Làm Sao Để Đẹp Mặt Hơn Khi Chia Tay?

Chương 4: Một vừa hai phải cho tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Thật ra Tô Thanh Yến chỉ muốn trước khi đi trừng phạt Văn Thụy Lâm một chút, không ngờ rằng kết quả Văn Thụy Lâm đưa ra làm người ta kinh hoàng quá mức, đổ nước sôi còn có thể khiến tay mình bị bỏng, cũng thật lợi hại.

Nếu hỏi Tô Thanh Yến, không phải anh thích Văn Thụy Lâm sao? Vì sao lại lạnh lùng như thế?

Anh có ba đáp án.

Một, cực kỳ thích.

Hai, thích.

Ba, rất thích.

Ba giai đoạn biểu hiện tình cảm anh đối với Văn Thụy Lâm qua ba mức độ và ba lần chuyển biến.

Văn Thụy Lâm là cậu hai của tập đoàn Hoa Thắng, nhà họ Tô là nhà giàu mới nổi liều mạng muốn xâm nhập xã hội thượng lưu, anh lại là con ngoài giá thú của nhà họ Tô, cũng không được coi trọng.

5 năm trước, Tô Thanh Yến mới vừa lên năm hai đại học, vẫn là một củ hành tươi mới*.

* =))) gốc là củ hành thật á mọi người, mình tự hiểu là mầm non xanh tươi của Tổ quốc. ”))))

Cha Tô vì tương lai công ty, không màng ý nguyện của Tô Thanh Yến đã trực tiếp đẩy anh đến trước mặt Văn Thụy Lâm, tuy rằng đi đường tà môn ma đạo*, nhưng nhờ gương mặt này của anh, nhà họ Tô thành công.

*Đường tối, không đường đường chính chính.

Thật ra, anh đã thích Văn Thụy Lâm từ rất sớm, sau đó Văn Thụy Lâm đã biết, nhưng anh ở bên cạnh Văn Thụy Lâm chỉ có thể lấy thân phận người thay thế xuất hiện, ở trong mắt Văn Thụy Lâm, thích của anh không đơn thuần, là toan tính, cho dù Tô Thanh Yến nói cái gì, làm cái gì, Văn Thụy Lâm đều sẽ không tin tưởng.

Từ khi biết nhau ngày hôm đó, quan hệ của bọn họ chưa bao giờ ngang nhau.

Ngay từ đầu cách anh xuất hiện trước mặt đối phương đã là sai, bọn họ không có bất cứ khả năng nào để phát triển thành tình yêu.

Tuy rằng anh thích Văn Thụy Lâm, trái tim đều là thịt, không muốn tiếp tục trong mối quan hệ không có hy vọng, tình cảm không được đáp lại, đã định người chịu đau khổ chỉ có một mình anh.

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Tô Thanh Yến không nhớ rõ bản thân khi nào bắt đầu ngẫm nghĩ chuyện này, không nhớ rõ khi nào bắt đầu dần dần sinh ra ý muốn từ bỏ, có lẽ là mỗi một lần Văn Thụy Lâm đối với tình cảm của anh làm như không thấy, cũng có lẽ là mỗi một lần chờ mong thất bại và cũng có lẽ là ba chữ “Vân Văn Quân” vô số lần xuất hiện bên tai anh.

Anh chỉ có thể lựa chọn thu lại tình cảm của mình, bọc một lớp màng trong tim, thì sẽ không đau.

Tô Thanh Yến lấy một chai thuốc bôi chưa khui từ trong túi ra: “Hiệu quả cái này tốt hơn một chút, trước kia tôi từng dùng rồi.”

Văn Thụy Lâm thành công bị Tô Thanh Yến dời đi lực chú ý, hắn không nhận lấy thuốc bôi, nhưng lại bắt đầu lôi chuyện cũ tối hôm qua bị cúp điện thoại ra nói.

“Vậy tối hôm qua hỏi cậu sao cậu không nói mua cái này.”

Tô Thanh Yến đặt thuốc bôi trên bồn rửa tay, giải thích qua loa: “Ngày hôm qua tôi sắp xếp đồ đạc mệt quá.”

Nếu nhắc đến công việc của mình, mềm dẻo đúng lúc không phải vấn đề lớn gì, rốt cuộc đều là người trưởng thành, ai lại đặt một hai câu của người vô tâm vào trong lòng chứ?

Trong lòng Văn Thụy Lâm còn nhớ đến chuyện anh đi làm ở công ty: “Trở về chuyện chính, Tô Thanh Yến, cậu rời khỏi công ty đi.”

Tô Thanh Yến còn không nhìn ra được ý của Văn Thụy Lâm ư?

Anh tiến lên một bước đến trước mặt Văn Thụy Lâm, giơ tay thay hắn sửa lại cà vạt bị lệch một chút, khoảng cách hai người rất gần, anh khẽ cười nói: “Anh sợ tôi chạy đến trước mặt giám đốc Vân nói quan hệ của chúng ta sao? Yên tâm, tôi sẽ không, anh xem tôi làm việc ở đây ba năm, có ai hay tôi biết cậu hai tiếng tăm lừng lẫy đâu.”

Văn Thụy Lâm sớm quen Tô Thanh Yến tới gần, không cảm thấy Tô Thanh Yến có chỗ nào không đúng, nhưng lại cảm thấy lời nói cử chỉ của anh hôm nay khiến người khác không biết đâu mà lần, cũng theo anh xuống nước: “Cậu dám bảo đảm?”

Tô Thanh Yến nói không thành vấn đề, mấy năm nay bí mật nghề nghiệp anh đúng là giữ rất kín, trước mắt công ty không có ai biết bọn họ quen nhau.

Tô Thanh Yến thành thật mà gật đầu: “Anh nên tin tưởng tôi, tôi chỉ thích công việc nhà thiết kế này mà thôi, Hoa Thắng là nơi học tập tốt nhất.”

Văn Thụy Lâm nghi ngờ mà nhìn anh, dồn anh vào bên cạnh bồn rửa, cố ý cho anh cảm giác áp chế, bức bách, tới gần anh nói: “Đừng giở thủ đoạn gì, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

“Đã biết.” Tô Thanh Yến ngoan ngoãn thức thời mà gật đầu, trên mặt mày thanh tú là ôn hòa, phúc hậu và vô hại.

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Một tình nhân nhỏ như anh thì có thể có ý gì xấu chứ?

Sau đó, Tô Thanh Yến nhẹ nhàng đẩy Văn Thụy Lâm tới gần anh ra: “Không còn chuyện gì khác, vậy tôi đây trở về làm việc.”

Đối với động tác đẩy ra của anh, Văn Thụy Lâm tỏ vẻ bất mãn, dám chủ động đẩy mình ra.

Không màng ánh mắt càng kinh ngạc hơn của Văn Thụy Lâm, Tô Thanh Yến xoay người rời khỏi toilet.

Văn Thụy Lâm nhìn thuốc bôi trên bồn nước, do dự một chút, vẫn nhét vào túi áo khoác vest của mình.

Tô Thanh Yến đẩy hắn ra, nhất định là cố ý để cho hắn xem, nếu không sao lại chuẩn bị sẵn thuốc bôi cho hắn thế này chứ? Thật ra còn không phải không bỏ được hắn sao.

Tưởng tượng như vậy, tâm trạng thế mà lại tốt hơn một chút, ngay cả bản thân hắn cũng không biết khóe miệng mình đã hơi nhếch lên.

Khi Tô Thanh Yến chỉnh lại cà vạt thay hắn lúc nãy, nhìn thấy gương mặt trắng nõn quá mức của anh, không khỏi nghĩ tới giấc mơ tối hôm qua.

Editor: Kem trộn hả anh trai =))))

Hắn cảm thấy Tô Thanh Yến trong mơ và trong cốt truyện đều đen đủi, mơ về Tô Thanh Yến một đoạn rất ngắn, nhưng lại rõ ràng nhất.

Ở trong mơ hắn vạch mảnh vải bố màu trắng ra, phía dưới vải trắng chính là Tô Thanh Yến, mặt anh mãi mãi trắng nõn không có chút máu như vậy, dù cho hắn kêu to như thế nào, Tô Thanh Yến vẫn không tỉnh lại, mỗi lần vừa đến đây, hắn bị hoảng sợ không nhẹ, mồ hôi lạnh toát ra trên người hơn một nửa là liên quan đến đoạn này.

Kỳ lạ, sao hắn lại nhớ giấc mơ rõ ràng như vậy, đều do Tô Thanh Yến ở trong mơ dọa người quá mức, nhân vật người sống không đóng cho đạt, giả người chết gì chứ!

Văn Thụy Lâm bỏ qua ảnh hưởng của Tô Thanh Yến ở trong mơ, rời khỏi bộ phận thiết kế.

Giữa trưa, Văn Thụy Lâm hẹn Vân Văn Quân cùng ăn cơm trưa.

Vân Văn Quân với vài vị tổ trưởng nói chuyện khá suôn sẻ, bọn họ còn đề cử nhà ăn công ty với anh, Vân Văn Quân cũng có ý muốn tiếp xúc nhiều hơn với bọn họ, anh quyết định bữa cơm đầu tiên sau khi nhậm chức giám đốc thiết kế sẽ ăn ở nhà ăn công ty.

Vân Văn Quân tính luôn cả Văn Thụy Lâm: “Đi chung đi, Thụy Lâm.”

Văn Thụy Lâm rất vui khi Vân Văn Quân gọi thẳng tên mình: “Đi thôi” Tuy rằng hắn đã bảo trợ lý Tô đặt cơm ở bên ngoài, nhưng vẫn đặt ý của Vân Văn Quân lên hàng đầu.

Văn Thụy Lâm xuất hiện cũng không ảnh hưởng đến việc Tô Thanh Yến tạo tác phẩm mới, hôm nay anh vào nhà ăn trễ, đã có rất nhiều người, sau khi lấy phần ăn xong đã tìm được hai người Dư Hữu Tuệ và Đinh Hiểu, ngồi chung một chỗ với bọn họ.

Các cô tới sớm một chút, bên cạnh còn có hai vị đồng nghiệp ở những phòng ban khác, Thân Thần là bộ phận công xưởng, Dương Phỉ là phòng mua hàng, ngày thường đều phải giao tiếp với bọn họ, thường xuyên qua lại mọi người cũng thân thuộc với nhau, bọn họ không ít lần cung cấp tin đồn trong công ty cho Tô Thanh Yến, mỗi lần nghe anh tai này lọt qua tai kia.

*Mỗi lần cậu đều có thể nghe một lỗ tai: không chắc chỗ này lắm, mọi người xem mình hiểu đúng chưa nhé!

Bốn người nói chuyện hăng say, tiếng cười không ngừng.

Tô Thanh Yến ngồi xuống nghe một vài câu xong liền biết đề tài của bọn họ vẫn quay xung quanh Văn Thụy Lâm và Vân Văn Quân, cái đề tài này e là sẽ không ngừng nghỉ một thời gian.

Bỗng nhiên Đinh Hiểu nhìn phía lối vào nhà ăn nhỏ giọng nói: “Ai ai ai, mau nhìn xem nữ thần của chúng ta đứng với ai kia?”

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Mấy người theo tầm mắt của cô nhìn qua, mọi khi, vài người đồng thời quay đầu rất dễ dẫn đến sự chú ý của mọi người, nhưng hôm nay lại là biểu hiện bình thường, đồng nghiệp đang ăn cơm trong nhà ăn đều quay đầu giống bọn họ.

Chỉ thấy nữ thần Ashley của bộ phận bọn họ đi theo Văn Thụy Lâm và Vân Văn Quân, nói cười ra rả, vừa nói vừa cười, trai xinh gái đẹp, cứ như đội hình minh tinh tham gia sự kiện, không muốn người khác chú ý cũng khó.

Dư Hữu Tuệ thấp giọng nói: “Chời má, thủ đoạn Ashley lợi hại thật, chẳng mấy chốc đã ăn cơm chung với giám đốc Văn và giám đốc Vân.”

Dương Phỉ hỏi bọn cô: “Tôi cũng hâm mộ, giám đốc Văn là người tôi không dám mơ ước, vị bên cạnh kia có phải tổng giám đốc mới tới của mấy người đúng không? ”

Đinh Hiểu gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là anh ta!”

Dương Phỉ kinh ngạc cảm thán: “Cũng đẹp trai quá đi, tràn đầy sang trọng và quý phái, đứng chung một chỗ với giám đốc Văn lại có cảm giác CP quá trời!”

Đinh Hiểu và Dương Phỉ liếc nhau, trong mắt toàn viết “Chí lớn gặp nhau*”.

*QT: “dập đầu”, mình tự hiểu đại loại là chung OTP đó =))) nên mình chém tí.

Tô Thanh Yến vẫn bình tĩnh mà ăn cơm, buổi sáng anh chỉ ăn một cái sandwich, bây giờ đã đói lả.

Chỉ chốc lát sau, đồng nghiệp ngồi chung bàn dài với bọn họ rời khỏi chỗ, đám người Văn Thụy Lâm vừa lấy cơm xong đang tìm chỗ ngồi đã quan sát thấy bàn của bọn họ.

Vân Văn Quân lễ phép hỏi: “Không phiền chúng tôi ngồi chỗ này chứ?”

Tất nhiên không có ai dám nói phiền.

Chờ khi bọn họ ngồi xuống, Đinh Hiểu và Dương Phỉ đều tự ấn huyệt nhân trung trong đầu.

chapter content

*Huyệt nhân trung: thấy mấy người ngất thì hay ấn huyệt này =))))

Vân Văn Quân vừa lúc chọn vị trí bên cạnh Tô Thanh Yến, Văn Thụy Lâm ngồi đối diện bọn họ, ngồi bên cạnh hắn là Ashley.

Hắn chủ động chào hỏi với Tô Thanh Yến: “Xin chào.”

Biểu hiện của Tô Thanh Yến giống như nhân viên bình thường: “Giám đốc Vân, xin chào.”

Vân Văn Quân nhìn thấy món gà cay trên đĩa của anh, có đề tài ngay lập tức: “Cậu cũng thích ăn món cay Tứ Xuyên?”

Đoán rằng năng lực xã giao của Vân Văn Quân có lẽ đạt điểm tuyệt đối.

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Tô Thanh Yến nhìn phía Văn Thụy Lâm, sau đó nói: “Thật là trùng hợp, giám đốc Vân có thể ăn cay sao?”

Vân Văn Quân nhìn mâm cơm của mình: “Đương nhiên, đồ ăn chúng ta chọn đều giống nhau.”

Dư Hữu Tuệ đúng lúc chen vào một câu nói: “Thật này, Thanh Yến, cậu với giám đốc Vân trùng hợp quá đi.”

Tô Thanh Yến cũng không ngờ tới, anh vì Văn Thụy Lâm, khiến bản thân thoạt nhìn giống Vân Văn Quân hơn, bị Văn Thụy Lâm dẫn theo đi ăn món cay Tứ Xuyên mấy năm, khẩu vị bây giờ cũng không còn quá thanh đạm, biết rõ dạ dày không tốt, nhưng lâu lâu vẫn muốn ăn một chút.

Dường như đã thành thói quen.

Vân Văn Quân cảm thấy người thanh niên này thanh tú, nhìn rất thuận mắt: “Cậu tên là Thanh Yến sao?”

Lúc này Văn Thụy Lâm hoàn toàn không có đường nói chen vào, hắn nhìn Tô Thanh Yến, muốn gửi cho anh một ánh mắt cảnh cáo, ý bảo anh đừng nói lung tung.

Đương nhiên Tô Thanh Yến quyết định bỏ qua, nhân viên quèn nào dám nhìn thẳng phong thái đẹp đẽ, oai phong của lãnh đạo.

Lần đầu tiên Tô Thanh Yến quan sát Vân Văn Quân ở khoảng cách gần, anh bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, anh thoải mái mà tự giới thiệu: “”Tôi họ Tô, Tô Thanh Yến, Thanh Yến trong câu Hà Thanh Hải Yến.”

Vân Văn Quân ca ngợi: “”Hà Thanh Hải Yến, Thì Hòa Tuế Phong*, ngụ ý rất hay, người nhà cậu đã đặt cho cậu một cái tên ý nghĩa.”

*Hà thanh hải yến, thì hòa tuế phong: Thiên hạ thái bình, bốn mùa bội thu ( Cảm ơn bạn Phi Yến Nhược Lam trên Truyện Dịch cfs)

Tô Thanh Yến khách sáo nói: “Cảm ơn.”

Anh không muốn nói nhiều về tên mình, nhưng ở góc nhìn của Vân Văn Quân, lại cảm thấy anh hơi ngượng.

Vân Văn Quân nói: “Đừng gọi giám đốc Vân, tôi cũng không phải giám đốc Văn của mọi người, gọi tôi Cris là được.”

Tô Thanh Yến nhìn thoáng qua bị Văn Thụy Lâm liếc mắt một cái, đương nhiên anh biết tại sao Văn Thụy Lâm thích mọi người gọi hắn là giám đốc Văn, bởi vì như vậy nghe có vẻ chín chắn.

Tô Thanh Yến nghe hỏi thì đáp, mà Văn Thụy Lâm ngồi đối diện lại bất mãn với biểu hiện của anh, tuy rằng Tô Thanh Yến có vài điểm giống với Vân Văn Quân, nhưng người bình thường sẽ không nghĩ theo hướng đó, mà Văn Thụy Lâm vốn chột dạ, hắn sợ Vân Văn Quân phát hiện điều gì.

Hắn ỷ vào chân dài đá đá Tô Thanh Yến đối diện, cũng gửi anh ánh mắt cảnh cáo: Một vừa hai phải cho tôi.

Nhưng hắn không chờ đến lúc Tô Thanh Yến đáp lại, lại nghe Dư Hữu Tuệ hô nhỏ: “Ai da, ai đá tôi đấy?”

Văn Thụy Lâm lui người tới còn chưa kịp lui về: “……”

Hắn biến bản thân trở thành trung tâm sự chú ý.

ĐM, ném bay mặt về nhà rồi!

Tác giả có lời muốn nói: tổng giám đốc Văn: Chân tôi dài.

Tô Thanh Yến: Nhưng mù. =)))

EDITOR: Gửi bạn Thụy Lâm:

chapter content

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Vừa đọc vừa edit vừa beta nên sẽ có sai sót, mong mọi người góp ý giúp mình nha!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.