Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 27: Cuộc sống thường ngày của hàng xóm



EDITOR: HthyyhtH

Phó Nhã Khiêm và Trác Phong rất nhanh đã nhận ra trạng thái áp suất thấp của Phó Lãng, vì vậy rất ăn ý tự nhiên dời đề tài nói chuyện đến trên người hắn. Nhắc đến lịch sử ưu tú của Phó Lãng lúc nhỏ còn cụ thể sinh động hơn cả trong diễn đàn phổ cập kiến thức.

Tiểu học Phó Lãng nhảy hai lớp, 16 tuổi tốt nghiệp cấp 3, học xong năm 2 đại học liền trực tiếp vào quân đội ngây người 3 năm, dành một năm sau khi xuất ngũ để hoàn thành tất cả học phần, còn nộp đơn xin đến đại học Stanford để học nghiên cứu sinh chuyên ngành IT, tham dự hai hạng mục bồi dưỡng tinh anh, lên đại học năm tư trực tiếp đến Stanford làm nghiên cứu sinh. Sau một năm làm nghiên cứu sinh mới nhận được bằng tốt nghiệp chính quy giống bạn cùng cấp, lại thêm một năm nữa để hoàn thành việc học, đạt được tấm bằng nghiên cứu sinh.

Trong thời gian ở Mỹ, Phó Lãng ở Silicon Valley kết bạn với đàn anh trường Stanford đã lang bạt tại đây nhiều năm – Trác Phong. Hai người hợp tác với nhau, cùng nhau về nước gầy dựng sự nghiệp.

Phó Lãng tuy nhìn trầm ổn lão luyện, thực ra hiện tại mới 26 tuổi, Trác Phong thì vừa đến thời kỳ lập nghiệp (tầm 20~40).

Lý lịch của Phó Lãng quả thật đủ làm lóe mắt người khác, Tiêu Duyệt Vân đã có chút từng trải lúc nhìn về phía hắn không khỏi mang chút tôn kính.

Thiên tài vừa nhảy cấp còn có thể đạt được giải nhất cuộc thi môn Khoa học cấp tỉnh, tương đương với giải Nguyên* 16 tuổi, hơn nữa còn bộc lộ tài năng từ một nhóm người không có tài cán gì trong một tỉnh có nền kinh tế phát đạt, chỉ bằng vào điểm này liền không thể không khiến cho Tiêu Duyệt Vân sùng bái.

*giải Nguyên: thủ khoa của hội thi Hương ngày xưa í, chắc cũng giống trạng nguyên nhưng mà mình nghĩ là tùy từng thời nên có từng tên gọi khác nhau.

Mà sau đó, giải Nguyên tiến vào một trường đại học có chất lượng đào tạo tốt nhất cũng là lẽ đương nhiên, những chủ đề khác như nước Mỹ, chuyên ngành IT, đại học Stanford, Silicon Valley, lập nghiệp, sắp ra thị trường,… v.v, Tiêu Duyệt Vân nghe mà cái hiểu cái không, vẫn không thể hiểu rõ ý nghĩa cao thâm trong đó.

Đề tài lại dần chuyển đến trên người nhà, Phó Nhã Khiêm kể về một ít chuyện thú vị của bốn anh em Phó gia bằng âm thanh sống động phong phú, còn không hề hấn gì mà đối mặt bôi đen anh họ nghiêm túc một phen.

Trác Phong cũng cảm khái nói rằng nhà mình chỉ có hai anh em là hắn và em gái, rất muốn có thêm em trai.

Tiếp theo, Trác Phong rất tự nhiên hỏi Tiêu Duyệt Vân: “Nhà cậu chỉ có hai anh em cậu thôi sao?”

Tiêu Duyệt Vân vốn dĩ đang đắm chìm trong câu chuyện xưa của nhà người khác, bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi này, hơi sửng sốt, Trác Phong rất nhanh phát hiện đối phương hơi chần chờ, cảm giác bản thân mình hình như dẫm trúng địa lôi* rồi, đang nghĩ đến việc rẽ sang đề tài khác thì Tiêu Duyệt Vân lại trả lời.

*Địa lôi: kiểu những thứ mà người ta không muốn trả lời, không muốn nhắc tới nhưng mình lỡ nhắc lại á, như kiểu nỗi đau trong lòng bị khơi ra.

“Từng có một người anh trai, đáng tiếc ba năm trước mất rồi.”

Nghe vậy, trên bàn liền yên lặng, một lúc sau, Trác Phong nói: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi.”

Tiêu Duyệt Vân cười xòa, nói: “Không sao.”

Đoạn sóng gió nhỏ này qua rất nhanh, ba người thuần thục chuyển đổi đề tài nói chuyện, không khí vẫn hài hòa như cũ.

Chỉ là không có ai chú ý đến, sau khi Phó Lãng nghe thấy câu trả lời của Tiêu Duyệt Vân liền mang biểu tình sững sờ.

**

Sau ngày hôm đó, Phó Nhã Khiêm thuận lýthành chương chiếm lĩnh phòng ngủ thứ hai trong nhà Phó Lãng, thường tới đây ở vài ngày.

Theo lời của cậu thì là, hiếm khi anh họ mới dọn nhà tới một nơi gần trường học như vậy, cậu không lợi dụng ở ké một chút chẳng phải là quan hệ không thân thiết sao.

Phó Lãng không từ chối.

Vì vậy, những ngày đầu Phó Nhã Khiêm đến ở tại tiểu khu Hòa Mỹ, luôn mời hai anh em Tiêu Duyệt Vân ăn cơm chung. Dần dà, không biết bắt đầu từ bao giờ, liền trở thành Tiêu Duyệt Vân mỗi ngày đều chuẩn bị thức ăn cho 3,4 người ăn, sau đó, hai anh em Phó gia mối tháng đề sẽ ngoan ngoãn dâng lên tiền cơm.

Lúc mới đầu, Tiêu Duyệt Vân cũng không định nhận, cảm thấy chẳng qua chỉ là nấu nhiều thêm hai món ăn nữa mà thôi, lúc trước y và đệ đệ cả hai chỉ có thể ăn hai ba món ăn “đáng thương” như vậy, sau khi cùng bọn họ ăn cơm chung, có thể có thêm vài sự lựa chọn, được ăn thêm càng nhiều món ăn, dinh dưỡng cân đối hơn, kỹ năng nấu ăn càng ngày càng tốt lên.

Chẳng qua, hai anh em Tiêu gia trả lại phí ăn uống cho cậu, Phó Nhã Khiêm vẫn cứ không nhận, thương lượng nói sau này mỗi ngày đều dứt khoát đến nhà bọn họ cọ cơm, ngay cả chìa khóa nhà Phó Lãng muốn đưa cho Tiêu Duyệt Vân.

“Dù sao thì anh họ tôi cũng không thích tiệc xã giao tối, căn bản có thể đúng giờ về nhà, nên mọi người cùng nhau ăn cơm đi. Ý tôi là, gần đây ba mẹ ai cũng bận, thỉnh thoàng về nhà mấy lần là được rồi.” Phó Nhã Khiêm đề nghị, lại nói: “Cuối tuần bọn tôi đều phải về nhà ông nội ở một hai đêm.”

Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Tiêu Duyệt Vân đã có chút hiểu biết về tính cách của hai anh em nhà này, đều là người quang minh lỗi lạc. Càng huống chi, Phó Nhã Khiêm còn lén xin làm thầy phụ đạo mấy buổi tối cho y nữa.

Hóa ra, Phó Lãng tuy rằng đúng giờ về nhà, thậm chí vì là một trong số ông chủ của công ty nên không cần đi làm mỗi ngày, nhưng một khi ở nhà thì hắn liền chìm đắm tâm hồn vào việc viết mã code, không biết ngày đêm mà quên cả thời gian, thường ăn uống ngủ nghỉ không có quy luật. Phó Nhã Khiê, cũng không thể mỗi ngày đều đến thăm hắn, vì vậy muốn nhờ Tiêu Duyệt Vân giúp đỡ chăm sóc, nhắc nhở Phó Lãng dùm.

Thật là tình sâu nghĩa nặng. Tiêu Duyệt Vân cảm động, cho nên đồng ý, nhưng chìa khóa nhà kế bên vẫn kiên trì không nhận.

Thế là, vì có Phó Nhã Khiêm ở giữa điều hòa, lâu dần, Tiêu Duyệt Vân và Phó Lãng cũng xem như bắt đầu thân thuộc.

Đặc biệt là có một lần Phó Nhã Khiêm không đến tá túc, Tiêu Duyệt Vân mất đi cảm giác ổn định và kiên định khi được “song tử tinh” học bá từ sáng đến tối đều ở bên kèm cặp học tập, vả lại sau khi có một lần gặp phải một câu hỏi khó, nghĩ đến lúc trước có nghe nói đến thông tin và sự kiến nghị của Phó Nhã Khiêm, mang tâm thái thử một lần cho biết, y bèn nhấn chuông cửa hộ 1402.

May mà buổi tối Tiêu Duyệt Vân thường tự học hai môn Toán học và tiếng Anh, cho nên đối với học bá các môn khoa học tự nhiên mà nói không hề có khó khăn.

Phó Lãng cho y vào cửa xong liền không có biểu tình gì khác, nhưng lúc giải thích lại vô cùng kiên nhẫn, đơn giản mà rõ ràng nói ngắn gọn, đi thẳng vào trọng điểm.

Tiêu Duyệt Vân nghe mà liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy quả là hữu danh vô thực, cho dù đã tốt nghiệp mười năm rồi, nhưng kiến thức trọng điểm cấp 3 của Phó Lãng vẫn không cần nghĩ ngợi cũng có thể lấy ra sử dụng như cũ. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên Tiêu Duyệt Vân nghe Phó Lãng nói nhiều như vậy. Y đột nhiên phát hiện âm điệu trong giọng nói của Phó Lãng tuy rằng không hề phập phồng, nhưng âm sắc của giọng nam trầm nghe thật sự rất thoải mái.

“Hiểu chưa?” Phó Lãng giảng xong một câu, thấy Tiêu Duyệt Vân không có phản ứng gì, kỳ quái quay đầu sang, đối phươngđang mở một đôi mắt to xinh đẹp, hơi mang theo vẻ sùng bái nhìn chính mình. Thấy thế, Phó Lãnh không khỏi càng duỗi thẳng lưng, bưng ly nước trên bàn uống một ngụm.

Tiêu Duyệt Vân hồi thần, sắp xếp lại kiến thức vừa được tiếp thu, phát hiện câu hỏi khó trong lòng đã được giải quyết dễ dàng, vui sướng gật đầu đáp: “Hiểu rồi, cảm ơn anh!”

Phó Lãng gật đầu, ngừng một lát, lại hỏi: “Còn câu nào nữa không?”

Tiêu Duyệt Vân ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, lật đến câu hỏi tiếp theo.

Chờ đến lúc giải quyết xong hết tất cả câu hỏi, Phó Lãng dứt khoát cho Tiêu Duyệt Vân nán lại nhà mình, nếu có câu hỏi nào nữa thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng sách tìm hắn, tiết kiệm thời gian.

Mặt Tiêu Duyệt Vân đỏ bừng, cảm thấy bản thân mình đến gõ cửa đã quấy rầy đến đối phương làm việc, cũng lãng phí thời gian của hắn, vốn định từ chối quay về nhà.

Nhưng nào ngờ Phó Lãng lại đột nhiên nhanh trí, nói một câu: “Là lãng phí thời gian của cậu, dạy cậu đối với tôi mà nói thì không phí gì cả.”

Thấy Phó Lãng dùng gương mặt nghiêm túc nhìn mình, lời nói ra không khiến người ta cảm thấy chỉ đơn thuần là lời khách sáo chút nào, Tiêu Duyệt Vân nghĩ mình mà từ chối thì quá không biết điều. Vì thế liên tục nói cảm ơn, ngồi ở phòng khách tiếp tục nghiêm túc làm bài.

Trong nhất thời, bên trong căn phòng cực kì yên tĩnh, chỉ trừ âm thanh đánh bàn phím ngẫu nhiên truyền đến từ bên trong phòng sách chưa đóng cửa.

**

Những ngày Phó Nhã Khiêm ở đây, bốn ngươi thường ngồi vây quanh bàn nhà Phó Lãng cùng nhau ăn cơm, cười cười nói nói, bầu không khí sôi nổi, rửa chén thì giao cho máy rửa chén nhà Phó Lãng. Lúc Phó Nhã Khiêm không ở đây, nếu như Phó Lãng chủ động đến hộ 1401 chờ ăn cơm, hai nhà sẽ liền im lặng cùng nhau ăn cơm, không hề nói chuyện; nếu như Phó Lang không đến, Tiêu Duyệt Vân biết rằng chắc hắn đang bận, nên sẽ chủ động mang thức ăn sang cho hắn.

Có thể thấy dưới thực đơn món ăn ngon chăm sóc dinh dưỡng của Tiêu Duyệt Vân, không đến một tháng, anh em Tiêu gia và Phó gia đều càng thêm du quang thủy hoạt*, sắc mặt hồng nhuận khỏe khoắn.

*du quang thủy hoạt: ý bảo ăn uống đầy đủ nên mặt mày bóng bẩy, da dẻ mịn màng đẹp đẽ ấy.

Đôi khi, Tiêu Duyệt Vân sẽ làm một số món điểm tâm nhỏ ngon miệng, mang sang cho Phó Lãng.

Về sau, thình thoảng Phó Lãng sẽ mang theo hộp thức ăn nhỏ đi làm. Lần nọ lúc đang họp thì đói bụng, vừa mở nắp hộp, ngay lập tức liền bị “cực kỳ tàn ác” cướp đoạt thức ăn. Đương nhiên, chỉ có mỗi Trác Phong dám động thủ cướp lấy, vài nguyên lão cốt cán vừa vặn có mặt kế bên tất nhiên cũng có phần.

Vốn dĩ điểm tâm không có nhiều lắm, trong chớp mắt gần như bị cướp đi sạch bong, Phó Lãng khỏi nói có bao nhiêu buồn bực, nhưng Trác Phong trước là một quân tử, sau là một tên lưu manh không hề sợ khí lạnh dọa chết người của hắn, càng đừng nói đến khách sáo với hắn.

Trác Phong vừa đoán liền biết đây là tay nghề của nhóc Tiêu gia, nhớ lại mùi vị ban nãy, không ngừng khuyến khích Phó Lãng lần sau mang nhiều thêm một chút.

Phó Lãng mới không thèm nghe hắn, từ đó về sau hắn rất ít khi đem theo hộp thức ăn đến công ty.

Thời gian trôi mau, đến thượng tuần* tháng 12, qua vài ngày nữa chính là cuộc thi tháng lần thứ hai của học kì, bởi vì đại hội thể thao và kỳ nghỉ quốc khánh liền kề nhau, nên tổ giáo viên dời thời gian thi tháng lại một tuần hơn, vừa lúc qua hơn một tháng nữa, trung tuần* tháng một vừa khéo tổ chức thi cuối kỳ, sau đó dành một hai ngày sửa xong bài thi liền có thể trực tiếp nghỉ đông.

*thượng tuần: ngày 1 đến ngày 10 của tháng; trung tuần: ngày 11 đến 20 của tháng.

Cho nên lúc này, Tiêu Duyệt Vân bắt đầu bận rộn, mà công ty của Phó Lãng đến cuối năm cũng càng thêm bận rộn hơn.

Nhưng lại có một lần, Phó Lãng quá chuyên tâm viết code mà quên ăn cơm, đợi Tiêu Duyệt Vân học xong, trước khi ngủ đến lấy chén mới phát hiện thức ăn đã sớm nguội lạnh, mặt y liền trầm xuống ngay tại chỗ.

Vậy mà lại dám ở trước mặt mình lãng phí bữa tối mình tỉ mỉ nấu nướng! Bản thân đầu bếp vô cùng buồn bực. Càng quan trọng hơn là, đối phương lớn đến nhường này rồi mà còn không biết tự chú ý đến thân thể của mình!

Phó Lãng đầy đầu vốn đang ở trạng thái đều là 1 và 0, ngay cả lúc nghe được âm thanh chuông cửa đi mở cửa cũng là động tác theo tiềm thức. Nhưng mà, trước kia hắn rất ghét bị ngọai vật quấy rầy đến sự chuyên chú, hiên tại bỗng nhiên đối điện với ánh mắt tức giận của người trước mặt liền giật mình một cái, vậy mà lại tỉnh táo lại, ngay lập tức phát hiện bản thân hắn đã phạm phải sai lầm.

Trong lòng Phó Lãng quýnh quáng lên, muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Tiêu Duyệt Vân trừng mắt nhìn người nào đó đang muốn nói lại thôi, xoay người không nhẹ không nặng đóng cửa lại một tiếng “thịch”, quay về nhà của mình.

Nhà Phó Lãng có phòng bếp, lại có thêm một cái lò vi sóng, hắn không đói chết được.

Phó Lãng đứng nguyên tại chỗ trên mặt bình tĩnh nhưng nội tâm đang vò đầu bứt tai.

Hắn hiểu chàng thiếu niên nhỏ hơn mình tám tuổi này, mặc dù đa số tình huống đều hiểu chuyện ôn hòa, nhưng đôi khi cũng sẽ có vài phần nóng nảy.

Phó Lãng không nghĩ nhiều, đem thức ăn đã nguội lạnh trên bàn bỏ vào lò vi sóng, hâm nóng lại rồi ăn sạch sẽ, sau đó không dùng máy rửa chén mà tự tay rửa sạch sẽ.

Đợi hắn làm xong, nhìn thời gian, biết đối phương chắc có lẽ đã ngủ rồi, chỉ đành đợi đến ngày mai.

Quay trở lại phòng sách, Phó Lãng nhìn chương trình mới viết được một nửa đã lâm vào bế tắc, bỗng nhiên không còn tâm tình viết tiếp nữa.

Nằm lên giường, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến các sự việc xảy ra gần đây và thông tin mà hắn nhận được.

Lúc đầu chuyển đến đây, một là vì thực sự gần công ty, thứ hai, không thể phủ nhận là vì muốn ở gần để quan sát hai anh em Tiêu gia.

Đối với cặp anh em trên người tràn đầy bí ẩn này, cho đến nay hắn vẫn không thể nhìn thấu được. Nhưng qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Phó Lãng phát hiện bọn họ đều là người một lòng một dạ nỗ lực sống thật tốt, thái độ tích cực luôn hướng về phía trước, chính là điển hình của một em bé ngoan một học sinh giỏi được thầy cô hết mực yêu thương, khiến cho người ta nhịn không được mà yêu thích, gần gũi.

Vốn dĩ hắn vì tiếp cận với bọn họ nên mới lấy lòng, nhưng hiện tại lại bất tri bất giác mà trở thành một loại thói quen bao dung, có lẽ là đến từ sự tự giác của người lớn tuổi, hoặc có lẽ là bởi vì nhớ đến ân tình của người nọ mà hành động theo tiềm thức, tóm lại, Phó Lãng cảm giác chính hắn đối với hai anh em Tiêu gia có nhiều thêm một ít nhẫn nại và nhường nhịn.

Nếu như hắn không phát hiện ra bọn họ, hai anh em Tiêu gia chắc có lẽ sẽ vui vui vẻ vẻ bình yên mà khỏe mạnh trưởng thành.

Phó Lãng cảm thấy hắn hẳn là buồn lo vô cớ rồi. Mặc dù tuổi tác không khớp, nhưng hai anh em Tiêu gia cùng người nọ khẳng định có dây mơ rễ má. Suy cho cùng thì người nọ cũng đã từng nói, chỉ có thể truyền thừa võ công Tiêu gia cho huyết mạch dòng chính, chính bản thân Phó Lãng cũng chỉ may mắn được xem qua vài lần mà thôi.

Vậy là, bản thân mình có thể làm, chính là thay người nọ chăm sóc hai anh em này cho thật tốt.

(Editor: Không thấy anh chăm bọn nhỏ đâu mà toàn thấy em Vân phải qua gọi anh ăn cơm, hối anh ăn cơm không à =)))))

Sau đó……. hai năm sau, tự tay mang hai người họ tốt đẹp đến trước mặt người nọ, bản thân hắn cũng có thể thành công rút lui.

——————

Editor: Trời ơi mấy chương này ngắn mà toàn từ dùng trong cuộc sống dễ không à nên gõ nhanh ơi là nhanh luôn, mong là từ giờ về sau đừng có dính vào bóng rổ nữa huhu xợ lắm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.