Nhìn màn hình lớn đang chiếu danh sách đề cử những hạng mục phim đoạt giải, khoé miệng Nguyễn Tĩnh cũng hơi nhếch lên.
Đừng nói cư dân mạng chất vấn chất lượng của giải thưởng Kim Hoa này, chính bản thân cô nhìn danh sách đề cử phim xuất sắc và minh tinh đoạt giải, trong lòng cũng nhịn không được châm chọc.
Đến giải thưởng diễn viên nữ chính xuất sắc nhất, cũng chính là một bộ phim điện ảnh vô cùng nhàm chán mà khi rảnh rỗi cô đã cùng Bùi Dĩ Mặc đã xem qua. Phải nói một điều, kỹ thuật diễn của nữ chính kia hết sức ba chấm, từ đầu tới đuôi chỉ có một biểu cảm, có một lần khiến cô tìm lại được tự tin, cảm thấy chính mình vẫn là có kỹ thuật diễn .
Như vậy mà cũng có thể đoạt giải, còn chèn ép những tiền bối khác, nói không chừng hôm nay cô cũng…
Nghĩ mình có khả năng bị cư dân mạng điểm tên, Nguyễn Tĩnh liền cảm thấy không tốt, nếu như cô đoạt giải khẳng định sẽ càng bị ném đá nhiều hơn nữa cái cô nữ diễn viên kia.
Cô quyết định tham gia xong lễ trao giải lần này, về nhà nói chuyện cùng chị Từ, về sau nếu như cô còn có đề cử Kim Hoa nữa, kiên quyết không tới tham gia .
“Khụ, Tĩnh Tĩnh yêu dấu.” Đỗ Diệc Thành huých vào cánh tay của Nguyễn Tĩnh, cúi đầu nhỏ giọng gọi một tiếng.
Nguyễn Tĩnh quay đầu, thản nhiên nói: “Làm gì?”
Nghĩ đến mấy ngày nay, đại ngôn của mình làm đại diện liên tục muốn thay người làm đại diện phát ngôn khác, Đỗ Diệc Thành trong lòng vô cùng khổ sở.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng là mình không may mắn, liên tục gặp nhiều nhà đầu tư muốn đưa tài nguyên cho người nhà, sau này người đại diện hắn thông qua quan hệ, tìm trong vòng bạn bè vừa hỏi mới phát hiện, người bị thay đều là của công ty giải trí M, tuy không phải là người của công ty, nhưng dù sao cũng từng hợp tác với ông ty giải trí này, hơn nữa hợp tác vô cùng thoải mái.
Việc sau đó cũng không khó đoán, anh ta bị người đại diện lải nhải phê bình một cả đêm, chính anh ta cũng chậm chạp nhận ra, anh ta lần này là bị người ta chèn ép .
Lúc phát hiện sự thật này, Đỗ diệc Thành suýt chút tức phun máu. Người đại diện anh ta trước kia lo lắng quả không hề sai, Đỗ Diệc Thành cảm thấy người chèn ép anh ta không phải ai khác chính là Bùi Dĩ Mặc.
Là đàn ông thế nào lại tính toán như vậy, không phải trước đây anh ta chỉ tiện tay giới thiệu Nguyễn Tĩnh tham gia chương trình thực tế thôi sao, vậy mà còn ghi thù đến tận bây giờ, là muốn trả đũa anh ta lo chuyện bao đồng sao! Thật sự là khiến anh ta không còn lời nào để nói mà.
Đỗ Diệc Thành có chút xấu hổ nhìn Nguyễn Tĩnh, thấp giọng nói: “Tĩnh Tĩnh, đã lâu không gặp.”
Nguyễn Tĩnh nhìn anh ta một cái, thấy anh ta có lời muốn nói lại thôi, liền biết anh ta có chuyện khó mở lời.
“Nói đi, có chuyện gì?” Nguyễn Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.
Nghẹn một hồi, thật sự là không nhịn được, Đỗ Diệc Thành nhìn Nguyễn Tĩnh, ánh mắt thành khẩn: “Tĩnh Tĩnh, cô có thể hay không cùng nhà cô nói chuyện một chút, đừng chỉnh tôi nữa. Thật sự, tôi đối với cô chỉ có tình cảm anh em đơn thuần, tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận!”
Bùi Dĩ Mặc chỉnh anh ta? Nguyễn Tĩnh buồn bực: “A Mặc vì sao lại chỉnh anh?”
“Còn không phải bởi vì tôi giới thiệu cô với chương trình giải trí kia sao, cậu ta khả năng đã suy nghĩ là tôi có ý gì đó với cô.” Đỗ Diệc Thành nhất thời có chút kích động, thanh âm có chút lớn, khiến nghệ sĩ ngồi bên nhìn về phía hai người.
Lời này khiến Nguyễn Tĩnh sửng sốt chớp mắt, nhìn anh ta vài lần mới gật đầu nói: “Được, tôi sẽ nói chuyện với A Mặc.”
Đỗ Diệc Thành vừa nghe lời này liền kích động, vừa định nắm tay Nguyễn Tĩnh nói cảm ơn, đã bị người đại diện ngồi ở bên cạnh anh ta trừng mắt.
Xấu hổ thu tay, anh ta suýt nữa thì quên. May mắn người đại diện kịp thời ngăn cản, bằng không bị Bùi Dĩ Mặc nhìn thấy, anh ta khẳng định trong một thời gian nữa đừng mong có vai diễn nào.
Lễ trao giải vẫn còn tiếp tục, Nguyễn Tĩnh chờ đợi, cuối cùng đợi đến lúc trao giải nữ phụ xuất sắc nhất.
Nhìn theo màn hình lớn chiếu đến gương mặt cô, Nguyễn Tĩnh có chút không nhìn được, bên cạnh Từ Tiêu Vân kích động nắm chặt tay cô, miệng lải nhải không ngừng “Cầu trời phù hộ” .
Khách quý trao giải lên sân khấu công bố người đoạt giải, chờ một lúc, mới tuyên bố người đoạt giải.
“Đạt giải nữ phụ xuất sắc nhất, đóng phim 《 Anh thích em 》 vai Trung Thu Lan, Lâm Ý”
Khách quý trao giải vừa dứt lời, hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Từ Tiêu Vân cũng vỗ tay nhưng gương mặt đầy thất vọng, mà sau lại ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh dùng lực lớn chụp tay cô: “Không sao, có một lần đề cử sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, rồi sẽ được nhận giải thôi!”
Ánh mắt hung ác ấy dọa Nguyễn Tĩnh nhảy dựng. Nếu như cô không có đoạt giải, cô lại nói với chị Từ cô muốn đổi nghề làm streamer, chị Từ nghe xong có phải sẽ nổi điên hay không?
Đỗ Diệc Thành nhìn Nguyễn Tĩnh rối rắm, còn tưởng rằng cô vì không đoạt giải mà khổ sở, vỗ nhẹ tay cô: “Không sao, cô còn trẻ, không việc gì phải vội.”
Người này đến cùng đang nói cái gì?
Nguyễn Tĩnh kỳ quái nhìn anh ta, gật đầu không nói gì. Bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp làm streamer của mình.
Đợi đến lễ trao giải kết thúc, Nguyễn Tĩnh cuối cùng đem Từ Tiêu Vân lải nhải không dứt nhét lên xe, mới nhẹ nhàng thở ra một cái, chị Từ thật là đáng sợ.
Ngồi vào trên xe, tiếp nhận nước Chung Thúy đưa qua uống một ngụm, mới hỏi nói: “Chuẩn bị hết chưa?”
“Đều chuẩn bị xong, Mạc Hinh bọn họ đang chờ cháu đó.”
Nguyễn Tĩnh vừa nghe tinh thần lập tức phấn chấn đứng lên, sớm biết ăn cơm có thể kiếm tiền, lúc trước cô sẽ không đi làm ở công trường, càng không phải nói sẽ đi đóng phim. Sở trường của cô chính là ăn!
Hai người đến chỗ ở Mạc Hinh, Nguyễn Tĩnh liền nhìn thấy trên bàn bày đồ ăn, không tự giác nuốt nước miếng.
Nhìn rất ngon!
“Chị Tĩnh Tĩnh, chị cuối cùng đến !” Mạc Hinh cao hứng chạy đến bên người Nguyễn Tĩnh, lôi kéo tay cô đi đến trước bàn cơm, “Cái này đều là dì Chung Thúy làm, mùi vị ngon lắm”
Nhìn Tiểu Kim còn cúi đầu cắn chân gà, Nguyễn Tĩnh mi tâm giật giật. Tiểu Kim này đúng là lợi hại, nhìn cô ấy ăn thôi cũng đủ thèm rồi .
Tiểu Kim ngẩng đầu lên nhìn, cầm khăn giấy lau khóe miệng, lộ ra một nụ cười e lệ: “Bắt đầu rồi sao?”
Làm tốt xong hết công tác chuẩn bị, ba người bắt đầu học người ta livestream ăn thức ăn.
Thuận tiện không quên đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Ngay từ đầu ba người ăn vẫn tương đối hài hòa, sau này… Đều quên phải đẩy mạnh tiêu thụ, bởi vì ăn quá ngon .
*
Tắt phát trực tiếp, ba người sờ bụng nhìn về phía toàn bộ đồ ăn bị ăn sạch, sắc mặt đều có chút kinh ngạc. Giống như bọn họ quên mất phải quảng cáo rồi.
Nguyễn Tĩnh nhíu mày nhìn Phương Giai cùng Hứa Đa Đa: “Làm như vậy cũng có thể được sao?” Thật sự có thể kiếm được tiền? Cô ấy vô cùng hoài nghi.
“Có thể !” Phương Giai trên mặt đắc ý: “Vừa mới quay cảnh mọi người ăn cơm, tôi sẽ gọi người cho làm video tuyên truyền, ở trên Weibo tuyên truyền một chút, đợi đến lần sau phát trực tiếp, người xem nhiều, khẳng định sẽ có ảnh hưởng!”
Cuối cùng mấy người lại vây nhau thảo luận thật lâu mới tan cuộc.
Về nhà nhận tin nhắn trên máy tính từ Từ Tiêu Vân cùng điện thoại, bảo cô nghiêm túc đóng phim, kiên trì nỗ lực. Nguyễn Tĩnh có chút chột dạ, nghĩ lúc quay xong video tuyên truyền, chụp xong quảng cáo trước hết trốn một chút, đợi đến khi chị Từ tiếp nhận hiện thực cô lại trở về?
Rất nhanh Nguyễn Tĩnh không có thời gian lo lắng vấn đề này nữa, bởi vì cô tiếp điện thoại cô Bùi Tiền.
Bố chồng ngốc nghếch của cô gào thét tê tâm liệt phế ở trong điện thoại nói tìm không thấy vợ ông nữa.
Nguyễn Tĩnh tay nắm điện thoại trong lòng căng thẳng, trực giác bảo lại sắp có một sự kiện máu chó gì đó sắp diễn ra.
Nguyễn Tĩnh đi đến nhà họ Bùi, không khí có chút kỳ quái. Trong nhà, không chỉ có Bùi Dĩ Mặc mới đi công tác về vẻ mặt tiều tụy, ngay cả đứa con trai không hay ho gì trong truyền thuyết Ngô gia Ngô Tổ cũng ở đây.
Đi đến bên người Bùi Dĩ Mặc ngồi xuống, Nguyễn Tĩnh lặng lẽ nhìn Ngô Tổ vài lần. Người này quả không thể so với chú ba của Bùi Dĩ Mặc, thậm chí trong mắt cô, chú ba còn đẹp hơn vài phần.
Này thím ba thật đúng là sống tốt, có hai người đàn ông cực phẩm yêu thương như vậy.
“Làm sao bây giờ? Tích Tích có phải bị mấy tiểu bạch kiểm kia bắt cóc không? Tôi đều nói mấy người đàn ông như vậy không tốt chỗ nào cả, một đám chỉ nhìn chằm chằm tiền của Tích Tích!”
“Làm sao bây giờ….. làm sao bây giờ? Tích Tích có phải gặp nguy hiểm hay không?”
Bùi Tiền thống khổ ôm đầu, cả người như phát điên, luôn miệng lẩm bầm lầu bầu tự nói một mình.
Ông nội Bùi nhìn không được bộ dáng thất hồn lạc phách này, trực tiếp đập bàn.
“Hay lắm! Dã hơn năm mươi mấy tuổi rồi, gặp chuyện không thể bình tĩnh một chút sao! Thật sự là khiến người khác không yên lòng được! Vợ anh tài giỏi lắm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có việc gì đâu!” Lại nhìn những người khác, ho nhẹ, “Đến đây, mọi người thấy việc này thế nào?”
Nói xong không biết nghĩ tới cái gì, tròng mắt vừa chuyển nhìn Nguyễn Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, con nói trước thử xem?”
Cháu dâu đối loại với chuyện này tương đối có kinh nghiệm, dù sao lần trước tìm được “tiểu tam” giác ngộ cao như vậy.
Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu, cô thế nào cảm thấy ông nội Bùi hỏi có chút hưng phấn là sao nhỉ? Thế nào giống như không hề lo lắng con dâu mình gặp nguy hiểm?
“Nếu không trước tra xem dạo gần đây mẹ thường xuyên gặp ai?”
Nói thật, loại sự tình này cô cũng không có kinh nghiệm gì. Nếu thật sự là bắt cóc. Trong chuyện này, khẳng định là có khúc mắc ân oán lợi ích gì đó
Bất quá, không phải nói Bùi gia giàu nhất Đế Đô sao, công tác an ninh sao lại xảy ra sai sót như vậy, nữ chủ nhân lại dễ dàng bị bắt cóc như vậy, quả nhiên tiểu thuyết phim truyền hình đều gạt người .
Bùi Tiền nghe xong lời nói của Nguyễn Tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu, “Đúng đúng, Tích Tích trong khoảng thời gian này tiếp xúc với ai nhiều nhất?” Hắn sốt ruột nhìn vệ sĩ phía trước, “Các người nói! Các người cả ngày đều ở bên bảo vệ Tích Tích, khẳng định biết!”
Hai bảo vệ vò đầu cẩn thận nhớ, cuối cùng vẫn là lắc đầu, “Nhiễm tổng trong khoảng thời gian này, đều rất bình thường, bên người không có xuất hiện người lạ.”
“Vậy có phải người quen hay không?”
Ngô Tổ dời ánh mắt âu yếm nhìn người phụ nữ của mình, nhàn nhạt nói tiếp.
Bùi Tiến hừ lạnh một tiếng, khó chịu lấy thân thể ngăn trở ngăn vợ mình.
Người quen?
Không biết vì sao, Nguyễn Tĩnh trong đầu xẹt qua một người. Cô cầm điện thoại gọi cho trợ lý của chú mình, gọi hắn đem người đến Bùi gia.
*
Nhiễm Tích mở mắt ra cảm thấy đầu mình rất đu, theo bản năng giơ tay muốn xoa thái dương, phát hiện tay mình bị trói ở trên giường.
Trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, ai lại can đảm bắt cóc bà, trong khoảng thời gian này cũng có tranh chấp với ai.
Chẳng lẽ Bùi Tiền lại tùy tiện vung tiền đắc tội người nào?
Đang lúc Nhiễm Tích nghĩ mãi không xong vì sao lại bị bắt cóc. Lúc suy nghĩ đến Bùi Tiền, cửa phòng bị đẩy ra.
Bà theo bản năng ngẩng đầu, chờ bà thấy rõ người đến, kinh ngạc nói: “Thế nào lại là cậu?”