không lấy được tin tức từ trong miệng Vương Hủ, Tân Nô cũng không trông chờ gì vào tin tức chiến sự.
Nhưng chuyện cửa hàng son phấn đang loạn, không thể không thu xếp.
Hôm đó Tân Nô và Cơ Oánh đang ngồi nói chuyện, thấy Liêm Y vẻ mặt lúng túng vội vã đi tới, nói khách nhân không đợi được, ba phen bốn bận phái nô bộc tới thúc giục, Tân Nô cắn răng, sắc mặt ngưng trọng lấy một hộp gỗ, bên trong là đồ trang sức bằng ngọc mài, Tân Nô phân phó Liêm Y mang ra cửa hàng bán, lấy tiền thu mua nguyên liệu.
Liêm Y tuy xuất thân nghèo khổ, lúc nhìn miếng ngọc vẫn hốt hoảng nói: “Vật hiếm có thế này, tân cơ thật sự muốn bán?”
Ngọc này thật sự sánh ngang với Hòa thị bích, màu sắc khiến người xem phải lóa mắt.
Tân Nô gật nhẹ đầu, đối với nàng mà nói, trang sức này tuy màu sắc rất đẹp, cũng chỉ là vật thưởng dưới giường của Vương Hủ.
Nhưng trong suy nghĩ của Liêm Y, nữ tử đều yêu thích nữ trang, hành động lần này của nàng giống như là gia đạo có chuyện đành bắt đắc dĩ… Thiếu niên cắn răng, cầm hộp trang sức quay người ra cửa.
Cơ Oánh ngược lại không được muốn mắng to Tân Nô là phá của: “Cửa hàng son phấn mà thôi, sao phải bán đồ trang sức của mình? Ân sư bản lĩnh như vậy, chẳng lẽ còn cần tỷ nuôi? Tỷ phải biết hôm qua ân sư cùng Điền Kị, Mạnh Thường Quân và đám quý tộc khác yến ẩm, hào phóng ném vạn kim ban thưởng cho một ca cơ nước Triệu đấy!”
Lúc nói lời này, Cơ Oánh không để ý tới tâm trang Tân Nô, trong suy nghĩ của nàng, Tân cơ là bồi ngủ ân sư tới mức choáng váng! Nam nữ hoan ái, hừng đông sương sớm khô, mọi người đều sống thoải mái là được. Nhưng Tân Nô, thật sự là vì ân sư mà bán mạng kiếm tiền, hoặc bị bề ngoài ân sư mê hoặc tới điên cuồng, nên nàng muốn cảnh tỉnh Tân Nô một chút!
Ân sư bọn họ cam lòng tiêu một khoản tiền lớn cho người đẹp! Còn mỹ nhân thật sự ở đây đáng để nâng trong tay, lại bắt làm việc như trâu bò.
Bây giờ, Tân Nô tỷ tỷ chính là làm trâu làm ngựa đấy, đã tới tình trạng cầm cố gia sản rồi.
Tân Nô nghe lời Cơ Oánh nói… trong lòng thầm cười lạnh, nàng sao không biết Vương Hủ chính là tên cáo già, vụng trộm giữ lại khoản tiền lớn, keo kiệt không chịu lấy ra, giúp đỡ một hai. Nhưng mà cửa hàng son phấn này một tay nàng kinh doanh, cũng thật tâm tạo ra lợi tức muốn Vương Hủ vừa ý, sao chịu thất bại trong gang tấc, bởi thiếu vốn quay vòng mà thất bại?”
Lúc ở Quỷ Cốc, Bạch Khuê với tư cách là phu tử đã giảng giải cho nàng, những tâm đắc mà lúc hắn tự mình trải nghiệm khi làm thương nhân. Trong đó một câu “Hành thương như tác chiến, thắng bại lập tức, thời cơ phán đoán, quyết định sinh tử” đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Hôm nay nàng cũng coi như là lần đẩu trải nghiệm, vốn cửa hàng son phấn kinh doanh tốt, chỉ vì nhất thời lớn mật đánh cược, đưa ra sách lược dự trữ da trâu, thậm chí có cảm giác hãm sâu vào vũng bùn, không thể giãy dụa, gặp phải tai ương. Nếu nhận thua, chẳng phải để Vương Hủ cười nhạo?”Đến lúc đó chính là tự đánh vào mặt mình. May mắn bộ trang sức kia cũng đổi được số lượng vàng lớn, không phải lo lắng nguyên liệu chế tạo son phấn, chọn tiểu nhị, gia tăng nhân thủ, nhanh chóng làm việc, coi như là giải quyết khẩn cấp trước mắt.
Còn phía công tử Cơ Chức, không dễ đuổi như vậy. Mấy ngày nay Cơ Chức đưa khăn lụa tỏ tình ý càng nhiều. trên khăn lụa, mỗi hàng chữ giống dung nham nóng chảy, khiến người không thể mở mắt đọc.
Cơ Oánh thì ngược lại giống như ngửi thấy mùi ngon, ở bên cạnh giựt dây: “Tỷ xem câu chữ này, cũng là thanh niên hiểu phong tình. Quy Khương tỷ tỷ cũng nói, công tử nước Yến tuấn tú lịch sự, tướng mạo không tầm thường, chính là nam nhất tốt phương Bắc. Nếu vậy tỷ tỷ cũng đừng quá vô tình, phụ một phen tâm ý tốt của công tử. Lúc này nên trải nghiệm một phen, mới biết chuyện nam nữ thật tuyệt diệu, cũng không uổng thanh xuân của chính mình.”
Tân Nô cũng chẳng muốn phản bác Cơ Oánh, nhưng kiên nhẫn của công tử nước Yến quả thật không còn. hắn ở thành Lâm Truy nhiều ngày như vậy, một phần chờ đợi chiến sự phát sinh, một phần mong mỏi lệ thù thất bại, mỗi lần hồi tưởng lại từng cái nhăn mày, nụ cười của nàng, thật sự là giống như cất rượu càng lâu càng có hương vị.
Đáng tiếc lần này các cược là nữ tữ, không như quân tử trọng lời hứa. Ba phen bốn bận mời, đều né tránh, liên tục viết thư cũng không hồi âm một phong.
Hôm đó là ngày hưu thị của thành, đây chính là quy củ của nhóm thương nhân, hôm đó, tất cả các chủ sự đều thay xiêm y, đi tế bái thần tài Tỷ Can, truyền thuyết nói rắng Tỷ Can có thất khiếu linh lung, hành thương làm quan đều vô song. Làm thương nhân thì không thể thiếu… việc nhìn xa trông rộng. Dần dà, dân gian liền có tập tục khẩn cầu khấn bái cầu xin khai mở tâm nhãn, để cửa hàng thêm thịnh vượng, nhiều sinh ý, may mắn.
Tân Nô không tin tưởng lắm, những cũng muốn nâng cao tinh thần của đám tiểu nhị mới. Cho nên ngày hưu thị, nàng cũng chuẩn bị hoa quả, thịt heo và một gốc cây sinh ngưu tâm làm lễ phẩm, mang theo Cơ Oánh nhàm chán, cùng ngồi xe ngựa đi tới cửa hàng son phấn.
Vì ngày hưu thị nên phố xá phồn hoa bỗng yên tĩnh. Tiếng xe ngựa dừng lại ma sát với đường két một tiếng, do lúc tới hẻm nhỏ đột nhiên bị người cản lại.
Chờ Tân Nô vén màn lên nhìn, sắc mặt khẽ biến. Hóa ra người ngăn xe ngựa chính là vài tên thị vệ của công tử Cơ Chức nước Yến. Cơ Chức này cũng coi là quân tử, không tính tiền 30 xe vôi sống, lại nhiều lần bị giai nhân từ chối, nhưng vẫn bảo trì phong độ, mặt mỉm cười, hòa hoãn nói: “Tân cơ vội vàng như vậy, có phải nhớ tới ước hẹn của chúng ta, cố ý tìm tại hạ phó ước?”
Tân Nô từ nhỏ được phụ thân dạy dỗ làm người phải tuân thủ lễ nghĩa trí tín, hôm nay bị người cản xe ngựa ép hỏi, bản thân không tuân thủ hứa hẹn, thật sự áy náy.
Nếu công tử nước Yến giống Bàng Quyên ngang tàng, nàng cũng không sợ làm kẻ tiểu nhân bội ước. Hết lần này tới lần khác công tử nước Yến lại trong lý thủ nghĩa, giải quyết việc nàng cần vôi sống lúc khẩn cấp. Hơn nữa đánh cuộc là do hai người tự nguyện định ra, nhất thời muốn làm bộ không có việc này, cũng trái với chuẩn mực làm người của nàng. Xấu hổ ngại ngùng, chỉ có thể ngồi trong xe ngựa nói ra: “Ta không quên, chỉ là ước hẹn của chúng ta còn sáu canh giờ, quân nào biết tối nay có xảy ra bất ngờ, đột nhiên nổi lên chiến sự?”
Trước khi tới trong lòng Cơ Chức cũng có chút giận, đã chuẩn bị phương án nàng chống chế, không ngờ mĩ nhân xinh đẹp lại mang chút ngây thơ thiếu nữ. rõ ràng vẻ mặt lộ ra không muốn nhận hứa hẹn, nhưng vẫn cậy mạnh, đơn giản chỉ vài canh giờ, cũng vấn cố giằng co, đáng yêu khiến người ta thương!Giọng điệu cũng nhẹ đi một chút, cười nói: “Tân cơ nói thật có lý. đã như vậy, đợi Tân cơ vào cửa hàng, làm xong lễ tế tự, có thể theo tại hạ tới đài Hồng Nhạn phía tây thành, cùng uống rượu ngắm trăng, và có thể xem chiến sự bên ngoài thành.”
Phía tây nước Tề đúng là phương hướng nước Ngụy, nếu nước Ngụy có phát sinh chiến sự, tất có khói lửa truyền tin lại. Đài Hồng Nhạn trên cao, có thể biết rõ ràng rốt cuộc ai thắng ai thua.
Đúng lúc này Cơ Oánh qua cửa sổ nhìn thấy công tử Cơ Chức nước Yến. Thấy hắn một thân hồ phục hoa lệ,khắp người mang theo khí khái mạnh mẽ của nam nhân quý tộc phương bắc, trái tim thiếu nữ nhộn nhạo, thay Tân Nô đáp ứng: “Nếu công tử thành khẩn mời, sao có đạo lý từ chối. Còn nhờ công tử chuẩn bị chút đồ nhắm rượu ca múa, để đêm dài không quá mức nhàm chán.”
Cơ Chức mừng rỡ, vội sai người tới đài Hồng Nhạn an bài tiệc rượu vũ cơ. Tân Nô bất chấp lườm Cơ Oánh, bụng đầy tâm sự sai người đánh xe tới cửa hàng son phấn. Cơ Chức cũng đi theo, sau khi tiễn hai vị lệ cơ vào cửa hàng, liền ngồi trong xe ngựa giữ ở ngoài cửa, tư thái không đón được mĩ nhân tuyệt không rời đi.
Tân Nô đi vào cửa hàng, có chuyện bận tâm, tế bái cũng chậm chạp.
Sau khi cúng thần tài, Tân Nô sai hạ nhân quét dọn cửa hàng, quét dọn sân, lau chỗ nọ chùi chỗ kia, cuối cùng dọn dẹp toàn bộ. Nàng kéo dài thời gian là cố ý bỏ qua thời gian bữa tối, bình thường nếu nàng về trễ, Vương Hủ sẽ sai Tử Hổ đón nàng về phủ. Nếu Tử Hổ tới, dựa vào khí thế ngang ngực của hắn, đừng nói một công tử nước Yến, ngay cả công tử nước Tề, Ngụy hắn cũng không thèm đặt vào mắt. Vậy cũng không tính nàng thất tín, có thể mượn cớ trốn một kiếp đào hoa.
Chẳng hiểu tại sao, hôm nay chờ mãi người không tới. Cuối cùng nhận được lời nhắn: “Tối nay gia chủ bồi lệ thù ngắm trắng, không ở trong phủ, sợ Tân cơ chờ lâu, cố ý sai người dặn dò không cần phải hầu hạ cơm tối…”
Tân Nô biết rõ vị lệ thù kia, là ca cơ nổi danh, người khiến Vương Hủ vung tiền như rác.
Xem ra vị nữ cơ nước Triệu thật phong tình xuất chúng, khiến Vương Hủ gần đây không lưu luyến phong nguyệt lại vui mừng quên về…
Lòng thầm nghĩ, Tân Nô lấy hộp phấn, bôi lên gò mã, lại tô chút son lên môi.
Lời phụ thân dạy nàng ghi nhớ, lần này có chơi có chịu, sao phải kiếm cớ kéo dài? Chẳng bằng thoải mái phó ước, so sánh xem nam nhân khác có tốt hơn không, ưu khuyết điểm, huyền diệu bên trong thế nào.
Sau khi trang điểm Tân Nô bước ra khỏi cửa hàng, lúc nàng xuất hiện trước mặt Cơ Chức, thật sự khiến nam nhân mạnh mẽ phương Bắc không nhịn được mềm lòng, bước vội hai bước, nghiêng người mời: “Thỉnh Tân cơ ngồi lên xe ngựa của ta!”