Bà hai đứng mỉm cười nhìn vào phòng bệnh qua ô cửa kính.
– Bà hai!
Bà giật mình quay lại đằng sau, thì ra là nhỏ Cúc.
– Cha nhà bay, mày làm bà bắn tim ra ngoài đến nơi rồi.
– Con mang ít đồ tới cho mợ cả. Mà bà làm gì mà không vào bên trong ạ.
Bà hai kéo tay Cúc lại rồi liếc mắt vào bên trong. Cúc thấy cậu cả đang đút cháo cho mợ liền hiểu ý gật đầu.
– Thì ra là vậy.
– Chúng ta ra cuối hành lang kia một lát rồi vào sau
– Dạ bà.
– Mà phải rồi. Bay mang cái gì vào cho mợ đấy.
– Dạ con mang thêm cháo tổ yến với gà ác hầm hạt sen.
– Những món này ai nấu?
– Con tự nấu ạ. Lão phu nhân bảo con mang vào rồi ở đây chăm mợ.
– Thế mà không nói sớm. Vậy bà về trước, mày ở lại chăm mợ nhé.
– Bà hai.. khoan đã.
– Lại có chuyện gì?
– Hay bà đứng lại nói chuyện với con một lúc được không? Cậu ở trong đó chừng nào cậu mới ra, con ở đây một mình con buồn.
– Cái con nhỏ này. Rảnh rỗi sinh hư à, bà về còn bao nhiêu việc ở nhà kia kìa.
– Con đùa bà chút thôi mà. Vậy bà về cẩn thận nhé
– Nhỏ này càng ngày càng nhiều chuyện.
– Hì hì ( Cúc cười)
Bé Cúc ngồi hành lang muốn ngủ gật đến nơi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cậu cả bước ra khỏi phòng. Buồn chán cô đành xách theo chiếc giỏ đi loanh quanh một vòng giết thời gian rồi dừng chân lại trước gốc cây lớn bệnh viện, đối diện gốc cây là khoa thần kinh. Từ trong phòng khám chính giữa, cô thấy cậu hai Gia Long bước ra, cậu đứng nói với bác sỹ hoàn toàn khác với thái độ ở nhà, cảm giác rất chững chạc. Sau đó cô cố gắng vểnh tai lên nghe thử nhưng khoảng cách quá xa nên hoàn toàn không nghe được lời nào.
– Ấy mà người đàn ông đứng bên cạnh cậu hai là ai vậy? Nhìn như vệ sỹ ấy ( cô thắc mắc)
Một lát sau đó cậu hai rời đi cùng người đàn ông kia, người này cô chưa từng gặp bao giờ.
Ánh nắng mặt trời đã lên cao, Cúc trở về phòng bệnh thấy mợ cả đang nằm trên chiếc giường một mình, cô thở phào nhẹ nhõm “ Ơn giời. Cậu cả đã rời đi rồi “
Cô thấy Cúc xuất hiện, mừng như bắt được vàng vì cô còn đang lo ở đây một mình sẽ chết vì chán. Cúc đặt chiếc giỏ đựng thức ăn xuống bàn rồi nói.
– Mợ đã đỡ hơn chưa ạ?
– Thấy Cúc là mợ mừng khiến bệnh tình đỡ đi rất nhiều ấy.
– Khiếp. Mợ nói như con là liều thuốc ấy.
– Không phải. Mợ đang lo không có ai chơi với mợ.
– Người ốm cần được nghỉ ngơi, hay là mợ cứ nằm xuống ngủ giấc cho khỏe.
– Mợ không buồn ngủ, chỉ thấy người mệt mỏi thôi.
– Chắc tối qua mợ đi xem đèn hoa đăng vui quá nên về muộn đúng không?
– Vui con khỉ gì. Tự nhiên Ân Di xuất hiện phá hỏng hết, hại mợ thậm tệ.
– Cô Ân Di ấy hả mợ. Con nghe biểu tối qua cô ấy bị rơi xuống nước ạ.
– Ừm. Mợ nhìn như cố tình ấy.
– Hay là cố tình thật, hình như cô ấy thích cậu cả hay sao á mợ. Con thấy cổ hay làm nũng với cậu lắm.
– Con bé này nói gì kỳ vậy. Bọn họ là anh em mà.
– Anh em nuôi thôi mợ. Có chung huyết thống gì đâu. Ông bà không có con, nghe biểu là tại bà nên lão phu nhân không ưa gì bà hết.
– Ủa vậy Ân Di là con nuôi của chú thím à.
– Dạ. Bây giờ mợ mới biết à.
Cô ngây người suy nghĩ “ chẳng trách cảm giác lạ lạ, nếu vậy đích thực mình không hề suy nghĩ hàm hồ “
– Mợ!
– Ừ. Rót mợ cốc nước ( cô giật mình nói)
– Nước của mợ đây.
Cô uống hết ly nước rồi hỏi tiếp.
– Vậy chú thím hai có hay về không?
– Dạ thỉnh thoảng mợ ạ.
– Ừ. Khổ thân thím hai.
– Con thấy bà hai nhà mình cũng khổ, bà đôi lúc có nghiêm khắc nhưng bà tốt bụng lắm. Bà không có con nên ông mới phải lấy bà ba.
– Vậy sao bà ba có con rồi mà ông lại phải lấy bà tư.
– Cái này nói nhỏ mợ nghe thôi nhé, đến tai người khác là khổ. Bà tư trước đây là gái tiếp rượu, hình như ông nhỡ để bà mang bầu nên mới được bước chân vào Trần Gia, lúc đó thấy bảo lão phu nhân gắt lắm, nhưng vì mang thai cháu trai nên sau dần mới xuôi.
– Thì ra là vậy. Đúng là khổ thân mẹ hai nhất. Khổ cả thân phận người phụ nữ chúng ta.
– Dạ. Mà ban nãy con có gặp cậu Gia Long bên khoa thần kinh ấy.
– Vậy à? Chắc đi khám.
Cô lại bắt đầu suy nghĩ về hình ảnh người đàn ông mặc áo đen bên bia mộ tối đó, suy đi nghĩ lại cô vẫn có thể khẳng định đó là Gia Long.
******
Tại tập đoàn nhà Trần Gia.
Nữ thư ký bước vào.
– Tổng giám đốc, có cô Trân Trân muốn gặp.
– Không gặp!
– Cô ấy đã đứng ngoài chờ rồi ạ.
– Nói bận rồi.
Vừa dứt lời thì Trân Trân từ ngoài đi vào, theo sau còn có cả nữ trợ lý của cô.
– Gia Minh. Chúng ta nói chuyện được chứ?
– Ai cho phép em vào đây.
– Em tới để bàn về công việc.
– Ồ! Giữa chúng ta có liên quan đến công việc hay sao.
– Nhưng em có. Có thể mời anh ly cafe được không?
Anh im lặng. Cô nói tiếp.
– Nếu anh bận em có thể ngồi bên ngoài đợi.
Trợ lý của anh nói nhỏ.
– Cô ấy ở đây lâu sẽ bất tiện, e là đám phóng viên nhà báo sẽ sớm kéo đến.
Anh thở dài rồi nói.
– Thôi được rồi. Có gì nói luôn đi.
– Em muốn mình xuống quán cafe ven đường nói chuyện cho thoải mái.
Anh đi trước, cô mỉm cười bước theo sau. Đi tới sảnh chính ai nấy đều ngước mắt nhìn về phía cô rồi xì xào to nhỏ.
– Kia có phải diễn viên Trân Trân không nhỉ? Chị ấy đẹp quá.
– Đẹp hơn trên màn ảnh luôn kìa.
– Ôi thần tượng của tôi.
– Nhìn chị ấy với Trần Tổng thật đẹp đôi.
– Nói bậy, Trần Tổng có vợ rồi mà.
– Không biết vợ Trần tổng có đẹp bằng chị ấy không.
Trong quán cafe, mọi thứ đều trang trí bằng gỗ, nhìn đơn giản nhưng rất lạ mắt. Trân Trân nháy mắt với trợ lý của mình, anh và cô tiến tới ngồi bàn thứ hai bên góc trái.
– Phục vụ, cho tôi một ly cam ép và một mocha.
– Đổi mocha thành một cốc cafe đen giúp tôi.
Trân trân mỉm cười nói.
– Anh vẫn ổn chứ?
– Nói về việc chính đi.
– Em nghe nói công ty anh đang tìm một gương mặt đại diện quảng cáo. Hôm nay em mạo muội tới ngỏ ý muốn làm gương mặt đại diện.không biết anh suy nghĩ thế nào?
Anh nhìn cô một hồi rồi nhếch môi nói.
– Dạo này đại minh tinh thất nghiệp hay sao mà lại phải đi tìm việc thế này.
– Gia Minh! Em hoàn toàn nghiêm túc. Thực ra bên công ty Vũ Giang cũng mời em rất nhiều lần.
– Vậy thì làm cho bên đó đi.
– Gia Minh. Em thật sự muốn giúp anh.
– nhưng tôi đâu cần em giúp.
– Anh thực sự tuyệt tình tới vậy sao? ( mắt ngấn lệ)
– Là ai tuyệt tình trước?
– 4 năm trước em rời xa anh là em sai. Nhưng 4 năm qua chưa bao giờ em ngừng nhớ tới anh. Em nỗ lực cố gắng để có thể xứng đáng với gia thế Trần Gia, em nỗ lực là vì anh.
Nói rồi Trân Trân đặt nhẹ tay mình lên tay anh, anh rút tay mình ra khỏi tay cô rồi tuyệt tình nói.
– Bây giờ tôi đã có vợ, xin em hãy chừng mực!
– Gia Minh.. có phải anh lấy vợ là vì muốn chọc tức em đúng không?
– Tôi năm nay đã 34 tuổi rồi, đâu phải chàng thiếu niên trẻ tuổi mà phải làm trò đó. Là người đàn ông trưởng thành, tôi tự biết mình muốn gì và tự biết mình cần phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình. Em có biết thứ khó lấy lại nhất trên đời này là gì không, đó chính là tình cảm khi đã mất đi. Mọi chuyện ở quá khứ thì mãi mãi ở quá khứ, đừng cố chạy theo tương lai.
– Gia Minh.. em vẫn còn rất yêu anh.
– Nếu đã không còn gì nói nữa, anh xin phép đi trước..À phải rồi,em cũng đừng ảo tưởng gì nữa và cũng đừng dùng những lời lẽ làm tổn thương vợ anh nữa. Cô ấy mới là người anh nhận định sẽ đi chung đến hết cuộc đời.
Anh đứng dậy bước đi, cô gọi lại.
– Về hợp đồng làm người đại diện, anh cứ suy nghĩ cho kỹ.
Anh bước ra đến cửa, trợ lý của cô chạy lại đưa cho cô chiếc khăn trắng.
– Trân Trân. Cô đừng buồn, tôi nghĩ cậu ấy nhất định còn tình cảm với cô.
– Cô nghĩ vậy thật chứ?
– Thật. Nếu không còn tình cảm thì làm sao cậu ấy chịu theo cô ra đây.
– Nhưng anh ấy nói những lời tuyệt tình khiến tôi tổn thương ghê gớm.
– Cô vẫn còn yêu cậu ấy đúng không? Nếu còn yêu thì không được từ bỏ.
– Tôi biết rồi. Cô theo tôi mấy năm nay, hiểu tôi rõ nhất mà. Tôi đâu phải là người dễ dàng bỏ cuộc, thứ mà tôi muốn có thì nhất định phải có được.
– Cố lên!
*******
Bệnh viện 8 giờ tối.
Ngoài trời những hạt mưa tí tách rơi bên khung cửa sổ, cô ngồi khóc Huhu nhìn xuống màn hình điện thoại.
“ Bỉ ngạn hoa ngàn năm vẫn nở, hương tỏa ai oán khắp nhân gian. Duyên phận trái ngang đời lỡ dở, số phận sắp đặt vạn kiếp chẳng nên duyên. Hoa bỉ ngạn, có hoa không có lá, có lá không có hoa. Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Ngàn năm lá mọc, ngàn năm lá tan. Lá và hoa không gặp nhau một lần. Ôm thương nhớ, ngàn kiếp vấn vương “
Anh bước đến cửa đã nghe được tiếng khóc của cô, Cúc đứng tựa đầu vào cửa thở dài. Anh liếc mắt nhìn xuống đất, biết bao nhiêu giấy trắng ngổn ngang rồi nhìn lên giường lại thấy cô đang khóc nấc lên từng hồi.
– Bị gì vậy?( anh hỏi Cúc)
Cúc giật mình quay lại.
– Ôi trời. Cậu cả!
– Cô ta bị gì vậy? Đang catting làm diễn viên hay chập dây thần kinh nào đó.
– Mợ đọc truyện gì đó mà cảm động khóc nãy giờ.
– Sao không ngăn cô ấy lại.
– Con làm sao ngăn được ạ.
– Được rồi, ra ngoài đi.
Mặt anh nhăn nhó bước từng bước chân nhẹ nhàng tiến gần chiếc giường bệnh, lặng lẽ đứng đằng sau nhìn xuống màn hình điện thoại của cô. Một hồi sau khi thấy giấy trong hộp đã hết, anh liền rút chiếc khăn trắng trong túi áo vest đưa ra trước mặt cô. Cô với tay lấy mà chẳng thèm để ý là ai đưa cho mình.
– Rót hộ mợ cốc nước.
– Ừ.
Cô giật mình nhận ra giọng nói của anh, nước mắt ngắn nước mắt dài quay lại thì thấy anh đang sừng sững trước mặt.
– Anh??
– Khóc đủ chưa?
– Anh đến khi nào vậy? Sao k lên tiếng.
– Vừa đủ để thấy cô hâm cỡ nào.
– Người ra đang cảm động mà ( sụt sùi nói)
– Thế đã ăn gì chưa?
– Tôi ăn rồi.
Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, chầm chậm nói.
– Ôi trời. Xem cô kìa, vào viện để chữa bệnh hay khiến bệnh mình nặng hơn.
– Không phải. Tại cả ngày ở viện tôi chán tới tận óc luôn á. Không biết làm gì nên tôi mới vào đọc truyện.
– Truyện cười k đọc, cứ thích đọc truyện buồn.
– Mà tôi bảo này.
– Ừ nói đi.
– Sáng mai cho tôi xuất viện nhá.
– Không được.
– Sao không. Tôi thấy mình khỏe nhiều rồi, ở viện chán muốn chết.
– xuất viện không được. Còn những cái khác có thể thương lượng.
– Đi mà. Năn nỉ đó!
– Đừng nhiều lời nữa.