Quay trở về kí túc xã Lâm Hạ bắt đầu gặp gỡ làm quen cùng những người bạn cùng phòng, có một cô gái tên Lộ Phỉ Phỉ, hai người nói chuyện chẳng mấy liền chở lên thân quen, thận chí còn rất hợp tính nhau.
Lộ Phỉ Phỉ là cô gái năng động náo nhiệt, lại thường xuyên có các mối quan hệ hòa hảo với các bạn học khác liền nhanh chóng nắm bắt được rất nhiều thông tin của trường học. Thậm chí còn có thể trao đổi cho tất cả mọi người thông tin về các vị học bá khóa trên.
Trong đó Tang Kiệt cũng được coi là một vị học bá đang để ngưỡng mộ. Tang Kiệt chỉ hơn mấy người bọn họ một tuổi, nhưng trình độ đã vượt qua họ quá xa. Anh học thúc nhanh tiến độ học tập, hiện tại đã đến kiến thức của năm thứ tư, vừa học vừa làm. Đúng là tên là người đều xứng đang để tỏa sáng.
Lâm Hạ vẫn như vậy, ngày ngày đều cố gắng tìm cách có thể gặp mặt được Tang Kiệt, nhưng đối với anh lúc này cô cũng giống như vô vàng chiếc lá vàng ngoài sân, có lẽ không đáng để cau mày nhìn thêm khuôn mặt ấy một chút.
Lòng Lâm Hạ buồn, càng muốn buồn hơn. Cô đến trường đại học cũng đã được gần bốn tháng, thậm chí lẽo đẽo theo sau Tang Kiệt rồi vẫn chưa nhận được một lời đáp lại từ anh. Trước đây anh còn có thể cùng cô nói chuyện thậm chí ra điều kiện, hiện tại chỉ cần nhìn thấy cô anh liền trở lên im lặng không muốn nói gì nữa.
Thậm chí cho đến khi kỳ nghỉ đông cô về nhắc với bố mẹ chuyện Tang Kiệt, ông bà cũng chỉ đơn giản nói rằng, con nghĩ xem, cậu ta đã không cần con thì con nên chuyên tâm học tập, sau đó lấy một người chồng hiền lành, vậy là có thể bình bình an an sống hết quãng đời còn lại.
Lâm Hạ không muốn như vậy, bốn tháng ở trường đại học cô ngẫm thấy rất nhiều điều, sau này cuối cùng bọn họ học xong cũng đều phải ra ngoài làm việc, cuộc sống có như nào đi chăng nữa nếu không thể làm việc cũng không thể nuôi sống được chính bản thân mình, đừng nói đến chuyện sau này bộn bề con cái. Nhưng thứ mà những người sinh viên như cô hiện tại, làm sao có thể khiến họ suy nghĩ thấu đáo cho được.
Tất cả mọi người đều được bố mẹ cố gắng chu cấp cho đi học, cùng phòng với cô chỉ có Phỉ Phỉ là hoàn cảnh gia đình không được tốt cho lắm, còn hai bạn học nữa, đều có thể có gia cảnh vững vàng, đặc biệt là một bạn nữ kia tên Vương Cảnh Chiêu, cô ấy không những có gia cảnh ổn định, ba mẹ đều làm kinh doanh, vậy nên cũng có thể gọi là có thể chi tiêu thoải mái hôn một chút. Nhưng nói đến cùng nguồn hỗ trợ đấy không phải là do ba mẹ có thể cho. Lâm Hạ có nghe nói Vương Cảnh Chiêu là do có người bao nuôi liền có thể tiêu sài hoang phí thoải mái đến như vậy. Hiện tại mọi người đều là sinh viên năm nhất. Một vài bạn học do gia cảnh cũng đều tìm đến người bao nuôi như vậy. Lâm Hạ chỉ là lặng lẽ không thể thấu hiểu được thói đời mà thôi.
Cũng có đôi khi Vương Cảnh Chiêu ra ngoài về liền mang cho bọn họ những món ăn đắt tiền, so với bọn họ, quả nhiên Vương Cảnh Chiêu vẫn là không nỡ để họ không thể mở mang tầm mắt.
Hôm nay cũng vậy, Cảnh Chiêu vừa về phòng liền gọi Lâm Hạ và Lộ Phỉ Phỉ tập trung lại, lần này cô ra ngoài cùng bạn trai, liền mua về cho hai người những món bánh kem tráng miệng nhìn vô cùng dễ thương và bắt mắt. Quả nhiên làm hai người được mở mang tầm mắt không nhỏ. Những món ăn như này, hai người không thể mua, cũng không có tiền có dũng khí để mua, được ăn chúng quả nhiên là được nhờ phúc của Vương Cảnh Chiêu vậy. Vừa ăn vừa nói chuyện cùng nhau, Lộ Phỉ Phỉ cũng không kìm nén được liền nói thêm một câu:
– Vương Cảnh Chiêu, bạn trai của cậu tốt thật, lần nào ra ngoài về hầu như cũng đều có quà cho bọn mình, không giống với Dư Lệ Hoa, tối ngày không thấy mặt mũi đâu, làm chúng mình hết lần này đến lần khác đều phải bao che cho cậu ấy, vậy mà lần nào về cũng không nói được câu nào dễ nghe. Đều giống như khinh bỉ chúng mình.
– Phỉ Phỉ, đừng nói vậy, chúng mình đều là cùng một phòng, có gì giúp đỡ nhau một chút đều không sao.
– Lâm Hạ, cậu có thể bớt thương người một chút được không, cậu ta vốn không giống Vương Cảnh Chiêu, cậu ta đều bị cả trường nói lên rất nhiều, mỗi buổi chiều tan học đều có một chiếc xe thể thao đến đón cậu ta, không những thế, cậu không để ý mỗi lần cậu ta về trên cố đều có rất nhiều vết muỗi cắn, con muối của cậu ta không chừng phải sáu bảy mươi cân.
Vương Cảnh Chiêu cùng Lâm Hạ nghe được con muỗi trong miệng Phỉ Phỉ liền bật cười không thôi.
– Phỉ Phỉ, Lâm Hạ, thật ra mình cũng là người được bao nuôi, chỉ là hiện tại có thể mình đang yên ổn. Nhưng các cậu cũng biết đấy, chuyện được bao nuôi được nay không thể biết được mai, mình cũng chỉ là không có mặt mũi. Nhưng hai cậu thật sự vì sao chưa bao giờ khinh thường mình.
– Bao nuôi cũng có nhiều kiểu lắm, mình nghĩ là như thế. Giống như kiểu là, bạn trai cậu, à người đàn ông kia chưa có vợ, hơn nữa hai người hiện tại cũng không có vướng bận điều gì, vậy chỉ cần suy nghĩ đó như là một cuộc yêu đương thôi. Còn nếu người kia có vợ rồi, thì lại không thể được coi là cuộc yêu đương nữa.
– Đúng vậy, Lâm Hạ nghĩ vậy tớ cũng nghĩ vậy, cậu với Dư Lệ Hoa không hề giống nhau, cậu ta vốn không phải chỉ là chỉ có một người.
– Phỉ Phỉ, sao cậu có thể biết nhiều vậy?
– Chuyện này cả trường đều có thể biết.
– Phỉ Phỉ, Hạ Hạ, thật ra mình cũng muốn giới thiệu cho các cậu mỗi người một người bạn trai, Bạn thân của Viêm Thịnh có rất nhiều người độc thân, đều chưa có bạn gái hay vợ gì hết.
– Ầy, cậu cứ giới thiệu cho mình đi, còn Lâm Hạ, cậu ấy nhất kiến chung tình với Tang Kiệt rồi.
Nhắc đến Tang Kiệt, cả ba đều trở lại im lặng, cả ba người đều hiểu rõ Tang Kiệt không phải là người dễ dàng rung động, huống hồ anh ở mãi tít trên cao. Ngành học anh lựa chọn cũng là đỉnh cao nhất của trường, cho dù trước đây có sảy ra chuyện gì đi chăng nữa. Đến bây giờ hai người vẫn cơ hồ như là không cùng mặt phẳng để đứng cùng nhau.