Cao Mỹ Lệ ra khỏi biệt thự của Nguyễn Anh Minh thì lên xe bảo mẫu.
“Lái xe.”
Xe chạy ra khỏi khu biệt thự cao cấp, trong xe vang lên giọng nói của người lái xe: “Chị Lệ, chuyện hôm nay đã sắp xếp xong, ai ngờ được giám đốc khách sạn lại không thức thời như thế.”
“Không sao.” Trên mặt Cao Mỹ Lệ lóe lên sự độc ác.
“Nếu thật sự đập trúng chết thằng bé, ngược lại không dễ xử lý, cứ như vậy làm cho trong lòng Anh Minh hơi sợ hãi mới là cách tốt nhất, vậy thì anh ấy mới có thể suy nghĩ chuyện kết hôn.”
“Vậy đứa bé kia…”
“Tạm thời đừng hành động, sau này có rất nhiều cơ hội.”
Cao Mỹ Lệ cúi đầu nhìn thoáng qua móng tay được nạm đá sáng lấp lánh, vẻ mặt vô cùng hờ hững: “Hai ngày này tôi muốn đi lại khách sạn nhiều lần, nói với trợ lý mới tới một tiếng, chuẩn bị nhiều thứ trẻ con thích cho tôi.”
“Vâng.”
“…”
——
Thịnh Tâm Lan tỉnh lại trong cơn đau đớn, mơ màng động đậy cánh tay lại truyền đến cảm giác đau đến tận tim, đau đến mức cô toát mồ hôi đầm đìa, sau đó mở mắt ra.
Cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy trước mắt một màu trắng tinh.
“Mẹ! Mẹ tỉnh rồi sao?”
Bên tai truyền đến giọng nói non nớt quen thuộc, Thịnh Ái Linh nằm ở mép giường nắm bàn tay không bị thương của cô, hốc mắt cũng đỏ lên: “Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết.”
Thịnh Tâm Lan ngẩn người, cố gắng nhớ lại một chút, lúc này mới nhớ tới mình cứu người nên bị thương, có lẽ đây là bệnh viện.
Nhưng sao con gái lại ở chỗ này?
“Ái Linh, sao con lại tới đây? Mẹ đã ngủ rất lâu sao?”
“Mẹ còn nói sao!” Ái Linh rơi nước mắt, vẻ mặt lòng đầy tức giận: “Người ta vất vả muốn đến khách sạn tạo cho mẹ một bất ngờ, con vừa đến thì nghe nói mẹ đến bệnh viện, làm con sợ muốn chết.”
Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì trong lòng vừa cảm động vừa áy náy: “Xin lỗi bé cưng, mẹ làm cho con lo lắng rồi.”
“Con có thể không lo lắng sao? Mẹ luôn giáo dục con muốn dạy con phải tự chăm sóc mình trước khi xen vào chuyện của người khác, mẹ bất chấp cứu người mà không cần mạng mình, nếu đập vào đầu thì sao chứ?”
Ái Linh tức giận chu miệng: “Con còn mong chờ mẹ nuôi con nữa! Nếu mẹ có chuyện gì thì con làm sao bây giờ?”
Thịnh Tâm Lan vốn rất cảm động, cô nghe được câu cuối này thì lập tức nghẹn họng, cạn lời nhìn con nhóc thối không tim không phổi nhà mình, cô chịu đựng đau đớn, đưa tay nhéo mũi cô bé: “Con nhóc đáng chết, chỉ biết nuôi con, nuôi con đúng là phí công.”
“Nuôi con mới không phí công!” Ái Linh hừ một tiếng, ôm cánh tay nhỏ nhìn cô: “Mẹ đi đâu mới tìm được đứa con gái năm tuổi đã biết nấu cơm giặt đồ làm việc nhà như con chứ?”
“Đúng đúng đúng, con lợi hại, mẹ phải dựa vào con nuôi dưỡng.” Thịnh Tâm Lan lười cãi cọ với cô bé.
Từ nhỏ cô nhóc này đã có tài ăn nói sắc bén, cãi nhau với cô bé thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào thế bị động.
Hai người đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.” Thịnh Tâm Lan nhìn về phía cửa với ánh mắt nghi ngờ.
“Cô Thịnh.” Người đến một người đàn ông trung niên, Thịnh Tâm Lan nhớ hình như là quản gia chăm sóc cậu nhóc kia, lúc này trong tay cầm hai túi đồ dinh dưỡng to, vẻ mặt đầy cung kính đi tới: “Cậu chủ nhà tôi đã dặn dò chuẩn bị những thứ này, cô Thịnh bị thương ở tay, những đồ này bồi bổ xương rất tốt, cậu chủ nhà tôi còn bày tỏ lòng biết ơn với cô Thịnh, bởi vì cậu ấy đưa cậu chủ nhỏ về nhà nên không thể chờ cô Thịnh tỉnh lại, rất xin lỗi.”