Nhân lúc anh quay phim bị Cố Diệc Minh đuổi đi, Lâm Bối Nhi cũng bị Kiều Hàn chạy theo, giữ lại để nói chuyện gì đó, Dư Bắc hỏi: “Cố Diệc Minh, em có nặng không?”
Dư Bắc gác cằm lên vai Cố Diệc Minh.
Lén hít mùi trên người anh mấy phát, chắc chẳng ai phát hiện ra đâu nhỉ?
“Giống y như con lợn ấy, em nói xem có nặng không?” Cố Diệc Minh chép miệng. “Hay là tống em đến nhà bà Tiêu Thành luôn?”
“Anh tự gửi mình trước đi. Đảm bảo bà Tiêu Thành sẽ mừng rơn, nghĩ con lợn này chắc chắn ăn thuốc tạo nạc rồi. Hahaha…”
Dư Bắc không nhịn nổi, sờ mó Cố Diệc Minh vài cái.
Cách lớp áo phao vẫn có thể cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ, bờ vai và tấm lưng rắn rỏi của anh, tất cả đều cuồn cuộn cơ bắp.
Sướng tê tay.
Dư Bắc bực á, sao bây giờ không phải mùa hè nhỉ?
“Thịt gác bếp phải có tí mỡ giống em mới ngon, bỏ vào nồi là chảy mỡ ra.”
Đồ khốn.
Nói làm mình đói quá.
“Em muốn xào cùng một ít củ kiệu với củ cải khô, tốn cơm cực kỳ…” Dư Bắc chóp chép miệng.
Cố Diệc Minh tỏ vẻ ghét bỏ.
“Em bớt ăn lại đi, chứ không thì ai cõng nổi em?”
Dư Bắc luôn chú ý tới những điểm khác.
“Sao? Sau này anh vẫn muốn cõng em hả?”
“Nếu em thật sự tăng lên một trăm cân thì chẳng nhận được hợp đồng gì đâu, rồi xem em trả tiền thuê nhà cho anh thế nào.”
Đồ keo kiệt.
Mỗi cái chuyện trả tiền nhà thôi, có thể nắm thóp tôi cả đời chắc?
Tôi, Dư Bắc, cũng là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, có lòng tự trọng.
Tôi giàu rồi nhé. Cảm ơn.
“Hừ, giờ em chẳng có gì ngoài tiền. Nói đi, phải trả anh bao nhiêu?”
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ, đáp: “Căn nhà hiện tại em đang ở, mỗi tháng năm mươi ba ngàn tệ. Ở hai năm rồi nhỉ? Em tự tính xem.”
Dư Bắc đập anh một phát: “Em nói giá thuê, không phải mua.”
“Thuê chứ còn gì nữa.” Cố Diệc Minh trả lời nhẹ tênh. “Khu căn hộ cao cấp nhất của Hải Thành, em lên mạng mà tra.”
“Vãi! Anh ăn cướp hả? Sao anh không vào núi khai hoang, làm thổ phỉ đi? Anh thuê cung điện à?!!”
Dư Bắc nghe xong chỉ muốn chửi bậy.
“Từ từ, để em tính đã… Một tháng năm mươi ba ngàn tệ, một năm hơn sáu trăm ba mươi ngàn tệ… Hai năm một triệu hai trăm bảy mươi ngàn…”
Dư Bắc càng tính càng thấy trái tim mình nguội lạnh.
Cậu nghệt mặt ra.
“Cố Diệc Minh.”
“Hả?”
Dư Bắc hít thật sâu: “Em thấy anh bị công kích trên mạng là đáng lắm.”
“???”
“Không chửi anh thì chửi ai nữa? Quân tư bản tàn ác, đồ bóc lột xương máu nhân dân, thứ cặn bã xã hội… Anh dùng số tiền đấy để mua nhà chẳng phải tốt hơn sao?”
Phá gia chi tử.
Cố Diệc Minh không hiểu: “Anh có nhà rồi, mua nhiều vậy làm gì?”
“…”
Không được, sau này mình phải lập tài khoản phụ, lên weibo chửi Cố Diệc Minh vài câu.
Nếu không thì sự ghen tị trong lòng khó mà tiêu tan nổi.
Tại sao mình lại làm bạn cùng phòng với Cố Diệc Minh nhỉ?
Rõ ràng mình có thể trở thành thanh niên gương mẫu của xã hội chủ nghĩa.
Giờ thành thanh niên hận đời rồi.
Tức cái lồng ngực…
“Em đừng thở vào cổ anh! Ngứa…” Cố Diệc Minh nghiêng cổ.
“Ờm, xin lỗi, tại em bực quá.”
Ở cùng Cố Diệc Minh ngần ấy năm, mình vẫn nghèo xơ nghèo xác.
Chẳng lẽ không cần tự kiểm điểm ư?
Không cần.
Nghèo chẳng thẹn với lòng luôn.
“Thế có trả tiền thuê nhà nữa không?” Cố Diệc Minh hỏi.
“Gì cơ? Anh không cảm ơn em bằng hiện vật thì thôi, còn đòi trả tiền? Anh vong ơn bội nghĩa vậy?”
Cố Diệc Minh sửng sốt: “Hả? Anh cảm ơn em cái gì?”
“Anh không phát hiện ra à? Xung quanh em toàn là người giàu, mỗi em nghèo.”
Cố Diệc Minh ù ù cạc cạc.
“Thì sao?”
“Chứng tỏ số em vượng bạn bè!” Dư Bắc chống tay. “Ai thân với em đều phát đạt! Em là Thần Tài sống đấy!”
Mình đỉnh quớ.
“Sao em chống tay vào đầu anh?” Cố Diệc Minh sắp phát điên vì cậu.
“Nhờ tí không được à?”
“Không cho nhờ.”
“Em cứ chống đấy! Anh có gào khản cổ cũng vô ích…”
…
Lúc gần đến đỉnh núi, bọn họ mới lên hình.
Giữa một vùng tuyết trắng trắng xoá, Cố Diệc Minh cõng Dư Bắc trên lưng. Khung cảnh này khiến các khán giả đang theo dõi trực tiếp trở nên vô cùng phấn khích, bình luận lập tức dậy sóng.
“Cái đệt! Cố Diệc Minh bảo đạo diễn lái xe đưa Dư Bắc về mà?”
“Anh… Anh ấy cõng Tiểu Bắc cả chặng đường luôn hả?”
“Cố Diệc Minh khỏe như trâu ấy nhể?”
“Cố Diệc Minh “sẹc-xi”, live stream kéo cày.”
“AAAAA, nam tính quyến rũ quá chời! Đỉnh của chóp! Tôi muốn có bạn trai như này!”
“Xem xong tôi bèn thu dọn đồ đạc cho ông chồng chỉ nặng năm mươi tư phẩy năm cân của mình rồi tiễn ổng ra khỏi nhà.”
“Cố Diệc Minh nếu anh còn có chút lương tâm thì quay về thăm mẹ con em đi! Khók…”
“Mấy bà ở trên ơi, ngon từ thịt ngọt từ xương thật đấy, nhưng đừng tham.”
“Ôi thứ tình iu tuyệt vời, tràn ngập sự cưng chiều gì vậy? Mị khóc á…”
“Cố Diệc Minh hôm nay đã cong chưa?”
“Dư Bắc ẻo lả vãi.”
“Cố Diệc Minh tự nguyện, mày ý kiến gì?”
“Người khác quay phim ngâm bao nhiêu lâu trong nước còn được, mỗi Dư Bắc là cục vàng hả? Đang quay lại muốn dừng.”
“Khùng, mày biết mùa đông ở biên giới phía Bắc lạnh như nào không?”
“Nhận nhiều tiền thế thì chẳng phải chịu à?”
“Đạo đức nghề nghiệp cơ bản còn gì nữa?”
“Ai mà không vất vả?”
“Sao mày không nói đội Chương Tử Oánh đang chạy giữa chừng thì ngồi xe về đích ấy?”
“Hai cô ấy là con gái.”
“Khó tính với con gái vậy? Xem show thôi mà lũ anti cũng lắm chuyện.”
“Bọn anti chúng mày tiêu chuẩn kép trước nhé. Tao ói.”
…
“Tổng giám đốc Cố! Anh Tiểu Bắc!”
Tiêu Thành và Chu Kiêu đang ăn mừng tại điểm tập hợp trên đỉnh núi.
“Sao đấy ạ? Anh Tiểu Bắc, anh bị trật khớp hả?” Tiêu Thành đi tới hỏi thăm.
“Trật khớp gì chứ? Tôi đần thế à?”
Tôi, Dư Bắc.
Rất cần giữ thể diện.
Cố Diệc Minh tỉnh bơ bảo: “Ngã xuống hố nước.”
“Hahahahaha…”
Tiêu Thành Chu Kiêu cùng cười ra tiếng heo.
Cố Diệc Minh, xin anh hãy tiếp tục đóng vai lạnh lùng boy.
Anh không nói thì nghẹn chết à?
“Anh vất vả quá, anh Diệc Minh!”
“Không sao, suy cho cùng tôi vẫn một mình gánh vác tất cả.”
Dư Bắc không hề phủ nhận.
Mấy người tưởng Cố Diệc Minh đang cạnh khoé tôi ư?
Nghe ra chưa?
Ý nói tôi là tất cả của anh ấy!
Dù thế nào cũng coi như tỏ tình rồi.
Tiêu Thành, Chu Kiêu về đích đầu tiên, sau đó là Thành Đạo Quốc và Tưởng Tuệ Lị. Cố Diệc Minh đến gần như cùng lúc với tổ đạo diễn, trên xe họ chở Chương Tử Oánh, Tôn Nguyệt Hân. Cuối cùng Kiều Hàn và Lâm Bối Nhi lững thững bước tới.
Càng xếp trước thì đãi ngộ càng tốt, ba đội đầu đều được đi spa.
Đạo diễn công bố Cố Diệc Minh và Dư Bắc đạt hạng ba, Chương Tử Oánh cùng Tôn Nguyệt Hân đều bất mãn.
“Đạo diễn, rõ ràng bọn tôi đến trước mà.” Tôn Nguyệt Hân lên tiếng.
“Ờm…” Đạo diễn nói: “Về nguyên tắc là không được ngồi xe, vậy nên hai người xếp thứ tư.”
Tôn Nguyệt Hân mếu máo: “Nhưng con gái vốn yếu hơn, bọn tôi cũng kiên trì chạy nửa chặng đường rồi! Với cả đàn ông con trai chắc chẳng thích mát xa tinh dầu đâu… Bọn tôi mệt muốn chết, điều mong mỏi nhất trong chuyến hành trình này là được tắm suối nước nóng đấy!”