Buổi tối Du Tử Quân với Giai Mộc Kỳ trở về đến nhà thì cũng đã muộn nhưng người trong nhà vẫn chưa đi ngủ, Du Tử Quân dừng xe ở trước cửa chính cầm đồ xuống theo sau Giai Mộc Kỳ ôm Du Kỳ Duy đang ngủ, từ nhà ba mẹ cô đến Du gia cũng khá xa nên đứa nhỏ này đi như vậy cũng khá mệt nên nửa đường về cũng đã ngủ say. Vào trong nhà Du Tử Quân nhìn mọi người ngồi đông đủ ở dưới phòng khách ngay cả Du Tử Hi bình thường vào ngày mùng 1 mùng 2 đầu năm đều không ở nhà hôm nay cũng phá lệ ngồi ở trong phòng khách. Thấy không khí trong phòng khách có phần không đúng lắm Giai Mộc Kỳ liền ôm theo Du Kỳ Duy đang ngủ trong lòng lên trên phòng thằng bé.
“Bọn họ còn dám đem mấy cái như môn đăng hậu đối ra nói sao?” Giai Mộc Kỳ vừa từ trên tầng đi xuống nghe Du Tử Quân giọng nói đầy tức giận lớn tiếng nói như vậy cô có chút giật mình đẩy nhanh bước chân đi xuống.
Du Tử Mặc ngồi một bên nghe Du Tử Quân lớn tiếng nói như vậy anh hơi nhíu mày nói :”Anh, hạ giọng xuống còn có người khác đang ngủ!”
“Chồng, làm sao vậy?” Giai Mộc Kỳ đi đến bên cạnh Du Tử Quân nắm lấy tay anh khó hiểu hỏi.
Nhìn Giai Mộc Kỳ Du Tử Quân lại nhớ đến năm đó mình vì bọn họ ép đến suýt chút nữa mất đi Giai Mộc Kỳ sắc mặt càng khó chịu đặt tay lên bàn tay đang nắm lấy tay mình kia nhẹ giọng nói với cô :”Không sao, em đi đường mệt mỏi rồi sao không nghỉ ngơi đi?”
Giai Mộc Kỳ lắc đầu :”Em không sao!” “Mẹ, xảy ra chuyện gì sao?”
“Là chuyện về Tiểu Anh….!” La Tú Quyên nói đến đây bà liền ngừng lại nhìn sang Du Tử Mặc ngồi ở đối diện sắc mặt chẳng mấy vui vẻ gì còn rất khó chịu rồi chỉ đành thở dài mà tiếp tục nói :”Mấy người họ hàng trong nhà muốn Tử Mặc chia tay Tiểu Anh mà quen với thiếu gia nhà Liêu gia?”
“Liêu gia? Ý mẹ là cậu thiếu niên năm đó bám dính lấy Tử Mặc sao?” Giai Mộc Kỳ nhớ đến cái cậu thiếu niên thừa sống thiếu chết theo đuổi Du Tử Mặc, cho dù biết cậu đang yêu đương cùng người khác cũng bày đủ trò khiến cho người kia……Thấy sắc mặt vợ mình không vui Du Tử Quân liền lên tiếng :”Bọn họ nghĩ bọn họ là cái quái gì chứ, ông nội còn chưa lên tiếng đến lượt bọn họ lên tiếng sao? Từ trước đến nay gia tộc nhà chúng ta cần thiết dựa vào cái gọi là môn đăng hộ đối đó mà tồn tại sao?”
Du Tử Mặc nghe cũng nghe không nổi anh đứng dậy giọng nói lạnh nhạt nói :”Con cho dù có là ông nội lên tiếng phản đối con cũng nhất định không buông tay Tiểu Anh ra đâu, bạn đời của con chỉ có một người duy nhất là em ấy!” Nói xong Du Tử Mặc liền đứng dậy đi lên trên phòng của mình.
Nhìn Du Tử Mặc đi rồi mọi người ở dưới nhà cũng trở nên im lặng hơn một lúc sau mới có một giọng nói vang lên mà giọng nói này lại chính là Du Tử Hi :”Con thấy là mọi người nên để thằng bé tự giải quyết, nó lớn rồi cũng đâu còn trẻ con nữa đâu! Với tính cách của thằng nhóc đó, nếu năm đó không phải vì người kia thì thằng nhóc cũng không như vậy, với cả Liêu gia không đủ khả năng để đứng chung với Du gia chúng ta nên mọi người không cần phải quản đâu!”
La Tú Quyên nhìn Du Tử Hi vừa nói vừa đi ra phía cửa liền lên tiếng chặn bước cô lại :”Du Tử Hi, giờ này rồi con còn muốn đi đâu nữa, đã về rồi thì ở nhà luôn đi, mấy năm nay con đều không ở nhà mấy ngày đầu năm rồi!”
Nghe vậy Du Tử Hi hơi khựng lại một chút sau đó quay lại cười cười với La Tú Quyên nói :”Con, con có việc phải ở bên ngoài không về nhà được, mẹ cũng biết tính con mà, ahaha!”
“Tử Hi, công việc như nào thì để sau rồi giải quyết, ai bắt em làm vào ngày đầu năm mới như này chứ?” Giai Mộc Kỳ khó hiểu nhìn Du Tử Hi :”Mà năm nào em cũng một lý do là công việc như vậy rồi năm nay không thể lấy lý do khác được sao?”
“A, vậy mà chị cũng nhớ sao?” Du Tử Hi không tin được nhìn Giai Mộc Kỳ nhưng cô lại nhanh chóng lấy lại tinh thần nhanh chóng đeo giày thì đột nhiên lúc này chuông điện thoại của cô reo lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại sắc mặt Du Tử Hi liền biến sắc cô nhanh chóng nhận điện thoại.
“Cô nói sao…… Được tôi hiểu rồi, bây giờ cô gọi cho bác sĩ trước tôi sẽ mau chóng trở về……!” Sau khi tắt máy xong Du Tử Hi cũng không để ý mấy người trong nhà nói cái gì mà nhanh chóng ra khỏi nhà một lúc sau tiếng động cơ ôtô vang lên sau đó dần dần đi xa rồi lại trở lại bầu không khí yên lặng.
Ở trên phòng Du Tử Mặc, Lam Anh nằm ở trên giường ngủ say không chút mộng mị, ở bên cạnh Du Tử Mặc ngồi bên cạnh giường im lặng nhìn cậu ngủ. Buổi sáng lúc nghe mấy người ở dưới nhà nói mấy câu như vậy anh đã thấy tâm trạng của Lam Anh từ lúc đó trở về sau liền giảm đi nhanh chóng. Mặc dù anh biết Lam Anh cho dù có như thế nào cũng không dễ dàng buông tay nhưng khi nhìn cậu như vậy anh lại vô cùng khó chịu.
“Ưm…. Tử Mặc?” Lam Anh đang ngủ đột nhiên tỉnh giấc nhìn sang thấy Du Tử Mặc vẫn còn chưa ngủ cậu liền đưa tay nắm lấy tay anh :”Không ngủ sao?”
“Làm em thức giấc sao?” Du Tử Mặc nắm lại tay cậu một tay hơi gạt nhẹ vài lọn tóc xoăn nhẹ rơi xuống trán cậu. Nghe anh hỏi vậy Lam Anh liền lắc đầu nói :”Không có, là đột nhiên tỉnh giấc!”
Vừa nói cậu vừa nhích ra một bên để Du Tử Mặc nằm bên cạnh mình, thấy cậu như vậy Du Tử Mặc liền đứng dậy nằm xuống bên cạnh kéo cậu vào trong lòng hôn nhẹ lên mái tóc cậu.
“Tử Mặc, anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Lại nghĩ đến chuyện kia sao?”
Thấy cậu nói như vậy Du Tử Mặc liền đưa tay bụm má cậu cười nói :”Em đi guốc trong bụng anh sao?”
“Em là người yêu của anh!” Nghe Lam Anh trả lời chắc nịch như vậy Du Tử Mặc liền bật cười :”Vậy nên em mới biết anh đang nghĩ gì sao?”
“Em không biết, em đoán!” Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn Du Tử Mặc nói :”Đừng nghĩ nhiều quá, em nhất định sẽ không để mất đi anh đâu, anh là của em rồi!” Vừa nói cậu vừa nắm lấy bàn tay của Du Tử Mặc sau đó ngậm lấy ngón áp út trái của anh cắn xuống sau đó liền nhả ra, ở chỗ cậu vừa cắn liền hiện lên một dấu răng hằn vòng quanh ngón tay anh như là một chiếc nhẫn được đeo lên ở vị trí đó vậy.
Nhìn dấu răng của mình trên tay Du Tử Mặc Lam Anh thỏa mãn nói :”Đánh dấu rồi!” Sau đó liền vòng tay ôm lấy Du Tử Mặc tiếp tục giấc ngủ dở dang của mình. Nhìn dấu răng trên ngón tay mình Du Tử Mặc trầm mặc một lúc sau đó ánh mắt liền cong cong lên lại nhìn Lam Anh đánh dấu xong liền lăn ra ngủ tiếp anh liền cúi xuống hôn lên trán cậu.
Sau mấy ngày nghỉ lễ Du Tử Mặc còn chưa ở thêm được nhà Lam Anh mấy ngày liền bị Giang Hân túm đi công tác ở nước ngoài, nhìn lịch trình trên máy tính Giang Hân gửi cho Du Tử Mặc duyệt xong liền gửi lại cho cô. Ngày hôm sau khi vừa nhận được lịch trình thì liền có vé máy bay ra nước ngoài ngay tối hôm đó Du Tử Mặc được Giang Hân lái xe đến tận nhà đón ra sân bay. Lam Anh kéo vali ra cho Du Tử Mặc, Giang Hân đứng ở bên xe nhận lấy vali từ tay Lam Anh sau đó nhanh nhẹn đem vali cất vào trong cốp xe rồi đứng một bên chờ Du Tử Mặc.
“Tiểu Anh, vậy anh đi nha!” Du Tử Mặc lưu luyến không muốn rời đi nhìn Lam Anh.
“Ừm, đi cẩn thận!” Lam Anh nắm tay Du Tử Mặc đi lại ôm anh rồi khẽ hôn anh một cái rồi nhanh chóng tách ra.
Nhìn chiếc xe rời đi Lam Anh nhìn đến khi xe đi khuất rồi mới quay vào nhà. Ở công ty nước ngoài, Giang Hân đếm lịch cũng mới chỉ vừa mới được bốn ngày, vậy mà chủ tịch của nhà cô đây là…… Nhìn Du Tử Mặc ngồi ở trên ghế để văn kiện ở trên bàn lật qua lật lại cô đếm qua cũng đến gần chục lần mà chưa duyệt xong được cái nào. Lại nhìn đến văn kiện vẫn còn ôm trên tay Giang Hân không nhìn nổi thêm được nữa liền để văn kiện trên tay xuống bàn cùng với đống văn kiện cũ.
“Chủ tịch, anh còn lật nữa là thời gian đi công tác chỉ có kéo dài hơn thôi!” Giang Hân nhẹ nhàng nói một câu sau đó lại tiếp tục im lặng.
Nghe Giang Hân nói vậy Du Tử Mặc liền quay sang nhìn cô giọng nói tràn sự khinh bỉ mà nói :”Cô lên lịch đi công tác cho tôi sớm như vậy còn không phải là vì Lăng Vũ bám đuôi cô sao?”
“Chủ tịch, anh đừng nghĩ tôi xấu như vậy chứ!” Giang Hân giật giật mí mắt nhìn anh, thế mà chủ tịch cũng nói trúng được, mặc dù cô cũng không định làm vậy nhưng mà ai bảo cái tên mặt dày kia cứ bám theo cô làm gì, lúc trước chỉ có ở bên ngoài làm loạn thôi giờ còn chạy đến cả công ty tìm cô làm phiền nữa.
Du Tử Mặc nhìn dáng vẻ chột dạ của Giang Hân gân xanh liền nổi lên :”Cô đừng tưởng tôi không biết, cô đây là dùng việc tư cho việc công!”
“Chủ tịch, anh nói vậy là sai rồi, anh nói xem lúc trước ai là người ỷ mình là chủ tịch mà trốn việc gần một tháng liền, còn nữa, anh không muốn đi công tác chẳng phải là vì anh sợ vị kia nhà anh bị cậu thiếu gia nhà họ Lục kia bắt mất sao?” Giang Hân bị chọc đúng chỗ ngứa liền bộc phát hết sự phiền phức của mình nén bấy lâu nay :”Tốt nhất là anh ngoan ngoãn xử lý xong hết công việc đi, nếu nhanh thì anh được trở về nhanh còn nếu không thì anh cứ ở lại đây mà làm!”
Đột nhiên Giang Hân nổi giận như vậy Du Tử Mặc liền lập tức im miệng tiếp tục làm việc không lên tiếng nói thêm lời nào nữa, nhìn Du Tử Mặc yên phận làm việc như vậy Giang Hân hừ một tiếng sau đó liền đi ra ngoài. Cánh cửa phòng nặng nề đóng ầm một cái khiến Du Tử Mặc đang đọc tài liệu cũng thầm giật thót trong lòng.
Viện trung ương thành phố, Lăng Vũ nhìn người ngồi ở trên ghế tiếp khách, cái người này có muốn không tiếp cũng không được, đột nhiên điện thoại ở trên bàn rung lên nhìn qua thấy là Du Tử Mặc gọi đến Lăng Vũ nhìn người đang ngồi ở trên ghế kia rồi mới quay lại ấn nghe máy. Điện thoại vừa kết nối thì bên kia giọng nói Du Tử Mặc đã sa sả nói.
“Lăng Vũ cậu tốt nhất tránh ra nhân viên của tôi ra!”
Lăng Vũ đưa điện thoại xa tai mình một chút sau khi âm thanh kia kết thúc thì cái người đang ngồi im lặng ở chỗ ghế tiếp khách liền quay lại nhìn anh, thấy cậu ta quay sang Lăng Vũ cũng không để ý đến mà nói :”Tôi đâu có làm gì đâu mà cậu cấm tôi!”
“Là anh Tử Mặc sao Lăng Vũ ca?”
Du Tử Mặc ở bên kia vừa nghe giọng nói vừa lạ vừa quen kia sắc mặt liền kém đi. Ở bên này Lăng Vũ không cần nhìn cũng biết Du Tử Mặc lúc này tâm trạng kém đến mức như nào, lại nhìn Liêu Băng đứng ngay bên cạnh.
“Có vấn đề gì thì tối gọi cho mình!” Nói xong Lăng Vũ liền tắt điện thoại rồi đặt qua một bên. Thấy Lăng Vũ tắt điện thoại đi rồi Liêu Băng liền bày ra bộ dáng chán nản ỉu sìu nói :”Anh làm gì vậy, em cũng muốn nói chuyện với anh Tử Mặc mà sao anh lại tắt điện thoại chứ!”
“Em bày trò như vậy chưa đủ sao? Chuyện chú họ của cậu ấy nhắc chuyện kia là do em tác động đúng không?” Lăng Vũ nhìn Liêu Băng đi lại ghế tiếp khách ngồi giọng nói lạnh lùng hỏi.
Nghe Lăng Vũ hỏi như vậy Liêu Băng liền tỏ vẻ không hiểu anh đang nói là chuyện gì nói :”Lăng Vũ ca, anh nói chuyện kia là chuyện gì?”
“……..” Nhìn Liêu Băng như vậy Lăng Vũ càng cảm thấy nhức đầu hơn, sao anh lại dây vào mấy cái người khiến anh khó chịu như này chứ :”Bỏ đi, em tốt nhất là nên yên phận đi đừng có nhiều chuyện linh tinh! Với cả Tử Mặc cũng có bạn đời của cậu ấy rồi em không làm gì được đâu, mà có làm gì cũng vô dụng thôi!”
Nghe vậy Liêu Băng cầm ly trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt lóe lên sắc lạnh sau đó liền quay sang nhìn Lăng Vũ nở nụ cười ngây thơ nói :”Bạn đời, với alpha thì làm gì có cố định một bạn đời đâu, chỉ cần em khiến bọn họ tách ra khỏi nhau là được mà đúng không?”