“Ngoan đi, dù gì em cũng không thiệt thòi.”
“Mộng Thanh, anh nhịn rất lâu rồi.”
Mộng Thanh đưa chân, muốn đá vào hạ bộ của Trịnh Nhược Quân chân vừa giơ ra đã bị hai bắp đùi của Trịnh Nhược Quân kẹp chặt lại. Cả người Mộng Thanh không thể đứng vững, nhân cơ hội đó Trịnh Nhược Quân túm lấy hai tay cô đặt lên đầu. Dù gì Mộng Thanh cũng chỉ là con gái, sức của cô căn bản không thì bì được với sức lực của đàn ông. Cô thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống, tuy vậy miệng vẫn còn sức để hoạt động: “Trịnh Nhược Quân, anh buông tôi ra. Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Không nghe thấy lời nói của Mộng Thanh, Trịnh Nhược Quân lấy trong túi quần ra một viên thuốc. Cứ như đã có tính toán sẵn, hắn kẹp viên thuốc ở giữa răng, cúi người chạm môi mình lên môi Mộng Thanh, cô cắn răng, không muốn tiếp nhận nụ hôn này của hắn thì Trịnh Nhược Quân bóp mạnh mông cô một cái khiến Mộng Thanh hoảng loạn mà hé môi ra. Cô lại muốn mắng hắn, tuy nhiên đầu lưỡi Trịnh Nhược Quân đã nhanh hơn cô, hắn đẩy viên thuốc vào khoang miệng cô, ngậm mút đầu lưỡi Mộng Thanh, tay kia thì vẫn tiếp tục xoa nắn mông cô. Ha, thích thật, những lúc nhìn thấy Mộng Thanh mặc váy hắn đã muốn chạm tay phần vểnh cao đó rồi.
Mộng Thanh bị Trịnh Nhược Quân cưỡng ép nuốt viên thuốc, đã vậy hắn còn nhân cơ hội sàm sỡ cô. Khi đạt được mục đích, hắn đã buông môi cô ra. Trước khi rời đi còn cắn mạnh lên môi dưới của cô: “Em lúc nào cũng như vậy, chứ như một con mèo hoang.”
Tay chân đã được thả lỏng. Mộng Thanh ho khù khụ, cô lấy tay lên môi của mình để chùi đi những dấu vết kinh tởm mà hắn để lại. Cô thở hồng hộc, vỗ ngực liên tục, quát lên: “Trịnh Nhược Quân, anh đã cho tôi uống cái gì?”
Trịnh Nhược Quân tháo hai khuyu tay áo ra, xăn tay áo lên, từ tốn phun ra vài từ: “Thuốc này anh mua dành riêng cho em.”
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Mộng Thanh vội vàng đẩy Trịnh Nhược Quân ra rồi vội chạy vào nhà vệ sinh. Để chắc chắn hơn, cô còn khóa từ bên trong. Cô cúi đầu xuống bồn rửa mặt, đưa ngón tay vào trong miệng để móc ra viên thuốc mình vừa nuốt vào.
Tuy vậy, cô chỉ nôn ra toàn là nước. Mộng Thanh có chút sốt ruột, cô không biết được tên kh.ốn này cho mình uống loại thuốc gì nữa. Có khi nào là thuốc độc không? Hắn muốn thủ tiêu cô ngay tại văn phòng à? Nếu vậy, cô sẽ trở thành một trong những bí ẩn của nhân loại, cô bốc hơi khỏi thế giới mà không rõ nguyên do.
Thân thể đã mệt mỏi, cô ngồi bệt xuống nhà tắm, khóe mắt hơi ươn ướt nhìn về phía cánh cửa nhà vệ sinh. Chắc chắn, Trịnh Nhược Quân vẫn còn ở bên ngoài. Hắn ta đang chờ đợi cái gì? Chờ đợi cô trúng độc mà quyên sinh à?
Tầm hai mươi phút sau, cả người Mộng Thanh trở nên nóng rực. Lòng bàn chân cô ngứa ngáy hệt như có hàng vạn con kiến bò. Nhắm thấy thời gian đã đến, Trịnh Nhược Quân gõ cửa, bảo: “Mộng Thanh, em ra ngoài đi, anh để cho em đi.”
Cô đâu có ngu.
Trịnh Nhược Quân mới là thằng ngu.
Mộng Thanh vội vàng lục balo để gọi điện cho Hà Tư cứu giá, tuy nhiên con bạn đang trong giờ làm việc nên không nghe máy, cô nhắn tin vào trong nhóm chat cũng không ai phản hồi. Cơ thể càng lúc càng bất ổn, đầu óc cứ ong ong không tỉnh táo. Cô nuốt nước bọt, cảm thấy khát nước đến lạ. Trong lúc rơi vào ngõ cụt, cô vội vàng gọi điện cho số điện thoại một người mà cô nghĩ sẽ chẳng bắt máy.
“Cầu xin chú đó… làm ơn nghe máy đi…”
Ôm chút hy vọng còn xót lại, cô gọi điện cho Trịnh Khải Thiên. Chỉ cần anh nghe máy thôi, cô tình nguyện làm cá mực nhiều nắng ở giữa sân trường cũng được. Làm ơn… làm ơn…
Nghe máy đi, Trịnh Khải Thiên…