Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 30



Vương Phúc Đức nghẹn đỏ mặt, hắn không cãi lại tên vô lại trước mặt này, hắn là người đọc sách thế nhưng lại thua một tên làm ruộng, nói ra thật mất mặt.1

” Đủ rồi” Vương thị cắt ngang, Vương Phúc Đức không mồm miệng bằng thiếu niên trước mặt, nói tiếp thiệt thòi vẫn là bảo bối của nàng.

” Mẫu thân” Vương Phúc Đức ủy khuất nhìn Vương thị, từ nhỏ đến giờ hắn chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy.

Vương thị vỗ vai Vương Phúc Đức an ủi rồi nhìn Trần Tiêu đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, bà híp mắt đánh giá Trần Tiêu, thiếu niên này cho bà cảm giác rất lạ, dường như hắn nhìn thấu lớp ngụy trang của bà, bà không thích cảm giác này.

” Ngươi vẫn chưa nói ngươi là ai tại sao lại can thiệp vào chuyện Vương gia ta” nói rồi Vương thị nhìn sang Vương Đại Tĩnh đứng cạnh Trần Tiêu ánh mắt dò hỏi: ” Ngươi quen biết Đại Tĩnh sao?”

” Ta là Trần Tiêu” Trần Tiêu trực tiếp trả lời, hắn lười vòng vo với bà ta.

”Hừ, ta còn tưởng là ai, hóa ra là tên hồ ly tinh, đúng là xứng đôi” Vương Phúc Đức khinh thường nhìn Trần Tiêu

Vương Đại Tĩnh ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Phúc Đức.

” Thì sao, không được ai câu dẫn ngươi tức hay gì, cũng phải ngươi nhìn ngươi đi một bộ bạch diện thư sinh, ăn mặc thì hoa hòe, lè loẹt, mặt toàn mỡ, mũi xẹp, miệng rộng, mắt hí, lùn một khúc, giọng nói thì õng ẹo, đã lớn còn mẫu thân với mẫu thân, ngươi nhìn Tĩnh ca xem, cao lớn, đẹp trai, muốn cơ bắp có cơ bắp, muốn sức mạnh có sức mạnh, ngươi không bằng một cái móng tay của Tĩnh ca, có quỷ mới thèm câu dẫn ngươi” Trần Tiêu khoanh tay liếc mắt khinh thường

Vương Đại Tĩnh nghe mà ngọt đến trong tim, ánh mắt ôn nhu nhìn Trần Tiêu chăm chú.

” Ngươi,…”

Vương Phúc Đức tức đến lồng ngực phập phồng, mặt đỏ như gan heo, hắn rất tự tin dáng vẻ của mình, hắn cũng sắp mười một, ba năm nữa đã có thể định thân, ngày thường cũng có không ít cô nương, song nhi lén lút nhìn hắn, hắn đều khịt mũi xem thường, không ngờ bây giờ Trần Tiêu lại nói hắn không bằng một móng tay của tên người làm này.

”Chẳng lẽ ta nói không đúng sao, đồ tiểu bạch kiểm, mặt trắng” Trần Tiêu đâm thêm một dao, hắn biết rõ đối với những tên công tử bột này trọng nhất là sĩ diện và tướng mạo, muốn chiến với ta sao, còn lâu nhé, Trần Tiêu âm dương quái khí nhìn Vương Phúc Đức.

Vương Đại Tài đau xót, vỗ vỗ lưng Vương Phúc Đức, Vương thị kéo Vương Phúc Đức ra sau giao cho Vương Đại Tài.

” Miệng lưỡi rất lợi hại, thảo nào Trần lão thái bại trong tay ngươi” Vương thị lạnh giọng

Trần Tiêu không để ý, mĩm cười: ” Vương đại thẩm quá khen, không dám nhận”

” Hừ, mục đích của ngươi chẳng phải là Vương Đại Tĩnh”

Trần Tiêu mĩm cười chấp tay sau lưng, không trả lời.

” Ta sẽ không cho Đại Tĩnh cưới ngươi” Vương thị cười lạnh, bà tin chắc đây là điểm yếu của Trần Tiêu, nếu muốn gả cho Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu phải lấy lòng bà đến lúc đó chẳng phải do bà định đoạt sau.

Vương Đại Tĩnh nghe tới đây liền sững sờ, cưới, cưới Trần Tiêu sao.

” Hình như Vương đại thẩm đây hiểu lầm thì phải”

Vương thị nhíu mày nhìn Trần Tiêu, tên song nhi này rất giảo hoạt, bà không thể bị hắn đánh lừa.

” Hiểu lầm, ta không nghĩ như vậy, ở Trần gia Vương Đại Tĩnh bảo vệ ngươi, hiện tại ngươi lại bảo vệ Vương Đại Tĩnh, nói không có quan hệ ai sẽ tin”

Trần Tiêu không để ý Vương thị, hắn đang bận xem vết thương cho Vương Đại Tĩnh nên tùy tiện trả lời:

”Hai chúng ta có quan hệ gì hình như không liên quan đến Vương đại thẩm đây, ta không có nghĩa vụ phải nói cho người biết, còn nữa” Trần Tiêu nhíu mày nhìn vết máu thấm trên áo sau vai Vương Đại Tĩnh, cứ tưởng chỉ bị bầm người, không ngờ lại chảy máu, cần xử lý ngay mới được, nếu không sẽ nhiễm trùng, vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc vừa mở cửa vào là Trần Tiêu lại tức giận, nếu hắn không đến huynh ấy định đứng yên luôn sao.

Trần Tiêu ngẩng đầu trừng Vương Đại Tĩnh

Vương Đại Tĩnh:???

Áp chế sự tức giận, Trần Tiêu xoay người ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người Vương thị: ”Ta đưa Tĩnh ca đi bôi thuốc”

”Huynh có thuốc trị thương không?”

Vương Đại Tĩnh lắc đầu.

”Trị thương, chỉ bị đánh vài cái cũng phải bôi thuốc, giả vờ đáng thương cho ai xem” Vương Phúc Đức âm dương quái khí nhìn Vương Đại Tĩnh.

”Muốn biết có bị thương không đơn giản thôi, ngươi đưa lưng ra cho phụ thân đáng kính của ngươi đánh vài cái là được” Trần Tiêu cười nhạo nhìn khuôn mặt đã hơi sưng lên của Vương Phúc Đức.

Vương Phúc Đức ánh mắt láo lia trốn tránh, hắn nào dám lên tiếng đáp ứng, vừa nhìn khúc cây là biết đau rồi, hắn đâu xuẩn mà cho phụ thân đánh.

” Vô dụng”

”Ngươi mắng ai vô dụng”

Vương Phúc Đức chột dạ, hùng hồ xoắn tay áo muốn nhào vào Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh ánh mắt lạnh lẽo chắn trước người Trần Tiêu.

Nhìn Vương Đại Tĩnh gương mặt âm trầm chắn trước người Trần Tiêu, Vương Phúc Đức hậm hực thu tay về, hắn vẫn chưa quên hai cái tát ban nãy, miệng hắn hiện tại còn rất đau.

”Tĩnh ca đi thôi” Trần Tiêu kéo Vương Đại Tĩnh ngang nhiên đi qua ba người. Vương thị nhìn bóng lưng hai người biến mất sau cửa, ánh mắt đầy vẻ tính kế.

”Mẫu thân để tên song nhi đó đi vậy sau”

”Không để hắn đi vậy thì làm gì”

”Nhưng mà…”

” Đừng lo, mẫu thân tự có tính toán”

Vương Phúc Đức bĩu môi nhưng đụng tới vết thương bên miệng hắn la oai oải lên.

Vương thị lắc đầu, bảo Vương Đại Tài đi lấy thuốc, bà đưa Vương Phúc Đức vào nhà bôi thuốc.

– —————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.