Làm Phi

Chương 28: Muốn tới



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Hoàng đế lại lặng im trong chốc lát, rồi nằm xuống, tay chống đầu nhìn nàng. Nhìn hồi lâu, nàng vẫn căng thẳng không dám mở mắt. Hắn cười một tiếng, nằm thẳng xuống, an tâm nghỉ ngơi. Lần thứ hai phát hiện nàng trộm mở mắt nhìn, hắn cũng không có phản ứng gì, cũng không thể cứ thế giằng co qua lại mãi.

Sáng sớm hôm sau, trước khi thượng triều, hoàng đế để lại khẩu dụ, tấn Tịch Lan Vi làm chính ngũ phẩm Mỹ nhân.

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Hậu cung càng thêm cảm thấy, chiêu số của Tịch thị này quá kỳ quái — Sau lần đầu thị tẩm, không ấn theo quy củ tấn phân vị nàng ta. Sau đó Đỗ thị làm thánh thượng tức giận, bị hàng đến Tài tử, nàng ta lại được tấn vị lên Tài tử. Lúc này, càng là chẳng có chút duyên cớ gì, chẳng qua là Hoàng đế ngủ một đêm ở Y Dung uyển của nàng ta, lập tức liền lưu khẩu dụ tấn vị?

Nhưng chỉ là để lại một câu vô cùng đơn giản như vậy, rõ ràng không hề có ý giải thích nguyên nhân với lục cung.

Nên không khỏi có người suy nghĩ sâu xa, một lòng muốn đoán xem đến tột cùng hoàng đế muốn biểu lộ ý tứ gì. Tính ra, Tịch Lan Vi tấn lên Mỹ nhân và Đỗ thị tấn Mỹ nhân… Chẳng qua chỉ kém một ngày.

Là cố ý tỏ vẻ hắn không thèm để ý hài tử của Đỗ thị? Hẳn là sẽ không, cớ gì phải vậy? Dù sao cũng là hoàng duệ.

Hay đó là cố ý muốn tỏ vẻ hắn coi trọng Tịch Lan Vi? Có vẻ cũng không hợp lý. Trước đó vài ngày, Tịch Lan Vi có thương tích không thể thị tẩm, hắn còn thường xuyên đi thăm, cái sự “Coi trọng” này đã biểu lộ cũng đủ rõ ràng rồi.

….

“Lòng dạ biểu ca cũng thật hẹp hòi, ta đến Tuyên Thất Điện!” Mị Điềm gặp Tịch Lan Vi, chưa nói được mấy câu liền nhắc tới việc này. Gò má phiếm hồng, thể hiện thật sự bất mãn. Đi ra hai bước thì thấy Tịch Lan Vi đuổi theo ngăn cản nàng, Mị Điềm khó tránh khỏi càng thêm không vui “Không thể như vậy… Đều nói “chỗ cao không khỏi lạnh “, hắn là hoàng đế, sao hắn có thể không hiểu lời này chứ? Đây là cố ý đẩy ngươi đến đầu sóng ngọn gió — làm việc cũng quá không quân tử. Dù vẫn còn thành kiến đối với ngươi, cũng cần gì phải tính kế thâm sâu như vậy? Nếu thật sự nhìn không thuận mắt, cứ mặc kệ ngươi ở hậu cung không để ý tới là được. Ngươi lại không phải người sẽ cố ý sinh sự khiến hắn ngột ngạt!”

Mị Điềm khó chịu. Lúc trước nghe nói hoàng đế đột nhiên đối xử tốt với Tịch Lan Vi, nàng rất vui mừng nhưng lại có điểm nghi hoặc. Trước mắt, xem nghị luận quanh Tịch Lan Vi càng ngày càng nhiều, lập tức cảm thấy đây là hoàng đế vẫn xem nàng ấy không vừa mắt, nhưng còn bận tâm Tịch Viên nên không trực tiếp động nàng ấy, cố ý đẩy nàng ấy lên vách núi.

Xem Mị Điềm là một bộ dáng muốn chạy đến Tuyên Thất Điện, tư thế bênh vực kẻ yếu thay nàng, Tịch Lan Vi cảm thấy… Vị biểu muội này của Hoàng đế thật đúng là có chí hướng “Đại nghĩa diệt thân”. Bên trong ánh nhìn có ý cười miễn cưỡng, Tịch Lan Vi dùng sức lôi kéo Mị Điềm đi vào trong phòng. Phất tay sai cung nhân đóng cửa, Tịch Lan Vi ấn nàng ta ngồi xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đề bút viết xuống, nói rõ ràng, mang theo ý trêu chọc: “Thì ra ở trong mắt Vinh Nghi huyện chủ, bệ hạ lại tiểu nhân như vậy?”

Vinh Nghi huyện chủ là phong vị của Mị Điềm trước khi xuất giá — thật ra hiện tại cũng còn giữ, chẳng qua người khác hay gọi bằng danh xưng “Thẩm phu nhân”.

“…” Mị Điềm nghẹn họng, hậm hực mà không thể đáp lời này. Đây là ở chỗ của Tịch Lan Vi, nên không phải là sợ bị người ta nói ra nói vào cái gì. Chỉ là cảm thấy… xác thực Hoàng đế không “Tiểu nhân” đến mức này.

Nghẹn lời trong chốc lát, nghĩ lại không phục, hầm hừ mà vẫn nói một câu: “Dù sao lúc trước đúng là hắn nhìn ngươi không vừa mắt, hiện nay như vậy, ai biết có phải có ý tứ khác hay không…”

“Có ý tứ khác cũng không phải cố ý hại ta.” Tịch Lan Vi bình thản viết, “Phân vị này cũng là sau chuyện hành thích hắn đã muốn tấn lên, lúc đó ta mới vừa tấn vị Tài tử không lâu nên tự mình áp chế xuống thôi.”

Cũng không thể lại áp chế một lần nữa, huống hồ lúc này là trực tiếp hạ chỉ.

Mị Điềm vừa nghe, đôi mày thanh tú càng nhíu chặt, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen: “Vậy không phải là càng không đúng à, cần gì vội vã tấn vị ngươi lần nữa như vậy? Ngại chưa đủ đáng chú ý sao?”

Khi Mị Điềm nổi nóng, Tịch Lan Vi nói cái gì nàng ta đều nghĩ đến một mặt không tốt, làm cho Tịch Lan Vi cười đến không nhịn được, lại đề bút viết: “Oán khi lớn như vậy, trực tiếp đến Tuyên Thất Điện nghị luận với bệ hạ đi.”

“…” Mị Điềm trừng nàng, cuối cùng “Hừ” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Vì tốt cho ngươi, ngươi còn không cảm kích.”

“Phải nói rõ ràng.” Tịch Lan Vi bình thản viết, phân tích từ đầu đến cuối khuyên nàng ta: “Lần đầu tiên là ta sợ bị quá chú ý nên áp xuống. Nhưng việc hành thích chớ nói trong cung, chính là thiên hạ đều biết. Nếu tấn vị cũng chưa chắc có thể gây nên nghị luận gì. Lúc này tấn vị coi như rất tốt với ta.”

Mị Điềm nhíu mày, trên mặt thể hiện rõ ràng ba chữ “không tin tưởng”. Bút trong tay Tịch Lan Vi chấm vào mực, lại viết: “Đỗ thị có thai, hắn sợ ta xảy ra chuyện nên cố ý hạ chỉ dời cung. Nhưng ý chỉ này truyền ra cùng lúc với ý chỉ Đỗ thị tấn vị, trong cung chắc chắn không thể thiếu ngờ vực — Dù là không đồng thời truyền ra nhưng việc Đỗ thị có thai cùng với một cung phi dời ra ngoài, cũng làm người khác còn nghi vấn trong lòng. Lần ngờ vực này, hoặc nói hắn sợ ta hại Đỗ thị, hoặc nói ta sợ bị phiền toái nên tự xin đổi cung, chuyện ta và Đỗ thị không hòa hợp đã rõ ràng. Khi sự việc phân ra hai hướng, lục cung sẽ luôn tỏ thái độ.”

Đọc đến đây, ánh mắt Mị Điềm ngưng lại, bộ dáng cẩn thận suy tư. Tịch Lan Vi cười: “Nếu sau lưng Đỗ thị là Cảnh Phi, lục cung sẽ thế nào? Mặc dù sau lưng nàng ta không có Cảnh Phi, người đang có thai, lục cung sẽ thế nào?”

“Tất nhiên là sẽ có nhiều người hướng về phía nàng ta… A!” Mị Điềm mới vừa nói ra liền bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc hô lên, tay vỗ một cái lên bàn “Bệ hạ là làm cho lục cung nhìn thấy, ngươi có hắn chống lưng, khiến các nàng đừng ỷ Đỗ thị có thai mà quá mức kiêu ngạo?”

“… Mà cũng không phải là ý tứ coi nhẹ hoàng duệ trong bụng Đỗ thị.” Tịch Lan Vi cười nhạt, để tờ giấy đã chật kín chữ qua một bên, thay đổi một tờ giấy trắng khác, tiếp tục: “Trong lòng lục cung cũng hiểu rõ, bất luận bệ hạ đối đãi với Đỗ thị như thế nào, không ai dám thua thiệt hoàng duệ. Lần này chỉ là muốn các nàng đừng có không biết nặng nhẹ, khi dễ ta quá mức mà thôi, nếu muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa ta với Đỗ thị, hắn sẽ không để yên đâu.”

Mị Điềm hít vào một hơi, kinh ngạc không dám tin mà nhìn nàng nửa ngày, ấp a ấp úng hỏi ra một câu: “Sao ngươi lại… Được sủng ái đến mức này?”

“Không biết.” Tịch Lan Vi viết, thoải mái mà nhún vai một cái: “Quân tâm khó dò, hiểu rõ ràng chưa chắc đã tốt. Vẫn là lời nói kia, hắn đối tốt với ta, ta liền nhận lấy, lại không phải gánh không nổi; đối với ta không tốt, ta cũng không tranh giành là được.”

Vẫn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, hoàn toàn không thèm để ý đến tranh sủng. Có những thứ, thật sự không phải để ý là có thể có được.

Như Tịch Lan Vi dự liệu, ý chỉ này làm hậu cung hiểu rõ ý tứ của hoàng đế. Nhất thời hai người đều là hai Chính ngũ phẩm Mỹ nhân, ở trong cung lại có địa vị ngang nhau. Mọi người e ngại hoàng đế, muốn xun xoe Đỗ thị nhưng lại không dám động tới Tịch Lan Vi, đáng ra nghị luận sẽ thi nhau nổi lên, nhưng ngược lại hậu cung rất an tĩnh.

Tay sờ chuỗi ngọc Nam Hồng mười tám viên — tất nhiên không phải chuỗi mà Việt Liêu Vương đưa nàng, đây là người ngự tiền tự mình đưa tới. Màu sắc giống chuỗi vòng kia như đúc, Tịch Lan Vi càng để ý, lại phát hiện kiểu dáng cũng giống y như nhau.

Nàng không nhận chuỗi vòng Việt Liêu Vương tặng cho, cũng không lo lắng hoàng đế nghe nói được cái gì, trái lại muốn biết rõ ràng, nguồn gốc chuỗi vòng và thợ thủ công chế tác có địa vị gì hay không.

Gần đây, số lần nhìn thấy loại ngọc Nam Hồng này… Thật sự hơi nhiều.

Ở đây một lần, chỗ Việt Liêu Vương một lần, còn có trên tay Đỗ thị cũng có chuỗi ngọc như vậy. Cách khá xa xem không rõ chi tiết, nhưng màu sắc thật sự rất giống.

“Đây là Tông Chính đại nhân hiến lên, nói là năm trước, thời điểm đi Truy Phái tìm được ở Cẩm Thành. Hẳn là đồ vật tiền triều, hiện giờ đã không còn nhìn thấy nhiều lắm.”

Thái giám tươi cười giải thích, làm Tịch Lan Vi ngẩn ra. Cẩm Thành? Đó là đô thành của tiền triều Đại Yến, vốn gọi là Cẩm đô. Địa phương từng là kinh đô tất nhiên phồn thịnh, xuất hiện trân bảo hiếm có cũng không có gì hiếm lạ.

Đúng rồi… ngọc Nam Hồng phẩm chất bậc này có lẽ không tìm được ở triều đại này.

Gật đầu cười, Tịch Lan Vi chậm rãi động khẩu hình với Thanh Hòa. Thanh Hòa nghiêm túc xem xong, gật đầu với thái giám kia, nói: “Mỹ nhân nương tử nói, chỉ là ngày ấy thấy Đỗ Mỹ nhân cũng mang theo một chuỗi, tò mò không biết nơi nào có nhiều ngọc Nam Hồng thượng đẳng như vậy, tùy tiện hỏi thôi, không có ý tứ gì khác.”

Làm như tùy ý hỏi một câu, quả thực thấy thái giám kia ngẩn ra.

Hắn do dự mà nói cho nàng: “Nương tử thứ tội nô tài nhiều lời, vòng ngọc Nam Hồng này… Tổng cộng không có mấy chuỗi, bệ hạ không đưa tới chỗ Đỗ Mỹ nhân, có lẽ nương tử nhìn lầm rồi.”

Như vậy…

Cảm giác vẫn luôn không có lời giải đáp đột nhiên xuất hiện, khiến sự tình hai bên giằng co ở một chỗ. Tịch Lan Vi thở ra một hơi thật dài, mỉm cười ý bảo Thu Bạch tiễn khách.

“Rốt cuộc là quan văn, cảm thấy hứng thú đối với những đồ vật tinh tế. Nếu là tướng quân cũng sẽ không phí tâm đi tìm những thứ như thế này.” Khi trở về Thu Bạch ngậm cười, tùy tiền bình luận một câu.

Ánh mắt Tịch Lan Vi vẫn khóa ở chuỗi vòng trên tay, ngón tay thon dài lướt qua từng viên ngọc Nam Hồng, cuối cùng ngừng ở điểm thúy làm bằng ba chiếc lông chim phỉ thúy. Ngẩng đầu, Tịch Lan Vi nhìn Thu Bạch và Thanh Hòa: “Tới đây.”

Hai người nhìn nhau, đi đến trước mặt Tịch Lan Vi, ngồi xuống, thấy nàng đặt chiếc vòng tay kia ở trên bàn, tiện đà đề bút viết: “Nhanh đi hỏi thăm, có khi nào Trương Từ thị tiến cung, Cảnh phi triệu kiến Đỗ thị, mà Linh Cơ cũng ở đó.”

Khi Trương Từ thị vào cung, gặp Đỗ thị? Linh Cơ cũng ở đó?

Dù Thanh Hòa và Thu Bạch không rõ Tịch Lan Vi suy nghĩ cái gì, vẫn là theo lời đi hỏi thăm. Không chỉ muốn hỏi thăm cẩn thận, còn không thể kinh động đến người khác.

Nhưng thật ra chuyện lần này không khó, ngoại mệnh phụ tiến cung đều có ghi lại. Trước tiên tra xét những ngày nào Trương Từ thị từng vào cung, lại cầm những ngày này đi hỏi thăm Đỗ Mỹ nhân và Linh Cơ có gặp qua vào ngày đó hay không.

Kết quả trình đến trước mặt Tịch Lan Vi, ánh hoàng hôn nhàn nhạt xuyên thấu qua ô cửa giấy, ánh mắt nàng ngưng lại, đôi mắt như phảng phất bao phủ một tầng sương mỏng.

Thì ra là thế này, hẳn là như vậy!

Đứa nhỏ này… Vốn là bởi vì điều này mà mất.

Đây là chuyện không có quan hệ lớn với nàng, kiếp trước kiếp này đều vậy. Như vậy, một đời này, dù có nàng xuất hiện, đứa nhỏ này chắc là cũng sẽ không giữ nổi.

Cảnh Phi, Linh Cơ, Đỗ Mỹ nhân, còn có… Quỳnh Chương Lục thị.

Tịch Lan Vi suy qua tính lại mà cân nhắc mấy người này, loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng quả thật mỗi một sự việc đều đã hợp lý.

Than một hơi thật dài, giống như bỗng nhiên cảm thấy có chút bị đè nén, nàng đẩy cửa sổ ra hít sâu một ngụm gió lạnh ngày thu, lạnh lẽo tràn vào cổ họng khiến trong lòng thư thái hơn chút.

Thật khó tin. Nếu như thế, ít nhiều cũng nhờ hoàng đế cho nàng dời cung, bằng không, người thay Lục Quỳnh chương đi một nước cờ này, nói không chừng chính là một đời này của nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.