*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Aubrey.
Ánh nắng mặt trời không còn quá gay gắt, Mễ ca nhi đến, mang tin tốt cho bọn họ.
Bánh trung thu đậu đỏ, phu phu Thái lão gia và Nhị thiếu gia rất thích. Thái lão gia và Nhị thiếu gia thích bánh nướng, còn Thái lão phu lang thì thích bánh hấp.
Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc nghe vậy, vô cùng cao hứng, nói như vậy, bọn họ không cần lo lắng về hương vị nữa.
“Thái lão gia hỏi các ngươi khi nào mới bán món bánh này? Thái lão phu lang muốn mua vài cái, thừa dịp trước Tết Trung Thu mang đến Vân Châu cho lão gia của bọn ta nếm thử.”
Dư Thanh Trạch hỏi: “Đi Vân Châu mất bao lâu?”
Mễ ca nhi đáp: “Nếu cưỡi ngựa thì mất khoảng một ngày rưỡi là đến, còn đi xe ngựa thì mất khoảng hai ba ngày.”
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, nói: “Nếu chỉ cho người trong nhà ăn, số lượng không nhiều thì sáng mai là có bánh. Còn nếu là tặng lễ, thì sáng ngày mốt mới có, ngày mai ta định làm hương vị mới.”
Mễ ca nhi suy nghĩ, Thái lão phu lang chưa nói có tặng lễ hay không, y nói: “Vậy ta sẽ về hỏi lại, sáng mai ta sẽ tới mua bánh, nếu có tặng lễ, lúc đó sẽ nói với Dư lão bản.”
Dư Thanh Trạch gật đầu: “Được.”
Mễ ca nhi lại nói: “Nếu có thể, Dư lão bản, ngày mai ngươi làm nhiều vị một chút, ta mang về cho Thái lão gia bọn họ nếm thử. Nói không chừng, bọn họ thấy ăn ngon, sẽ mua nhiều để tặng lễ.”
Dư Thanh Trạch cười đáp: “Được, cảm ơn Mễ ca nhi đã nhắc nhở.”
“Không cần khách khí, ta về trước.”
Mễ ca nhi đi rồi, Dư Thanh Trạch giao lại quán cho Thường Nhạc và Sướng ca nhi, còn hắn thì phi nhanh đi mua nguyên liệu làm bánh trung thu.
Hắn chuẩn bị làm một số loại khá tốn thời gian trong thời gian ngắn nhất, như là đậu đỏ, đậu xanh, hạt sen, mè đen, ngũ cốc, đa phần là những hương vị phổ biến ở kiếp trước. Mặt khác, hắn có thể dùng bột nếp để làm vỏ bánh của bánh trung thu tuyết, tuy không có tủ lạnh để giữ, nhưng hẳn là mùi vị sẽ không tệ.
(Bánh trung thu tuyết hay còn gọi là bánh trung thu dẻo)
Mà trứng muối kiếp trước được hoan nghênh nhất, hiện tại muốn làm ra phải tốn rất nhiều thời gian, sẽ không kịp cho ra mắt đúng vào dịp Tết Trung Thu. Còn có loại bánh trung thu trái cây mà trẻ con thích ăn, dưới tình huống không có máy xay, làm nhân trái cây khá là phiền toái, nên Dư Thanh Trạch không suy xét.
Cơ mà, nếu có thời gian rảnh thì hắn sẽ làm trứng muối, cách làm đơn giản, còn ăn ngon.
Nguyên liệu cần mua khá là nhiều, Dư Thanh Trạch dứt khoát lấy luôn cái giỏ đựng bánh ướt, mang đi.
Hắn vừa đi vừa tính toán.
Mua nguyên liệu bánh trung thu, còn phải mua thêm vài cái khuôn. Ngoài ra, phải mua hộp để đựng, một số thì bán lẻ, một số thì làm quà đóng gói sẵn, chủ yếu để cho người ta mang đi tặng lễ. Hộp quà cũng có thể chia thành nhiều loại, để phân biệt với nhau.
Hắn đã hỏi Mễ ca nhi, bình thường những phú hộ bọn họ, mỗi năm đến Tết hoặc lễ lộc gì đó cần phải chuẩn bị rất nhiều lễ vật, thường sẽ tặng điểm tâm.
Hắn đã thấy trên phố có một cửa hàng bán rất nhiều kiểu hộp quà, mấy cửa hàng điểm tâm nổi danh thường đến mua hộp quà ở cửa hàng kia.
Ừm… Còn nữa, chắc là có thể đặt trước, nhờ lão bản viết tên quán ăn vặt của bọn họ lên hộp quà, nhân cơ hội này tuyên truyền luôn.
Tốn không ít thời gian, Dư Thanh Trạch đã lượn hết nửa thành, cuối cùng cũng mua xong. Đến khi hắn trở về, thái dương đã sắp xuống núi, có thể dọn quán về nhà.
“Ngại quá, ta về trễ, để các ngươi đợi lâu.” Dư Thanh Trạch xin lỗi, đặt bao đồ trên tay lên xe đẩy, nói với Sướng ca nhi: “Sướng ca nhi, ăn tối xong, ngươi cùng cha và A ma của ngươi có thể đến nhà Nhạc ca nhi một chuyến không? Ta tìm các ngươi có việc cần thương lượng, sắp tới phải làm bánh trung thu, ta muốn nhờ các ngươi hỗ trợ.”
Sướng ca nhi nghe sắp được làm bánh trung thu, y lập tức đồng ý: “Được được, ăn cơm xong ta sẽ qua.”
Buổi tối, sau khi dùng bữa tối xong, Sướng ca nhi dẫn cha và A ma của mình đến nhà Nhạc ca nhi.
Dư Thanh Trạch mời bọn họ vào nhà, ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào vấn đề, thành khẩn nói với bọn họ: “Thúc thúc, thúc sao, Sướng ca nhi, dạo này chuyện bán mì lạnh bị ảnh hưởng. Sau này, mỗi ngày giao mì không cần giao nhiều nữa, Sướng ca nhi cũng biết chuyện này.”
Sướng ca nhi gật đầu, cha và A ma của y nhìn nhau, cha của y hỏi: “Vậy là mỗi ngày bọn ta nên làm ít lại sao?”
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Đúng vậy, trong nhà còn bao nhiêu hàng tồn?”
Cha của Sướng ca nhi đáp: “Còn một ít, tính luôn số lượng hôm nay, hẳn là còn tám chín cân.”
“Nhiêu đó có thể dùng trong mấy ngày, bên chỗ bọn ta cũng còn một ít.” Dư Thanh Trạch hiểu, thấy trên mặt của hai người hiện lên nét buồn bã, hắn cười nói tiếp: “Kế tiếp, bọn ta chuẩn bị làm bánh trung thu, muốn nhờ mọi người hỗ trợ. Lần này cũng được tính là một công việc, hai vị và Sướng ca nhi giống nhau, một ngày tính tiền công là sáu mươi văn, không biết hai vị có bằng lòng không?”
Cặp mắt của cả hai sáng ngời, vừa rồi còn tưởng không được làm mì nữa, như vậy bọn họ sẽ không kiếm được nhiều tiền.
Có điều, cha của Sướng ca nhi nhíu mày, hỏi: “Thật ra, Sướng ca nhi đã nói cho bọn ta nghe rồi, nhưng bọn ta không biết làm.”
Dư Thanh Trạch nói: “Không sao cả, ta có thể hướng dẫn. Với cả, ngày mai thúc thúc không cần làm bánh trung thu, vì ngày mai ta sẽ ở nhà làm bánh. Vì vậy, ta muốn nhờ thúc thúc ngày mai hãy đi cùng Sướng ca nhi và Nhạc ca nhi mở quán, hai người bọn họ đều là ca nhi, có một hán tử ở đó, sẽ dễ sắp xếp hơn.”
“Được.” Cha của Sướng ca nhi nghe vậy, không do dự, lập tức gật đầu. Sau đó, ông gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Thật ra, nếu làm điểm tâm, ta lo lắng ta sẽ không làm được, tay chân ta rất vụng về. Nếu làm việc ở quán ăn vặt, thì không có vấn đề gì.”
Mọi người cười rộ lên.
Sau đó, Dư Thanh Trạch nói với A ma của Sướng ca nhi: “Thúc sao thì ở nhà giúp ta làm bánh trung thu, dùng xong bữa sáng rồi hẵng đến.”
A ma của Sướng ca nhi gật đầu: “Được.”
“Còn nữa, thúc sao, ngài có thể mang giá đỡ và tấm sắt dùng để nướng bánh đoàn viên qua đây được không? Trong nhà chỉ có một cái, không đủ dùng.”
“Được, khi nào về ta sẽ lấy ra rửa sạch sẽ.”
Sự việc thương lượng thoả đáng xong, đêm nay phải làm trước một ít, A ma của Sướng ca nhi muốn ở lại học tập, Sướng ca nhi và cha của y đành đi về trước.
Bánh nhân đậu và hạt sen cần phải ngâm đậu xanh và đậu đỏ trong nước trước, vừa hay buổi sáng còn dư đậu đỏ, hôm nay chỉ có thể làm bánh trung thu đậu đỏ và bánh trung thu ngũ cốc trước.
Khi nãy, trong lúc Dư Thanh Trạch bàn bạc với ba người nhà Sướng ca nhi, Thường Nhạc đã rang xong mè đen, đưa tới cho nhà trưởng thôn một ít. Khi y trở về, giúp đỡ rang đậu phộng, hạch đào, hạt dưa, hạnh nhân và mè đen đã có sẵn. Y lột vỏ đậu phộng ra, trộn đều tất cả năm loại hạt, nghiền ra, rồi nắn lại thành từng viên nhỏ, chờ Dư Thanh Trạch chỉ thị bước tiếp theo.
Dư Thanh Trạch đang hướng dẫn cho Thường gia gia và A ma của Sướng ca nhi làm bánh trung thu đậu đỏ, cái này tương đối đơn giản, hai người học được khá nhanh.
Hướng dẫn cho Nhạc ca nhi xong, Dư Thanh Trạch đi làm vỏ bánh của bánh trung thu tuyết, làm xong, hắn bỏ bột vào nồi, chưng cách thủy. Vì không tìm được sữa bò, Dư Thanh Trạch chỉ có thể trực tiếp bỏ qua sữa bò, làm một loại khác bằng nước rau dền, tạo màu tím.
Hôm nay bọn họ bận việc cả đêm, đến giờ Tý mới ngủ, hoàn thành hai mươi hai cái bánh trung tuyết, màu tím mười một cái và màu trắng mười một cái. Bánh trung thu đậu đỏ mười lăm cái, bánh trung thu ngũ cốc mười lăm cái, bánh trung thu mè đen có mười ba cái.
(Bánh trung thu ngũ cốc)
(Bánh trung thu mè đen)
Không phải cái nào cũng là bánh nướng, có vài cái là bánh hấp.
Lúc A ma của Sướng ca nhi trở về cũng đã khuya, Dư Thanh Trạch tặng cho ông sáu cái bánh làm quà cảm ơn. Nhà Sướng ca nhi có sáu người, vừa lúc để cho mọi người được nếm thử.
Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch đi sớm giúp Nhạc ca nhi mở quán. Thường gia gia và A ma của Sướng ca nhi thì ở nhà làm công tác chuẩn bị, rang năm loại hạt, nấu đậu đỏ, đậu xanh và hạt sen.
Dư Thanh Trạch chờ Mễ ca nhi đến để giao bánh trung thu, hàn huyên với y một hồi, xác định cả nhà bọn họ muốn đến Vân Châu, Dư Thanh Trạch đưa hộp quà cho bọn họ để bọn họ đựng bánh. Còn dặn đối phương bánh trung thu tuyết và bánh hấp không thể để lâu được, bánh nướng thì có thể để nhiều ngày, tốt nhất là chờ sau hai ngày rồi hãy ăn, mùi vị sẽ ngon hơn.
Còn ở thành Đồng Sơn, Thái gia cũng yêu cầu đặt trước để tặng lễ, Mễ ca nhi nói cho Dư Thanh Trạch nghe số lượng. Còn nói buổi chiều sẽ quay lại một chuyến, để thông báo cho hắn biết phản ứng của mọi người với hương vị bánh mới, có khả năng sẽ điều chỉnh lại đơn hàng.
Lúc gần đi, Dư Thanh Trạch cảm thấy không yên tâm, hắn dặn dò Thường Nhạc vài chuyện.
“Nhạc ca nhi, cách làm món ăn thì ngươi biết rồi, ta không lo lắng. Nhưng nếu như gặp chuyện gì phiền toái, hoặc là chuyện các ngươi không giải quyết được, thì nhớ phải đi tìm Lưu lão bản ở quán mì Lưu Ký. Ta đã nói với ông ấy rồi, ông ấy sẽ giúp các ngươi, hiểu không?”
Thường Nhạc gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ.
“Còn nữa, không cần quá cố sức, tiền kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, phải chú ý tìm thời gian nghỉ ngơi, biết không? Khi nào thấy khách không nhiều thì ngồi xuống nghỉ một lát, đừng để bản thân bị mệt.”
Thường Nhạc tiếp tục gật đầu, ngoan ngoãn nghe.
“Hôm nay dọn quán sớm một chút, về nhà sớm.”
Thường Nhạc chớp mắt, tiếp tục gật đầu. Sau đó, y thật sự nhịn không được khoa tay: Ta nhớ rồi, trên đường tới đây ngươi đã nói rất nhiều rồi.
Dư Thanh Trạch thấy y đã hiểu: “…”
“Được rồi, ta biết ngươi đã nhớ kỹ, nhưng ta không yên tâm để ngươi một mình. Vậy, ta về nhé?”
Thường Nhạc gật đầu, bảo hắn trở về nhớ chú ý an toàn.
Sướng ca nhi ở một bên nghe, khuôn mặt không có biểu tình: “…” Ta với cha của ta không phải cũng một mình sao?!
Chờ Dư Thanh Trạch đi rồi, Sướng ca nhi đi đến trước mặt Thường Nhạc, thấy y còn đang nhìn bóng lưng của Dư Thanh Trạch, Sướng ca nhi nhịn không được run lên.
Ui~~~
Chờ Thường Nhạc hoàn hồn, Sướng ca nhi đi đến bên cạnh Thường Nhạc, nhỏ giọng nói bên tai y: “Này nha, có cần luyến tiếc như vậy không? Không phải chỉ xa có nửa ngày thôi sao? Buổi chiều trở về là gặp mà, ta có thể nghe được tiếng lòng của ngươi đây này ‘Dư đại ca, đừng đi mà, mau trở lại đi…'”
Nghe vậy, Thường Nhạc quay đầu, thẹn quá thành giận, giơ tay làm tư thế muốn đánh Sướng ca nhi hư hỏng.
Sướng ca nhi cười ha ha, nhanh chóng bỏ chạy.
Thường Nhạc đuổi theo y tới cùng, nhất quyết phải đánh cho bằng được.
Sướng ca nhi nhanh chóng xin tha: “Ai nha! Được rồi, ta sai rồi, thật sự sai rồi, Nhạc ca nhi, mau tha cho ta đi. A! Ta sai rồi, ta không bao giờ nghe lén tiếng lòng của ngươi nữa…”
Nhạc ca nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, tóm lấy Sướng ca nhi cù lét một phen. Sướng ca nhi không sợ bị đánh, chỉ sợ bị cù lét, không ngừng cười ha ha, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Đúng là không nên tuỳ ý chọc giận một ca nhi, con thỏ bị bức cho nóng nảy cũng sẽ cắn người!
Cha của Sướng ca nhi nhìn hai người, vừa làm đậu hủ vừa lắc đầu thở dài. Hai đứa trẻ này, già đầu rồi, cả hai còn chưa chịu thành thân, thật là bướng bỉnh mà!
Aiz! Thật đau đầu!
Náo loạn một trận, Sướng ca nhi thở dốc, nhỏ giọng hỏi Thường Nhạc: “Đúng rồi, Nhạc ca nhi, chuyện mà hôm qua ta nói với ngươi, ngươi suy xét như thế nào?”
Thường Nhạc khựng lại, không đáp.
Sướng ca nhi thấy y không nói lời nào, nghiêm túc mà hỏi: “Thế nào? Có muốn thử xem không? Đổi kiểu tóc, nói không chừng ngươi sẽ có cảm nhận khác. Hơn nữa, Nhạc ca nhi, ngươi hãy dũng cảm lên, tiến thêm một bước, ngươi sẽ thay đổi cuộc sống của bản thân, được không?”
Nhìn ánh mắt chân thành, tha thiết của Sướng ca nhi, nghĩ đến Dư Thanh Trạch, Thường Nhạc mím môi, cuối cùng nhẹ gật đầu.
“Thật tốt quá, Nhạc ca nhi! Buổi tối ăn cơm xong, ta sẽ đi tìm ngươi.”
https://aubreyfluer.wordpress.com
Buổi tối, cả nhà ở trong bếp bận việc, Sướng ca nhi đeo một nhánh cây tùng trên lưng, còn cầm theo một tấm ván gỗ và một cây kéo. Y bước vào, nói với Dư Thanh Trạch: “Dư lão bản, ta có thể mượn Nhạc ca nhi một chút được không? Ta có chuyện quan trọng muốn tìm y.”
Dư Thanh Trạch nhìn cây kéo trên tay Sướng ca nhi, lập tức hiểu rõ, đáp: “Được.”
Có điều, nhánh cây tùng dùng để làm gì?
Sướng ca nhi vẫy tay với Thường Nhạc, vui vẻ nói: “Nhạc ca nhi, đi! Chúng ta vào phòng của ngươi đi.”
Thường Nhạc cúi đầu, đi ra khỏi nhà bếp, đi theo Sướng ca nhi vào phòng của mình.
Thắp đèn dầu lên, lấy ra một cái gương đồng và một cái lược gỗ trong ngăn kéo, Thường Nhạc ngồi ở mép giường, bất động nhìn Sướng ca nhi.
“Hình như không đủ sáng, ta đi lấy thêm một cây đèn vào.” Sướng ca nhi đi ra ngoài, nhờ Thường Hạo mang đèn dầu trong phòng nhóc qua đây, bưng thêm một cái ghế vào phòng.
Thường Hạo trợn tròn mắt, vô cùng tò mò hai người bọn họ đang làm gì, nhưng không dám đi nghe lén, ngay cả đang luyện viết chữ mà nhóc cũng không thể tập trung.
Đóng cửa phòng lại, Sướng ca nhi ngồi lên ghế, đặt tấm ván gỗ lên bàn, nói: “Ngươi mau đến đây xem, trong mấy kiểu này, ngươi thích kiểu nào?”
Thường Nhạc xem xét, nhìn năm kiểu tóc mái khác nhau, nhìn tới nhìn lui, y vẫn tưởng tượng không ra nếu mình cắt như vậy sẽ thành bộ dạng gì.
Y đành lắc đầu.
Sướng ca nhi chỉ vào một kiểu tóc mái nghiêng, nói: “Ta thấy cái này rất thích hợp với ngươi!”
Thường Nhạc nhìn thử, kiểu tóc mái này chỉ dài tới lông mày, từ bên phải nghiêng qua bên trái, bên phải ngắn hơn bên trái một chút, xem như một kiểu mái ngang, chỉ hơi thay đổi một chút. Cặp mắt thì hoàn toàn được lộ ra, lông mày bên trái được che lại một chút, còn lông mày bên phải thì hoàn toàn phô bày ra.
Thật ra, nếu nhìn kỹ, năm kiểu tóc mái này đều có hình thức giống nhau, có thể nhìn thấy cả khuôn mặt.
“Thế nào?” Sướng ca nhi hỏi, sau đó nhìn Thường Nhạc, nói: “Ta thấy khuôn mặt được vẽ trong đây rất giống với khuôn mặt của ngươi, có phải rất đẹp không?”
Nghe Sướng ca nhi nói như vậy, Thường Nhạc mới nhận thấy khuôn mặt trong đây quả thật khá giống với khuôn mặt của mình, y gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Phương diện này, hẳn là Sướng ca nhi hiểu biết hơn mình, mình cứ nghe lời y là được.
“Được, vậy chọn kiểu này. Còn nữa, ta thì thích kiểu này, chúng ta sẽ luyện tập trước, miễn cho cắt hỏng, như vậy sẽ không xong. Ngươi luyện cắt kiểu của ta, ta luyện cắt kiểu của ngươi.”
Kiểu tóc mà Sướng ca nhi thích là kiểu tóc mái tuỳ ý, ở giữa ấn đường có một góc nhọn, hai bên tạo thành hình cung, trông rất có cảm giác nghịch ngợm.
Hai người xem lá cây tùng như tóc, luyện tập một hồi, đến khi cảm thấy đã được rồi, lúc này mới bắt đầu cắt.
Thường Nhạc cắt cho Sướng ca nhi trước, y vẫn thường tự cắt tóc mái cho mình, nên trong chuyện này y khá là tâm đắc, rất nhanh đã cắt xong cho Sướng ca nhi.
Sướng ca nhi nhìn vào trong gương, gật đầu nói: “Ừm, rất đẹp. Nhạc ca nhi, ngươi cắt tóc mái rất khéo nha!”
Thường Nhạc ngượng ngùng cười, khoa tay nói: Bộ dạng của ngươi vốn rất đẹp, cắt kiểu nào cũng đẹp hết.
“Hì hì hì, ta coi như ngươi đang nói sự thật. Được rồi, kế tiếp ta sẽ cắt cho ngươi, ta cũng thường tự cắt cho mình, cũng cắt cho tiểu đệ của ta, thủ pháp cũng không tồi.”
Trước tiên, Sướng ca nhi dùng lược chỉnh sơ tóc mái cho Thường Nhạc. Sau đó, y dùng ngón trỏ tay trái và ngón giữa kẹp lấy một nhúm tóc, bắt đầu cắt.
Thường Nhạc thấy vậy, đột ngột bắt lấy tay của Sướng ca nhi.
“Sao vậy? Không cần lo, tay nghề của ta rất tốt.” Cho rằng Thường Nhạc đang lo mình sẽ cắt quá tay, Sướng ca nhi rất có tự tin an ủi y.
Điều mà Thường Nhạc lo không phải là cái này, chỉ là khi thật sự cắt, y nhịn không được cảm thấy hơi khẩn trương.
Thật sự phải cắt sao? Thật sự sẽ không lộ ra vết sẹo sao? Thật sự sẽ đẹp sao? Dư đại ca… Có ghét kiểu tóc mới của mình không?…
Thật nhiều, thật nhiều vấn đề.
Rối rắm trong chốc lát, nghĩ đến quyết tâm lúc ban đầu, y khẽ cắn môi, buông tay ra, nhắm hai mắt lại.
Xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt…
Cây kéo trong tay Sướng ca nhi không ngừng khép mở, Thường Nhạc cảm giác trên mặt có rất nhiều tóc bị cắt liên tục rơi xuống. Một ít bị dính trên mặt, một ít thì rơi xuống khăn vải đang đeo trước ngực.
Đây là những sợi tóc mái mà y đã gìn giữ suốt nhiều năm, cuối cùng, cũng bị cắt hết rồi…
Cảm giác trong lòng như có thứ gì đó bị đánh mất, lại có thứ gì đó được mở ra. Từ chỗ được khai thông, như có một tia sáng xuất hiện…
Trong lòng Thường Nhạc thấp thỏm, có chút phức tạp, nhưng vẫn muốn được trải nghiệm.
Có điều, y biết, lát nữa bước ra khỏi cánh cửa kia, y sẽ cho mọi người xem một hình tượng hoàn toàn mới.
…
Không biết qua bao lâu, đến khi Sướng ca nhi giúp y phủi bớt vụn tóc còn vươn lại, nói: “Xong, mở mắt ra được rồi.”
Thường Nhạc mở to mắt.
“Nào, nhìn xem. Hừm, ta cảm thấy tay nghề cắt tóc của mình rất không tồi, hì hì! Rất đẹp nha!”
Thường Nhạc khẩn trương nhìn vào gương đồng, không có tóc mái dài che lại, y cảm thấy bản thân trong gương thật xa lạ, như biến thành một người khác vậy.
Y không biết như vậy có được coi là đẹp không, chỉ cảm thấy rất không quen.
Có điều, tầm nhìn của y đã được mở rộng, sáng sủa hơn lúc trước. Trước kia, tóc mái thường xuyên cản trở tầm nhìn của y, nhưng hiện tại đã rộng rãi hơn rất nhiều.
Y hỏi Sướng ca nhi: Đẹp không?
Sướng ca nhi vô cùng khẳng định gật đầu: “Đẹp! Đôi mắt của ngươi rất đẹp, lông mày cũng không cần tô thêm, để nguyên như vậy là tốt nhất, như vậy sẽ vô cùng trong sáng, tinh thần phấn chấn! Tóm lại, là rất đẹp! Tin ta đi!”
Thường Nhạc ngượng ngùng gật đầu, bị những lời của Sướng ca nhi khiến cho mặt nóng lên.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài đi! Cho bọn họ xem!” Sướng ca nhi đặt kéo lên bàn: “Cho bọn họ xem trước đã, lát nữa rồi hẵng dọn dẹp.”
Nói đến đi ra ngoài, Thường Nhạc lại cảm thấy khẩn trương.
“Đừng sợ, thật sự rất đẹp, ta thề đó!” Sướng ca nhi dựng thẳng ba ngón tay lên trời chuẩn bị thề thốt.
Thường Nhạc kéo tay y xuống, không cho y thề, gật đầu ý bảo tin tưởng y.
“Vậy đi ra ngoài thôi.” Sướng ca nhi kéo tay Thường Nhạc, mở cửa ra, nói với Thường Nhạc.
Thường Nhạc gật đầu, hít sâu một hơi, đứng lên, đi theo Sướng ca nhi ra ngoài.
“Tiểu Hạo!” Sướng ca nhi gọi Thường Hạo.
Thật ra, Sướng ca nhi không cần gọi, bởi vì Thường Hạo vẫn luôn chú ý đến phòng của ca nhóc. Lúc nãy, bọn họ đóng cửa, thanh âm nói chuyện của Sướng ca nhi không lớn, mơ mơ hồ hồ, mông lung, nhóc nghe không rõ lắm, không biết hai người đang ở bên trong làm gì, thần thần bí bí.
Đến khi thấy cửa phòng mở ra, biết hai người sắp ra rồi, nhóc lập tức dừng bút, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa phòng.
Vừa nhìn, nhóc tức khắc ngây người.
Thường Hạo sửng sốt, ánh mắt đầu tiên của nhóc muốn hỏi: Ai đây?
Nhìn lại lần hai, Thường Hạo lập tức nhận ra: A! Là ca của ta đây mà.
Nhìn lại lần ba, Thường Hạo bị chấn kinh: Đây là ca của ta?! Là ca của ta thật sao?!
“…Ca?” Thường Hạo đặt bút lông xuống, nhảy xuống bàn, chậm rãi tới gần ca của nhóc, có chút chần chờ gọi một tiếng.
Thường Nhạc gật đầu, cảm thấy ngượng ngùng, khoa tay hỏi: Có, có đẹp không?
Thường Hạo gật đầu, khoé miệng không tự chủ nhếch cao, cười thật tươi, vừa cười vừa nói: “Đẹp, rất đẹp!”
Sau đó, Thường Hạo nhìn ca của nhóc một hồi lâu, vui đến mức không khép miệng lại được. Tiếp theo, tiểu thiếu niên lại nhịn không được, chạy nhanh xuống nhà bếp, vừa chạy vừa hô to: “Gia gia, gia gia! Dư đại ca! Ca ca cắt tóc mái rồi!”
Thường Nhạc: …
Sướng ca nhi cười trộm, bị Thường Nhạc nhéo eo một cái, y lập tức đanh mặt lại, không cười nữa, nghiêm túc nói: “Đi thôi.”
Trong nhà bếp, nghe thấy tiếng kêu của Thường Hạo, Dư Thanh Trạch giật mình, dừng việc trong tay lại.
Nhạc ca nhi thật sự cắt tóc mái?!
Cuối cùng tiểu ô quy cũng chịu lộ đầu ra rồi?!
Hắn chờ mong nhìn ra cửa, rất muốn ngay lập tức được nhìn thấy diện mạo mới của tiểu ô quy.
“Kêu cái gì? Không phải bình thường ca của con cũng cắt tóc mái sao?” Thường gia gia không để ý lắm, nói.
Thường Hạo kéo vạt áo của Thường gia gia, cười nói: “Không phải, gia gia, không phải cắt tỉa đơn giản đâu! Ai nha, chờ người nhìn thấy, nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc!”
“Sao mà có chuyện đó được…” Thường gia gia quay đầu, thấy đại tôn tử đang đứng trước cửa nhà bếp. Còn chưa kịp nói xong, khuôn bánh trên tay ông rớt xuống, phát ra tiếng ‘loảng xoảng’, rơi xuống ngay chân ông mà ông vẫn hồn nhiên không biết, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm Thường Nhạc.
“Tiểu, Tiểu Nhạc?” Thường gia gia không dám tin chớp mắt, hỏi.
Thường Nhạc gật đầu.
Thường gia gia bỗng cảm thấy nói không nên lời, mũi còn có cảm giác chua xót.
Đại tôn tử của ông, vì từ nhỏ bị thương nên vẫn luôn để tóc mái rất dài, để hơn mười mấy năm, chưa bao giờ có ý định cắt bỏ. Tóc mái thật dài giống như một tấm màng bảo hộ của Tiểu Nhạc, vẫn luôn bảo hộ nó, không để tôn tử của ông bị tổn thương, nhưng đồng thời cũng ngăn cản nó hướng đến cuộc sống bên ngoài.
Hiện tại, thật không ngờ nó chịu cắt tóc mái.
Thường gia gia thầm cảm khái, ngơ ngác nói với đại tôn tử: “Đẹp, đẹp, đẹp lắm!”
Đệ đệ và gia gia đều nói đẹp, trong lòng Thường Nhạc cảm thấy yên tâm.
Sau đó, y từ từ bước vào nhà bếp, nhưng không dám nhìn về phía Dư Thanh Trạch, cũng không nghe Dư Thanh Trạch nói gì. Không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào? Biểu tình ra sao?
Với lại, có cảm thấy… Đẹp hay không?
Trong lòng rất muốn biết phản ứng của Dư đại ca, nhưng lại lo lắng, khẩn trương, rối rắm một hồi. Cuối cùng, y thử lén lút ngẩng đầu, sau đó…
Sau đó, chỉ thấy Dư Thanh Trạch đã đi tới, còn đang đứng trước mặt y.
Thường Nhạc:…!
Bị doạ một hồi, Thường Nhạc lại nhanh chóng cúi đầu.
“Sướng ca nhi, làm phiền ngươi giúp ta nướng bánh trung thu, nhớ đừng nướng cháy.” Dư Thanh Trạch nhìn chằm chằm Thường Nhạc, đứng trước mặt Thường Nhạc, nói với Sướng ca nhi.
Sướng ca nhi nhìn hai người, cười trộm, nói: “Được thôi.” Sau đó, y đi qua bên kia nướng bánh trung thu.
Không có Sướng ca nhi đứng kế bên, trong lòng Thường Nhạc càng khẩn trương. Y cúi đầu, hai tay không tự giác bắt đầu nhéo vạt áo.
Thật sự rất khẩn trương, lỡ Dư đại ca cảm thấy y khó coi thì sao?
Ngay sau đó, tay của y đột ngột bị kéo đi, Dư Thanh Trạch kéo y đến nhà chính.
Thường Nhạc:…
Thường Hạo đang định đi theo hóng chuyện, Thường gia gia lập tức giữ chặt nhóc, nói: “Đi giúp Sướng ca nhi nướng bánh trung thu.”
Thường Hạo mếu máo, không tình nguyện đáp: “Vâng.”
Thật muốn đi theo mà…
Nhà chính, Dư Thanh Trạch kéo Thường Nhạc đứng ở cạnh bàn, vì ánh nến ở chỗ này là sáng nhất.
Hắn nâng cằm y lên, nhìn tóc mái của Thường Nhạc, nhất thời lâm vào trạng thái say mê.
Đôi mắt của Thường Nhạc vốn dĩ rất sáng, hiện tại vì giờ phút này mà trở nên mơ hồ, cặp mày thanh tú, không tô mà vẫn rất đẹp. Rất có khả năng, Thường Nhạc không biết bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt của mình là đôi lông mày này, linh động có thần, thanh triệt sáng ngời, khiến cho người khác vừa nhìn là có cảm tình ngay lập tức. Hơn nữa, ở ấn đường còn có một nốt ruồi đỏ nửa ẩn nửa hiện, thật là muốn mạng của hắn!
Ngón tay của Dư Thanh Trạch bất giác xoa khuôn mặt của y, tinh tế cảm nhận.
Thường Nhạc bị bắt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Dư Thanh Trạch, ban đầu, y không dám nhìn hắn, nhưng khi cảm giác được ngón tay của hắn đang ôn nhu vuốt ve trên mặt mình, y mới lén nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của Dư đại ca… Rất chuyên chú, như vậy có nghĩa là… Hắn thích sao?
Trái tim nhỏ của y đang không ngừng nảy lên ‘thình thịch thình thịch’, khuôn mặt vốn đang rất đỏ, hiện tại càng đỏ thêm.
Dư Thanh Trạch phát hiện, khẽ cười, tiến đến bên tai y, đè nặng âm thanh, nói: “Nhạc ca nhi, rất đẹp, ta thật sự rất thích!”
Thường Nhạc:!!!
Trong nháy mắt, Thường Nhạc có cảm giác tim của mình nhảy ‘phốc’ lên một cái, tần suất so với vừa rồi càng điên cuồng.
A a a, Dư đại ca nói thích!
Hắn thích!
Cao hứng muốn điên rồi!
Sau đó…
Dư Thanh Trạch không biết tiểu ác ma trong lòng Thường Nhạc đang điên cuồng reo hò, đó là những cảm giác thật lòng của hắn. Hắn ôm mặt Nhạc ca nhi, tại ấn đường của y, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
“Nhạc ca nhi, ngươi giỏi lắm, ta tự hào về ngươi!”
Thường Nhạc:!!!
_._._
Tác giả có lời muốn nói: “Tình yêu làm cho con người ta trở nên dũng cảm hơn! Hơn nữa, chỉ cần dùng tóc mái bày kế thôi, ha ha ha! Chẳng những che được vết sẹo, còn lộ ra dựng chí! Hô hô hô!”
Editor cũng có lời muốn nói: “Nhiều lúc edit lời của tác giả cũng không biết bả nói gì.” ╮(╯▽╰)╭