Vương Dương ngây người.
Hơn nửa ngày sao cậu mới hoàn hồn lại, có chút không dám tin, kêu lên một tiếng: “Diệp tổng….”
Diệp Đình nhàn nhạt nở nụ cười: “Có chuyện gì vậy?”
Lỗ tai Vương Dương đỏ ửng lên, cúi mặt xuống lắc lắc đầu.
Diệp Đình nhìn những bông tuyết bay tán loạn ở bên ngoài, bình tĩnh nói: “Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, mau vào trong đi, chú ý an toàn.”
Vương Dương khẽ vâng một tiếng, cậu ngước mắt lên, bên trong ánh mắt hiện lên tia xấu hổ không biết là thật hay gượng ép tạo ra. Cậu mím môi, ngoan ngoãn nói hẹn gặp lại, sau đó xoay người muốn rời đi.
Vừa mới đi được vài bước, cậu đột nhiên vòng trở lại, hai mắt sáng lên, dò hỏi: “Diệp tổng, cái đó, tôi….”
Diệp Đình cũng không vội lái xe rời đi, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên vô lăng, kiên nhẫn hỏi: “Làm sao vậy?”
Vương Dương hít sâu một hơi: “Tôi có thể thêm wechat của ngài không?”
Diệp Đình không trả lời, chỉ chăm chú nhìn gương mặt của Vương Dương, trong lòng Vương Dương có chút chột dạ, ngay lúc cậu đang sợ mình đã chọc Diệp Đình không vui, Diệp Đình bỗng nhiên gật đầu: “Được.”
Vương Dương vui mừng hết sức.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Chủ động quét mã của Diệp Đình, trên màn hình nhảy ra giao diện của bạn tốt.
Ảnh đại diện của Diệp Đình chỉ đơn giản là hình một con cừu trắng đang hé miệng giống như đang kêu “be be be”.
Tên wechat của hắn cũng rất đơn giản, chỉ có hai chữ, Gia Dương.
Vương Dương hỏi hắn: “Gia Dương, Diệp tổng, tên wechat của ngài có nghĩ là gì thế?”
Đôi mắt Diệp Đình thâm sâu, đáy mắt hiếm khi lộ ra một chút dịu dàng: “Thuộc về Dương, với cả yêu thương Dương.”
Một lúc lâu sau Vương Dương mới à một tiếng, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, khẽ nói: “Tên của tôi cũng có một chữ Dương, Diệp tổng nói như vậy…… làm người ta rất ngại đó.”
Diệp Đình khẽ cau này, rất nhanh đã phản ứng lại, thầm cười nhạo một tiếng.
Nhưng mà, cái gì hắn cũng không nói, chỉ lặng lẽ thu lại điện thoại.
Vương Dương nán lại hồi lâu, cảm thấy lúc này Diệp Đình có lẽ cũng nên về rồi nên cậu vẫy vẫy chiếc điện thoại của mình với hắn: “Vậy có gì thì liên lạc qua wechat.”
Diệp Đình mỉm cười: “Được, liên lạc qua wechat.”
Vương Dương rời đi rồi, Diệp Đình vẫn chưa khởi động xe, hắn hạ cửa sổ xuống, trong miệng ngậm một điếu thuốc nhìn theo hướng Vương Dương vừa rời đi.
Bên trong làn khó lượn lờ mờ ảo, ánh mặt Diệp Đình lạnh đến thấu xương.
Đợi đến khi điếu thuốc tàn lửa Diệp Đình mới phả ra làn khói cuối cùng vào trong không khí, khoé miệng nhếch lên khẽ mỉm cười.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Từ trên cao ngã xuống là ý gì đây?
Chính là đầu tiên để họ từ dưới đất vui vẻ bay thẳng lên trời cao, bành trướng hết mức, sau đó lại từ trời cao vạn dặm hung hăng đạp họ rơi thẳng xuống đất.
Cái đó mới gọi là thân thể nghiền nát, gân cốt đứt lìa, vạn kiếp bất phục.
Dương Gia Lập ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người phụ trách chăm sóc cho Dương Gia Lập nhàm chán ngáp một cái, lười nhác đi ra mở cửa.
Bên ngoài là một ngày đàn ông mặc âu phục mang giày da, nói: “Tôi là thư ký của Triệu tổng, tôi họ Vương. Triệu Tổng dặn tôi đến đây đưa đồ, Dương tiên sinh có ở bên trong không?”
Người chăm sóc nghiêng người sang một bên.
Thư ký Vương thở dài một hơi đi vào trong phòng.
Thấy Dương Gia Lập ngồi bên cửa sổ, cậu ta cười ha ha bước đến: “Dương tiên sinh, Triệu tổng biết cậu bị bệnh nên dặn tôi đến đưa đồ ăn bồi bổ cơ thể cho cậu, tôi để đồ ở đây có được không?”
Cậu ta đặt một đống đồ xuống bên chân cậu.
Ngay lúc khom lưng đứng dậy, cậu ta ghé sát vào tai Dương Gia Lập, đột nhiên khẽ nói: “Triệu tổng nói quyền lực của Diệp Đình quá lớn, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn, nêu muốn mang cậu đi thì có chút khó khăn.”
Dương Gia Lập dại ra, ánh mắt tối dần lại.
Cậu nhìn nhìn người đến chăm sóc, cô ta đang đọc tạp chí, không rảnh để ý đến họ.
Dương Gia Lập trộm kéo lấy tay áo của thư ký Vương, cổ họng phát ra tiếng cầu xin khe khẽ như con thú nhỏ.
Thư ký Vương vỗ vỗ vai cậu, nói: “Cậu yên tâm, Triệu tổng nói tạm thời cậu đợi một chút, đợi ngài ấy sắp xếp mọi thứ ổn thoả rồi sẽ tìm cơ hội mang cậu ra ngoài tránh đi một lúc, được không?”
Lúc này Dương Gia Lập gật đầu.
Thư ký Vương nhẹ nhàng thở ra: “Đợi bên phía Triệu tổng có tin tức thì tôi sẽ lại nói với cậu, đến lúc đó…..”
Nói đến đây, Dương Gia Lập đột nhiên dùng sức kéo lấy tay áo của thư ký Vương, hoảng loạn liên tục lắc lắc đầu.
Thư ký Vương còn đang nghi hoặc khó hiểu, cậu ta thấy Dương Gia Lập đảo mắt một vòng quanh nhà sau đó dừng lại trên chiếc điện thoại đặt bên cửa sổ.
Thư ký Vương sửng sốt, đã hiểu ra.
Trong phòng tất cả đều có camera theo dõi, điện thoại cũng bị nghe lén.
Thư ký Vương cười khổ một tiếng, hạ thấp âm thanh xuống: “Xem ra hắn ta thật sự muốn khoá cậu lại bên người.”
Hít một hơi thật sâu, thư ký Vương nhỏ giọng, nói: “Cậu cũng đừng lo lắng quá, đợi tin tức của tôi được không?”
Yết hầu Dương Gia Lập khẽ chuyển động, trong ánh mắt là những ngôi sáo sáng đong đầy mong đợi.
Thư ký Vương rời đi chưa được bao lâu thì Diệp Đình đã trở về.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Diệp Đình cởi chiếc áo khoác nỉ còn đang đọng tuyết, treo ở một bên, thân hình tráng kiện thon dài mang theo khí thế bước người tiến đến bên cạnh Dương Gia Lập. Hắn nhìn đống đồ bổ nằm trên mặt đất, chân mày cau lai: “Ai đưa đến đây?”
Người chăm sóc đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi trả lời: ” Là của thư ký Triệu tổng đem tới.”
Diệp Đình càng cau mày chặt hơn, một lúc lâu sau, hắn đưa đống đồ bổ này cho người chăm sóc, lạnh lùng nói: “Ném đi.”
Người chăm sóc há to miệng: “……Hả?”
“Tôi nói, ném đi.” Diệp Đình tăng thêm ngữ khí.
Người chăm sóc ngơ ngác nhận lấy đồ bổ, đang muốn lấy ra vứt đi thì Dương Gia Lập đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: “Không được ném.”
Diệp Đình ngồi xổm xuống vuốt ve gò má lạnh như băng của cậu, dỗ dành: “Không có cái gì tốt, tôi mua cái khác tốt hơn cho em, nghe lời.”
Dương Gia Lập vẫn kiên trì: “Không được ném.”
Động tác trong tay Diệp Đình dừng lại.
Hắn nhìn đống đồ bổ mà Triệu Hướng Hải đưa tới, cảm thấy cực kì ngứa mắt.
Bé cưng của hắn, cứ như vậy bị một tên Triệu Hướng Hải không có chút liên quan nào đến đây xem cái gì mà náo nhiệt, làm cái gì mà quan tâm.
Diệp Đình đang muốn mở miệng, Dương Gia Lập lại cực kì kiên trì nắm lấy áo sơ mi của hắn.
Diệp Đình ngừng một chút, trầm mặc vài giây, nói: “Không ném cũng được.”
Hắn mở tay ra hướng về phía Dương Gia Lập: “Vậy thì em chủ động dựa vào đây.”
Dương Gia Lập nhìn cúc áo trên chiếc sơ mi màu đen của Diệp Đình, một hồi sau, cậu nín thở dịch người đến, nhắm mắt ôm lấy eo Diệp Đình, tựa đầu vào trong lòng ngực hắn.
Lòng ngực Diệp Đình lập tức trở nên thoải mái.
Hắn vuốt ve lưng Dương Gia Lập, cuối cùng cũng mỉm cười dịu dàng: “Như vậy là được rồi. Nếu em cứ ngoan ngoãn như thế này thì không có gì mà tôi không thể cho em được.”
Ôm Dương Gia Lập vào trong phòng tắm.
Diệp Đinh gội đầu cho cậu, vừa mát xa da đầu cậu, vừa mỉm cười thật sâu, nói: “Bé cưng, em đoán xem hôm nay tôi đã làm gì nào?”