nhiên là được.” Vi sư cùng ngươi đi.

Trở về khách trạm nghỉ ngơi. Trong lòng chậm rãi tính toán, Phượng Hi lấy hết phân nửa đống quần áo kỳ quặc đủ mọi kiểu dáng từ trong tay nải ra, chất đầy gian phòng, làm tiểu đồ đệ nhìn đến trợn tròn mắt.

Nam tử có chút bất đắc dĩ nhìn đi lựa lại, vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu khiến Tiêu Lạc ở một bên cũng rất tò mò tới gần cùng xem.

Phượng Hi :”…” Đi hẹn hò mặc màu tối có hợp không nhỉ?

Hay lên diện màu đỏ cho may mắn???

Liệu nam chủ thích loại hình tiểu thịt tươi mát mẻ, yêu nghiệt câu nhân hay kiểu thanh lãnh lạnh lùng ta~?

[ Ký chủ, ngươi làm gì vậy? ]

:”Chuẩn bị đi hẹn hò nha~!!!” Phấn khích quá đi mất!

[ … ] Ha hả.

Chọn mãi vẫn không xong, Phượng Hi miễn cưỡng vẫy vẫy đệ tử lại gần. Cho hắn xem một lượt đống đồ xa hoa trên mặt đất, ra lệnh chọn một bộ.

Tiêu Lạc dè dặt nhìn sư tôn nhà mình, lại nhìn nhìn y phục một dàn bắt mắt. Ánh mắt trong suốt hướng về nam tử, thẳng thắn nói

:”Sư tôn. Thực ra người mặc gì cũng đẹp.”

:”Ta biết. Chọn một bộ đi.”

:”…”

[ … ] Không biết xấu hổ.

Tiêu Lạc quyết định xem xét kỹ một chút, cuối cùng chọn lấy một bộ y phục màu lam tương đối thoải mái, hoa văn vân mây thanh nhã, rất có khí phách quân lâm thiên hạ đưa cho hắn.

Phương Hi lập tức lấy ra từ trong tay nải một bộ y hệt nhưng cỡ nhỏ hơn, còn rất trùng hợp mà vừa cỡ với nam chính. Bình tĩnh ném cho hắn, giống như thuận tiện nói

:”Tặng ngươi.”

Thiếu niên thất thần nhìn y phục làm từ vải gấm quý giá trong tay, lát sau liền cười khẽ một tiếng. Lúc ra ngoài khép lại cửa còn không quên nói vọng vào

:”Sư tôn nghỉ sớm a.”

Đợi đến khi tiếng bước chân đã không còn, nam tử ngồi trên ghế tựa chống cằm. Đôi mày khẽ nhíu, nghiêng đầu hỏi hệ thống trong đầu.

Liệu hắn làm vậy thì yêu thích có phải hơi lộ liễu quá mức không?

Hệ thống [ … ] Đoán xem.

Tiêu Lạc đi về phòng bên cạnh, giữa đường có hơi dừng bước chân. Xuyên qua lan can tầng hai nhìn xuống bóng trắng dao động dưới lầu. Sắc mặt thoáng chốc âm trầm, híp mắt đầy nguy hiểm. Ánh mắt sắc bén che giấu thật sâu hung ác rơi vào trên người thiếu nữ cùng nha hoàn vẫn luôn theo sau sư đồ họ.

Không muốn chết, lại cứ thích tìm đường chết.

Tốt nhất đừng làm ta thêm khó chịu, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình, ra tay tàn nhẫn.

Sắc trời mờ tối.

[ Ký chủ, ngươi đang làm gì? ]

[ Kiểu tóc này ngươi đã chỉnh lại ba bốn lần rồi. Chỉnh nữa liền hỏng, lúc ấy miễn cưỡng mới có thể xem được. ]

[ Có cần ta hỗ trợ, tìm kiếm vài cách tán tỉnh trên mạng xuống cho ngươi không. ]

[ Ký chủ… ]

Phượng Hi :”…” Cẩu hệ thống, im miệng!!!

Con mẹ nó kệ lão tử chứ! Có ăn hết của nhà ngươi à???

Ngươi đi hẹn hò hay ta đi hẹn hò!!!

[ Ngươi nha. ]

:”Ta cảm thấy hệ thống nhà ngươi gan ngày càng lớn.” Không thường xuyên vội vàng lo sợ các kiểu như trước.

[ Chủ nào tớ nấy nha. Ký chủ quá khen. ]

Phượng Hi :”…” Không giao lưu nổi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm ôn nhuận của Tiêu Lạc vọng vào trong.

:”Sư tôn, người xong chưa? Con vào nhé?”

:”Sư tôn…”

Cửa kẹt một tiếng mở ra, một cái đầu nhỏ thò vào ngó nghiêng. Thiếu niên một thân y phục giống hệt hắn, đôi mắt to tròn vô tội chớp chớp. Nam chủ tùy tiện thả tóc cũng thật câu nhân aaa~!

Phượng Hi đè ép một cỗ xúc động muốn lao lên nựng tiểu đồ đệ nhà mình mấy cái, vẫy tay gọi hắn lại gần. Trong lúc thiếu niên đang ngơ ngẩn, đôi bàn tay lạnh lẽo khẽ cầm lấy cây lược trên bàn gỗ, chậm rãi sửa sang lại mái tóc cho hắn, như mọi khi cột lên tóc đuôi ngựa gọn gàng.

Xong xuôi liền cùng nhau xuống phố.

Hoàng Vân dẫn theo nha hoàn, len lén bám theo.

Phượng Hi :”…” Bà chị à. Ta đang khóc. Ngươi có hiểu không?

Vòm trời khoác lên một màu đen, trăng sao lấp lánh, không khí lại trong lành. Từng cơn gió mát mẻ thổi qua khiến người ta đặc biệt dễ chịu.

Chỉ là lễ hội nhỏ, bày biện lại nguy nga lộng lẫy đến ngạc nhiên. Ánh lửa chiếu rọi con đường bằng phẳng sáng rực. Từng gian hàng san sát kề nhau. Đèn lồng đỏ trùng điệp đung đưa. Tiếng nói cười ầm ĩ.

Đêm dài dằng dặc. Hai người nắm tay đi tới chẳng khác nào đôi tình nhân, người đi đường nhao nhao ghé mắt nhìn họ, bất quá cũng không chút dị nghị. Hai người hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của thế tục, tham gia chơi đủ mọi trò chơi nhỏ. Đồ ăn vặt bày biện khéo léo bắt mắt, vật trang sức nhỏ tinh xảo thú vị. Chỉ cần thiếu niên hơi liếc nhìn, Phượng Hi liền bình tĩnh vung tiền, vọn vẹn một chữ.

Mua!

Cũng nhờ vậy mà hắn tương đối được chủ các cửa tiệm chỗ này hoan nghênh, nhiệt liệt chào đón.

Cùng nhau đi dạo trên đường phố, hai bên đường ánh đèn sáng trưng, hương thơm từ đồ ăn, mỹ phẩm cho đến linh thảo bày bán thoang thoảng bị gió thổi qua, phiêu tán khắp mọi nẻo đường.

Trời đã về khuya, trăng đang ở thời điểm sáng nhất, tỏa ra ánh bạc lạnh lẽo xuyên qua vòm cây xuống đến trên mặt đất.

Hai thân ảnh không tiếng động đứng trong rừng cây cuối phố, lẳng lặng ngắm trăng.

Lúc này xung quanh không khí đều thập phần yên tĩnh. Thiếu niên hơi nghiêng đầu nhìn qua sườn mặt tinh xảo tuyệt luân của Phượng Hi. Bị hắn phát hiện liền bất giác cúi thấp mặt, ngượng ngùng dời tầm mắt đi nơi khác.

Nam tử dựa lưng vào một gốc cây gần đó, hàng mi dài che khuất ánh nhìn không rõ cảm xúc. Tầm nửa ngày sau mới lười nhác mở miệng, ngữ khí dịu dàng

:”Tiêu Tiểu Lạc. Lại đây.”

Ngón tay trắng nõn thon dài từ trong tay áo duỗi ra, ngón tay thon dài hết sức xinh đẹp rút từ trong ngực ra một chiếc lông vũ tuyết trắng óng ánh, phơn phớt một vài tia băng lam. Từ trên xuống dưới thon dài thanh nhã, hoàn hảo không có một tia tạp sắc. Mỹ lệ đến mức khiến người ta mê mẩn.

Phượng Hi nhẹ nhàng gài lông vũ lên mái tóc đen mượt như lụa của thiếu niên. Gò má hắn thoáng chốc ửng đỏ, đôi mắt linh động thanh tú mở lớn, mi dài chớp thật nhẹ, cứ vậy nín thở mà trông xem.

Ngón tay thon dài trắng như tuyết đan xen qua từng kẽ tóc, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển xuống, cố định được lông vũ trên tóc liền rời đi. Nam tử vẻ mặt mang theo một tia ôn nhu, bình thản cất giọng,

:”Ngươi mang nó rất hợp.”

Trống ngực đập thình thịch liên hồi. Tiêu Lạc thậm chí còn quên cả hít thở, cảm giác thực rõ rệt. Vô số cảm xúc kịch liệt như thủy triều tràn vào nội tâm y, thật lâu vẫn chưa bình ổn được. Có lẽ từ nay về sau, một màn này cả đời hắn cũng không quên nổi.

Thiếu niên nghiêng đầu, trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như có thêm mấy phần cảm xúc khác thường. Nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương hướng eo đối phương ôm chặt lấy, cọ xát một hồi lâu. Hạnh phúc đến phát điên, ngữ điệu cũng cao lên mấy lần

:”Cảm tạ sư tôn.”

Trong khi đó, nam tử đột ngột bị ôm vẻ mặt an tĩnh. Kỳ thực trong lòng đã sớm hoảng thành một đoàn.

Phượng Hi :”…” Rồi xong.

Ta thực sự cong rồi!!!

AAA!!!

Cùng lúc, bụi cây gần đó vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ. Một bóng áo trắng nhanh chóng lướt qua.

—————————–****************************************———————————————

Nằm cạnh lề đường:

Ta mỏi tay, mỏi tay quá oa oa oa!

Nhắc nhở nhỏ, mở đầu ngọt không có nghĩa là không có ngược. Để đảm bảo an toàn, trong mọi tình huống, mấy đứa đều nên cẩn thận đội mũ nha~!

Đến đây nào, ủng hộ tra tác giả một chút. Dùng tương tác của mấy đứa tán vào mặt ta đi!!! Hehe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.